watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Bẫy Văn Phòng-full

Lượt xem :
ân tìm tiền lẻ, đi tới, mua một xiên, cũng học theo người bên cạnh, quét đầy tương ớt lên trên.

Lúc quay lại chỗ đỗ xe, cô vội vàng cắn một miếng, nước bên trong phun ra, bắn cả lên chiếc áo ngoài sáng màu của cô.

Đậu rất nóng, đến nỗi lưỡi cô bỏng rát, mùi vị lại không ngon như trong ký ức của cô, mà mặn và cay, khẩu vị của cô giờ đã khác, khó có thể ăn được loại đồ ăn bình dân này.

Nhưng cô vẫn ăn từng miếng, từng miếng một.

Có lẽ mọi chuyện trên đời đều như thế, chỉ đến khi mất đi mới biết trân trọng.

Nhưng cho dù bây giờ có quay đầu nhìn lại, hiểu rõ phải yêu như thế nào thì cũng không tìm lại được người ấy lúc ban đầu.

Ngày hôm sau, cô đi đến một nơi, đó là nơi hồi đầu hè cô và Thẩm Bồi từng đến.

Phong cảnh vẫn như vậy, chỉ có điều nước hồ không còn xanh nữa, bởi vì rừng cây ngả bóng xuống mặt hồ đã mang màu vàng óng và màu đỏ rực, đó là màu đặc trưng của mùa thu ở chốn kinh thành.

Bốn bề vẫn tĩnh lặng khôn cùng, chỉ có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc.

Vẫn là buổi chiều, mặt trời sau tầng mây dày giống như lòng đỏ trứng treo trên cành lá.

Nhưng gió vẫn rất lạnh, lạnh đến thấu xương.

Đàm Bân vội khoác chiếc áo gió.

Đây là con đường mà cô lựa chọn, cô đã tự chọn cho mình đứng ở đây chịu đựng những cơn gió rét buốt của mùa thu.

Cô chỉ chịu đựng, đánh cược với sự thắng thua.

Cuộc đời mỗi người đều sẽ phải trải qua rất nhiều chuyện, gặp qua rất nhiều người, tốt hay xấu cũng không thể cự tuyệt mà phải chấp nhận. Nhưng qua những chuyện đó, người ta mới dần trưởng thành.

Cù Phong, người đàn ông đầu tiên khiến cô vụn vỡ mọi ảo tưởng về đàn ông, sự phản bội của mối tình đầu là vết thương đau nhất thời thiếu nữ. Chính Thẩm Bồi là người đem cô trở lại với tình yêu, nhưng vẫn không thoát nổi kết cục đã định.

Vẫn chưa đi hết con đường, bạn không thể biết được ai là người qua đường, ai mới là người đi cùng bạn đến cuối cùng.

Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, mặc dù sẽ để lại những vết sẹo mờ hoặc rõ. Có lẽ con người ta phải thử qua hết mùi vị đắng cay, chua ngọt của cuộc sống thì mới có thể sống tốt hơn.

Đàm Bân ngẩng lên, chút nắng của ngày tàn rớt trên gương mặt cô, cô nghĩ mình sẽ không bao giờ quên ánh mặt trời của ngày hôm nay.

Trên đường về thành phố, Đàm Bân nhận được điện thoại của mẹ.

Mẹ cô vẫn nói nhiều như thường lệ: “Bân Bân, cả tuần nay con không gọi điện thoại cho bố mẹ, con có biết bố mẹ lo lắng cho con thế nào không?”

Giọng nói của Đàm Bân tỏ ra bình thường, nhưng trong lúc nghe thấy giọng nói của mẹ, nước mắt cô cứ thế ứa ra.

Cô nói: “Mẹ, con vẫn ổn, sau này con nhất định sẽ gọi điện thoại đúng giờ, con mà nói dối thì con là cún con.”

Cô thề, đây là lần cuối cùng cô rơi nước mắt.

Người bên đường đi lại rất vội, nét mặt đa dạng, nhưng họ đều đang hướng về nhà họ.

Cuộc sống không vì nỗi buồn của một người mà thay đổi, nó vẫn tiếp tục.

Tuần cuối cùng của tháng Mười, sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng thì gói thầu thu mua các thiết bị hàng đầu vòng thứ nhất của tập đoàn Phổ Đạt cũng đã được công bố.

Vẫn chia thành hai phần, đấu thầu kỹ thuật và đấu thầu thương mại, không chênh lệch nhiều so với văn bản quy định thông thường.

Ngày đóng gói thầu của gói kỹ thuật là ba tuần sau, tức là ngày Mười sáu tháng Mười một. Gói thầu thương mại, bao gồm đầy đủ các điều khoản thương mại và kết quả báo giá cuối cùng, ngày đóng thầu sẽ sau gói thầu kỹ thuật một tuần, thời hạn chót là mười giờ sáng ngày Hai mươi hai tháng Mười một, và được công bố tại chỗ. Sau đó là thời gian đánh giá tổng hợp kín kéo dài mười ngày.

Dựa vào tổng điểm của gói kỹ thuật và thương mại, loại bỏ ba nhà cung ứng có điểm số thấp nhất trong số tám nhà cung ứng tham gia, sau đó sắp xếp thứ bậc năm nhà cung ứng được vào vòng trong.

Thứ bậc này có tác dụng tham khảo quan trọng trong vòng đàm phán thương mại ngay sau đó và cả việc phân phối thị phần.

Đàm Bân và Kiều Lợi Duy cùng mấy vị giám đốc kinh doanh đã mất cả buổi chiều để lọc qua một lần toàn bộ nội dung văn kiện đấu thầu.

Đối chiếu giữa nhu cầu thực tế của các chi nhánh công ty tại các tỉnh trong văn kiện đấu thầu với tin tức mà các giám đốc kinh doanh thu được, tuy ở các tỉnh không đồng đều nhưng sự chênh lệch về tổng thể vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.

Đàm Bân vô cùng nghi hoặc, nhìn qua thì đây đơn thuần chỉ là một văn kiện đấu thầu hết sức bình thường, tại sao phía Phổ Đạt lại hết lần này đến lần khác trì hoãn?

Cô tìm gặp Điền Quân để hỏi, anh ta trả lời: “Viện Thiết kế tiến hành xét duyệt sự phân phối các chi nhánh ở các tỉnh khiến quá trình công bố bỏ thầu bị chậm trễ, bên phía chúng tôi không có gì khác.”

Liên lạc với đường dây nội bộ của các bộ phận khác, tin tức nghe được cũng tương tự thông tin Điền Quân đưa ra. Khi cô bàn bạc với Lưu Bỉnh Khang, ông ta cũng không quá quan tâm đến vấn đề này, chỉ dặn dò phải đẩy mạnh việc liên kết với khách hàng, vừa hành động vừa phải quan sát kĩ lưỡng. Tuy việc này vẫn khó có thể lý giải ngay được nhưng thời gian đã vô cùng cấp bách, không cho phép Đàm Bân suy nghĩ nhiều, rất nhanh sau đó nhiệm vụ đã được sắp xếp đâu vào đó.

Cường độ công việc tương đối lớn.

Bản phương án sáng kiến kỹ thuật cuối cùng bao gồm danh sách các phần cứng, phần mềm của hơn hai mươi tỉnh thành, đều phải được hoàn thành trong vòng ba tuần. Thời gian vô cùng gấp, cường độ công việc cũng tương đối cao, nhiệm vụ có liên quan rất nhanh cũng sẽ được sắp xếp. Ngoài mấy hạng mục đang được tiến hành, tất cả những nguồn hàng mà MPL đưa ra tiêu thụ trước đây gần như cũng đều được điều động ra thị trường.

Phòng họp trên tầng mười sáu bị đội đấu thầu chiếm dụng, ngày nào cũng ồn ào, náo nhiệt giống như cái chợ.

Hằng ngày, đúng chín giờ tối, thông tin tổng hợp của ngày hôm đó sẽ được gửi đến email của Đàm Bân. Cô là Bid Manager, phải phụ trách quản lý việc điều phối toàn bộ thời gian đấu thầu. Mà từng khâu của hệ thống quản lý tiêu thụ nội bộ đều móc nối với nhau, hằng ngày đều cần BM cẩn thận kiểm tra từng cái, sau khi phê chuẩn rồi mới chuyển tới bước tiếp theo. Đàm Bân làm xong tất cả công việc, về nhà, tắm rửa xong xuôi, lên giường đi ngủ thường đã là lúc rạng sáng.

Lần sốt cao trước là bài học khiến Đàm Bân không dám lơ là, hàng ngày đều tập thể dục, cho dù không muốn ăn cũng buộc phải ăn đúng giờ.

Chỉ có điều ngày nào cũng phải nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính nên mắt cô đau nhức vô cùng. Trong ngăn kéo lúc nào cũng có sẵn đồ chụp mắt, lúc thực sự cảm thấy khó chịu, cô thường trốn trong phòng vệ sinh, ngồi trên bồn cầu, nhắm mắt lại, chườm nóng mấy phút, sau đó tiếp tục làm việc.

Trong lúc bận rộn nhất, dường như cô lại hoàn toàn tìm về với chính mình, tâm trạng yên bình đến lạ. Sự đau đớn, ân hận vẫn còn đó, nhưng không nhức nhối như lúc đầu.

Văn Hiểu Tuệ từng đưa cô đến bệnh viện truyền nước, sau khi nghe xong những chuyện cô phải trải qua, cô ấy không nói gì, chỉ dặn dò cô nên ngủ nhiều, suy nghĩ ít thôi.

Đàm Bân hỏi cô: “Cậu định dạy khôn tớ sao?”

Văn Hiểu Tuệ nói: “Mối lương duyên nam nữ đến rồi lại đi,
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
460/2138
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT