Tiểu thuyết Thiên Nga Đen Bị Phản Bội-full
Lượt xem : |
i anh là người ngoài sao? Vì sao chuyện nhà của em lại không có anh trong đó?” Cô tốt nhất nên giải thích rõ ràng, tại sao hai người phụ nữ này có thể tham dự chuyện nhà cô, mà người chồng là hắn đây lại không được?
Bạch Oanh Man nhìn hắn đang tức giận, nội tâm tràn đầy chua xót. Cô làm sao có thể nói cho hắn biết, dù hắn có hứa hẹn với hôn nhân, bọn họ cũng chỉ có nghĩa vụ, không có tình yêu.
Thấy cô trầm mặc, Trạm Vấn Thiên càng giận dữ, hắn không hiểu được tâm ma của cô cho nên luôn tức giận cô bài xích hắn. Nhìn lại vợ đang vẻ mặt khó xử, hắn đẩy cửa rời đi.
---- BỔ SUNG THÊM ----
Hắn ảo não, đi thật nhanh, thầm nghĩ mau chóng rời khỏi nơi làm hắn bực bội này, sau đó phát tiết tức giận nãy giờ.
Lúc này, có một người đuổi theo hắn.
“Đợi một chút!” Chu Tiếu Mi giữ chặt hắn.
"Có việc sao?"
“Anh không hiểu Man Man chút nào, dựa vào gì mà tức giận cô ấy?” Chu Tiếu Mi nổi giận nói.
“Cút!” Đây là chuyện vợ chồng hắn, người ngoài tốt nhất bớt quản.
“Nếu như tôi cút, anh cũng đừng hối hận.” Người đàn ông này có thái độ gì vậy? Không coi lại mình xem, nhiều người chán ghét, nếu không phải vì Man Man, cô chẳng muốn nói làm gì, “Những chuyện có liên quan tới Man Man lúc trước, tôi nghĩ anh nên biết một ít.”
Trạm Vấn Thiên không kiên nhẫn nhìn về phía Chu Tiếu Mi cũng đang không có sắc mặt tốt, bước chân dừng lại, ánh mắt chăm chú.
***
Quán café này buôn bán cũng không tốt, mặc dù gần văn phòng lớn nhưng vẫn kém, có thể trụ được bởi vì mặt bằng của mình, không tốn tiền thuê và một số khách cần yên tĩnh.
Chu Tiếu Mi chọn quán này để ít người biết.
Cô và Trạm Vấn Thiên ngồi đối diện, nhưng mà tâm tình lại khác nhau, trên mặt Trạm Vấn Thiên đầy sự bực mình và không kiên nhẫn, ngược lại, Chu Tiếu Mi rất nhàn nhã như uống trà trưa.
Cô đưa tay ngoắc phục vụ, chọn café cho mình, nghiêng đầu hỏi, “Anh muốn uống gì không?”
Hắn trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng lắc đầu.
Nhún vai một cái, cô đưa menu cho phục vụ, “Lấy cho vị tiên sinh này một ly nước đá, thật nhiều đá, cậu nhìn đó, anh ta cần hạ hỏa.”
Phục vụ cứng người, không dám biểu lộ, vội vàng rời đi.
“Nếu như cô giống như thủ trưởng của cô, chuyên môn đến kiếm chuyện chọc tôi tức giận, thứ không phụng bồi!” Trạm Vấn Thiên không vui đứng lên.
“Anh muốn đi?” Cô gượng cười hai tiếng, “Khó trách Man Man lại cảm thấy việc nhà không cần cho anh biết.”
Chau mày, hắn bực mình nói: “Cô nói lời này có ý gì?”
“Ý của tôi là, loại đàn ông không có tính nhẫn nại như anh, khó trách không có cách nào để Man Man xem là người nhà, Man Man cô ấy…….” Nói được một nữa, cô thấy phục vụ đến, liền dừng lại.
Trạm Vấn Thiên rất không cam lòng ngồi xuống, nhưng lần này không thúc giục đối phương, bởi vì hắn rất muốn biết lời nói kế tiếp.
Uống vài ngụm cà phê, Chu Tiếu Mi nói tiếp: “Man Man cô ấy, kỳ thật không kiên cường giống như biểu hiện đâu, cô ấy rất yếu ớt.”
“Yếu ớt?” Tuy nhìn thấy nhiều diện mạo bất đồng của vợ nhưng Trạm Vấn Thiên chưa từng nghĩ tới từ này là hình dung về cô.
“Thận trọng, mẫn cảm, phòng bị rất nặng, không dễ dàng tin người khác, thậm chí, tốt với cô ấy một chút, cô ấy sẽ tránh rất xa, lạnh giọng lạnh mặt, làm cho người ta cảm thấy phí tâm.” May mắn là cô quen Man Man từ nhỏ rồi, nếu không cũng không làm nổi cái chữ bạn này “Nhưng kỳ thật Man Man là người trọng tình trọng nghĩa, cô ấy đó, chính là quá nặng tình mới có thể bức mình trở thành như vậy.”
“Bức? Nghĩa là sao?”
“Anh biết dì Chân chứ?” Thấy đối phương gật đầu, Chu Tiếu Mi mới nói tiếp: “Anh biết dì Chân, chỉ biết là dì của Man Man, tôi biết dì Chân, là người gần như giết tất cả tình cảm của Man Man!”
Nghe vậy, hắn nhăn mày, mặc dù không lên tiếng nhưng biểu lộ rất nghiêm túc.
“Năm đó, dì Chân và chị của bà ấy cùng yêu một người đàn ông, nhưng cuối cùng người đàn ông này cưới chị của bà ấy, sau đó sinh ra Man Man, sau khi chị mình chết, dì Chân đã nghĩ, chính bà ta sẽ có cơ hội làm mẹ kế của Man Man, đáng tiếc… ba ba của Man Man lựa chọn bạn của dì Chân, sinh ra em gái của Man Man….”
“Thì ra còn có mối quan hệ này.” Nghĩ lại hắn thật sự không rõ lắm các quan hệ của vợ..
“Tôi và Man Man quen từ khi còn nhỏ, anh không có cách nào tưởng tượng được đâu, kỳ thực cô ấy rất thương Nguyệt, từ nhỏ, em gái muốn cái gì, cô ấy sẽ cho cái đó, đối với cô ấy mà nói, từ sau khi mất mẹ, cô ấy càng ỷ lại tình thân với em gái hơn cả với ba mình….” Giọng nói thầm oán, cô có chút nén giận, trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện. “Anh không biết là, tình huống của nhà cô ấy, cưỡng chế đưa Nguyệt đi so với đem tới Nhật Nguyệt thuyền vận đi đổi tiền, cái nào có lời hơn? Anh thật sự cảm thấy kế thừa Xuân Dương thuyền vận bây giờ tương đối tốt sao?”
“Tôi…. Tôi lúc ấy không nghĩ tới những điều này.” Trạm Vấn Thiên nắm chặt tay mình, nói đến đây, hắn có chút tự trách, lúc ấy hắn chỉ dùng lập trường của mình để suy nghĩ, không biết có làm tổn thường người hay không?
“Cho nên, không phải cô ấy không muốn nói cho anh chuyện của Nguyệt, chỉ là trước khi hoàn toàn xác định đối phương có đứng cùng một phía với mình không, Man Man sẽ không dễ dàng nói đến Nguyệt.”
Nghe vậy, hắn có chút tức giận, “Tôi là chồng của cô ấy!”
“Dì Chân là dì ruột của cô ấy!” Chu Tiếu Mi cũng lên giọng, “Lúc cô ấy rời Đài Loan, phải chiếu cố dì Chân bệnh hoạn kia, cô ấy tin rằng người thân thật sự cần cô ấy, kết quả là gì chứ? Kết quả là dì Chân hận cả nhà chú Bạch, muốn lợi dụng Man Man đả kích bọn họ.”
Uống một ngụm, hắn dừng một chút mới hỏi: “Cô ấy.. Tại sao không trở về Đài Loan?”
“Bởi vì cô ấy không biết là mình được yêu. Lúc ở nước ngoài, mỗi ngày dì Chân đều nói với cô ấy, kỳ thật ba của cô ấy không muốn chăm sóc con vợ trước, muốn cùng người vợ yêu mến và đứa con gái nhỏ cùng sống với nhau, cho nên mới thông đồng dì Chân ném cô ra nước ngoài, đương nhiên, lúc đầu cô ấy cũng không tin, nhưng nhiều năm vẫn không nhận được liên lạc của ba, cô ấy bắt đầu cho rằng mọi người thực sự thờ ơ với mình….”
Cô thở dài tiếp tục nói: “Cho đến khi cha mẹ phát sinh bất hạnh, luật sự đem di chúc của cha cô ấy đưa tới tay, Man Man mới phát hiện, mấy năm này mình đã trách lầm người nhà của mình.”
“Thì ra chú Bạch và dì Tẩu căn bản không có không quan tâm cô ấy, thư và điện thoại của bọn họ đều bị dì Chân chặn lại, thậm chí chú Bạch đã tự mình đến Mỹ nhiều lần để gặp cô ấy nhưng mà đều bị dì Chân bày kế lừa gạt, mới có thể tạo hiểu lầm lớn như vậy.”
“Trong di chúc chú Bạch để lại cho cô ấy, giữa những dòng chữ đã thể hiện sự quan tâm và thương yêu với đứa con gái nhiều năm không gặp, chú ấy đã an bày cho hai hòn ngọc quý của mình thích đáng, để cho Man Man quản lý tài sản của Nguyệt cho tới khi Nguyệt có năng lực tự quản lý.”
“Anh có thể tưởng tượng được không? Sau khi cha mẹ bất ngờ chết đi, ngoài sự tự trách, bất lực vì bao nhiêu năm bất hiếu, còn phải nhận rõ sự phản bội của người dì ruột, cảm giác bị lợi dụng đó, anh biết được không?” Chính cô nghĩ đến cũng thay bạn đau lòng.
“Tôi không biết…. Tôi không biết cái gì…….” sau khi biết những khổ sở mà Bạch Oanh Man phải chịu đựng, Trạm Vấn Thiên c
Bạch Oanh Man nhìn hắn đang tức giận, nội tâm tràn đầy chua xót. Cô làm sao có thể nói cho hắn biết, dù hắn có hứa hẹn với hôn nhân, bọn họ cũng chỉ có nghĩa vụ, không có tình yêu.
Thấy cô trầm mặc, Trạm Vấn Thiên càng giận dữ, hắn không hiểu được tâm ma của cô cho nên luôn tức giận cô bài xích hắn. Nhìn lại vợ đang vẻ mặt khó xử, hắn đẩy cửa rời đi.
---- BỔ SUNG THÊM ----
Hắn ảo não, đi thật nhanh, thầm nghĩ mau chóng rời khỏi nơi làm hắn bực bội này, sau đó phát tiết tức giận nãy giờ.
Lúc này, có một người đuổi theo hắn.
“Đợi một chút!” Chu Tiếu Mi giữ chặt hắn.
"Có việc sao?"
“Anh không hiểu Man Man chút nào, dựa vào gì mà tức giận cô ấy?” Chu Tiếu Mi nổi giận nói.
“Cút!” Đây là chuyện vợ chồng hắn, người ngoài tốt nhất bớt quản.
“Nếu như tôi cút, anh cũng đừng hối hận.” Người đàn ông này có thái độ gì vậy? Không coi lại mình xem, nhiều người chán ghét, nếu không phải vì Man Man, cô chẳng muốn nói làm gì, “Những chuyện có liên quan tới Man Man lúc trước, tôi nghĩ anh nên biết một ít.”
Trạm Vấn Thiên không kiên nhẫn nhìn về phía Chu Tiếu Mi cũng đang không có sắc mặt tốt, bước chân dừng lại, ánh mắt chăm chú.
