Tiểu thuyết Tiểu Thư, Thật Xin Lỗi-full
Lượt xem : |
“Chú có quan tâm đến việc cô kiếm được ít tiền không?” Kinh tế học bác đất lần nữa đặt câu hỏi, hỏi đi hỏi lại không có cách nào thoát khỏi ký hiệu “$”.
“Các cháu cứ nói đi?”
Anh không trả lời mà hỏi lại, để lại cho bọn nhỏ có không gian tưởng tượng.
Ba đôi mắt trao đổi tới lui, cuối cùng nhún nhún vai, không hề cố chấp với cái vấn đề này. Giống như một người chia thức ăn để giúp đỡ, có người hỏi anh có thể đưa hết đồ ăn được không-- đáp án chỉ có một -- không quan trọng.
“Một vấn đề sau cùng, chú có thể kết hôn với cô giáo Kỷ không ?”
“Nếu như cô ấy đồng ý, chú không phản đối.” Trên thực tế, ở cùng cô cảm giác rất thỏa mãn, anh không ngại dùng một tờ giấy đem cô và mình cột chung một chỗ.
Bạn nhỏ rốt cuộc lộ ra nụ cười rất vừa ý, bày tỏ “Ngài mục nát” đã thông qua tầng tầng khảo nghiệm.”
“Như vậy ngài phải chú ý ‘ngoại địch xâm nhập’ đó!” Tiểu Trăn không thể không nhắc nhở anh.
“Cháu nói kẹo mè xửng sao?” Hạ Lan Bình đứng lên, đi về phía tủ lạnh.
“Là kẹo sữa bò!” Ba tiểu gia hỏa cùng nhau trợn trắng mắt. Ngay đến cả tên của tình địch cũng không biết rõ, nguy hiểm nha!
“Kẹo sữa bò cũng tốt, kẹo mè xửng cũng được, tên đó không phải đối thủ của chú.” Anh “Tiến độ” nhanh hơn so với người kia, hơn nữa sẽ luôn luôn vượt mức quy định.
“Nhưng chú ấy nói là chồng tương lai của cô giáo Kỷ!” Cảm giác?
“Cho nên sau này, có thời gian hãy giúp chú nói mấy câu hay trước mặt cô giúp chú.” Mở ra tủ lạnh lấy ra ba lon coca, một lon bia, đem coca ném vào tay bọn nhỏ, hối lộ.
Tiểu Mạc, tiểu Vĩ cùng tiểu Trăn, bọn nhỏ mặt mày hớn hở mở chốt trên lon ra, giơ cao cola cùng bia Hạ Lan Bình chạm nhau -- đồng ý!
Bởi vì "Thục nữ" "Không ở yên trong nhà" , khiến Kỷ Lục Đề rất nhanh đã biết hết tất cả hàng xóm ở tầng 2,3,4.
"Xin lỗi, là tôi không quản lý tốt ‘ thục nữ ’, làm hại mọi người thường xuyên bị nó quấy rầy, rất rất xin lỗi." Tìm một ngày Chủ nhật, Kỷ Lục Đề đặc biệt xuống bếp nấu mấy món ăn sở trường, muốn mời hàng xóm trên tầng cùng nhau dùng cơm, dụng ý dĩ nhiên ở biểu đạt lời xin lỗi.
"Không sao ..., đây cũng không phải là chuyện cô có thể kiểm soát được." trên tầng bốn Mộc Tẩm Vẫn tính tình dễ gần nhất, mọi việc cũng “Không sao”. Lý luận của cô ấy là, sủng vật cũng có quyền tự chủ, tuyệt đối không thể giống tù nhân suốt ngày đem nhốt nó hay buộc nó lại, cho nên "Thục nữ" "Bạo hành ’, cô ấy đương nhiên sẽ không ngại.
"Nói thật, con mèo kia của cô rất xinh đẹp, nếu không phải là do công việc quá bận, tôi cũng muốn nuôi một con.” Tầng ba là Bối Dĩ Phù là một y tá, cuộc sống và công việc của cô ấy đều xem trọng tuyệt đối sạch sẽ.
Kỷ Lục Đề vốn hi vọng người sống một mình Đan Khả Nhân có thể nói tốt cho cô một chút, đáng tiếc cô ấy không nói gì, chỉ im lặng ngồi một bên, xem ra tinh thần không tốt.
"À, không có món ăn gì để tiếp đãi mọi người, xin mọi người không nên khách sáo." Kỷ Lục Đề có chút lúng túng, vội kêu họ cùng ăn.
"Nói gì vậy, lời nói của cô mới khách khí đó!" Bối Dĩ Phù ngồi lên bàn ăn, không quên giễu cợt cô một chút.
"Không có mà, thật sự là ‘ thục nữ ’ gây cho mọi người không ít phiền toái, cho nên. . . . . . Thật xin lỗi."
"Thục nữ"
Đem tủ quần áo của Mộc Tẩm Vấn ra để mài móng vuốt, trên đó còn để lại vết cào loang lổ, còn đáy giường Bối Dĩ Phù, cũng trở thành chỗ ngủ trưa cho nó, chứ đừng nói đến giàn hoa nhẹ nhàng, trên dàn hoa "Thục nữ" làm cho"Tàn phá hầu như không còn" nữa.
"Chúng tôi không sao..., nhưng đáng tiếc nhất là giàn hoa của Đan Khả Nhân." Mộc Tẩm Vấn kẹp hạt thông cá hoa vàng, cười tủm tỉm nhìn về phía Đan Khả Nhân.
"Đúng vậy, ‘ thục nữ ’ biến nó trở thành ‘diệt hoa cuồng ma’, khiến những bông hoa xinh đẹp của Đan Khả Dĩ ‘ Bùm bùm bùm ’, toàn bộ thành ‘Tàn Hoa Bại Liễu’." Bối Dĩ Phù Tôm nõn nấu với ngô, tôm vừa to vừa béo, ừ —— ăn ngon!
"A, ha ha. . . . . ."
Kỷ Lục Đề vẻ mặt xấu hổ. những người hàng xóm này có thủ đoạn chế nhạo người khác thật là cao siêu, khiến cho cô ngậm bộ hòn làm ngọt, chỉ có thể cười gượng.
"Nếu như nó có thể an tĩnh một chút, những bông hoa kia ngược lại ‘ chết cũng không đáng tiếc ’ rồi." Đan Khả Nhân lông mày nhíu chặt, cô ấy rốt cuộc đánh vỡ trầm mặc, đem chiếc đũa đưa về phía thịt bò nầm.
"Sao vậy. . . . . . Nó rất ồn ào sao?" Kỷ Lục Đề trái tim mắc kẹt ở cổ họng, múc miệng canh gà uống để an ủi.
"Tôi nghĩ tôi hiểu được ý của Đan Khả Nhân."
Mộc Tẩm Vấn mím môi cười, cười đến Kỷ Lục Đề không giải thích được, cũng cười khiến hai gò má của Đan Khả Nhân đỏ ửng.
"À, xin lỗi, tôi không hiểu ý của cô là. . . . . ." Nghe nói Đan Khả Nhân là một tác giả chuyên mục, chẳng lẽ "Thục nữ" kêu làm cô ấy không làm việc được sao?
"Ý của Đan Khả Nhân là, cô nên tìm chồng cho “Thục nữ”." Bối Dĩ Phù tương đối không câu nệ tiểu tiết, cười ha nói thẳng ra ý của mấy cô gái không dám nói ra."Gần đây nó gọi xuân có thể nói là kinh khủng"
"A!" Kỷ Lục Đề đỏ bừng lên mặt, cô sơ ý không chú ý đến việc này "Lại tới sao?"
Còn lại cô gái đồng thời trừng cô, ba đôi đũa lơ lửng giữa không trung.
"Khụ, cô nói là, nó ‘thường’ như vậy phải không?" Đan Khả Nhân hắng cổ họng, cẩn thận tránh đi từ mẫn cảm nào đó.
"Vậy. Cũng không phải vậy, cách mấy tháng mới đến một lần." Kỷ Lục Đề cúi đầu, gắp đồ ăn.
"À à, xem ra cô thật sự phải giúp nó tìm bạn tình rồi." Bối Dĩ Phù đồng tình liếc mắt nhìn "Thục nữ" phòng khách lộn xộn, nhún nhún vai, tiếp tục công kích thức ăn ngon trên bàn.
"Bản năng động vật , bản năng động vật ." Mộc Tẩm Vấn vẫn cười, trong chén thức ăn trở đã quét sạch.
"Cô cùng ngài Hùng như thế nào rồi?"
Bối Dĩ Phù nhịn không được giễu cợt Mộc Tẩm Vấn.
"Cô muốn chết hả!"
Mộc Tẩm Vấn vỗ xuống vai của cô ấy, mặt ửng đỏ. "Như vậy cô và Cam viện trưởng cũng vậy, cũng vậy sao?" Cô ấy cùng Bối Dĩ Phù quen nhau đã rất lâu, bởi vì thường bị cô chế nhạo, cô từ từ học được phản kích.
"Hả?"
Giờ đổi thành Bối Dĩ Phù không được tự nhiên, gương mặt gần như vùi vào trong chén."À, ăn cơm, ăn cơm."
Nhìn hai người thuần thục "Liếc mắt đưa tình" , Kỷ Lục Đề xoay mình thở dài.
"Cô làm sao vậy?" Chỉ còn Đan Khả Nhân lạnh lùng ngồi đó, chỉ là trong giọng quan tâm nhiều hơn.
"Không có, không có gì ." Kỷ Lục Đề mỉm cười. "Thì ra bạn trai của các cô cũng ở bên cạnh."
Mộc Tẩm Vấn ở tầng bốn kết hợp với phòng đối diện Hùng Dục Hi, Bối Dĩ Phù ở tầng ba là người yêu của Cam Cảnh Sâm phòng kế bên, cô ở tầng một, với với Hạ Lan Bình ở tầng một….
Đột nhiên run run, làm cô không dám tưởng tượng nhiều hơn, nhưng mà, cũng không biết Đan Khả Nhân ở tầng hai, cùng phòng đối diện Chử Kình Vũ có thể hay không vậy. . . . . .
"Đừng nhìn tôi, chẳng liên quan tới tôi." Khóe mắt nhìn về ánh mắt tìm tòi của Kỷ Lục Đề; Đan Khả Nhân trang bị ném ra một câu nói không có nhiệt độ phản bác.
"Kỷ Lục Đề còn chưa nói gì, cậu khẩn trương gì chứ?" Bối Dĩ Phù cong chân mày lên, cười nhạo cô không đánh đã khai.
"Tôi, không có khẩn trương !" Đan Khả Nhân hít một hơi, hoảng sợ hất cằm lên.
"Được được được, không khẩn trươn
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2048/2884
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2048/2884
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt