Tiểu thuyết Tiểu Thư, Thật Xin Lỗi-full
Lượt xem : |
r />
"Vậy. . . . . . Không có đũa dự trữ?" Đan Khả Nhân không lưu loát hỏi thăm.
Hy vọng của cô thất bại, sáu đỉnh đầu đồng thời lắc qua lắc lại với cô.
"Xin lỗi, bởi vì khách không nhiều lắm, cho nên tôi cho rằng trong nhà có năm đôi đũa là đủ rồi. . . . . ." bởi vì lúc mua ở cửa hàng năm đôi một gói, vốn là vừa đủ, không ngờ đột nhiên gia tăng nhân số.
"Em nói xin lỗi làm gì? Là bọn họ không hợp tác." Xem mọi người kết hợp rất tốt mà! Hạ Lan Bình gõ xuống đầu của cô, vừa đúng thừa dịp miệng cô mở ra, bỏ một hạt thông vào trong miệng cô.
"Không phải còn có một đôi nữa à?" Chử Kình Vũ không khẩn trương như Đan Khả Nhân. Liếc nhìn Đan Khả Nhân đứng ngồi không yên, tâm tình của anh dần dần tốt lên.
"‘Là đồ chuyên dùng cho ‘thục nữ’." Hạ Lan Bình cười như không cười liếc anh ta một cái."Cậu muốn dùng à?"
"Này! Anh làm cái gì vậy?" chiếc đũa của Đan Khả Nhân đột nhiên bị rút đi, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm hung thủ rút đi chiếc đũa.
"Ăn cơm!" Không để ý cô co quắp, Chử Kình Vũ nghênh ngang ăn .
"Anh. . . . . ." Đan Khả Nhân nghẹn họng trân trối nhìn anh sử dụng đũa của mình gắp thức ăn, nhưng ngay cả một chút cơ hội xoay chuyển cũng không có.
"Hạ Lan, bạn gái của cậu tay nghề rất khá, ăn rất ngon." Chử Kình Vũ vừa ăn, vừa cộng thêm lời bình.
"Việc đó còn cần phải nói!" Hạ Lan Bình tán thưởng sờ sờ đầu Kỷ Lục Đề, dáng vẻ chủ nhà."Ăn ngon thì ăn nhiều đi, no chết các cậu!"
"Em không. . . . . ." Kỷ Lục Đề ngượng ngùng đỏ mặt, đang muốn cãi lại, lại bị anh dùng canh gà lấp miệng.
"Lần sau có đừng có gạt chúng tôi, muốn mời có thể mời mọi người cùng đến, nếu không cho Tẩm Vấn đến." Hùng Dục Hi ăn cực kỳ vui mừng, không quên không quên quy định.
"Chúng tôi công việc khá bề bộn, không thường ăn tập thể, làm phiền cô Kỷ lần sau thông báo một chút." Cam Cảnh Sâm tương đối hàm súc, ý tứ trong lời nói lại tám chín phần mười.
"Này, mọi người đều là hàng xóm, lần tới đổi cho các anh làm chủ!" Hạ Lan Bình không vướng bận chuyện làm ăn.
Đùa gì thế? Gọi tiểu bảo bối của anh xuống bếp, đôi tay nhỏ bé của cô sẽ nhanh sẽ thô ráp!
"Ồ —— có người đau lòng." Nhóm người mỉm cười, giễu cợt.
"Em có cần ăn thêm một chút nữa không?" Chử Kình Vũ đột nhiên gắp một miếng thịt bò đưa tới trước mặt Đan Khả Nhân, làm cô kinh ngạc nghiêng về phía sau.
"Không, Anh …anh ăn là được rồi." Cô không cần cùng anh "Thông đồng làm bậy" .
"Xấu hổ?" anh cười lên, chiếc đũa gắp miếng thịt bò đến gần miệng cô. "Anh đút cho em?"
Cô vội vàng che môi, xấu hổ ngã về phía sau chút nữa, đầu lắc nhanh hơn.
"Đừng nữa lui, coi chừng ngã nhào." Anh lấy tay tự nhiên đỡ lấy lưng cô, vẻ mặt tự nhiên mà kéo cô trở về chỗ.
Đan Khả Nhân bỗng dưng cảm giác rất nhiều tầm mắt bắn về phía cô, cô mạnh mẽ ngẩng đầu, tầm mắt chuyển sang những ngươi đang yêu, phát hiện bọn họ thân thiết vẫn như cũ, hoàn toàn không có có một người chú ý tới cô xấu hổ, hình như cũng đem Chử Kình Vũ "Bá đạo" xe, là chuyện đương nhiên. cô, thành người duy nhất hiện trường luống cuống.
Chương 8
Nhóm người bọn họ đem thức ăn Kỷ Lục Đề nấu tiêu giệt sạch sẽ, sau đó phủi mông chạy lấy người, phần lớn là không chịu nổi ánh mắt sắc bén đuổi người của Hạ Lan Bình, mọi người không dám ở lại phá hư thời gian chung sống ngọt ngào của đôi tình nhân nhỏ.
"Hạ Lan Bình, không còn sớm nữa, anh có cần phải về hay không vậy?" rửa xong đống bát đĩa trên bàn, Kỷ Lục Đề vắt khô khăn lau chuẩn bị đuổi người.
"Còn sớm." Cả người anh co quắp vào ghế sa lon, thoải mái muốn ngủ."Chờ anh xem xong bộ phim này đã."
"Phim gì vậy?" Cô tò mò tiến lên hỏi.
"Ma quỷ Đại Đế." Bộ phim, xem mãi không chán.
"Bắt đầu bao lâu rồi?" đàn ông thật là đông vật kỳ quái, rất thích xem phim hành động chém chém giết giết, cô cũng không hiểu bộ phim đó có gì tốt chứ,….. . Ưmh, lịch sử còn có thể xem được.
"20'." Anh đổi lại tư thế, chân dài toàn bộ gác trên sofa, một tay gối dưới đầu.
"Em có muốn xem cùng không?"
"Không cần!" Cô ghét bỏ bĩu môi, ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo trên tường.
"Này, thật sự khuya lắm rồi, anh cần phải trở về." bộ phim cộng thêm quảng cáo cũng phải hết hai tiếng: mới xem được 20', còn một trăm phút nữa phim mới hết, cô làm sao khóa cửa bây giờ?
"Làm gì? Em muốn ngủ rồi à?" anh ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
"Ừ." Cô xoa cái gáy ê ẩm, chuẩn bị bữa ăn tối khiến cô mệt chết đi được. "Rất lâu không có tự mình xuống bếp, eo mỏi lưng đau."
"Đến đây" anh kéo tay cô, cô không chuẩn bị ngã vào trong lồng ngực rắn chắc của anh.
"Anh làm gì vậy!" cô kêu thảm thiết, cô vẫn chưa quen anh bất thình lình ôm cô như vậy.
"Hạ Lan Bình, anh đừng làm loạn nữa, mau trở về!"
"Vì báo đáp bữa ăn tối phong phú này, anh sẽ mát xoa miễn phí cho em." Bàn tay ấn lên cổ của cô, hoàn toàn không đem sự kháng cự như mèo nhỏ của cô để vào trong mắt.
"Đừng! em không có thói quen như vậy!" cô lo lắng giãy dụa, lại đánh vào mu bàn tay của anh.
“Đừng lộn xộn!" Anh dứt khoát dùng sức ôm lấy cô, bàn tay vẫn nhấn vào huyệt đạo ở cổ cô.
"Đừng. . . . . ." cô vẫn kháng cự như cũ, nhưng cũng tiếc là không duy trì được bao lâu, rất đã nhanh chóng thỏa hiệp trước kỹ thuật mát xa kỹ xảo của anh."Oh ——" khó có thể đè nén, âm thanh thoải mái bật ra cổ họng, cô từ từ khuất phục, buông lỏng.
"Rất thoải mái, có đúng không?" Anh cười nhẹ, hình rất hài lòng phản ứng của cô. "Anh không tùy tiện xoa bóp cho người khác đâu, em mới có phúc lợi như vậy đó." Nói cho cùng giống như ban cho cô ân đức vậy.
"Ừ. . . . . ."
Cô nhắm mắt lại, cảm giác bàn tay ấm áp của anh đang dao động trên cổ cô,
Cảm giác buông lỏng thoải mái dễ chịu từ anh lan tỏa ra.
“Cha mẹ em có lẽ là rất chăm sóc và thương em, sao đành lòng để em xuống bếp?” nhìn cô thường ngày thì biết cô được nuôi dạy rất tốt, vì sao cô lại nấu ăn ngon như vậy, có thể đem một cô gái như cô nấu ăn cho người khác?
“bon họ rất yêu quý em”. Khóe miệng nổi lên một chút ý cười, nhớ đến thời gian tập nấu ăn trước kia. “Là mẹ em kiên trì, mẹ nói là phụ nữ nên có một tay nghề thật tốt, để tránh chồng mình thay lòng”.
“Hả?” phải nắm được dạ dày của đàn ông, mới có thể níu giữ được trái tim của đàn ông? Anh nhíu mày, không thể tin được đầu năm nay còn có người tin tưởng chuyện này.
Đàn ông....! thay đổi chính là thay đổi, sẽ không thay đổi vĩnh viễn sẽ không, không phải nấu ăn thật ngon là có thể bắt được trái tim? Có lẽ là do anh chọn nghề này, nên với đàn ông không tin tưởng, anh căn bản không tin chuyện này, có thể nói đây là câu nói “Ăn mà không tiêu”.
Nhưng mà, điều này khiến anh nhận được lợi ích, cảm tạ cha mẹ vợ
“Anh có biết, rất nhiều người đều nói như vậy”. Thở ra một hơi, cô cảm thấy thoải mái hơn.
“Này, anh thật sự phải về đi, em sợ ngộ nhỡ em ngủ, không ai giúp anh khóa cửa”. Cô ngáp một cái, vỗ lên bắp đùi anh.
“Ừ” anh than nhẹ một tiếng, cánh tay ôm cô lại tăng thêm lực. “Anh muốn ở lại”. Ghé vào bên tai cô nói nhỏ, anh cuối cùng cũng bày tỏ ý đồ của mình.
Kỷ Lục Đề cúng lại, hai má đỏ ửng, “không, không được đâu....chúng ta...như vậy là không đúng”.
Mẹ cô đã từng dạy cô là phụ nữ biết ý. Lúc trước l
Hy vọng của cô thất bại, sáu đỉnh đầu đồng thời lắc qua lắc lại với cô.
"Xin lỗi, bởi vì khách không nhiều lắm, cho nên tôi cho rằng trong nhà có năm đôi đũa là đủ rồi. . . . . ." bởi vì lúc mua ở cửa hàng năm đôi một gói, vốn là vừa đủ, không ngờ đột nhiên gia tăng nhân số.
"Em nói xin lỗi làm gì? Là bọn họ không hợp tác." Xem mọi người kết hợp rất tốt mà! Hạ Lan Bình gõ xuống đầu của cô, vừa đúng thừa dịp miệng cô mở ra, bỏ một hạt thông vào trong miệng cô.
"Không phải còn có một đôi nữa à?" Chử Kình Vũ không khẩn trương như Đan Khả Nhân. Liếc nhìn Đan Khả Nhân đứng ngồi không yên, tâm tình của anh dần dần tốt lên.
"‘Là đồ chuyên dùng cho ‘thục nữ’." Hạ Lan Bình cười như không cười liếc anh ta một cái."Cậu muốn dùng à?"
"Này! Anh làm cái gì vậy?" chiếc đũa của Đan Khả Nhân đột nhiên bị rút đi, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm hung thủ rút đi chiếc đũa.
"Ăn cơm!" Không để ý cô co quắp, Chử Kình Vũ nghênh ngang ăn .
"Anh. . . . . ." Đan Khả Nhân nghẹn họng trân trối nhìn anh sử dụng đũa của mình gắp thức ăn, nhưng ngay cả một chút cơ hội xoay chuyển cũng không có.
"Hạ Lan, bạn gái của cậu tay nghề rất khá, ăn rất ngon." Chử Kình Vũ vừa ăn, vừa cộng thêm lời bình.
"Việc đó còn cần phải nói!" Hạ Lan Bình tán thưởng sờ sờ đầu Kỷ Lục Đề, dáng vẻ chủ nhà."Ăn ngon thì ăn nhiều đi, no chết các cậu!"
"Em không. . . . . ." Kỷ Lục Đề ngượng ngùng đỏ mặt, đang muốn cãi lại, lại bị anh dùng canh gà lấp miệng.
"Lần sau có đừng có gạt chúng tôi, muốn mời có thể mời mọi người cùng đến, nếu không cho Tẩm Vấn đến." Hùng Dục Hi ăn cực kỳ vui mừng, không quên không quên quy định.
"Chúng tôi công việc khá bề bộn, không thường ăn tập thể, làm phiền cô Kỷ lần sau thông báo một chút." Cam Cảnh Sâm tương đối hàm súc, ý tứ trong lời nói lại tám chín phần mười.
"Này, mọi người đều là hàng xóm, lần tới đổi cho các anh làm chủ!" Hạ Lan Bình không vướng bận chuyện làm ăn.
Đùa gì thế? Gọi tiểu bảo bối của anh xuống bếp, đôi tay nhỏ bé của cô sẽ nhanh sẽ thô ráp!
"Ồ —— có người đau lòng." Nhóm người mỉm cười, giễu cợt.
"Em có cần ăn thêm một chút nữa không?" Chử Kình Vũ đột nhiên gắp một miếng thịt bò đưa tới trước mặt Đan Khả Nhân, làm cô kinh ngạc nghiêng về phía sau.
"Không, Anh …anh ăn là được rồi." Cô không cần cùng anh "Thông đồng làm bậy" .
"Xấu hổ?" anh cười lên, chiếc đũa gắp miếng thịt bò đến gần miệng cô. "Anh đút cho em?"
Cô vội vàng che môi, xấu hổ ngã về phía sau chút nữa, đầu lắc nhanh hơn.
"Đừng nữa lui, coi chừng ngã nhào." Anh lấy tay tự nhiên đỡ lấy lưng cô, vẻ mặt tự nhiên mà kéo cô trở về chỗ.
Đan Khả Nhân bỗng dưng cảm giác rất nhiều tầm mắt bắn về phía cô, cô mạnh mẽ ngẩng đầu, tầm mắt chuyển sang những ngươi đang yêu, phát hiện bọn họ thân thiết vẫn như cũ, hoàn toàn không có có một người chú ý tới cô xấu hổ, hình như cũng đem Chử Kình Vũ "Bá đạo" xe, là chuyện đương nhiên. cô, thành người duy nhất hiện trường luống cuống.
Chương 8
Nhóm người bọn họ đem thức ăn Kỷ Lục Đề nấu tiêu giệt sạch sẽ, sau đó phủi mông chạy lấy người, phần lớn là không chịu nổi ánh mắt sắc bén đuổi người của Hạ Lan Bình, mọi người không dám ở lại phá hư thời gian chung sống ngọt ngào của đôi tình nhân nhỏ.
"Hạ Lan Bình, không còn sớm nữa, anh có cần phải về hay không vậy?" rửa xong đống bát đĩa trên bàn, Kỷ Lục Đề vắt khô khăn lau chuẩn bị đuổi người.
"Còn sớm." Cả người anh co quắp vào ghế sa lon, thoải mái muốn ngủ."Chờ anh xem xong bộ phim này đã."
"Phim gì vậy?" Cô tò mò tiến lên hỏi.
"Ma quỷ Đại Đế." Bộ phim, xem mãi không chán.
"Bắt đầu bao lâu rồi?" đàn ông thật là đông vật kỳ quái, rất thích xem phim hành động chém chém giết giết, cô cũng không hiểu bộ phim đó có gì tốt chứ,….. . Ưmh, lịch sử còn có thể xem được.
"20'." Anh đổi lại tư thế, chân dài toàn bộ gác trên sofa, một tay gối dưới đầu.
"Em có muốn xem cùng không?"
"Không cần!" Cô ghét bỏ bĩu môi, ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo trên tường.
"Này, thật sự khuya lắm rồi, anh cần phải trở về." bộ phim cộng thêm quảng cáo cũng phải hết hai tiếng: mới xem được 20', còn một trăm phút nữa phim mới hết, cô làm sao khóa cửa bây giờ?
"Làm gì? Em muốn ngủ rồi à?" anh ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
"Ừ." Cô xoa cái gáy ê ẩm, chuẩn bị bữa ăn tối khiến cô mệt chết đi được. "Rất lâu không có tự mình xuống bếp, eo mỏi lưng đau."
"Đến đây" anh kéo tay cô, cô không chuẩn bị ngã vào trong lồng ngực rắn chắc của anh.
"Anh làm gì vậy!" cô kêu thảm thiết, cô vẫn chưa quen anh bất thình lình ôm cô như vậy.
"Hạ Lan Bình, anh đừng làm loạn nữa, mau trở về!"
"Vì báo đáp bữa ăn tối phong phú này, anh sẽ mát xoa miễn phí cho em." Bàn tay ấn lên cổ của cô, hoàn toàn không đem sự kháng cự như mèo nhỏ của cô để vào trong mắt.
"Đừng! em không có thói quen như vậy!" cô lo lắng giãy dụa, lại đánh vào mu bàn tay của anh.
“Đừng lộn xộn!" Anh dứt khoát dùng sức ôm lấy cô, bàn tay vẫn nhấn vào huyệt đạo ở cổ cô.
"Đừng. . . . . ." cô vẫn kháng cự như cũ, nhưng cũng tiếc là không duy trì được bao lâu, rất đã nhanh chóng thỏa hiệp trước kỹ thuật mát xa kỹ xảo của anh."Oh ——" khó có thể đè nén, âm thanh thoải mái bật ra cổ họng, cô từ từ khuất phục, buông lỏng.
"Rất thoải mái, có đúng không?" Anh cười nhẹ, hình rất hài lòng phản ứng của cô. "Anh không tùy tiện xoa bóp cho người khác đâu, em mới có phúc lợi như vậy đó." Nói cho cùng giống như ban cho cô ân đức vậy.
"Ừ. . . . . ."
Cô nhắm mắt lại, cảm giác bàn tay ấm áp của anh đang dao động trên cổ cô,
Cảm giác buông lỏng thoải mái dễ chịu từ anh lan tỏa ra.
“Cha mẹ em có lẽ là rất chăm sóc và thương em, sao đành lòng để em xuống bếp?” nhìn cô thường ngày thì biết cô được nuôi dạy rất tốt, vì sao cô lại nấu ăn ngon như vậy, có thể đem một cô gái như cô nấu ăn cho người khác?
“bon họ rất yêu quý em”. Khóe miệng nổi lên một chút ý cười, nhớ đến thời gian tập nấu ăn trước kia. “Là mẹ em kiên trì, mẹ nói là phụ nữ nên có một tay nghề thật tốt, để tránh chồng mình thay lòng”.
“Hả?” phải nắm được dạ dày của đàn ông, mới có thể níu giữ được trái tim của đàn ông? Anh nhíu mày, không thể tin được đầu năm nay còn có người tin tưởng chuyện này.
Đàn ông....! thay đổi chính là thay đổi, sẽ không thay đổi vĩnh viễn sẽ không, không phải nấu ăn thật ngon là có thể bắt được trái tim? Có lẽ là do anh chọn nghề này, nên với đàn ông không tin tưởng, anh căn bản không tin chuyện này, có thể nói đây là câu nói “Ăn mà không tiêu”.
Nhưng mà, điều này khiến anh nhận được lợi ích, cảm tạ cha mẹ vợ
“Anh có biết, rất nhiều người đều nói như vậy”. Thở ra một hơi, cô cảm thấy thoải mái hơn.
“Này, anh thật sự phải về đi, em sợ ngộ nhỡ em ngủ, không ai giúp anh khóa cửa”. Cô ngáp một cái, vỗ lên bắp đùi anh.
“Ừ” anh than nhẹ một tiếng, cánh tay ôm cô lại tăng thêm lực. “Anh muốn ở lại”. Ghé vào bên tai cô nói nhỏ, anh cuối cùng cũng bày tỏ ý đồ của mình.
Kỷ Lục Đề cúng lại, hai má đỏ ửng, “không, không được đâu....chúng ta...như vậy là không đúng”.
Mẹ cô đã từng dạy cô là phụ nữ biết ý. Lúc trước l
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1159/1995
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1159/1995
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt