watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Bẫy Văn Phòng-full

Lượt xem :
iên tục báo lên trên những tin tức đã khai thác được từ các công ty tỉnh của Phổ Đạt. Qua tổng hợp, phân tích, toàn bộ quy mô hệ thống và tổng số hợp đồng của việc thu mua lần này đã bước đầu được hình thành.

©STENT

Nghe nói tuần này sẽ có thư mời thầu của Phổ Đạt, nhưng mãi không thấy đâu, các công ty đã bày binh bố trận sẵn sàng, bây giờ nhuệ khí sụt giảm xuống mức thấp nhất.

Thời gian nghỉ trưa, Đàm Bân không cùng đồng nghiệp đi ăn, nhân lúc công ty không có người, cô ngồi trên ghế, gác hai chân lên nghỉ ngơi.

Bên cạnh là văn phòng tổng giám đốc kinh doanh đã trống gần năm tháng nay.

Cửa vẫn đóng, bên trong tối đen, ánh sáng bên ngoài xuyên qua tấm vách kính, hắt vào phòng làm nổi lên từng đường nét mờ ảo của nột thất bên trong căn phòng.

Không có cửa sổ, chỉ có một chiếc bàn làm việc lớn, bốn chiếc ghế, hai tủ sách, đó là tất cả những gì có trong căn phòng mười lăm mét vuông.

Đàm Bân ngẩn ngơ nhìn trong lòng tính toán giá trị của vị trí đó xem có đáng với cái giá phải bỏ ra không.

Vì quá bận nên cô đã quên hết những buồn đau lúc trước, chẳng mấy chốc là đến cuối tuần, cô nhận được điện thoại của Hoàng Cẩn, chị ta rủ cô đến chỗ của Thẩm Bồi.

Cuộc điện thoại này rất không đúng lúc, nhưng Đàm Bân không hỏi nhiều, ngắt máy, đi tới đó.

Trong phòng khách trống không, mẹ Thẩm Bồi và Hoàng Cẩn đang đợi cô. Đại đa số những vật dụng đều đã được chuyển đi, chỉ còn trơ lại vài đồ nội thất đơn giản.

“Đàm tiểu thư!” Mẹ Thẩm Bồi nói với cô như thể trong miệng ngậm một cục đá lạnh. “Thẩm Bồi chuyển về nhà rồi, căn phòng này sẽ cho người khác mượn, mời cô kiểm tra lại đồ của mình.”

Đàm Bân “dạ” một tiếng không nói một lời nào, con tim như đóng băng.

Gần cửa ra vào có đặt hai hộp carton.

“Đồ đạc của cô đều do Thẩm Bồi tự tay thu dọn, không có ai động vào đâu. Tốt nhất cô hãy xem kĩ đi, đừng để lại cái gì, sau này khó nói lắm.”

Sống mũi Đàm Bân cay cay, cô quay người đi, nhân lúc cúi đầu mở hộp giấy, cô cắn chặt môi.

Các vật dụng trong hộp được xếp rất gọn gàng. Tất cả quần áo đều được bọc trong giấy mềm, mỹ phẩm để gọn trong một chiếc giỏ mây.

Thẩm Bồi luôn có thói quen gọn gàng, ngăn nắp như thế.

Hoàng Cẩn đi đến chỗ cô, nói: “Đàm Bân, chị gọi điện cho công ty chuyển đồ, nhờ họ chuyển giúp em nhé!”

Mẹ Thẩm Bồi cười nhạt. “Thôi, không cần đâu Hoàng Cẩn, những người muốn lấy lòng Đàm tiểu thư không ít, đâu đến lượt cháu chứ!”

Hoàng Cẩn đành đứng yên, nhìn Đàm Bân, cười ái ngại.

Đàm Bân phải hít thở sâu mấy cái mới có thể giữ được bình tĩnh. Cô không hề trách mẹ Thẩm Bồi, đây là điều mà cô đáng phải nhận, là sự báo ứng của việc bắt cá hai tay.

Trước khi ra về, cô vẫn lễ phép chào bà: “Cháu xin phép bác, bác giữ gìn sức khỏe ạ!”

Mẹ Thẩm Bồi nhếch môi cười. “Đàm tiểu thư, không dám, cô lại nhà.”

Sau khi đặt xong hộp carton vào trong cốp xe, Đàm Bân gần như không còn sức lực nữa, trong cơn hoảng loạn, cô không cẩn thận để ngón tay bị kẹp vào cửa xe.

Cô đau đớn giữ chặt lấy ngón tay giữa bị thương, nhìn móng tay dần chuyển sang màu tím đen, đau buốt đến tận óc.

Trong bãi đỗ xe ngầm không người, cô giống như một đứa trẻ bị oan mà không thể giải thích, gục xuống vô lăng, khóc nức nở, đến nỗi gần như kiệt sức, cô cũng không biết mình khóc vì ai.

Có người gõ cửa kính xe, gọi tên cô: “Đàm Bân, Đàm Bân…”

Tiếng khóc lập tức im bặt, Đàm Bân vội đưa tay lau nước mắt, ngẩng lên, thấy Hoàng Cẩn đang đứng bên ngoài.

Mở cửa xe ra, cô gượng cười. “Chị Hoàng Cẩn.”

Hoàng Cẩn ngồi xuống cạnh cô, trong lời nói chất chứa sự ái ngại: “Đàm Bân, tính khí của mẹ Thẩm Bồi như thế, nói và làm đều không nghĩ đến cảm nhận của người khác, em đừng để bụng nhé!”

“Em không để ý đâu.” Đàm Bân kéo vạt áo lau sạch nước mắt. “Nhưng em nghĩ mãi không ra, tự hỏi mình đâu có làm chuyện gì quá đáng, tại sao từ đầu bác ấy đã ghét em?”

Hoàng Cẩn thấy hơi kỳ lạ. “Thẩm Bồi trước đây chưa từng nói với em sao? Vì chuyện của hai người, chú ấy và mẹ đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần, thực ra… thực ra… em biết rồi đấy, Thẩm Bồi là con một, mẹ Thẩm Bồi luôn muốn chú ấy lấy được một người trong nghề, môn đăng hộ đối.”

Biểu hiện trên mặt Đàm Bân vẫn vậy, rất lâu sau cô mới gật đầu, nở một nụ cười, mặc dù nụ cười đó rất chua chát.

Cô luôn tự đánh giá cao bản thân, là niềm tự hào của bố mẹ, thì ra trong mắt cha mẹ người khác, cô cũng chỉ là cô gái nghèo muốn trèo cao mà thôi.

Cô vân vê mẩu khăn giấy trong tay thành hình tròn, rồi lại dùng hết sức bóp nó thật mạnh, sau đó hỏi: “Thẩm Bồi bây giờ vẫn ổn chứ ạ?”

“Vẫn ổn. Chú ấy đã chịu đến gặp bác sĩ tâm lý đúng giờ, mấy hôm trước vừa mới đi lấy lại lời khai để kết án.”

Đàm Bân đờ người. “Kết án rồi?”

“Đúng.”

“Anh ấy nói hết rồi?”

“Cơ bản đã nói hết.”

“Anh ấy… anh ấy có nói ở Cam Nam rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

Hoàng Cẩn ngoảnh đầu lại. “Đàm Bân, em thực sự muốn biết sao?”

Đàm Bân chỉ thấy tim mình đập thình thịch. “Vâng…”

Hoàng Cẩn thở dài. “Thực ra sự việc rất đơn giản, đơn giản đến nỗi nằm ngoài dự liệu của mọi người.”

Những điều khắc cốt ghi tâm của mỗi người, trong mắt người khác cũng chỉ là những câu chuyện phiếm bình thường sau mỗi bữa cơm, chỉ cần một vài lời là có thể kể hết cuộc đời của một con người.

Những điều Thẩm Bồi gặp phải quả thực rất đơn giản.

Trong cơn mưa gió ngập trời, anh và bạn bị mất phương hướng, ra khỏi đường quốc lộ, vào một nơi không người ở vùng thảo nguyên xa xôi, bánh xe không may rơi vào chỗ sụt lún khiến xe bị lật.

Thẩm Bồi chỉ bị thương nhẹ, còn anh bạn Lý Canh lại bị văng ra ngoài khi xe lật, sau đó bị xe đè lên, không cử động được.

Vi thân xe bị biến dạng nghiêm trọng, hòm công cụ trên xe bị kẹt chặt, kích xe[1"> và những dụng cụ khác đều không thể nào lấy ra được.

[1"> Kích xe: vật dụng để bẩy xe lên khi gặp sự cố.

Thẩm Bối bất lực nhìn sự sống trong mắt Lý Canh dần tắt.

Anh chưa bao giờ tận mắt chứng kiến phút giây sinh ly tử biệt, vì thế khoảnh khắc đó khiến anh bị kích động mạnh, anh không ở đó đợi cứu trợ mà lựa chọn chạy khỏi hiện trường vụ tai nạn.

Anh mới chạy được mấy kilômét về hướng nam thì gặp phải hai tên tội phạm buôn ma túy vượt ngục chạy trốn.

Quần áo của chúng tuy rách rưới nhưng trên đó vẫn còn chữ mờ mờ của trại tạm giam, khiến Thẩm Bồi ý thức được sự nguy hiểm.

Anh chủ động lấy hết thức ăn, tiền mặt, máy ảnh ra. Khi đối phương đòi lấy chiếc đồng hồ, anh lưỡng lự một hồi. Trên mặt chiếc đồng hồ có la bàn, dựa vào nó anh mới có thể đi ra khỏi khu vực không người này. Nhưng sau khi ăn hai cú đấm của tên tội phạm, anh đành ngoan ngoãn tháo đồng hồ, đưa cho chúng.

Khi chúng định lấy chiếc áo da và chiếc quần dài của anh, Thẩm Bồi đã phản kháng lại.

Thảo nguyên cuối tháng Tám, nhiệt độ ban đêm tương đối thấp, không có nước, không có thức ăn, không có quần áo chống lạnh, anh chỉ có đường chết. Nhưng một mình anh không thể chống lại hai tên lưu manh liều mạng, anh bị chúng ghìm
<<1 ... 8788899091 ... 94>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
532/2210
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT