Tiểu thuyết Làn Váy Lay Động-full
Lượt xem : |
Tuy rằng hắn nói chắc chắc như vậy, trong lòng nàng lại vẫn có thiệt nhiều thiệt nhiều hoài nghi. Cái loại cảm giác này, giống như là suốt cả cuộc đời, đột nhiên trúng số độc đắc, may mắn đến bất ngờ, làm cho người ta chẳng những khó có thể tin, càng khiếp đảm không dám vui sướng.
Nàng thật muốn đào tẩu, chạy thoát khỏi Hướng Cương, thoát đi sự hỗn loạn này. Nhưng chiếc xe già nua khốn khổ bệnh tật đầy mình của nàng còn đang ở bãi đậu xe chữa bệnh, mà chân của nàng làm sao có thể so sánh với xe hơi nhập khẩu của hắn --
Tiếng mở cửa vang lên, cắt ngang suy nghĩ của nàng.
Lăng Lung hồ nghi quay đầu, thấy một đám người đang ồn ào chen vào phòng khách Lăng gia, mỗi người lấy đồ uống, mang món kho, thậm chí còn tự mang theo một cái ghế nhỏ, tất cả đều hưng trí dạt dào chen chúc trước TV, hai mắt chăm chú nhìn lên màn hình.
Quái, đêm nay là cuối tuần, nên tám giờ ngày thường đã tan họp, còn có cái tiết mục trên gì tivi có lực hấp dẫn lớn như vậy, có thể làm cho bọn họ tập trung cùng một chỗ?
“Ngủ ngon.” Nàng đứng ở cửa phòng bếp, lễ phép chào hỏi.
Bên trong nhất thời một trận tĩnh mịch, tất cả mọi người đều dừng lại động tác, kinh ngạc nhìn nàng trừng trừng, như là trên đầu nàng đột nhiên mọc ra cặp sừng thật dài.
Một học sinh phản ứng đầu tiên, hoả tốc nhảy đến trước màn hình, hai tay dang rộng ra, cố gắng che đậy màn hình, không cho nàng xem hình ảnh trong đó.
“Con không phải giúp Oa Oa đi đến bệnh viện kiểm tra thai sao?” Lăng Lương Nguyệt Nga lấy tay vỗ vỗ ngực, vẻ mặt xấu hổ.
“Anh hai nói, có anh ấy đi cùng là được rồi.” Nàng trả lời đơn giản, phát hiện biểu tình của mọi người đều có chút không thích hợp. Sự xuất hiện của nàng, dường như làm cho bọn họ hoảng hốt. “Các người đang xem gì vậy?” Nàng tò mò hỏi.
Rất nhiều cái đầu đều bắt đầu dùng sức lắc lia lịa, không có người nguyện ý nói ra sự thật, đứa bé học sinh lại dùng hai tay hai chân ôm lấy tivi, giống như đã hạ quyết tâm, cùng sống cùng chết với chiếc ti vi.
Lăng Lung càng lúc càng hoang mang, đưa mắt nhìn một vòng quanh phòng khách, phát hiện Hướng Cương cư nhiên đã ở đó. Hắn ngồi ở trên sô pha, chân dài vén ở chỗ mắt cá chân, bạc môi nhẹ nở nụ cười mỉm, trong sự kinh hoảng khiếp đảm của mọi người, chỉ có mỗi mình hắn là người duy nhất giữ được bình thản.
“Ở tivi đang chiếu cái gì.” Nàng hỏi.
“Em tốt nhất đừng nên xem.”
Nhẹ đáp một câu, ngược lại đem lòng hiếu kỳ của nàng châm ngòi tràn đầy. Nàng nghi hoặc nhướng đôi mày liễu, đi đến trước TV, muốn nhất định phải xem cho rõ chân tướng.
“Này -- Lăng Lung tỉ, không, không, không cần – chị vẫn là, vẫn là đừng nhìn thì tốt hơn a –”Thằng bé học sinh vẫn cố sống cố chết ôm chặt lấy cái tivi, cười vừa xấu hổ vừa hoảng sợ, thậm chí trên trán còn toát ra mồ hôi lạnh.
“Tôi không thể nhìn sao?” Lăng Lung truy vấn, hoài nghi những người này là tụ cùng một chỗ nhìn lén chuyện gì.
“Ách -- cái kia -- cái kia –”Thằng bé học sinh bất an mãnh liệt nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh tuôn như suối, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hướng Cương ngồi trên sô pha.
Nhưng hắn không mở miệng, ngược lại khóe miệng khẽ nhếch, thoáng gật đầu, ý bảo thằng bé nên lui về phía sau.
「 Chướng ngại vật 」 tâm không cam lòng tình không muốn rời khỏi, Lăng Lung đi đến trước TV, cái đầu nhỏ vươn về phía trước, trừng lớn mắt còn thật sự nghiên cứu, rốt cuộc là cái tiết mục gì, làm cho mọi người trở nên cổ quái như vậy.
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh có chút quỷ dị, chất lượng hình ảnh kém vô cùng, màn ảnh còn run rẩy chớp chớp, còn phối nhạc cực kì hỗn loạn. Ngoài, hình ảnh đôi nam nữ ở giữa màn hình ra hơi chút mơ hồ có thể thấy được còn lại là xung quanh bốn phía tối đên như mực.
Nàng đến càng gần, muốn nhìn rõ ràng chút. Hình ảnh kia tựa hồ biết rõ tâm ý của nàng, bỗng dưng dừng chớp, màn ảnh chậm rãi kéo gần về phía trước --
Di, cái nam nhân vật chính kia, thoạt nhìn hình như có chút nhìn quen mắt a?
Nha, nhưng nữ nhân vật chính lại cũng có vài phần rất giống nàng! Ngay cả chú chó ngồi trong gió lạnh, liên tiếp ngáp dài ngáp vắn, cũng cùng bộ dạng giống Cơm Nắm như đúc --
Không thể nào!
Khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển sang trắng như tuyết, Lăng Lung hai ba bước vội tiến lên phía trước, hai tay để ở màn hình, hai mắt trừng thật lớn, tròng mắt trong suốt thiếu chút nữa đã rớt ra ngoài.
Ông trời, ở tivi đang chiếu, tin, cư nhiên -- cư nhiên -- cư nhiên là ngày xem mắt hôm đó, trường hợp nàng ở bãi đỗ xe bị Hướng Cương 「 xằng bậy 」!
“Chỉ có đoạn hôn môi kia thôi sao?” Bố Lăng, tay trái mang hộp bắp rang, tay phải đang ôm lon coca mát lạnh, hứng thú dạt dào từ ngoài cửa đi vào, vừa nhìn thấy cô con gái đang ôm cái TV, nụ cười tươi của ông đột nhiên cứng đờ.
Ngay cả hình ảnh Hướng Cương hôn nàng, bọn họ đều xem xét quá? Nói như vậy, lần tụ hội như thế này khẳng định không phải lần đầu tiên!
“Này, này -- là ai chụp ?” Lăng Lung đằng đằng sát khí xoay người, xấu hổ chất vấn, ngón tay ngọc chỉ chỉ màn hình, bởi vì kích động mà run rẩy không ngừng.
Một nam nhân đang chậm rãi cắn cánh gà, mọi người đều nhấc tay chỉ vào hắn.
Tức giận tiếng thét chói tai vang tận mây xanh.
“Vương Đại vĩ! Anh, anh anh anh -- tôi với lão bà của anh vẫn là bạn tốt nha!” Nàng kích động vọt tới sô pha, vừa xấu hổ, gương mặt đỏ hồng toàn bộ. “Nhớ ngày đó, lúc học ở trung học các người yêu nhau nóng như trà, ngay cả thư cũng quên gửi, nếu không nhờ có sự giúp đỡ của tôi, môn lịch sử của cô ấy chắc chắn bị thất bại. Bây giờ anh lại lấy oán trả ơn, chờ tôi nói cho lão bà anh, cô ấy nhất định sẽ --“
“Ách, chuyện này tôi đã biết –”Một nữ nhân nhỏ giọng nói, hổ thẹn cúi đầu, không có mặt mũi đối mặt với bạn cùng trường ngày xưa.
Vong ân phụ nghĩa a!
Lăng Lung cảm thấy trước mắt là một màu đen, chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, hoàn toàn lĩnh ngộ cái gì gọi là chúng bạn xa lánh. Nàng đưa tay lên trán, hai chân mềm nhũn, dường như muốn hôn mê.
Một cánh tay vững chắc vươn đến, ôm chặt ngang thắt lưng của nàng, tiếp nhận chức vụ nàng đỡ lấy thân hình mềm nhũn của nàng, lại thuận thế lôi kéo, liền đem nàng kéo vào một lồng ngực ấm áp.
“Có khỏe không?” Tiếng nói hùng hậu vang lên phía trên đầu nàng.
Huyết khí sôi trào như muốn dâng lên não, vọt vào trong đầu, nàng tức giận đến tỉnh táo lại. “Không khỏe!” Nàng giận dữ hét to, kéo lấy cổ áo của Hướng Cương ép hỏi. “Anh, anh, anh, anh--- Anh biết chuyện này bao lâu rồi?”
“Không bao lâu.” Miệng hắn bất giác khẽ nhếch, hơi chút hoạt động thân mình, làm cho cô bé con trong lòng đang vô cùng tức giận có thể ngồi thoải mái một chút.
Lăng Lung cũng không nhận thấy được hành động săn sóc này của hắn, nàng vô cùng giận dữ.”Gạt người! Tôi không tin, anh nhất định đã sớm biết –“
Còn không có mắng xong, Vương Đại Vĩ đã cắn xong cái cánh gà, chậm rãi mở miệng. “Nếu vạch trần, như vậy, có chuyện em tốt nhất cũng nên biết.”
“Chuyện gì?” Nàng căm tức quay đầu, hai tay vẫn nắm chặt lấy cổ áo của Hướng Cương, không cho hắn có cơ hội chạy án.
“A Gia làm một cái trang web.”
“Trang web?” Huyết sắc nhanh chóng biến mất khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn kia. “Trang web gì?” Nàng suy yếu hỏi.
“Là giáo sư dạy tin học ra bài tập, muốn chúng tôi làm trang web.” Thằng b
Nàng thật muốn đào tẩu, chạy thoát khỏi Hướng Cương, thoát đi sự hỗn loạn này. Nhưng chiếc xe già nua khốn khổ bệnh tật đầy mình của nàng còn đang ở bãi đậu xe chữa bệnh, mà chân của nàng làm sao có thể so sánh với xe hơi nhập khẩu của hắn --
Tiếng mở cửa vang lên, cắt ngang suy nghĩ của nàng.
Lăng Lung hồ nghi quay đầu, thấy một đám người đang ồn ào chen vào phòng khách Lăng gia, mỗi người lấy đồ uống, mang món kho, thậm chí còn tự mang theo một cái ghế nhỏ, tất cả đều hưng trí dạt dào chen chúc trước TV, hai mắt chăm chú nhìn lên màn hình.
Quái, đêm nay là cuối tuần, nên tám giờ ngày thường đã tan họp, còn có cái tiết mục trên gì tivi có lực hấp dẫn lớn như vậy, có thể làm cho bọn họ tập trung cùng một chỗ?
“Ngủ ngon.” Nàng đứng ở cửa phòng bếp, lễ phép chào hỏi.
Bên trong nhất thời một trận tĩnh mịch, tất cả mọi người đều dừng lại động tác, kinh ngạc nhìn nàng trừng trừng, như là trên đầu nàng đột nhiên mọc ra cặp sừng thật dài.
Một học sinh phản ứng đầu tiên, hoả tốc nhảy đến trước màn hình, hai tay dang rộng ra, cố gắng che đậy màn hình, không cho nàng xem hình ảnh trong đó.
“Con không phải giúp Oa Oa đi đến bệnh viện kiểm tra thai sao?” Lăng Lương Nguyệt Nga lấy tay vỗ vỗ ngực, vẻ mặt xấu hổ.
“Anh hai nói, có anh ấy đi cùng là được rồi.” Nàng trả lời đơn giản, phát hiện biểu tình của mọi người đều có chút không thích hợp. Sự xuất hiện của nàng, dường như làm cho bọn họ hoảng hốt. “Các người đang xem gì vậy?” Nàng tò mò hỏi.
Rất nhiều cái đầu đều bắt đầu dùng sức lắc lia lịa, không có người nguyện ý nói ra sự thật, đứa bé học sinh lại dùng hai tay hai chân ôm lấy tivi, giống như đã hạ quyết tâm, cùng sống cùng chết với chiếc ti vi.
Lăng Lung càng lúc càng hoang mang, đưa mắt nhìn một vòng quanh phòng khách, phát hiện Hướng Cương cư nhiên đã ở đó. Hắn ngồi ở trên sô pha, chân dài vén ở chỗ mắt cá chân, bạc môi nhẹ nở nụ cười mỉm, trong sự kinh hoảng khiếp đảm của mọi người, chỉ có mỗi mình hắn là người duy nhất giữ được bình thản.
“Ở tivi đang chiếu cái gì.” Nàng hỏi.
“Em tốt nhất đừng nên xem.”
Nhẹ đáp một câu, ngược lại đem lòng hiếu kỳ của nàng châm ngòi tràn đầy. Nàng nghi hoặc nhướng đôi mày liễu, đi đến trước TV, muốn nhất định phải xem cho rõ chân tướng.
“Này -- Lăng Lung tỉ, không, không, không cần – chị vẫn là, vẫn là đừng nhìn thì tốt hơn a –”Thằng bé học sinh vẫn cố sống cố chết ôm chặt lấy cái tivi, cười vừa xấu hổ vừa hoảng sợ, thậm chí trên trán còn toát ra mồ hôi lạnh.
“Tôi không thể nhìn sao?” Lăng Lung truy vấn, hoài nghi những người này là tụ cùng một chỗ nhìn lén chuyện gì.
“Ách -- cái kia -- cái kia –”Thằng bé học sinh bất an mãnh liệt nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh tuôn như suối, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hướng Cương ngồi trên sô pha.
Nhưng hắn không mở miệng, ngược lại khóe miệng khẽ nhếch, thoáng gật đầu, ý bảo thằng bé nên lui về phía sau.
「 Chướng ngại vật 」 tâm không cam lòng tình không muốn rời khỏi, Lăng Lung đi đến trước TV, cái đầu nhỏ vươn về phía trước, trừng lớn mắt còn thật sự nghiên cứu, rốt cuộc là cái tiết mục gì, làm cho mọi người trở nên cổ quái như vậy.
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh có chút quỷ dị, chất lượng hình ảnh kém vô cùng, màn ảnh còn run rẩy chớp chớp, còn phối nhạc cực kì hỗn loạn. Ngoài, hình ảnh đôi nam nữ ở giữa màn hình ra hơi chút mơ hồ có thể thấy được còn lại là xung quanh bốn phía tối đên như mực.
Nàng đến càng gần, muốn nhìn rõ ràng chút. Hình ảnh kia tựa hồ biết rõ tâm ý của nàng, bỗng dưng dừng chớp, màn ảnh chậm rãi kéo gần về phía trước --
Di, cái nam nhân vật chính kia, thoạt nhìn hình như có chút nhìn quen mắt a?
Nha, nhưng nữ nhân vật chính lại cũng có vài phần rất giống nàng! Ngay cả chú chó ngồi trong gió lạnh, liên tiếp ngáp dài ngáp vắn, cũng cùng bộ dạng giống Cơm Nắm như đúc --
Không thể nào!
Khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển sang trắng như tuyết, Lăng Lung hai ba bước vội tiến lên phía trước, hai tay để ở màn hình, hai mắt trừng thật lớn, tròng mắt trong suốt thiếu chút nữa đã rớt ra ngoài.
Ông trời, ở tivi đang chiếu, tin, cư nhiên -- cư nhiên -- cư nhiên là ngày xem mắt hôm đó, trường hợp nàng ở bãi đỗ xe bị Hướng Cương 「 xằng bậy 」!
“Chỉ có đoạn hôn môi kia thôi sao?” Bố Lăng, tay trái mang hộp bắp rang, tay phải đang ôm lon coca mát lạnh, hứng thú dạt dào từ ngoài cửa đi vào, vừa nhìn thấy cô con gái đang ôm cái TV, nụ cười tươi của ông đột nhiên cứng đờ.
Ngay cả hình ảnh Hướng Cương hôn nàng, bọn họ đều xem xét quá? Nói như vậy, lần tụ hội như thế này khẳng định không phải lần đầu tiên!
“Này, này -- là ai chụp ?” Lăng Lung đằng đằng sát khí xoay người, xấu hổ chất vấn, ngón tay ngọc chỉ chỉ màn hình, bởi vì kích động mà run rẩy không ngừng.
Một nam nhân đang chậm rãi cắn cánh gà, mọi người đều nhấc tay chỉ vào hắn.
Tức giận tiếng thét chói tai vang tận mây xanh.
“Vương Đại vĩ! Anh, anh anh anh -- tôi với lão bà của anh vẫn là bạn tốt nha!” Nàng kích động vọt tới sô pha, vừa xấu hổ, gương mặt đỏ hồng toàn bộ. “Nhớ ngày đó, lúc học ở trung học các người yêu nhau nóng như trà, ngay cả thư cũng quên gửi, nếu không nhờ có sự giúp đỡ của tôi, môn lịch sử của cô ấy chắc chắn bị thất bại. Bây giờ anh lại lấy oán trả ơn, chờ tôi nói cho lão bà anh, cô ấy nhất định sẽ --“
“Ách, chuyện này tôi đã biết –”Một nữ nhân nhỏ giọng nói, hổ thẹn cúi đầu, không có mặt mũi đối mặt với bạn cùng trường ngày xưa.
Vong ân phụ nghĩa a!
Lăng Lung cảm thấy trước mắt là một màu đen, chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, hoàn toàn lĩnh ngộ cái gì gọi là chúng bạn xa lánh. Nàng đưa tay lên trán, hai chân mềm nhũn, dường như muốn hôn mê.
Một cánh tay vững chắc vươn đến, ôm chặt ngang thắt lưng của nàng, tiếp nhận chức vụ nàng đỡ lấy thân hình mềm nhũn của nàng, lại thuận thế lôi kéo, liền đem nàng kéo vào một lồng ngực ấm áp.
“Có khỏe không?” Tiếng nói hùng hậu vang lên phía trên đầu nàng.
Huyết khí sôi trào như muốn dâng lên não, vọt vào trong đầu, nàng tức giận đến tỉnh táo lại. “Không khỏe!” Nàng giận dữ hét to, kéo lấy cổ áo của Hướng Cương ép hỏi. “Anh, anh, anh, anh--- Anh biết chuyện này bao lâu rồi?”
“Không bao lâu.” Miệng hắn bất giác khẽ nhếch, hơi chút hoạt động thân mình, làm cho cô bé con trong lòng đang vô cùng tức giận có thể ngồi thoải mái một chút.
Lăng Lung cũng không nhận thấy được hành động săn sóc này của hắn, nàng vô cùng giận dữ.”Gạt người! Tôi không tin, anh nhất định đã sớm biết –“
Còn không có mắng xong, Vương Đại Vĩ đã cắn xong cái cánh gà, chậm rãi mở miệng. “Nếu vạch trần, như vậy, có chuyện em tốt nhất cũng nên biết.”
“Chuyện gì?” Nàng căm tức quay đầu, hai tay vẫn nắm chặt lấy cổ áo của Hướng Cương, không cho hắn có cơ hội chạy án.
“A Gia làm một cái trang web.”
“Trang web?” Huyết sắc nhanh chóng biến mất khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn kia. “Trang web gì?” Nàng suy yếu hỏi.
“Là giáo sư dạy tin học ra bài tập, muốn chúng tôi làm trang web.” Thằng b
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2120/2956
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2120/2956
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt