Tiểu thuyết Thiên Nga Đen Bị Phản Bội-full
Lượt xem : |
khiêu khích bọn họ sau đó lại bỏ em một mình? Anh không ngốc như em vậy.” Chó cùng sẽ rước dậu, hắn biết cô làm việc quả quyết nhưng cũng không đồng ý cô không đúng mực như vậy, làm việc nguy hiểm như vậy, hắn từ chỗ Chu Tiếu Mi đã biết vì sao cô nóng vội, bởi vậy không thể để cô mạo hiểm.
Bị người giáo huấn, Bạch Oanh Man không giận, ngược lại nhẹ nhàng nói, “Kỳ thật anh không cần tới đón em, em biết đường về nha. Huống chi taxi đầy đường, gọi là có, nếu không còn có xe bus mà.”
“Em đang chê anh nhiều chuyện hả?” Trạm Vấn Thiên nhìn vợ không biết tốt xấu, thật không hiểu nên biểu đạt quan tâm cô thế nào, cũng không hiểu vì sao cô lại cự tuyệt sự giúp đỡ của mình nữa.
“Không phải, em chỉ không muốn kéo anh vào quyền lực đấu tranh trong công ty em, quá nguy hiểm, anh không cần mạo hiểm vì em.” Thời gian này mỗi ngày hắn đều đưa đón cô, cô biết rõ hắn đang lo lắng cho an nguy của mình, nhưng mà hắn là người thừa kế duy nhất mà ông ngoại coi trọng, không thể có một tí sơ xuất.
Trạm Vấn Thiên chịu đựng cảm giác muốn rống vào mặt cô, kìm nén nói nhỏ, “Đã biết nguy hiểm còn lấy thân mạo hiểm, em cho là anh đã chết rồi sao?” Vì sao không lợi dụng hắn, ỷ lại hắn?
“Vấn Thiên……” Bạch Oanh Man khó hiểu, hắn tức giận gì vậy, cô chỉ không muốn có người vì mình mà bị thương thôi.
Kỳ thật, ở hội nghị cô cố ý làm như vậy, cô nghĩ trong thời gian ngắn giải quyết vấn đề nội bộ, không muốn người giúp mình bị bất cứ uy hiếp gì, cho nên mới bí quá hóa liều.
Cô muốn cho ám hiệu để những người có hành vi không hợp pháp hoảng loạn, người hoảng hốt dễ xuất hiện sơ hở, một khi cô nắm được, có thể nắm được con sâu làm rầu nồi canh.
Trước khi làm chuyện này, cô cũng đã suy tính rất lâu, ngay cả Chu Tiếu Mi cũng khuyên cô nghĩ lại, nhưng mà vừa nghĩ tới Nguyệt nhi, có nhà mà không thể về, cô đem tất cả sợ hãi vứt sau lưng.
Nhưng thái độ của Trạm Vấn Thiên hôm nay cô rất ngoài ý muốn, cô cho rằng hắn sẽ không nhúng tay vào việc này, ai ngờ hoàn toàn không phải như vậy.
“Không cần kêu tên anh, em có đối đãi anh như chồng của em không? Tự chủ trương vứt anh sang một bên, nếu một ngày nào đó cảnh sát kêu anh tới nhận xác, anh có phải là nên cao hứng bừng bừng đi tìm thầy phong thủy, tìm một ngôi mộ tốt cho em không?” Bởi vì tức giận, giọng nói của hắn có chút nặng nề.
Ngày đó hắn ngồi trong phong họp mà phát run, nhiều lần muốn cắt đắt lời cô. Hắn biết rõ, nếu không phải mình ở đây, cô đã sớm bị đám ác bá đó ăn tươi nuốt sống, không thể toàn thân trở ra.
Vì thế, hắn vẫn muốn nói chuyện với cô, hết lần này đến lần khác bị trì hoãn.
“Anh đang tức giận?” Cô giật mình mở to mắt, như là Columbo phát hiện vùng đất mới.
Trạm Vấn Thiên cười đến nghiến răng nghiến lợi, “Thì ra em không bị mù, nhìn được anh đang tức giận.”
Bạch Oanh Man không hiểu lắm, thật sự không dám hỏi, bởi vì cô cảm giác mình làm sai việc gì đó, “Vì sao? Hôn nhân của chúng ta cũng không phải dựa trên tình yêu, ngoại trừ việc phù hợp trên giường, xuống giường gần như chúng ta không cùng xuất hiện.”
“Cho nên anh đang sửa đổi.” Hắn lạnh lùng nói.
“Dạ?” Tim cô đập loạn nhịp.
Thấy miệng cô mở rộng, nhìn ngốc ngốc, hắn nhịn không được muốn cười, “Bởi vì anh bắt đầu cảm thấy em rất đáng yêu.”
Cô thích cậy mạnh, vì bảo vệ người nhà mà không tiếc hy sinh, nói xấu người nhà của cô, cô sẽ dũng cảm đối nghịch với hắn, những điều này từng chút từng chút một thấm sâu vào đáy lòng sắt thép của hắn, làm hắn không thể không để ý.
“Anh….. Anh uống lộn thuốc, nói năng bậy bạ gì đó?” Hai má cô đột nhiên ửng hồng, ánh mắt không được tự nhiên, xoay đi chỗ khác.
“Anh tưởng em làm từ khối băng, không ngờ cũng thẹn thùng.” Hắn trêu chọc, sờ nhẹ hai má đang nóng lên của cô, khuôn mặt lạnh lùng thoáng ấm áp.
Lại bị giễu cợt, đầu lưỡi Bạch Oanh Man như bị mèo ngậm mất, nhỏ giọng, “Băng…. Sẽ hòa tan…”
Á! Cô nói gì vậy chứ, nói lộn xộn rồi, hắn nhất định sẽ cười nhạo cô.
“Nói cho cùng, băng đúng là sẽ tan….. dùng nhiệt độ cơ thể của anh.” Hắn phụ họa lời cô.
Cô lại bị lời của hắn chấn động, tim kinh hoàng không thôi, “Vấn Thiên, anh bị cái gì kích thích vậy, hay là sinh bệnh rồi? Sao trở nên…. Có chút là lạ?”
Trước kia, hắn cũng sẽ không dùng mắt để nhìn cô, khóe môi luôn nhếch lên chế nhạo, coi cô như một món đồ có cũng được không có cũng chẳng sao, thái độ lạnh nhạt cứ như cô chỉ là người phụ nữ làm ấm giường, không đáng được nhắc tới.
Có thể từ sau buổi tối thần kỳ đó, tất cả đều bất đồng, hắn bắt đầu chú ý tới cô, dành thời gian đưa đón cô, nói chuyện phiếm với cô, thỉnh thoảng làm cô có cảm giác được nuông chìu….
“Chỉ là anh đã hiểu rõ một việc.” Hắn nói. Vợ chồng cả đời, còn rất dài, tra tấn lẫn nhau chỉ là thể xác và tinh thần mỏi mệt, không bù được những thứ mất đi.
Mặt lạnh lòng mềm, đây là lời bình luận của Chu Tiếu Mi về bạn tốt. Nghe cô ấy nói về những điều hắn không biết về Bạch Oanh Man, biết được chịu đựng của vợ, hắn đau lòng thay cô, sở dĩ cô biểu hiện vô tình, cũng bởi vì cô không có quyền được mềm yếu.
Hắn hiểu được cô không phải là người lòng dạ ác độc, ngược lại có một trái tim mỏng manh đơn thuần cần chăm sóc, lạnh lùng xa cách chỉ là vỏ bọc để cô tự bảo về mình, cũng bảo vệ người cô quan tâm.
“Việc gì?” Nụ cười bí hiểm của hắn làm lòng cô phát run.
Hắn cười không đáp, kéo cánh tay cô, “Về nhà thôi.”
“Về nhà…. A! Đau quá…” Sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, bộ dạng đau đớn.
“Làm sao vậy?” Hắn tái mặt, cuốn tay áo của cô lên, quả nhiên ở khuỷu tay cô bị bầm tím một vết to.
“Không cẩn thận đụng phải…. Không có gì đáng ngại, hai ngày nữa sẽ bớt sưng mà.” Nếu như hắn không kiểm tra, cô căn bản cũng không phát hiện mình bị thương nghiêm trọng như vậy.
“Em thành thật nói anh biết, có chuyện gì?” Hắn nhíu mày, nghiêm mặt hỏi.
“Anh…..” Thấy hắn trầm mặt trừng mình, Bạch Oanh Man cười khổ, thở dài, “Giữa trưa lúc ở đầu cầu thang chỗ nhà hàng công nhân viên, em bị người đụng từ sau lưng, thiếu chút nữa lăn xuống lầu, chỗ này là lúc đụng vào lang cang.” Cô không nói cho hắn biết, nếu không phải mình nắm tay vịn kịp chỉ sợ cũng bị rớt xuống lầu.
“Người đụng em là ai?” Sắc mặt hắn càng đen, trầm giọng hỏi.
“Không thấy rõ, em vừa quay đầu lại chỉ thấy một bóng đen trốn vào lối thoát hiểm.” Lúc ấy cô bối rối, chân đứng không vững, đành phải dựa vào tường ngồi xuống, để tim được bình tĩnh.
Cô thật sự bị hù chết, lần đầu tiên cảm nhận cái chết gần mình như vậy, thiếu chút nữa cô đã rời khỏi thế gian này.
“Cứ như vậy?” Hắn lạnh lùng nhướng mày.
Cô im lặng, không hiểu hắn còn muốn biết gì nữa.
Trong lúc đó, Trạm Vấn Thiên mạnh mẽ ôm cô vào lòng, há miệng cắn cái cổ non mềm của cô, “Nhớ kỹ, em không phải chỉ có một mình, em có chồng, ngực của anh lúc nào cũng hoan nghênh em. Muốn khóc cứ thoải mái mà khóc, anh cam đoan không ai dám cười nhạo em.”
“Em…….Em không phải là quỷ khóc nhè….” Bỗng dưng, cô cảm thấy hốc mắt ngấn nước, mũi cũng mỏi nhừ.
“Ai nói thích khóc mới có thể khóc! Lúc đó em nhất định là rất sợ phải không?” Hắn đau lòng ôm cô, để cô dán chặt vào ngực mình.
Bị người giáo huấn, Bạch Oanh Man không giận, ngược lại nhẹ nhàng nói, “Kỳ thật anh không cần tới đón em, em biết đường về nha. Huống chi taxi đầy đường, gọi là có, nếu không còn có xe bus mà.”
“Em đang chê anh nhiều chuyện hả?” Trạm Vấn Thiên nhìn vợ không biết tốt xấu, thật không hiểu nên biểu đạt quan tâm cô thế nào, cũng không hiểu vì sao cô lại cự tuyệt sự giúp đỡ của mình nữa.
“Không phải, em chỉ không muốn kéo anh vào quyền lực đấu tranh trong công ty em, quá nguy hiểm, anh không cần mạo hiểm vì em.” Thời gian này mỗi ngày hắn đều đưa đón cô, cô biết rõ hắn đang lo lắng cho an nguy của mình, nhưng mà hắn là người thừa kế duy nhất mà ông ngoại coi trọng, không thể có một tí sơ xuất.
Trạm Vấn Thiên chịu đựng cảm giác muốn rống vào mặt cô, kìm nén nói nhỏ, “Đã biết nguy hiểm còn lấy thân mạo hiểm, em cho là anh đã chết rồi sao?” Vì sao không lợi dụng hắn, ỷ lại hắn?
“Vấn Thiên……” Bạch Oanh Man khó hiểu, hắn tức giận gì vậy, cô chỉ không muốn có người vì mình mà bị thương thôi.
Kỳ thật, ở hội nghị cô cố ý làm như vậy, cô nghĩ trong thời gian ngắn giải quyết vấn đề nội bộ, không muốn người giúp mình bị bất cứ uy hiếp gì, cho nên mới bí quá hóa liều.
Cô muốn cho ám hiệu để những người có hành vi không hợp pháp hoảng loạn, người hoảng hốt dễ xuất hiện sơ hở, một khi cô nắm được, có thể nắm được con sâu làm rầu nồi canh.
Trước khi làm chuyện này, cô cũng đã suy tính rất lâu, ngay cả Chu Tiếu Mi cũng khuyên cô nghĩ lại, nhưng mà vừa nghĩ tới Nguyệt nhi, có nhà mà không thể về, cô đem tất cả sợ hãi vứt sau lưng.
Nhưng thái độ của Trạm Vấn Thiên hôm nay cô rất ngoài ý muốn, cô cho rằng hắn sẽ không nhúng tay vào việc này, ai ngờ hoàn toàn không phải như vậy.
“Không cần kêu tên anh, em có đối đãi anh như chồng của em không? Tự chủ trương vứt anh sang một bên, nếu một ngày nào đó cảnh sát kêu anh tới nhận xác, anh có phải là nên cao hứng bừng bừng đi tìm thầy phong thủy, tìm một ngôi mộ tốt cho em không?” Bởi vì tức giận, giọng nói của hắn có chút nặng nề.
Ngày đó hắn ngồi trong phong họp mà phát run, nhiều lần muốn cắt đắt lời cô. Hắn biết rõ, nếu không phải mình ở đây, cô đã sớm bị đám ác bá đó ăn tươi nuốt sống, không thể toàn thân trở ra.
Vì thế, hắn vẫn muốn nói chuyện với cô, hết lần này đến lần khác bị trì hoãn.
“Anh đang tức giận?” Cô giật mình mở to mắt, như là Columbo phát hiện vùng đất mới.
Trạm Vấn Thiên cười đến nghiến răng nghiến lợi, “Thì ra em không bị mù, nhìn được anh đang tức giận.”
Bạch Oanh Man không hiểu lắm, thật sự không dám hỏi, bởi vì cô cảm giác mình làm sai việc gì đó, “Vì sao? Hôn nhân của chúng ta cũng không phải dựa trên tình yêu, ngoại trừ việc phù hợp trên giường, xuống giường gần như chúng ta không cùng xuất hiện.”
“Cho nên anh đang sửa đổi.” Hắn lạnh lùng nói.
“Dạ?” Tim cô đập loạn nhịp.
Thấy miệng cô mở rộng, nhìn ngốc ngốc, hắn nhịn không được muốn cười, “Bởi vì anh bắt đầu cảm thấy em rất đáng yêu.”
Cô thích cậy mạnh, vì bảo vệ người nhà mà không tiếc hy sinh, nói xấu người nhà của cô, cô sẽ dũng cảm đối nghịch với hắn, những điều này từng chút từng chút một thấm sâu vào đáy lòng sắt thép của hắn, làm hắn không thể không để ý.
“Anh….. Anh uống lộn thuốc, nói năng bậy bạ gì đó?” Hai má cô đột nhiên ửng hồng, ánh mắt không được tự nhiên, xoay đi chỗ khác.
“Anh tưởng em làm từ khối băng, không ngờ cũng thẹn thùng.” Hắn trêu chọc, sờ nhẹ hai má đang nóng lên của cô, khuôn mặt lạnh lùng thoáng ấm áp.
Lại bị giễu cợt, đầu lưỡi Bạch Oanh Man như bị mèo ngậm mất, nhỏ giọng, “Băng…. Sẽ hòa tan…”
Á! Cô nói gì vậy chứ, nói lộn xộn rồi, hắn nhất định sẽ cười nhạo cô.
“Nói cho cùng, băng đúng là sẽ tan….. dùng nhiệt độ cơ thể của anh.” Hắn phụ họa lời cô.
Cô lại bị lời của hắn chấn động, tim kinh hoàng không thôi, “Vấn Thiên, anh bị cái gì kích thích vậy, hay là sinh bệnh rồi? Sao trở nên…. Có chút là lạ?”
Trước kia, hắn cũng sẽ không dùng mắt để nhìn cô, khóe môi luôn nhếch lên chế nhạo, coi cô như một món đồ có cũng được không có cũng chẳng sao, thái độ lạnh nhạt cứ như cô chỉ là người phụ nữ làm ấm giường, không đáng được nhắc tới.
Có thể từ sau buổi tối thần kỳ đó, tất cả đều bất đồng, hắn bắt đầu chú ý tới cô, dành thời gian đưa đón cô, nói chuyện phiếm với cô, thỉnh thoảng làm cô có cảm giác được nuông chìu….
“Chỉ là anh đã hiểu rõ một việc.” Hắn nói. Vợ chồng cả đời, còn rất dài, tra tấn lẫn nhau chỉ là thể xác và tinh thần mỏi mệt, không bù được những thứ mất đi.
Mặt lạnh lòng mềm, đây là lời bình luận của Chu Tiếu Mi về bạn tốt. Nghe cô ấy nói về những điều hắn không biết về Bạch Oanh Man, biết được chịu đựng của vợ, hắn đau lòng thay cô, sở dĩ cô biểu hiện vô tình, cũng bởi vì cô không có quyền được mềm yếu.
Hắn hiểu được cô không phải là người lòng dạ ác độc, ngược lại có một trái tim mỏng manh đơn thuần cần chăm sóc, lạnh lùng xa cách chỉ là vỏ bọc để cô tự bảo về mình, cũng bảo vệ người cô quan tâm.
“Việc gì?” Nụ cười bí hiểm của hắn làm lòng cô phát run.
Hắn cười không đáp, kéo cánh tay cô, “Về nhà thôi.”
“Về nhà…. A! Đau quá…” Sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, bộ dạng đau đớn.
“Làm sao vậy?” Hắn tái mặt, cuốn tay áo của cô lên, quả nhiên ở khuỷu tay cô bị bầm tím một vết to.
“Không cẩn thận đụng phải…. Không có gì đáng ngại, hai ngày nữa sẽ bớt sưng mà.” Nếu như hắn không kiểm tra, cô căn bản cũng không phát hiện mình bị thương nghiêm trọng như vậy.
“Em thành thật nói anh biết, có chuyện gì?” Hắn nhíu mày, nghiêm mặt hỏi.
“Anh…..” Thấy hắn trầm mặt trừng mình, Bạch Oanh Man cười khổ, thở dài, “Giữa trưa lúc ở đầu cầu thang chỗ nhà hàng công nhân viên, em bị người đụng từ sau lưng, thiếu chút nữa lăn xuống lầu, chỗ này là lúc đụng vào lang cang.” Cô không nói cho hắn biết, nếu không phải mình nắm tay vịn kịp chỉ sợ cũng bị rớt xuống lầu.
“Người đụng em là ai?” Sắc mặt hắn càng đen, trầm giọng hỏi.
“Không thấy rõ, em vừa quay đầu lại chỉ thấy một bóng đen trốn vào lối thoát hiểm.” Lúc ấy cô bối rối, chân đứng không vững, đành phải dựa vào tường ngồi xuống, để tim được bình tĩnh.
Cô thật sự bị hù chết, lần đầu tiên cảm nhận cái chết gần mình như vậy, thiếu chút nữa cô đã rời khỏi thế gian này.
“Cứ như vậy?” Hắn lạnh lùng nhướng mày.
Cô im lặng, không hiểu hắn còn muốn biết gì nữa.
Trong lúc đó, Trạm Vấn Thiên mạnh mẽ ôm cô vào lòng, há miệng cắn cái cổ non mềm của cô, “Nhớ kỹ, em không phải chỉ có một mình, em có chồng, ngực của anh lúc nào cũng hoan nghênh em. Muốn khóc cứ thoải mái mà khóc, anh cam đoan không ai dám cười nhạo em.”
“Em…….Em không phải là quỷ khóc nhè….” Bỗng dưng, cô cảm thấy hốc mắt ngấn nước, mũi cũng mỏi nhừ.
“Ai nói thích khóc mới có thể khóc! Lúc đó em nhất định là rất sợ phải không?” Hắn đau lòng ôm cô, để cô dán chặt vào ngực mình.
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2797/3633
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2797/3633
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt