Tiểu thuyết Bẫy Văn Phòng-full
Lượt xem : |
về tính thực tế, tránh sai lầm luôn là nguyên tắc cơ bản. Nhưng mỗi lần thay đổi triều đại, quy củ và con người cũ lập tức bị phủ định và lật đổ, dường như đó là quy tắc bất thành văn, nếu không thì không thể chiêu mộ người mới. Vì thế thái độ nhận lỗi của cô là rất tốt, lại cố ý kết luận nguyên nhân là ở văn hóa công ty, hy vọng có thể lừa gạt được ông ta. Lưu Bỉnh Khang sẽ không trách mắng văn hóa công ty mười năm không đổi.
Nhưng cô vẫn lo lắng Lưu Bỉnh Khang sẽ nhìn ra được sự lừa dối thông minh của cô. Viết xong, cô kiểm tra lại một lần nữa cách diễn đạt, cuối cùng cắn răng ấn nút gửi đi.
Dùng máy tính quá lâu nên cô không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
Cô mở ti vi, xem kênh HBO một lúc thì cô có thư hồi đáp.
“Dear Cherie,” Lần này đã đổi cách xưng hô. “Thế này là tốt rồi, chờ cô về Bắc Kinh chúng ta sẽ trao đổi cụ thể hơn, hy vọng tháng sau tôi sẽ thấy được sự thay đổi. Bây giờ thì đi ngủ đi, phụ nữ ngủ muộn sẽ rất nhanh già.”
Hey, hình như ông ta rất vừa ý.
Tâm trí Đàm Bân như được thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức ập đến.
Cô nhanh chóng chui vào chăn, với tay tắt đèn ngủ, trong đêm tối cô thả lỏng cơ thể, mãn nguyện thở phào nhẹ nhõm.
Đàm Bân không thể tham dự hết ba ngày hội nghị, trưa ngày thứ hai, cô nhận được một cuộc điện thoại khẩn, không kịp đổi vé máy bay, lập tức bay về Bắc Kinh trong đêm.
Phổ Đạt đã chính thức bắt đầu việc tập trung thu mua.
Chuyến bay muộn nhất của hãng hàng không Trung Quốc trễ một tiếng, khi cô xuống đến sân bay Bắc Kinh thì đã là mười hai rưỡi đêm. Bên ngoài phòng chờ vẫn còn một vài người đang đợi máy bay.
Đàm Bân nhìn về phía đám đông trước mặt rồi kéo va li tiến thẳng ra bãi đỗ taxi. Phía sau hình như có người đang gọi cô. Cô mệt mỏi, đại não dường như đã bị đông cứng lại, không hề có chút phản ứng, cô tiếp tục tiến về phía trước.
Có tiếng bước chân lạch bạch đuổi theo cô, có kẻ từ phía sau dùng hết sức giữ vai cô, tiếp đó quay người cô lại, đối diện với mình.
Đàm Bân mở to hai mắt. Trước khi lên máy bay cô đã nhắn tin cho Thẩm Bồi, báo với anh hôm nay cô về Bắc Kinh, nhưng không ngờ anh lại đến đón cô. Thẩm Bồi đỡ lấy hành lý và máy tinh của cô, kéo tai cô, cười hỏi: “Đồ ngốc, em đang nghĩ gì đấy?”
“Sao anh biết số hiệu chuyến bay của em?” Đàm Bân thắc mắc.
“Lúc em gửi tin nhắn cho anh đã là tám rưỡi tối, anh biết thừa em là đồ keo kiệt, để rút ngắn hành trình em chỉ đi hãng hàng không Trung Quốc, anh lên mạng xem là biết ngay.”
“Sau đó anh ngờ nghệch chờ đợi cho đến bây giờ?”
“Đúng vậy, chuyến nào anh cũng hỏi, nhưng lễ tân của hãng hàng không Trung Quốc lại ấp úng không nói thật, mãi đến lúc máy bay cất cánh mới nói cho anh biết giờ hạ cánh.”
“Đồ ngốc!” Đàm Bân đưa tay vuốt nhẹ mái tóc anh. “Sao anh lại ngốc thế?”
Thẩm Bồi đột nhiên thấy không vui, đưa tay giữ lấy tóc mình. “Em mới là đồ ngốc.”
Từ sân bay về đến nhà Đàm Bân mất hơn nửa tiếng lái xe, cô ngủ gật trên xe cho đến khi Thẩm Bồi lay cô dậy. “Về đến nhà rồi, dậy đi em…”
Đàm Bân mơ hồ mở mắt, cứ thế tay không đi thẳng lên nhà, quên cả mang hành lý.
Đến khi Thẩm Bồi đỗ xe, cầm hành lý vào nhà thì cô đã tắm xong xuôi và leo lên giường.
“Bân Bân, đừng ngủ vội, mở mắt ra, anh có chuyện muốn nói với em.” Thẩm Bồi cắn má cô.
Đàm Bân xua tay loạn xạ như đuổi ruồi, lẩm bẩm phàn nàn: “Anh phiền quá đi, ngày mai em có cuộc họp, để em ngủ.”
“Công việc quái quỷ gì mà khiến em mệt mỏi như vậy?” Thẩm Bồi bất mãn nói. “Ngày kia anh đi rồi, đến nói chuyện còn không có cơ hội để nói.”
“Hả?” Đàm Bân có vẻ đã tỉnh, quay người ôm lấy anh. “Cứ đi như vậy sao? Haizz, sao đột nhiên em thấy lạ lùng quá?”
“Anh cũng thế.” Thẩm Bồi cọ cọ cằm vào đầu cô, buồn bã nói. “Ngủ đi, anh đã cho sẵn hành lý lên xe rồi, ngày kia anh sẽ xuất phát từ nhà em.”
Đàm Bân “ừ” một tiếng, áp sát vào người anh, líu lưỡi nói: “Đột nhiên em nhớ đến một chuyện, đôi giày của anh cũ lắm rồi, đế giày mòn hết cả, đi không an toàn chút nào, ngày mai đi mua giày mới nhé, em sẽ sắp xếp thời gian đi mua với anh.”
Thẩm Bồi không nói gì, ôm chặt lấy cô, nói: “Ngủ đi.”
Chương 6
Sáng sớm hôm sau, Đàm Bân đi làm, Thẩm Bồi vẫn ôm chăn ngủ, dáng điệu cuộn tròn rất ngây thơ. Cô đứng cạnh giường, ngắm nhìn anh, tủm tỉm cười, để một chùm chìa khóa dự phòng trên tủ, khép cửa lại rồi rời đi.
Cuộc họp dự bị đấu thầu lần này tập trung đầy đủ đội ngũ kinh doanh nhất từ khi Chủ tịch hội đồng quản trị Lưu Bỉnh Khang tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc kinh doanh.
Trừ Giám đốc khu vực phía nam Tăng Chí Cường vì có cuộc hẹn với khách hàng không thể bỏ lỡ, còn lại giám đốc kinh doanh của ba khu vực cùng các giám đốc kinh doanh một vài chi nhánh quan trọng đều tề tựu ở Bắc Kinh.
Trước khi vào vấn đề chính, Lưu Bỉnh Khang truyền đạt tinh thần mới của trụ sở chính, đại ý là lợi nhuận thị trường của công ty càng ngày ít nên kể từ hôm nay MPL sẽ dần chuyển đổi từ nhà cung cấp thiết bị thuần túy sang cung cấp phương án tư vấn. Sau đó, ông ta tuyên bố một quyết định: “Việc tập trung thu mua của Phổ Đạt là một cuộc chiến đối với chúng ta. Để đảm bảo quá trình đấu thầu diễn ra thuận lợi, chúng ta cần thành lập một nhóm đấu thầu tạm thời, những người có mặt ở đây hôm nay đều sẽ là key person của nhóm, tất nhiên, chúng ta cần một Bid Manager[1">…”
[1"> Key person: nhân vật chủ chốt, Bid Manager (BM): người phụ trách đấu thầu.
Nói đến đây, Lưu Bỉnh Khang ngừng lại một lúc, ánh mắt dừng lại trên người Đàm Bân. Cô lập tức có dự cảm bất thường, trong đầu như có luồng gió u ám thổi qua.
“Sau khi bàn bạc, một beautiful lady[2"> sẽ là Bid Manager của dự án này, phụ trách tất cả việc đấu thầu. Cô ấy là…”
[2"> Có nghĩa: quý cô xinh đẹp.
Đàm Bân nghe thấy tên mình vang lên: “Cherie Đàm.”
Cô cảm thấy sàn nhà dưới chân hoàn toàn biến mất.
Không khí trong phòng có phần im lặng, một vài người quay đầu nhìn Đàm Bân, biểu hiện kỳ quặc.
Trên gương mặt Đàm Bân chỉ còn lại dư âm của nụ cười, không hề phòng bị, bị đánh khiến cô nổ đom đóm mắt.
Trách nhiệm của chức vụ này thật sự quá nặng nề, cô không thể nào đảm đương nổi. Mục tiêu tiêu thụ trong nửa năm của Trung Quốc đại lục là bốn mươi phần trăm, tất cả sự thành bại đều đặt cược cả vào dự án này. Nếu không may có tổn thất gì, cô có tan xương nát thịt cũng khó tránh khỏi tai họa.
Chi nhánh của MPL ở các quốc gia hoặc các khu vực khác thường áp dụng phương thức để các Bid Manager phụ trách quản lý đấu thầu, nhưng đám Bid Manager đó đều có đến mười năm, hai mươi năm kinh nghiệm.
Ở Trung Quốc đại lục, nếu xét về trình độ chuyên môn thì Giám đốc kinh doanh khu vực đông bắc Vu Hiểu Ba hoặc Giám đốc kinh doanh khu vực phía nam Tăng Chí Cường mới là những người phù hợp với vị trí này hơn. Đàm Bân nghĩ vậy, bèn đứng dậy, định từ chối. Vu Hiểu Ba ngồi đối diện nhìn cô, bất giác lắc lắc đầu, sau đó giơ hai tay lên, nhẹ nhàng vỗ tay.
Mọi người có mặt trong phòng họp như bừng tỉnh sau cơn mê, vội vàng làm theo. Việc này đã vô tình chặn đứng những gì Đàm Bân đang muốn nói. Cô bèn mỉm cười, gật đầu tỏ ý cám ơn đồng nghiệp, đồng thời cũng ra hiệu cho họ hãy yên lặng. Lưu Bỉnh Khang tiếp tục: “Cherie, công
Nhưng cô vẫn lo lắng Lưu Bỉnh Khang sẽ nhìn ra được sự lừa dối thông minh của cô. Viết xong, cô kiểm tra lại một lần nữa cách diễn đạt, cuối cùng cắn răng ấn nút gửi đi.
Dùng máy tính quá lâu nên cô không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
Cô mở ti vi, xem kênh HBO một lúc thì cô có thư hồi đáp.
“Dear Cherie,” Lần này đã đổi cách xưng hô. “Thế này là tốt rồi, chờ cô về Bắc Kinh chúng ta sẽ trao đổi cụ thể hơn, hy vọng tháng sau tôi sẽ thấy được sự thay đổi. Bây giờ thì đi ngủ đi, phụ nữ ngủ muộn sẽ rất nhanh già.”
Hey, hình như ông ta rất vừa ý.
Tâm trí Đàm Bân như được thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức ập đến.
Cô nhanh chóng chui vào chăn, với tay tắt đèn ngủ, trong đêm tối cô thả lỏng cơ thể, mãn nguyện thở phào nhẹ nhõm.
Đàm Bân không thể tham dự hết ba ngày hội nghị, trưa ngày thứ hai, cô nhận được một cuộc điện thoại khẩn, không kịp đổi vé máy bay, lập tức bay về Bắc Kinh trong đêm.
Phổ Đạt đã chính thức bắt đầu việc tập trung thu mua.
Chuyến bay muộn nhất của hãng hàng không Trung Quốc trễ một tiếng, khi cô xuống đến sân bay Bắc Kinh thì đã là mười hai rưỡi đêm. Bên ngoài phòng chờ vẫn còn một vài người đang đợi máy bay.
Đàm Bân nhìn về phía đám đông trước mặt rồi kéo va li tiến thẳng ra bãi đỗ taxi. Phía sau hình như có người đang gọi cô. Cô mệt mỏi, đại não dường như đã bị đông cứng lại, không hề có chút phản ứng, cô tiếp tục tiến về phía trước.
Có tiếng bước chân lạch bạch đuổi theo cô, có kẻ từ phía sau dùng hết sức giữ vai cô, tiếp đó quay người cô lại, đối diện với mình.
Đàm Bân mở to hai mắt. Trước khi lên máy bay cô đã nhắn tin cho Thẩm Bồi, báo với anh hôm nay cô về Bắc Kinh, nhưng không ngờ anh lại đến đón cô. Thẩm Bồi đỡ lấy hành lý và máy tinh của cô, kéo tai cô, cười hỏi: “Đồ ngốc, em đang nghĩ gì đấy?”
“Sao anh biết số hiệu chuyến bay của em?” Đàm Bân thắc mắc.
“Lúc em gửi tin nhắn cho anh đã là tám rưỡi tối, anh biết thừa em là đồ keo kiệt, để rút ngắn hành trình em chỉ đi hãng hàng không Trung Quốc, anh lên mạng xem là biết ngay.”
“Sau đó anh ngờ nghệch chờ đợi cho đến bây giờ?”
“Đúng vậy, chuyến nào anh cũng hỏi, nhưng lễ tân của hãng hàng không Trung Quốc lại ấp úng không nói thật, mãi đến lúc máy bay cất cánh mới nói cho anh biết giờ hạ cánh.”
“Đồ ngốc!” Đàm Bân đưa tay vuốt nhẹ mái tóc anh. “Sao anh lại ngốc thế?”
Thẩm Bồi đột nhiên thấy không vui, đưa tay giữ lấy tóc mình. “Em mới là đồ ngốc.”
Từ sân bay về đến nhà Đàm Bân mất hơn nửa tiếng lái xe, cô ngủ gật trên xe cho đến khi Thẩm Bồi lay cô dậy. “Về đến nhà rồi, dậy đi em…”
Đàm Bân mơ hồ mở mắt, cứ thế tay không đi thẳng lên nhà, quên cả mang hành lý.
Đến khi Thẩm Bồi đỗ xe, cầm hành lý vào nhà thì cô đã tắm xong xuôi và leo lên giường.
“Bân Bân, đừng ngủ vội, mở mắt ra, anh có chuyện muốn nói với em.” Thẩm Bồi cắn má cô.
Đàm Bân xua tay loạn xạ như đuổi ruồi, lẩm bẩm phàn nàn: “Anh phiền quá đi, ngày mai em có cuộc họp, để em ngủ.”
“Công việc quái quỷ gì mà khiến em mệt mỏi như vậy?” Thẩm Bồi bất mãn nói. “Ngày kia anh đi rồi, đến nói chuyện còn không có cơ hội để nói.”
“Hả?” Đàm Bân có vẻ đã tỉnh, quay người ôm lấy anh. “Cứ đi như vậy sao? Haizz, sao đột nhiên em thấy lạ lùng quá?”
“Anh cũng thế.” Thẩm Bồi cọ cọ cằm vào đầu cô, buồn bã nói. “Ngủ đi, anh đã cho sẵn hành lý lên xe rồi, ngày kia anh sẽ xuất phát từ nhà em.”
Đàm Bân “ừ” một tiếng, áp sát vào người anh, líu lưỡi nói: “Đột nhiên em nhớ đến một chuyện, đôi giày của anh cũ lắm rồi, đế giày mòn hết cả, đi không an toàn chút nào, ngày mai đi mua giày mới nhé, em sẽ sắp xếp thời gian đi mua với anh.”
Thẩm Bồi không nói gì, ôm chặt lấy cô, nói: “Ngủ đi.”
Chương 6
Sáng sớm hôm sau, Đàm Bân đi làm, Thẩm Bồi vẫn ôm chăn ngủ, dáng điệu cuộn tròn rất ngây thơ. Cô đứng cạnh giường, ngắm nhìn anh, tủm tỉm cười, để một chùm chìa khóa dự phòng trên tủ, khép cửa lại rồi rời đi.
Cuộc họp dự bị đấu thầu lần này tập trung đầy đủ đội ngũ kinh doanh nhất từ khi Chủ tịch hội đồng quản trị Lưu Bỉnh Khang tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc kinh doanh.
Trừ Giám đốc khu vực phía nam Tăng Chí Cường vì có cuộc hẹn với khách hàng không thể bỏ lỡ, còn lại giám đốc kinh doanh của ba khu vực cùng các giám đốc kinh doanh một vài chi nhánh quan trọng đều tề tựu ở Bắc Kinh.
Trước khi vào vấn đề chính, Lưu Bỉnh Khang truyền đạt tinh thần mới của trụ sở chính, đại ý là lợi nhuận thị trường của công ty càng ngày ít nên kể từ hôm nay MPL sẽ dần chuyển đổi từ nhà cung cấp thiết bị thuần túy sang cung cấp phương án tư vấn. Sau đó, ông ta tuyên bố một quyết định: “Việc tập trung thu mua của Phổ Đạt là một cuộc chiến đối với chúng ta. Để đảm bảo quá trình đấu thầu diễn ra thuận lợi, chúng ta cần thành lập một nhóm đấu thầu tạm thời, những người có mặt ở đây hôm nay đều sẽ là key person của nhóm, tất nhiên, chúng ta cần một Bid Manager[1">…”
[1"> Key person: nhân vật chủ chốt, Bid Manager (BM): người phụ trách đấu thầu.
Nói đến đây, Lưu Bỉnh Khang ngừng lại một lúc, ánh mắt dừng lại trên người Đàm Bân. Cô lập tức có dự cảm bất thường, trong đầu như có luồng gió u ám thổi qua.
“Sau khi bàn bạc, một beautiful lady[2"> sẽ là Bid Manager của dự án này, phụ trách tất cả việc đấu thầu. Cô ấy là…”
[2"> Có nghĩa: quý cô xinh đẹp.
Đàm Bân nghe thấy tên mình vang lên: “Cherie Đàm.”
Cô cảm thấy sàn nhà dưới chân hoàn toàn biến mất.
Không khí trong phòng có phần im lặng, một vài người quay đầu nhìn Đàm Bân, biểu hiện kỳ quặc.
Trên gương mặt Đàm Bân chỉ còn lại dư âm của nụ cười, không hề phòng bị, bị đánh khiến cô nổ đom đóm mắt.
Trách nhiệm của chức vụ này thật sự quá nặng nề, cô không thể nào đảm đương nổi. Mục tiêu tiêu thụ trong nửa năm của Trung Quốc đại lục là bốn mươi phần trăm, tất cả sự thành bại đều đặt cược cả vào dự án này. Nếu không may có tổn thất gì, cô có tan xương nát thịt cũng khó tránh khỏi tai họa.
Chi nhánh của MPL ở các quốc gia hoặc các khu vực khác thường áp dụng phương thức để các Bid Manager phụ trách quản lý đấu thầu, nhưng đám Bid Manager đó đều có đến mười năm, hai mươi năm kinh nghiệm.
Ở Trung Quốc đại lục, nếu xét về trình độ chuyên môn thì Giám đốc kinh doanh khu vực đông bắc Vu Hiểu Ba hoặc Giám đốc kinh doanh khu vực phía nam Tăng Chí Cường mới là những người phù hợp với vị trí này hơn. Đàm Bân nghĩ vậy, bèn đứng dậy, định từ chối. Vu Hiểu Ba ngồi đối diện nhìn cô, bất giác lắc lắc đầu, sau đó giơ hai tay lên, nhẹ nhàng vỗ tay.
Mọi người có mặt trong phòng họp như bừng tỉnh sau cơn mê, vội vàng làm theo. Việc này đã vô tình chặn đứng những gì Đàm Bân đang muốn nói. Cô bèn mỉm cười, gật đầu tỏ ý cám ơn đồng nghiệp, đồng thời cũng ra hiệu cho họ hãy yên lặng. Lưu Bỉnh Khang tiếp tục: “Cherie, công
Bài viết liên quan!