Tiểu thuyết Bẫy Văn Phòng-full
Lượt xem : |
ô vào vị trí đó. Nếu có chuyện gì, hãy bàn bạc với Bowen, tôi cũng sẽ giúp đỡ cô. Tôi phải đi đây, lúc khác chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”
Đàm Bân gật đầu, cảm thấy lo ngại. Cô có phần hối hận khi phản ứng hơi quá khích, một lần nữa cô lại thấy bất an.
Cô không về văn phòng mà trốn xuống vườn hoa dưới tầng, tận dụng cơ hội này để bình tĩnh lại và để suy tính xem bước tiếp theo nên làm thế nào. Vừa cầm điếu thuốc, định châm lửa đốt thì một tiếng “tách” vang lên, theo đó một bàn tay đang cầm bật lửa đưa tới trước mặt cô, là Kiều Lợi Duy.
Đàm Bân rít một hơi thuốc, cười nói: “Cảm ơn!”
Kiều Lợi Duy đứng cạnh cô, nghịch chiếc bật lửa trong tay.
Đàm Bân biết anh ta có chuyện muốn nói nên im lặng chờ anh ta mở lời.
“Yvette vẫn chỉ là một con nhóc, da mặt mỏng choét, lại không biết việc.” Kiều Lợi Duy cũng châm một điếu thuốc. “Nếu có vài chuyện đến tai cô ta, chắc chắn cô ta sẽ không vui.”
“Tôi chỉ nói chuyện cần nói, không phải chê cô ấy không có năng lực. Nếu thật sự cảm thấy khó chịu, cô ấy nên tìm ông chủ của mình mà bàn chuyện hạng mục công việc.”
Đàm Bân hoàn toàn không để ý. Mục đích của cô là hoàn thành công việc, không thể nào được lòng tất cả mọi người. Vấn đề này cô đã nghĩ đến rồi. Cô đã từng bị người khác xem thường đến mức nhục nhã, hình như mỗi người, ai cũng phải đi qua những ngày tháng đó. Muốn tránh những chuyện bối rối như vậy, chỉ còn cách luyện tập để mình mạnh mẽ hơn, bước đi cao hơn, xa hơn.
Kiều Lợi Duy thôi cười. “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô vậy thôi, chứ không hề có ý gì khác. À, vấn đề đấu thầu trước đây, cô đã đề cập rồi. Nhưng tôi thấy… thật ra cô có thể… Cái đó… thật ra cô có thể biểu đạt khéo léo hơn một chút.”
Đàm Bân nhìn anh ta, thầm nghĩ anh ta đứng nói mà không biết đau lưng thì biết cái quái gì chứ? Phía bắc thì còn dễ nói, chứ phía nam và đông bắc, từ giám đốc đến các quản lý tiêu thụ kỳ cựu, ai là người đáng để tin tưởng đây? Không hạ gục ngay tại trận thì sau này sao có thể đứng vững được? Đây vốn là chuyện của hai người, đều là châu chấu trên một sợi dây thừng, anh ta còn giả vờ làm người tốt cái gì nữa.
Đàm Bân nhả một làn khói thuốc, cười gượng gạo: “Lão Kiều, anh cho rằng nếu tôi dịu dàng hơn, bọn họ sẽ vui vẻ chấp nhận à? Xin thưa là không, nhất định họ sẽ tỏ thái độ, vấn đề không nằm ở cách tôi nói mà là nội dung lời tôi nói.”
Kiều Lợi Duy chau mày nhưng rồi lại dãn ra, điều đó có thể hiện anh ta không nghĩ vậy.
Đàm Bân hỏi: “Nếu anh muốn một người phải chết, anh có nhẹ nhàng nói với anh ta, anh muốn chết hay muốn sống không?”
Kiều Lợi Duy lắc đầu. “Tất nhiên là không, nhất định người đó sẽ trả lời: “Không muốn chết!”
“Đúng vậy. Thường thì con người ta luôn sợ sự thay đổi, trước bất kỳ sự thay đổi nào, phản ứng đầu tiên là chống cự. Nên anh phải hỏi anh ta muốn treo cổ, uống thuốc hay cắt cổ để anh ta hiểu rằng không còn sự lựa chọn nào khác, anh ta nhất định phải chọn, rốt cuộc cũng chỉ là lựa chọn cách chết mà thôi.”
Cô quay người bỏ đi, Kiều Lợi Duy theo sau nói: “Có lúc tôi nghĩ rằng cô không nên là phụ nữ.”
“Anh nói thế là có ý gì? Mắng tôi à?” Đàm Bân bước chậm lại.
“Tất nhiên không phải, tôi chỉ muốn nói, có lúc cô quá mạnh mẽ, không giống phụ nữ.” Kiều Lợi Duy mỉm cười. “Không phải cô đã gặp vợ tôi rồi sao? Cô ấy muốn mua thêm vài món đồ dùng trong gia đình cũng phải hỏi ý kiến tôi.”
Đàm Bân không thèm quay đầu lại, đi thẳng vào thang máy. “Vậy thì vợ anh thật có phúc, còn tôi thì không có may mắn đó.”
Nhưng lời của Kiều Lợi Duy khiến Đàm Bân nhớ ra một việc.
Cô gửi tin nhắn cho Thẩm Bồi: “Em phải viết báo cáo kế hoạch, không có thời gian, anh tự đi mua giày mới nhé!”
Thẩm Bồi trả lời: “Đôi giày đó vẫn còn tốt, sao phải mua giày mới?”
Đàm Bân chẳng buồn nói chuyện với anh nữa, tập trung vào công việc. Cô mở file word, vừa mới viết tiêu đề cho kế hoạch quản lý đấu thầu, cô đột nhiên thấy hồi hộp, phản ứng này quá đột ngột, giờ cô mới hiểu cảm giác bất an đó từ đâu mà có.
Trong cuộc họp, vì một phút nhiệt huyết nhất thời mà cô đã phạm phải sai lầm không nên mắc phải. Đáng lẽ cô không nên nhận xét việc đấu thầu trước đây như thế nào. Nhưng câu nói đó của cô khác gì phủ định phương pháp của Trình Duệ Mẫn, vấn đề quan trọng là Vu Hiểu Ba và Tăng Chí Cường là hai người của thời trước, không may bị cô cho vào cùng một giuộc, vô tình cô đã trở thành kẻ giẫm đạp lên người khác, chẳng trách lúc đó thần sắc của Vu Hiểu Ba rất kỳ quái.
Ban nãy rõ ràng cô đã hiểu nhầm ý của Kiều Lợi Duy, giờ nghĩ lại đúng là anh ta chỉ có ý tốt, nhắc nhở cô cẩn thận không lại đắc tội với người khác.
Đàm Bân ôm trán rên rỉ, cô hối hận vì những lời nói hồ đồ của mình, cô căm hận cắn chiếc lưỡi gây hại của mình, cô thề từ nay về sau sẽ không phát ngôn khi huyết áp đang tăng cao.
Nhưng lỗi lầm đã phạm phải, bát nước đổ đi rồi khó lòng thu lại được, cô chỉ còn cách chờ thời cơ thích hợp rồi chuộc lỗi vậy.
Đúng lúc này điện thoại của cô vang lên hai tiếng “bíp… bíp”, lại là tin nhắn của Thẩm Bồi: “Tối tan làm đúng giờ, anh chờ em ở nhà.”
Đàm Bân đang chán nản, khó chịu vì không biết nên làm thế nào, liền ném điện thoại sang một bên.
Vì chuyện này mà cô phiền não suốt cả ngày, gần đến giờ tan làm, Lưu Bỉnh Khang gửi một email, khi đó tâm trạng của cô mới khá lên đôi chút.
Email đó gửi cho toàn thể nhân viên kinh doanh và được gửi cho cả đội ngũ quản lý các hạng mục hậu mãi, bộ phận kỹ thuật và vận chuyển. Trong email nói rõ, Đàm Bân phụ trách toàn diện vụ đấu thầu của Phổ Đạt và báo cáo trực tiếp lên Lưu Bỉnh Khang, yêu cầu các bộ phận giúp đỡ cô.
Đàm Bân cười với màn hình máy tính, cô nghĩ đến ví dụ kinh điển về vị giáo sư và phó giáo sư trong Vi thành[6">, tâm trạng lúc này của cô như vợ bé được đưa lên làm vợ cả.
[6"> Tên một tiểu thuyết của Tiền Chung Thư, kể về các phần tử trí thức trong kháng chiến chống Nhật.
Việc trong tầm tay dường như không bao giờ làm hết được, nhưng đến sáu giờ, cô đành miễn cưỡng tắt máy tính, rời khỏi công ty.
Vừa mới vào xe, cô liền nghe tiếng điện thoại reo.
Đàm Bân nhìn lướt qua số điện thoại, tim lập tức đập nhanh hơn. Số điện thoại này đã nằm trong điện thoại cô mấy ngày nay, cô đã thuộc làu từng con số.
Cô nghe điện: “Chào anh!”
“Tôi cứ chờ điện thoại của cô. Khiến người khác khổ sở chờ đợi không phải là một thói quen tốt.” Giọng nói của Trình Duệ Mẫn vang lên trong điện thoại, nghe rất trầm ổn.
Không hiểu sao Đàm Bân đột nhiên thấy vui mừng.
“Tôi đâu có đồng ý với anh bất cứ chuyện gì?” Cô vui vẻ cười. “Mà tôi không còn ở Thượng Hải nữa rồi.”
“Bây giờ cô đang ở đâu?”
“Bắc Kinh.”
Trình Duệ Mẫn trầm ngâm, một lúc sau mới thở dài, nói: “Thật không may.”
Đàm Bân tiếp lời: “Anh về Bắc Kinh đi, anh muốn tiêu tiền thì nhiều cơ hội lắm.”
Phía đầu máy bên kia vang lên tiếng cười lớn. “Đúng vậy, không có cơ hội thì phải tạo cơ hội, vậy được, chúng ta sẽ gặp nhau sau.”
“Vâng!”
Đàm Bân ngắt điện thoại, mở khóa, chuẩn bị đi thì điện thoại lại reo, là tin nhắn của Thẩm Bồi, chỉ vẻn vẹn ba chữ: “Mau về nhà.”
Đàm Bân gật đầu, cảm thấy lo ngại. Cô có phần hối hận khi phản ứng hơi quá khích, một lần nữa cô lại thấy bất an.
Cô không về văn phòng mà trốn xuống vườn hoa dưới tầng, tận dụng cơ hội này để bình tĩnh lại và để suy tính xem bước tiếp theo nên làm thế nào. Vừa cầm điếu thuốc, định châm lửa đốt thì một tiếng “tách” vang lên, theo đó một bàn tay đang cầm bật lửa đưa tới trước mặt cô, là Kiều Lợi Duy.
Đàm Bân rít một hơi thuốc, cười nói: “Cảm ơn!”
Kiều Lợi Duy đứng cạnh cô, nghịch chiếc bật lửa trong tay.
Đàm Bân biết anh ta có chuyện muốn nói nên im lặng chờ anh ta mở lời.
“Yvette vẫn chỉ là một con nhóc, da mặt mỏng choét, lại không biết việc.” Kiều Lợi Duy cũng châm một điếu thuốc. “Nếu có vài chuyện đến tai cô ta, chắc chắn cô ta sẽ không vui.”
“Tôi chỉ nói chuyện cần nói, không phải chê cô ấy không có năng lực. Nếu thật sự cảm thấy khó chịu, cô ấy nên tìm ông chủ của mình mà bàn chuyện hạng mục công việc.”
Đàm Bân hoàn toàn không để ý. Mục đích của cô là hoàn thành công việc, không thể nào được lòng tất cả mọi người. Vấn đề này cô đã nghĩ đến rồi. Cô đã từng bị người khác xem thường đến mức nhục nhã, hình như mỗi người, ai cũng phải đi qua những ngày tháng đó. Muốn tránh những chuyện bối rối như vậy, chỉ còn cách luyện tập để mình mạnh mẽ hơn, bước đi cao hơn, xa hơn.
Kiều Lợi Duy thôi cười. “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô vậy thôi, chứ không hề có ý gì khác. À, vấn đề đấu thầu trước đây, cô đã đề cập rồi. Nhưng tôi thấy… thật ra cô có thể… Cái đó… thật ra cô có thể biểu đạt khéo léo hơn một chút.”
Đàm Bân nhìn anh ta, thầm nghĩ anh ta đứng nói mà không biết đau lưng thì biết cái quái gì chứ? Phía bắc thì còn dễ nói, chứ phía nam và đông bắc, từ giám đốc đến các quản lý tiêu thụ kỳ cựu, ai là người đáng để tin tưởng đây? Không hạ gục ngay tại trận thì sau này sao có thể đứng vững được? Đây vốn là chuyện của hai người, đều là châu chấu trên một sợi dây thừng, anh ta còn giả vờ làm người tốt cái gì nữa.
Đàm Bân nhả một làn khói thuốc, cười gượng gạo: “Lão Kiều, anh cho rằng nếu tôi dịu dàng hơn, bọn họ sẽ vui vẻ chấp nhận à? Xin thưa là không, nhất định họ sẽ tỏ thái độ, vấn đề không nằm ở cách tôi nói mà là nội dung lời tôi nói.”
Kiều Lợi Duy chau mày nhưng rồi lại dãn ra, điều đó có thể hiện anh ta không nghĩ vậy.
Đàm Bân hỏi: “Nếu anh muốn một người phải chết, anh có nhẹ nhàng nói với anh ta, anh muốn chết hay muốn sống không?”
Kiều Lợi Duy lắc đầu. “Tất nhiên là không, nhất định người đó sẽ trả lời: “Không muốn chết!”
“Đúng vậy. Thường thì con người ta luôn sợ sự thay đổi, trước bất kỳ sự thay đổi nào, phản ứng đầu tiên là chống cự. Nên anh phải hỏi anh ta muốn treo cổ, uống thuốc hay cắt cổ để anh ta hiểu rằng không còn sự lựa chọn nào khác, anh ta nhất định phải chọn, rốt cuộc cũng chỉ là lựa chọn cách chết mà thôi.”
Cô quay người bỏ đi, Kiều Lợi Duy theo sau nói: “Có lúc tôi nghĩ rằng cô không nên là phụ nữ.”
“Anh nói thế là có ý gì? Mắng tôi à?” Đàm Bân bước chậm lại.
“Tất nhiên không phải, tôi chỉ muốn nói, có lúc cô quá mạnh mẽ, không giống phụ nữ.” Kiều Lợi Duy mỉm cười. “Không phải cô đã gặp vợ tôi rồi sao? Cô ấy muốn mua thêm vài món đồ dùng trong gia đình cũng phải hỏi ý kiến tôi.”
Đàm Bân không thèm quay đầu lại, đi thẳng vào thang máy. “Vậy thì vợ anh thật có phúc, còn tôi thì không có may mắn đó.”
Nhưng lời của Kiều Lợi Duy khiến Đàm Bân nhớ ra một việc.
Cô gửi tin nhắn cho Thẩm Bồi: “Em phải viết báo cáo kế hoạch, không có thời gian, anh tự đi mua giày mới nhé!”
Thẩm Bồi trả lời: “Đôi giày đó vẫn còn tốt, sao phải mua giày mới?”
Đàm Bân chẳng buồn nói chuyện với anh nữa, tập trung vào công việc. Cô mở file word, vừa mới viết tiêu đề cho kế hoạch quản lý đấu thầu, cô đột nhiên thấy hồi hộp, phản ứng này quá đột ngột, giờ cô mới hiểu cảm giác bất an đó từ đâu mà có.
Trong cuộc họp, vì một phút nhiệt huyết nhất thời mà cô đã phạm phải sai lầm không nên mắc phải. Đáng lẽ cô không nên nhận xét việc đấu thầu trước đây như thế nào. Nhưng câu nói đó của cô khác gì phủ định phương pháp của Trình Duệ Mẫn, vấn đề quan trọng là Vu Hiểu Ba và Tăng Chí Cường là hai người của thời trước, không may bị cô cho vào cùng một giuộc, vô tình cô đã trở thành kẻ giẫm đạp lên người khác, chẳng trách lúc đó thần sắc của Vu Hiểu Ba rất kỳ quái.
Ban nãy rõ ràng cô đã hiểu nhầm ý của Kiều Lợi Duy, giờ nghĩ lại đúng là anh ta chỉ có ý tốt, nhắc nhở cô cẩn thận không lại đắc tội với người khác.
Đàm Bân ôm trán rên rỉ, cô hối hận vì những lời nói hồ đồ của mình, cô căm hận cắn chiếc lưỡi gây hại của mình, cô thề từ nay về sau sẽ không phát ngôn khi huyết áp đang tăng cao.
Nhưng lỗi lầm đã phạm phải, bát nước đổ đi rồi khó lòng thu lại được, cô chỉ còn cách chờ thời cơ thích hợp rồi chuộc lỗi vậy.
Đúng lúc này điện thoại của cô vang lên hai tiếng “bíp… bíp”, lại là tin nhắn của Thẩm Bồi: “Tối tan làm đúng giờ, anh chờ em ở nhà.”
Đàm Bân đang chán nản, khó chịu vì không biết nên làm thế nào, liền ném điện thoại sang một bên.
Vì chuyện này mà cô phiền não suốt cả ngày, gần đến giờ tan làm, Lưu Bỉnh Khang gửi một email, khi đó tâm trạng của cô mới khá lên đôi chút.
Email đó gửi cho toàn thể nhân viên kinh doanh và được gửi cho cả đội ngũ quản lý các hạng mục hậu mãi, bộ phận kỹ thuật và vận chuyển. Trong email nói rõ, Đàm Bân phụ trách toàn diện vụ đấu thầu của Phổ Đạt và báo cáo trực tiếp lên Lưu Bỉnh Khang, yêu cầu các bộ phận giúp đỡ cô.
Đàm Bân cười với màn hình máy tính, cô nghĩ đến ví dụ kinh điển về vị giáo sư và phó giáo sư trong Vi thành[6">, tâm trạng lúc này của cô như vợ bé được đưa lên làm vợ cả.
[6"> Tên một tiểu thuyết của Tiền Chung Thư, kể về các phần tử trí thức trong kháng chiến chống Nhật.
Việc trong tầm tay dường như không bao giờ làm hết được, nhưng đến sáu giờ, cô đành miễn cưỡng tắt máy tính, rời khỏi công ty.
Vừa mới vào xe, cô liền nghe tiếng điện thoại reo.
Đàm Bân nhìn lướt qua số điện thoại, tim lập tức đập nhanh hơn. Số điện thoại này đã nằm trong điện thoại cô mấy ngày nay, cô đã thuộc làu từng con số.
Cô nghe điện: “Chào anh!”
“Tôi cứ chờ điện thoại của cô. Khiến người khác khổ sở chờ đợi không phải là một thói quen tốt.” Giọng nói của Trình Duệ Mẫn vang lên trong điện thoại, nghe rất trầm ổn.
Không hiểu sao Đàm Bân đột nhiên thấy vui mừng.
“Tôi đâu có đồng ý với anh bất cứ chuyện gì?” Cô vui vẻ cười. “Mà tôi không còn ở Thượng Hải nữa rồi.”
“Bây giờ cô đang ở đâu?”
“Bắc Kinh.”
Trình Duệ Mẫn trầm ngâm, một lúc sau mới thở dài, nói: “Thật không may.”
Đàm Bân tiếp lời: “Anh về Bắc Kinh đi, anh muốn tiêu tiền thì nhiều cơ hội lắm.”
Phía đầu máy bên kia vang lên tiếng cười lớn. “Đúng vậy, không có cơ hội thì phải tạo cơ hội, vậy được, chúng ta sẽ gặp nhau sau.”
“Vâng!”
Đàm Bân ngắt điện thoại, mở khóa, chuẩn bị đi thì điện thoại lại reo, là tin nhắn của Thẩm Bồi, chỉ vẻn vẹn ba chữ: “Mau về nhà.”
Bài viết liên quan!