Tiểu thuyết Bẫy Văn Phòng-full
Lượt xem : |
ai cũng có cái đúng, cái sai, người ngoài đâu có tư cách bình phẩm.”
Đàm Bân rưng rưng nước mắt, đây là lời nói đau đớn nhất cô nghe được trong mấy ngày hôm nay.
Lúc khó ngủ, Đàm Bân gối đầu lên tay giả vờ ngủ, nhưng hễ nhắm mắt, cô lại nghe thấy giọng nói của Thẩm Bồi: “Đàm Bân, anh hiểu em, thế giới của em không dung nạp những người yếu đuối.”
Không ngờ, người có thể hiểu cô nhất lại chính là Thẩm Bồi.
Từ trước tới nay dường như anh coi cô là một vị thánh, nhưng cuối cùng anh lại phát hiện ra cô cũng chỉ là một người bình thường, không khác gì những cô gái văn phòng khác ở Bắc Kinh.
Kỷ niệm ngọt ngào rất nhiều, nhưng Đàm Bân không muốn nhớ lại. Mau quên và trì độn nhiều khi lại là cách tự bảo vệ mình tốt nhất. Không để ý đúng sai, cô chỉ nghĩ mình phải bước về phía trước, không muốn làm khó bản thân.
Thời gian này Vương Dịch giúp cô không ít, những biểu hiện trong công việc khiến người khác phải nhìn cô ấy bằng con mắt khác.
Trong cách nhìn của Đàm Bân, thái độ của cô gái này khi trò chuyện với người khác có vẻ tùy tiện nhưng cô ấy lại khéo miệng, cẩn thận, làm việc nhanh nhẹn nên đàn ông xung quanh, không kể già trẻ, đều rất quý cô ấy.
Khi nói chuyện với mấy vị giám đốc sản xuất không chịu hợp tác, cô ấy chỉ cần giậm chân, hờn dỗi là đối phương phải mềm lòng, mặc dù vẻ mặt thể hiện sự bất mãn nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nghe cô ấy dặn dò.
Đàm Bân thấy thế là quá đủ với một cô gái làm sale rồi.
Nhìn lại mấy năm trước, cô không thích phong cách này, nhưng bây giờ không thể không thừa nhận, phương pháp này vô cùng đơn giản, thẳng thắn, làm việc có mục tiêu rõ ràng, lại tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Đàm Bân rất vui mừng, vốn chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ, bây giờ Vương Dịch đã trở thành trợ thủ đắc lực của cô.
Mượn mối quan hệ của Vương Dịch với tổng bộ của Phổ Đạt, Đàm Bân điều chỉnh khách hàng có kim ngạch tiêu thụ cao nhất ở khu vực Bắc Kinh – tập đoàn Phổ Đạt chi nhánh Bắc Kinh – dưới tên Vương Dịch.
Chu Dương rất không vui. Nhưng rắc rối mà anh ta vừa gặp phải vẫn chưa giải quyết xong, trong lòng có không vui cũng không tiện nói ra.
Đàm Bân không biết mình làm thế là đúng hay sai. Trong đầu cô chỉ xoay quanh một câu hỏi: Tại sao sự tín nhiệm của sếp nam lại có thể làm nhân viên nhiệt huyết với công việc, thậm chí có thể hy sinh cả bản thân, mà sự tín nhiệm hoàn toàn của cô đối với Chu Dương lại đem lại kết quả như thế này?
Không ai có thể cho cô câu trả lời khiến cô thỏa mãn.
Lúc rảnh rỗi, cô hỏi Vương Dịch cảm thấy thế nào khi phải chuyển vị trí công tác. Vương Dịch cười nói: “Cuối cùng cũng được làm một công việc thực sự, rất mệt, nhưng trong lòng rất vui, tốt hơn cuộc sống nhàm chán trước kia.”
Đàm Bân gật đầu. “Vậy thì tốt.”
“Nói thật, trước khi đến đây tôi đã rất lo lắng.”
“Thật sao? Lý do?”
Vương Dịch trả lời: “Nghe nói cô yêu cầu rất cao, trước đây tôi rất sợ cô, lần này càng sợ không làm được. Nhưng khi thực sự tiếp xúc với cô, phát hiện cô là một người sếp rất dễ gần, sống rất lý trí, lại không giáo điều. Cherie, tôi rất muốn cảm ơn cô, cảm ơn vì cô đã cho tôi cơ hội.”
“Không có gì!” Đàm Bân mỉm cười. Mặc dù lời nói khá khách khí nhưng lại xuất phát từ tận đáy lòng.
Những lời tán dương ai chẳng thích nghe, đặc biệt là nó được thốt ra từ miệng của Vương Dịch một cách rất tự nhiên, bùi tai như thế, câu nào cũng như xuất phát từ tâm can.
Nhưng Đàm Bân vẫn thấy kỳ lạ. “Vậy tại sao lúc đó cô lại chọn làm quản lý khách hàng?”
Vương Dịch cúi đầu, có vẻ hơi ngại ngùng. “Tôi sợ phải đảm trách quota, cảm giác áp lực quá lớn. Sau đó tôi phát hiện mình đã tự đưa mình vào ngõ cụt, cứ cuối năm làm bản đánh giá hiệu suất công việc lại cảm thấy không có điều gì để nói. Nhìn thấy những người cùng vào công ty với mình đã thăng tiến hết rồi, còn mình vẫn giậm chân tại chỗ.”
Đàm Bân vỗ nhẹ mu bàn tay cô. “Đừng nghĩ như thế, bây giờ bắt đầu vẫn chưa muộn. Chỉ cần làm việc chăm chỉ, việc gì cũng có giá của nó. Cô nghĩ xem, hai năm qua, tự tay cô đã gây dựng được rất nhiều mối quan hệ ở tổng bộ Phổ Đạt, những giám đốc kinh doanh khác, ai có nhiều mối quan hệ thân thiết được như cô?”
“Đúng, tôi cũng tự an ủi bản thân như thế, lùi một bước để tiến hai bước, hi hi…”
Đàm Bân mỉm cười, hỏi một câu mà cô vẫn giấu trong lòng mấy hôm nay: “Yvette, tôi đã quan sát cô rất lâu, phát hiện cô rất dễ nói chuyện với đàn ông, vì sao cô làm việc với tổng bộ Phổ Đạt lâu như thế mà lại không thân được với Tổng giám đốc kỹ thuật Trần Dụ Thái của họ?”
Trần Dụ Thái, tổng giám đốc kỹ thuật của tập đoàn Phổ Đạt, Đàm Bân đã từng nhiều lần thất bại khi tiếp xúc trực tiếp, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, gần như nó đã trở thành một nỗi lo thường trực.
Vương Dịch cầm tách cà phê lên, nghiêng đầu nghĩ ngợi. “Anh ta à? Tôi chưa từng nghĩ sẽ động đến anh ta.”
“Tại sao?”
“Tôi từng nói với cô, công ty chúng ta có người từng đắc tội với anh ta, cô nhớ chứ?”
“Ừm, nhớ.”
“Cô biết người đó là ai không?”
Đàm Bân cầm chiếc bút, gõ gõ lên đầu. “Đừng vòng vo nữa, nói đi.”
“Chính là Ray Cheng.”
Chiếc bút bi trong tay Đàm Bân suýt rơi.
“Lúc đó anh ấy là quản lý của tôi. Cô nói xem, tôi đâu dám cố ý đi nịnh nọt Trần Dụ Thái chứ.”
Đàm Bân lại bắt đầu cắn miệng cốc. “Sao Ray Cheng lại đắc tội với anh ta nhỉ?”
“Nghe nói, tôi cũng chỉ nghe nói thôi. Có lần ăn cơm cùng nhau, Trương Đồng, giám đốc kinh doanh khu vực phía Bắc khi ấy cũng ở đó, uống nhiều rồi vẫn bị Trần Dụ Thái ép uống thêm. Ray liền đi đến, trước mặt mọi người, anh ấy cầm ly rượu đó, hất đi, thế là gây thù chuốc oán với anh ta.”
Đàm Bân im lặng hồi lâu. “Thì ra chuyện là thế.”
“Vâng, chuyện là như thế.” Vương Dịch xua tay. “Bây giờ Ray đã coi như sóng yên biển lặng rồi, nhớ lại năm đó anh ấy cũng là thanh niên tràn đầy nhiệt huyết. Nghe nói Trần Dụ Thái đã có lần tố cáo, Ray suýt nữa bị đuổi việc, là Trương Đồng đã liều mình bảo vệ anh ấy.”
Đàm Bân chỉ gật gật đầu, không muốn phát biểu bất kỳ ý kiến gì về chuyện này. Nhưng nghĩ đến hình ảnh Trần Dụ Thái lịch sự, nho nhã với cặp kính trắng, cô lại thấy nghi hoặc. “Trần Dụ Thái gian xảo thật, nhưng cũng đâu giống loại người đó chứ?”
Vương Dịch bĩu môi. “Nói thế nào nhỉ, có những người xuất thân cực khổ, khi còn bé đã phải chịu quá nhiều áp bức, tuy anh ta dựa vào năng lực bản thân để vươn lên thật, nhưng trong lòng anh ta luôn cảm thấy bất bình, cho rằng xã hội và những người xung quanh luôn mắc nợ mình, vì vậy anh ta thích nhìn thấy người khác chịu khổ, làm việc dưới chân anh ta…”
“Ok, ok, không làm chuyên gia tâm lý nữa, đến lúc phải quay về làm việc rồi.” Đàm Bân kịp thời ngăn cô ấy lại.
Công khai bàn luận chuyện riêng tư của khách hàng không phải là thói quen tốt.
Vương Dịch nhún vai, ngoan ngoãn ngậm miệng, trở về chỗ làm việc của mình.
Đàm Bân ngẩn người một lúc rồi quay lại, nói: “Yvette, tôi muốn giao cho cô một nhiệm vụ cao cả.”
“Nhiệm vụ gì vậy?”
“Nếu có thời gian, cô hãy chịu khó đi mời Trần Dụ Thái một bữa.”
“Tôi sẽ cố gắng…” Giọng nói của Vương Dịch kéo dài, cô ấy trả
Đàm Bân rưng rưng nước mắt, đây là lời nói đau đớn nhất cô nghe được trong mấy ngày hôm nay.
Lúc khó ngủ, Đàm Bân gối đầu lên tay giả vờ ngủ, nhưng hễ nhắm mắt, cô lại nghe thấy giọng nói của Thẩm Bồi: “Đàm Bân, anh hiểu em, thế giới của em không dung nạp những người yếu đuối.”
Không ngờ, người có thể hiểu cô nhất lại chính là Thẩm Bồi.
Từ trước tới nay dường như anh coi cô là một vị thánh, nhưng cuối cùng anh lại phát hiện ra cô cũng chỉ là một người bình thường, không khác gì những cô gái văn phòng khác ở Bắc Kinh.
Kỷ niệm ngọt ngào rất nhiều, nhưng Đàm Bân không muốn nhớ lại. Mau quên và trì độn nhiều khi lại là cách tự bảo vệ mình tốt nhất. Không để ý đúng sai, cô chỉ nghĩ mình phải bước về phía trước, không muốn làm khó bản thân.
Thời gian này Vương Dịch giúp cô không ít, những biểu hiện trong công việc khiến người khác phải nhìn cô ấy bằng con mắt khác.
Trong cách nhìn của Đàm Bân, thái độ của cô gái này khi trò chuyện với người khác có vẻ tùy tiện nhưng cô ấy lại khéo miệng, cẩn thận, làm việc nhanh nhẹn nên đàn ông xung quanh, không kể già trẻ, đều rất quý cô ấy.
Khi nói chuyện với mấy vị giám đốc sản xuất không chịu hợp tác, cô ấy chỉ cần giậm chân, hờn dỗi là đối phương phải mềm lòng, mặc dù vẻ mặt thể hiện sự bất mãn nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nghe cô ấy dặn dò.
Đàm Bân thấy thế là quá đủ với một cô gái làm sale rồi.
Nhìn lại mấy năm trước, cô không thích phong cách này, nhưng bây giờ không thể không thừa nhận, phương pháp này vô cùng đơn giản, thẳng thắn, làm việc có mục tiêu rõ ràng, lại tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Đàm Bân rất vui mừng, vốn chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ, bây giờ Vương Dịch đã trở thành trợ thủ đắc lực của cô.
Mượn mối quan hệ của Vương Dịch với tổng bộ của Phổ Đạt, Đàm Bân điều chỉnh khách hàng có kim ngạch tiêu thụ cao nhất ở khu vực Bắc Kinh – tập đoàn Phổ Đạt chi nhánh Bắc Kinh – dưới tên Vương Dịch.
Chu Dương rất không vui. Nhưng rắc rối mà anh ta vừa gặp phải vẫn chưa giải quyết xong, trong lòng có không vui cũng không tiện nói ra.
Đàm Bân không biết mình làm thế là đúng hay sai. Trong đầu cô chỉ xoay quanh một câu hỏi: Tại sao sự tín nhiệm của sếp nam lại có thể làm nhân viên nhiệt huyết với công việc, thậm chí có thể hy sinh cả bản thân, mà sự tín nhiệm hoàn toàn của cô đối với Chu Dương lại đem lại kết quả như thế này?
Không ai có thể cho cô câu trả lời khiến cô thỏa mãn.
Lúc rảnh rỗi, cô hỏi Vương Dịch cảm thấy thế nào khi phải chuyển vị trí công tác. Vương Dịch cười nói: “Cuối cùng cũng được làm một công việc thực sự, rất mệt, nhưng trong lòng rất vui, tốt hơn cuộc sống nhàm chán trước kia.”
Đàm Bân gật đầu. “Vậy thì tốt.”
“Nói thật, trước khi đến đây tôi đã rất lo lắng.”
“Thật sao? Lý do?”
Vương Dịch trả lời: “Nghe nói cô yêu cầu rất cao, trước đây tôi rất sợ cô, lần này càng sợ không làm được. Nhưng khi thực sự tiếp xúc với cô, phát hiện cô là một người sếp rất dễ gần, sống rất lý trí, lại không giáo điều. Cherie, tôi rất muốn cảm ơn cô, cảm ơn vì cô đã cho tôi cơ hội.”
“Không có gì!” Đàm Bân mỉm cười. Mặc dù lời nói khá khách khí nhưng lại xuất phát từ tận đáy lòng.
Những lời tán dương ai chẳng thích nghe, đặc biệt là nó được thốt ra từ miệng của Vương Dịch một cách rất tự nhiên, bùi tai như thế, câu nào cũng như xuất phát từ tâm can.
Nhưng Đàm Bân vẫn thấy kỳ lạ. “Vậy tại sao lúc đó cô lại chọn làm quản lý khách hàng?”
Vương Dịch cúi đầu, có vẻ hơi ngại ngùng. “Tôi sợ phải đảm trách quota, cảm giác áp lực quá lớn. Sau đó tôi phát hiện mình đã tự đưa mình vào ngõ cụt, cứ cuối năm làm bản đánh giá hiệu suất công việc lại cảm thấy không có điều gì để nói. Nhìn thấy những người cùng vào công ty với mình đã thăng tiến hết rồi, còn mình vẫn giậm chân tại chỗ.”
Đàm Bân vỗ nhẹ mu bàn tay cô. “Đừng nghĩ như thế, bây giờ bắt đầu vẫn chưa muộn. Chỉ cần làm việc chăm chỉ, việc gì cũng có giá của nó. Cô nghĩ xem, hai năm qua, tự tay cô đã gây dựng được rất nhiều mối quan hệ ở tổng bộ Phổ Đạt, những giám đốc kinh doanh khác, ai có nhiều mối quan hệ thân thiết được như cô?”
“Đúng, tôi cũng tự an ủi bản thân như thế, lùi một bước để tiến hai bước, hi hi…”
Đàm Bân mỉm cười, hỏi một câu mà cô vẫn giấu trong lòng mấy hôm nay: “Yvette, tôi đã quan sát cô rất lâu, phát hiện cô rất dễ nói chuyện với đàn ông, vì sao cô làm việc với tổng bộ Phổ Đạt lâu như thế mà lại không thân được với Tổng giám đốc kỹ thuật Trần Dụ Thái của họ?”
Trần Dụ Thái, tổng giám đốc kỹ thuật của tập đoàn Phổ Đạt, Đàm Bân đã từng nhiều lần thất bại khi tiếp xúc trực tiếp, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, gần như nó đã trở thành một nỗi lo thường trực.
Vương Dịch cầm tách cà phê lên, nghiêng đầu nghĩ ngợi. “Anh ta à? Tôi chưa từng nghĩ sẽ động đến anh ta.”
“Tại sao?”
“Tôi từng nói với cô, công ty chúng ta có người từng đắc tội với anh ta, cô nhớ chứ?”
“Ừm, nhớ.”
“Cô biết người đó là ai không?”
Đàm Bân cầm chiếc bút, gõ gõ lên đầu. “Đừng vòng vo nữa, nói đi.”
“Chính là Ray Cheng.”
Chiếc bút bi trong tay Đàm Bân suýt rơi.
“Lúc đó anh ấy là quản lý của tôi. Cô nói xem, tôi đâu dám cố ý đi nịnh nọt Trần Dụ Thái chứ.”
Đàm Bân lại bắt đầu cắn miệng cốc. “Sao Ray Cheng lại đắc tội với anh ta nhỉ?”
“Nghe nói, tôi cũng chỉ nghe nói thôi. Có lần ăn cơm cùng nhau, Trương Đồng, giám đốc kinh doanh khu vực phía Bắc khi ấy cũng ở đó, uống nhiều rồi vẫn bị Trần Dụ Thái ép uống thêm. Ray liền đi đến, trước mặt mọi người, anh ấy cầm ly rượu đó, hất đi, thế là gây thù chuốc oán với anh ta.”
Đàm Bân im lặng hồi lâu. “Thì ra chuyện là thế.”
“Vâng, chuyện là như thế.” Vương Dịch xua tay. “Bây giờ Ray đã coi như sóng yên biển lặng rồi, nhớ lại năm đó anh ấy cũng là thanh niên tràn đầy nhiệt huyết. Nghe nói Trần Dụ Thái đã có lần tố cáo, Ray suýt nữa bị đuổi việc, là Trương Đồng đã liều mình bảo vệ anh ấy.”
Đàm Bân chỉ gật gật đầu, không muốn phát biểu bất kỳ ý kiến gì về chuyện này. Nhưng nghĩ đến hình ảnh Trần Dụ Thái lịch sự, nho nhã với cặp kính trắng, cô lại thấy nghi hoặc. “Trần Dụ Thái gian xảo thật, nhưng cũng đâu giống loại người đó chứ?”
Vương Dịch bĩu môi. “Nói thế nào nhỉ, có những người xuất thân cực khổ, khi còn bé đã phải chịu quá nhiều áp bức, tuy anh ta dựa vào năng lực bản thân để vươn lên thật, nhưng trong lòng anh ta luôn cảm thấy bất bình, cho rằng xã hội và những người xung quanh luôn mắc nợ mình, vì vậy anh ta thích nhìn thấy người khác chịu khổ, làm việc dưới chân anh ta…”
“Ok, ok, không làm chuyên gia tâm lý nữa, đến lúc phải quay về làm việc rồi.” Đàm Bân kịp thời ngăn cô ấy lại.
Công khai bàn luận chuyện riêng tư của khách hàng không phải là thói quen tốt.
Vương Dịch nhún vai, ngoan ngoãn ngậm miệng, trở về chỗ làm việc của mình.
Đàm Bân ngẩn người một lúc rồi quay lại, nói: “Yvette, tôi muốn giao cho cô một nhiệm vụ cao cả.”
“Nhiệm vụ gì vậy?”
“Nếu có thời gian, cô hãy chịu khó đi mời Trần Dụ Thái một bữa.”
“Tôi sẽ cố gắng…” Giọng nói của Vương Dịch kéo dài, cô ấy trả
Bài viết liên quan!