***
Quán café này buôn bán cũng không tốt, mặc dù gần văn phòng lớn nhưng vẫn kém, có thể trụ được bởi vì mặt bằng của mình, không tốn tiền thuê và một số khách cần yên tĩnh.
Chu Tiếu Mi chọn quán này để ít người biết.
Cô và Trạm Vấn Thiên ngồi đối diện, nhưng mà tâm tình lại khác nhau, trên mặt Trạm Vấn Thiên đầy sự bực mình và không kiên nhẫn, ngược lại, Chu Tiếu Mi rất nhàn nhã như uống trà trưa.
Cô đưa tay ngoắc phục vụ, chọn café cho mình, nghiêng đầu hỏi, “Anh muốn uống gì không?”
Hắn trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng lắc đầu.
Nhún vai một cái, cô đưa menu cho phục vụ, “Lấy cho vị tiên sinh này một ly nước đá, thật nhiều đá, cậu nhìn đó, anh ta cần hạ hỏa.”
Phục vụ cứng người, không dám biểu lộ, vội vàng rời đi.
“Nếu như cô giống như thủ trưởng của cô, chuyên môn đến kiếm chuyện chọc tôi tức giận, thứ không phụng bồi!” Trạm Vấn Thiên không vui đứng lên.
“Anh muốn đi?” Cô gượng cười hai tiếng, “Khó trách Man Man lại cảm thấy việc nhà không cần cho anh biết.”
Chau mày, hắn bực mình nói: “Cô nói lời này có ý gì?”
“Ý của tôi là, loại đàn ông không có tính nhẫn nại như anh, khó trách không có cách nào để Man Man xem là người nhà, Man Man cô ấy…….” Nói được một nữa, cô thấy phục vụ đến, liền dừng lại.
Trạm Vấn Thiên rất không cam lòng ngồi xuống, nhưng lần này không thúc giục đối phương, bởi vì hắn rất muốn biết lời nói kế tiếp.
Uống vài ngụm cà phê, Chu Tiếu Mi nói tiếp: “Man Man cô ấy, kỳ thật không kiên cường giống như biểu hiện đâu, cô ấy rất yếu ớt.”
“Yếu ớt?” Tuy nhìn thấy nhiều diện mạo bất đồng của vợ nhưng Trạm Vấn Thiên chưa từng nghĩ tới từ này là hình dung về cô.
“Thận trọng, mẫn cảm, phòng bị rất nặng, không dễ dàng tin người khác, thậm chí, tốt với cô ấy một chút, cô ấy sẽ tránh rất xa, lạnh giọng lạnh mặt, làm cho người ta cảm thấy phí tâm.” May mắn là cô quen Man Man từ nhỏ rồi, nếu không cũng không làm nổi cái chữ bạn này “Nhưng kỳ thật Man Man là người trọng tình trọng nghĩa, cô ấy đó, chính là quá nặng tình mới có thể bức mình trở thành như vậy.”
“Bức? Nghĩa là sao?”
“Anh biết dì Chân chứ?” Thấy đối phương gật đầu, Chu Tiếu Mi mới nói tiếp: “Anh biết dì Chân, chỉ biết là dì của Man Man, tôi biết dì Chân, là người gần như giết tất cả tình cảm của Man Man!”
Nghe vậy, hắn nhăn mày, mặc dù không lên tiếng nhưng biểu lộ rất nghiêm túc.
“Năm đó, dì Chân và chị của bà ấy cùng yêu một người đàn ông, nhưng cuối cùng người đàn ông này cưới chị của bà ấy, sau đó sinh ra Man Man, sau khi chị mình chết, dì Chân đã nghĩ, chính bà ta sẽ có cơ hội làm mẹ kế của Man Man, đáng tiếc… ba ba của Man Man lựa chọn bạn của dì Chân, sinh ra em gái của Man Man….”
“Thì ra còn có mối quan hệ này.” Nghĩ lại hắn thật sự không rõ lắm các quan hệ của vợ..
“Tôi và Man Man quen từ khi còn nhỏ, anh không có cách nào tưởng tượng được đâu, kỳ thực cô ấy rất thương Nguyệt, từ nhỏ, em gái muốn cái gì, cô ấy sẽ cho cái đó, đối với cô ấy mà nói, từ sau khi mất mẹ, cô ấy càng ỷ lại tình thân với em gái hơn cả với ba mình….” Giọng nói thầm oán, cô có chút nén giận, trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện. “Anh không biết là, tình huống của nhà cô ấy, cưỡng chế đưa Nguyệt đi so với đem tới Nhật Nguyệt thuyền vận đi đổi tiền, cái nào có lời hơn? Anh thật sự cảm thấy kế thừa Xuân Dương thuyền vận bây giờ tương đối tốt sao?”
“Tôi…. Tôi lúc ấy không nghĩ tới những điều này.” Trạm Vấn Thiên nắm chặt tay mình, nói đến đây, hắn có chút tự trách, lúc ấy hắn chỉ dùng lập trường của mình để suy nghĩ, không biết có làm tổn thường người hay không?
“Cho nên, không phải cô ấy không muốn nói cho anh chuyện của Nguyệt, chỉ là trước khi hoàn toàn xác định đối phương có đứng cùng một phía với mình không, Man Man sẽ không dễ dàng nói đến Nguyệt.”
Nghe vậy, hắn có chút tức giận, “Tôi là chồng của cô ấy!”
“Dì Chân là dì ruột của cô ấy!” Chu Tiếu Mi cũng lên giọng, “Lúc cô ấy rời Đài Loan, phải chiếu cố dì Chân bệnh hoạn kia, cô ấy tin rằng người thân thật sự cần cô ấy, kết quả là gì chứ? Kết quả là dì Chân hận cả nhà chú Bạch, muốn lợi dụng Man Man đả kích bọn họ.”
Uống một ngụm, hắn dừng một chút mới hỏi: “Cô ấy.. Tại sao không trở về Đài Loan?”
“Bởi vì cô ấy không biết là mình được yêu. Lúc ở nước ngoài, mỗi ngày dì Chân đều nói với cô ấy, kỳ thật ba của cô ấy không muốn chăm sóc con vợ trước, muốn cùng người vợ yêu mến và đứa con gái nhỏ cùng sống với nhau, cho nên mới thông đồng dì Chân ném cô ra nước ngoài, đương nhiên, lúc đầu cô ấy cũng không tin, nhưng nhiều năm vẫn không nhận được liên lạc của ba, cô ấy bắt đầu cho rằng mọi người thực sự thờ ơ với mình….”
Cô thở dài tiếp tục nói: “Cho đến khi cha mẹ phát sinh bất hạnh, luật sự đem di chúc của cha cô ấy đưa tới tay, Man Man mới phát hiện, mấy năm này mình đã trách lầm người nhà của mình.”
“Thì ra chú Bạch và dì Tẩu căn bản không có không quan tâm cô ấy, thư và điện thoại của bọn họ đều bị dì Chân chặn lại, thậm chí chú Bạch đã tự mình đến Mỹ nhiều lần để gặp cô ấy nhưng mà đều bị dì Chân bày kế lừa gạt, mới có thể tạo hiểu lầm lớn như vậy.”
“Trong di chúc chú Bạch để lại cho cô ấy, giữa những dòng chữ đã thể hiện sự quan tâm và thương yêu với đứa con gái nhiều năm không gặp, chú ấy đã an bày cho hai hòn ngọc quý của mình thích đáng, để cho Man Man quản lý tài sản của Nguyệt cho tới khi Nguyệt có năng lực tự quản lý.”
“Anh có thể tưởng tượng được không? Sau khi cha mẹ bất ngờ chết đi, ngoài sự tự trách, bất lực vì bao nhiêu năm bất hiếu, còn phải nhận rõ sự phản bội của người dì ruột, cảm giác bị lợi dụng đó, anh biết được không?” Chính cô nghĩ đến cũng thay bạn đau lòng.
“Tôi không biết…. Tôi không biết cái gì…….” sau khi biết những khổ sở mà Bạch Oanh Man phải chịu đựng, Trạm Vấn Thiên c
Bài viết liên quan!