Tiểu thuyết Tiểu Thư, Thật Xin Lỗi-full
Lượt xem : |
h cô giáo Kỷ, tiểu Vĩ đã cho anh ta “Không phải là người tốt.”
“Ừ, bề ngoài cười nhưng trong lòng không cười.” Tiểu Trăn tán thành.
“Giống như đang treo mặt nạ vậy, còn dính không chắc chắn.” Cuối cùng người nói kết thúc chính là tiểu Mạc.
“A.” Có lẽ lời nói của bọn nhỏ không được xuôi tai cho lắm, nhưng trẻ nhỏ không nói khoác, bọn nó nói ra những lời nói thật lòng nhất, hơn nữa thật lòng suy nghĩ vì cô.
Mặc dù cô không nhớ rõ bố mẹ cô để lại cho cô bao nhiêu tài sản, nhưng ít nhất cũng mấy triệu?
Bởi vì cuộc sống cô vẫn tự do được, nên cô đối với khái niệm này rất mơ hồ, thường ngày cô vẫn nhàn hạ, hài lòng đối với cuộc sống hiện tại, dường như khiến cô quên mất khoản tiền này, càng không nghĩ đến có người muốn động đến khoản tiền này. Có lẽ Hạ Lan Bình nói đúng, cô thật sự rất ngốc.
Chỉ là, khả năng nhận biết của cô còn kém hơn bọn nhỏ, điểm này khiến cô bị đả kích lớn.
“Yên tâm, co giáo Kỷ, cô không cần lo lắng không ai lấy cô.” Tiểu Vĩ vỗ vỗ tay cô, chỉ vào ngực mình. “Nếu lỡ không ai muốn lấy cô, cô hãy chờ em lớn em sẽ lấy cô.”
“Chờ cậu lớn lên, cô giáo Kỷ cũng già rồi.” Tiểu Mạc khinh thường cười nhạo cậu nhóc.
“Chồng trẻ vợ già, không tệ đâu, rất lưu hành.” Tiểu Trăn bỏ phiếu tán thành.
“Đúng không, vẫn là Tiểu Trăn theo kịp thời đại.” Tiểu Vĩ hả hê cười.
Kỷ Lục Đề lại dở khóc dở cười.
“Lần trước chúng ta không phải đã gặp ông Vương sao? Tớ nhớ ông ấy từng nói, người thuê phòng trọ của ông ấy đều là người trẻ tuổi.” Tiểu Trăn dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên thốt ra một câu như vậy. “Như vậy ông chủ của văn phòng thám tử Hạ Lan cũng còn trẻ?”
Còn lại hai nhỏ một lớn đứng sững sờ, trừ Kỷ Lục Đề, hai tiểu quỷ khác đều xoay người híp mắt cười, vẻ mặt mập mờ nhìn chằm chằm Kỷ Lục Đề.
“Em…..các em tại sao lại nhìn cô như vậy?” Kỷ Lục Đề bị bọn nhỏ nhìn khiến cho trong lòng sợ hãi, bất giác xoa xoa cánh tay.
“Cô giáo Kỷ, cô vừa mới nói cô gần đây đang làm việc bên văn phòng thám tử?” Tiểu Mạc lên tiếng.
“Umh, đúng vậy!” Cô có loại dự cảm không phải rất tốt.
“Ông chủ đối với cô có tốt không?” Hỏi là Tiểu Vĩ.
“Umh, cũng tốt.” Còn chưa đến mức “Độc hại” cô, chẳng qua là “Ngược đãi” cô mà thôi.
“Người đó rất già sao?” Tiểu Mạc lần nữa cướp được quyền phát ngôn.
“Ừ, có chút, anh ấy ba mươi tuổi rồi.” Hơn cô sáu tuổi.
“Thanh niên tài tuấn, chú ấy rất có tiền sao?” Dễ nhận thấy đây là độ tuổi mà Tiểu Trăn có thể chấp nhận, nhưng mà tiền mới quan trọng.
“À, cô không biết!” Đây là lời nói thật.
“Chú ấy lớn lên đẹp trai à?”
“Không tính là quá kém.” Đây là bức cung sao? Cô khóc không ra nước mắt.
“Ý cô là cũng tạm được à?”
“Ừ………. có lẽ vậy.”
“Chú ấy thích cô à?”
“…………… Không rõ lắm.” Anh ta vẫn chưa nói qua!
Ba đứa bé nháy với nhau, cuối cùng trăm miệng một lời nói: “Cô giáo Kỷ, chúng em muốn thăm hỏi ngài Hạ Lan.”
Kỷ Lục Đề khóe miệng khẽ co quắp, cảm thấy tai họa sắp xảy ra.
Ba nhỏ một lớn cứ như vậy ở trong lòng Kỷ Lục Đề rất lâu, rất lâu, Ngưu Nãi Đường ngồi trong phòng khách hoàn toàn bị lãng quên, anh ngồi yên, ngồi yên….. cho đến ki ngủ.
Chương 7
Kiên trì đem Kỷ Lục Đề bỏ ngoài tai, ba đứa bé quyết định cùng Hạ Lan Bình gặp mặt “Quan trọng nhất là gặp mặt”, chủ động đến thăm văn phòng “Ngài thám tử mục nát.”
Ở phòng khách sau khi ngồi vào chỗ của mình, bọn nhỏ cố gắng trừng mắt trước người đàn ông cao lớn, mà người đàn ông cũng dùng ánh mắt hung ác trừng lại.
Hạ Lan Bình lạnh lùng liếc mắt nhìn ba đứa bé: “Có chuyện gì sao?" chăm chú nhìn bọn nhỏ trong nháy mắt, anh dễ dàng nhìn thấu bọn nhỏ có tính chất đặc biệt của tiểu quỷ.
"Dạ, rất xin lỗi quấy rầy thời giờ của chú, chúng cháu là
học sinh của cô giáo Kỷ Lục Đề, xin hỏi chú mấy vấn đề.” Tiểu Vĩ là nam sinh duy nhất, sau khi ba người bọn họ trải qua biểu quyết, quyết định do cậu bé đảm nhiệm đánh gậy thứ nhất.
“Mời.” Anh nhíu mày. Cô gái này từ lúc nào lại có một đội bảo vệ rồi? Hơn nữa còn là do ba “Mô hình bỏ túi” đội viên tạo thành, nam nữ đều có, thật thú vị!
“Chú Hạ Lan có bạn gái không?” đại diện bên địch rất nghiêm túc, cần nói vào trọng tâm vấn đề cần làm rõ.
“Bao gồm cô giáo Kỷ của các em sao?”
Điểm này rất quan trọng.
Tiểu Vĩ sửng sốt một chút, quay đầu nói nhỏ vào tai cùng hai nữ sinh, qua một hồi lâu mới đáp:
“Không.”
“Không có.”
Phụ nữ theo đuổi anh không ít, nhưng anh không để mắt đến.
“Như vậy, nếu như bao gồm cô giáo Kỷ thì sao?” Tiểu Mạc không kềm chế được thay tiểu Vĩ đặt câu hỏi.
“Có.”
Còn không phải là cô gái ngốc!
Ba đứa bé miệng khẽ cong lên, nhóm tiểu quỷ hài lòng cười.
“Văn phòng thám tử Hạ Lan, một năm thu nhập bao nhiêu?” đại diện kinh tế học tiểu Vĩ lần nữa đoạt lại quyền chủ động, bắn ra phi tiêu thứ hai.
“Đủ để mua toàn bộ đồ chơi.” Còn có thừa. Anh thật sự rất hoài nghi những tiểu quỷ này có hiểu được thực chất ý nghĩa của số tiền, vì lựa chọn cách nói mà bọn nhỏ có thể hiểu được.
“Có đầu tư nào khác không ạ?” cái miệng nhỏ nhắn mở lớn không khép lại được nghi ngờ.
“Nghề ăn uống.” Quán bar đối với mấy đứa bé “Khái niệm không tốt”, anh rất tốt bụng không nói rõ hơn.
Độ cong trên khóe môi cao hơn, biểu hiện độ hài lòng gia tăng mấy phần.
“Chú cảm thấy cô giáo Kỷ như thế nào?”
Giọng nói trong trẻo vang lên, tiểu Trăn tiếp lời.
“Rất ngốc.”
Đơn thuần phản ứng của trực giác, anh không có chút do dự đã bật thốt lên.
Bọn nhỏ thu lại nụ cười, ba người vẻ mặt nghiêm túc nặng nề gật đầu; bọn họ không cách nào phủ nhận điểm này, nếu không cô ấy sẽ không để cho kẹo sữa bò người có ánh mắt bất chính kia tiếp cận từng bước.
“Chú có thích cô ấy không?” Thích phụ nữ ngốc? Tiểu Mạc từ chối cho ý kiến hỏi.
“Thích.”
Vấn đề này căn bản không cần phải suy nghĩ, anh lập tức phản xạ ra đáp án tiêu chuẩn, hơn nữa đối với câu trả lời của mình không có chút nào ngoài ý muốn.
“Chú có cảm thấy cô không xinh đẹp lắm không?” Mẹ cùng và cô giáo đều nói…, nam nhân thích phụ nữ xinh đẹp, bọn họ phải xác định người đàn ông này đối với cô giáo Kỷ “Độ thành thật trong tương lai”.
“Tấm lòng xinh đẹp là đủ rồi.” Người ta bề ngoài sẽ thay đổi theo thời gian, nhưng trái tim lại không như vậy, cho dù dị động, biến đổi cũng sẽ không quá lớn.
“Chú có thể bảo đảm vẫn vẫn luôn thích cô ấy, sẽ không thay lòng không?” Tiểu Trăn lo lắng Kỷ Lục Đề sẽ giống như mẹ của bạn học mình, mỗi ngày đều khóc trở nên rất xấu, huống chi cô giáo Kỷ vốn không xinh đẹp.
“Chuyện tương lai, khó có ai bảo đảm được.” anh suy nghĩ, không tùy tiện hứa. “Nhưng mà chú đồng ý với các cháu, sẽ cố gắng từ chối trước cám dỗ, câu trả lời này có được không?”
Không hẳn là vừa lòng, nhưng có thể chấp nhận; tiểu Trăn cũng chỉ có thể gật đầu, ít nhất người này sẽ không hứa suông.
Nếu nói trắng ra, là lừa gạt trẻ nhỏ.
“Ừ, bề ngoài cười nhưng trong lòng không cười.” Tiểu Trăn tán thành.
“Giống như đang treo mặt nạ vậy, còn dính không chắc chắn.” Cuối cùng người nói kết thúc chính là tiểu Mạc.
“A.” Có lẽ lời nói của bọn nhỏ không được xuôi tai cho lắm, nhưng trẻ nhỏ không nói khoác, bọn nó nói ra những lời nói thật lòng nhất, hơn nữa thật lòng suy nghĩ vì cô.
Mặc dù cô không nhớ rõ bố mẹ cô để lại cho cô bao nhiêu tài sản, nhưng ít nhất cũng mấy triệu?
Bởi vì cuộc sống cô vẫn tự do được, nên cô đối với khái niệm này rất mơ hồ, thường ngày cô vẫn nhàn hạ, hài lòng đối với cuộc sống hiện tại, dường như khiến cô quên mất khoản tiền này, càng không nghĩ đến có người muốn động đến khoản tiền này. Có lẽ Hạ Lan Bình nói đúng, cô thật sự rất ngốc.
Chỉ là, khả năng nhận biết của cô còn kém hơn bọn nhỏ, điểm này khiến cô bị đả kích lớn.
“Yên tâm, co giáo Kỷ, cô không cần lo lắng không ai lấy cô.” Tiểu Vĩ vỗ vỗ tay cô, chỉ vào ngực mình. “Nếu lỡ không ai muốn lấy cô, cô hãy chờ em lớn em sẽ lấy cô.”
“Chờ cậu lớn lên, cô giáo Kỷ cũng già rồi.” Tiểu Mạc khinh thường cười nhạo cậu nhóc.
“Chồng trẻ vợ già, không tệ đâu, rất lưu hành.” Tiểu Trăn bỏ phiếu tán thành.
“Đúng không, vẫn là Tiểu Trăn theo kịp thời đại.” Tiểu Vĩ hả hê cười.
Kỷ Lục Đề lại dở khóc dở cười.
“Lần trước chúng ta không phải đã gặp ông Vương sao? Tớ nhớ ông ấy từng nói, người thuê phòng trọ của ông ấy đều là người trẻ tuổi.” Tiểu Trăn dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên thốt ra một câu như vậy. “Như vậy ông chủ của văn phòng thám tử Hạ Lan cũng còn trẻ?”
Còn lại hai nhỏ một lớn đứng sững sờ, trừ Kỷ Lục Đề, hai tiểu quỷ khác đều xoay người híp mắt cười, vẻ mặt mập mờ nhìn chằm chằm Kỷ Lục Đề.
“Em…..các em tại sao lại nhìn cô như vậy?” Kỷ Lục Đề bị bọn nhỏ nhìn khiến cho trong lòng sợ hãi, bất giác xoa xoa cánh tay.
“Cô giáo Kỷ, cô vừa mới nói cô gần đây đang làm việc bên văn phòng thám tử?” Tiểu Mạc lên tiếng.
“Umh, đúng vậy!” Cô có loại dự cảm không phải rất tốt.
“Ông chủ đối với cô có tốt không?” Hỏi là Tiểu Vĩ.
“Umh, cũng tốt.” Còn chưa đến mức “Độc hại” cô, chẳng qua là “Ngược đãi” cô mà thôi.
“Người đó rất già sao?” Tiểu Mạc lần nữa cướp được quyền phát ngôn.
“Ừ, có chút, anh ấy ba mươi tuổi rồi.” Hơn cô sáu tuổi.
“Thanh niên tài tuấn, chú ấy rất có tiền sao?” Dễ nhận thấy đây là độ tuổi mà Tiểu Trăn có thể chấp nhận, nhưng mà tiền mới quan trọng.
“À, cô không biết!” Đây là lời nói thật.
“Chú ấy lớn lên đẹp trai à?”
“Không tính là quá kém.” Đây là bức cung sao? Cô khóc không ra nước mắt.
“Ý cô là cũng tạm được à?”
“Ừ………. có lẽ vậy.”
“Chú ấy thích cô à?”
“…………… Không rõ lắm.” Anh ta vẫn chưa nói qua!
Ba đứa bé nháy với nhau, cuối cùng trăm miệng một lời nói: “Cô giáo Kỷ, chúng em muốn thăm hỏi ngài Hạ Lan.”
Kỷ Lục Đề khóe miệng khẽ co quắp, cảm thấy tai họa sắp xảy ra.
Ba nhỏ một lớn cứ như vậy ở trong lòng Kỷ Lục Đề rất lâu, rất lâu, Ngưu Nãi Đường ngồi trong phòng khách hoàn toàn bị lãng quên, anh ngồi yên, ngồi yên….. cho đến ki ngủ.
Chương 7
Kiên trì đem Kỷ Lục Đề bỏ ngoài tai, ba đứa bé quyết định cùng Hạ Lan Bình gặp mặt “Quan trọng nhất là gặp mặt”, chủ động đến thăm văn phòng “Ngài thám tử mục nát.”
Ở phòng khách sau khi ngồi vào chỗ của mình, bọn nhỏ cố gắng trừng mắt trước người đàn ông cao lớn, mà người đàn ông cũng dùng ánh mắt hung ác trừng lại.
Hạ Lan Bình lạnh lùng liếc mắt nhìn ba đứa bé: “Có chuyện gì sao?" chăm chú nhìn bọn nhỏ trong nháy mắt, anh dễ dàng nhìn thấu bọn nhỏ có tính chất đặc biệt của tiểu quỷ.
"Dạ, rất xin lỗi quấy rầy thời giờ của chú, chúng cháu là
học sinh của cô giáo Kỷ Lục Đề, xin hỏi chú mấy vấn đề.” Tiểu Vĩ là nam sinh duy nhất, sau khi ba người bọn họ trải qua biểu quyết, quyết định do cậu bé đảm nhiệm đánh gậy thứ nhất.
“Mời.” Anh nhíu mày. Cô gái này từ lúc nào lại có một đội bảo vệ rồi? Hơn nữa còn là do ba “Mô hình bỏ túi” đội viên tạo thành, nam nữ đều có, thật thú vị!
“Chú Hạ Lan có bạn gái không?” đại diện bên địch rất nghiêm túc, cần nói vào trọng tâm vấn đề cần làm rõ.
“Bao gồm cô giáo Kỷ của các em sao?”
Điểm này rất quan trọng.
Tiểu Vĩ sửng sốt một chút, quay đầu nói nhỏ vào tai cùng hai nữ sinh, qua một hồi lâu mới đáp:
“Không.”
“Không có.”
Phụ nữ theo đuổi anh không ít, nhưng anh không để mắt đến.
“Như vậy, nếu như bao gồm cô giáo Kỷ thì sao?” Tiểu Mạc không kềm chế được thay tiểu Vĩ đặt câu hỏi.
“Có.”
Còn không phải là cô gái ngốc!
Ba đứa bé miệng khẽ cong lên, nhóm tiểu quỷ hài lòng cười.
“Văn phòng thám tử Hạ Lan, một năm thu nhập bao nhiêu?” đại diện kinh tế học tiểu Vĩ lần nữa đoạt lại quyền chủ động, bắn ra phi tiêu thứ hai.
“Đủ để mua toàn bộ đồ chơi.” Còn có thừa. Anh thật sự rất hoài nghi những tiểu quỷ này có hiểu được thực chất ý nghĩa của số tiền, vì lựa chọn cách nói mà bọn nhỏ có thể hiểu được.
“Có đầu tư nào khác không ạ?” cái miệng nhỏ nhắn mở lớn không khép lại được nghi ngờ.
“Nghề ăn uống.” Quán bar đối với mấy đứa bé “Khái niệm không tốt”, anh rất tốt bụng không nói rõ hơn.
Độ cong trên khóe môi cao hơn, biểu hiện độ hài lòng gia tăng mấy phần.
“Chú cảm thấy cô giáo Kỷ như thế nào?”
Giọng nói trong trẻo vang lên, tiểu Trăn tiếp lời.
“Rất ngốc.”
Đơn thuần phản ứng của trực giác, anh không có chút do dự đã bật thốt lên.
Bọn nhỏ thu lại nụ cười, ba người vẻ mặt nghiêm túc nặng nề gật đầu; bọn họ không cách nào phủ nhận điểm này, nếu không cô ấy sẽ không để cho kẹo sữa bò người có ánh mắt bất chính kia tiếp cận từng bước.
“Chú có thích cô ấy không?” Thích phụ nữ ngốc? Tiểu Mạc từ chối cho ý kiến hỏi.
“Thích.”
Vấn đề này căn bản không cần phải suy nghĩ, anh lập tức phản xạ ra đáp án tiêu chuẩn, hơn nữa đối với câu trả lời của mình không có chút nào ngoài ý muốn.
“Chú có cảm thấy cô không xinh đẹp lắm không?” Mẹ cùng và cô giáo đều nói…, nam nhân thích phụ nữ xinh đẹp, bọn họ phải xác định người đàn ông này đối với cô giáo Kỷ “Độ thành thật trong tương lai”.
“Tấm lòng xinh đẹp là đủ rồi.” Người ta bề ngoài sẽ thay đổi theo thời gian, nhưng trái tim lại không như vậy, cho dù dị động, biến đổi cũng sẽ không quá lớn.
“Chú có thể bảo đảm vẫn vẫn luôn thích cô ấy, sẽ không thay lòng không?” Tiểu Trăn lo lắng Kỷ Lục Đề sẽ giống như mẹ của bạn học mình, mỗi ngày đều khóc trở nên rất xấu, huống chi cô giáo Kỷ vốn không xinh đẹp.
“Chuyện tương lai, khó có ai bảo đảm được.” anh suy nghĩ, không tùy tiện hứa. “Nhưng mà chú đồng ý với các cháu, sẽ cố gắng từ chối trước cám dỗ, câu trả lời này có được không?”
Không hẳn là vừa lòng, nhưng có thể chấp nhận; tiểu Trăn cũng chỉ có thể gật đầu, ít nhất người này sẽ không hứa suông.
Nếu nói trắng ra, là lừa gạt trẻ nhỏ.
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2880/3716
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2880/3716
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt