Tiểu thuyết Làn Váy Lay Động-full
Lượt xem : |
br />
A, chán ghét, tránh ra tránh ra!
Mặt đỏ tim đập Lăng Lung vươn tay nhỏ bé, ở giữa không trung vung vẫy lung tung, đem suy nghĩ không nên nhớ này phủi sạch đi.
Bồn hoa kịch liệt rung động, mà Dương Hân Hân ở bên ngoài cũng theo rung đùi đắc ý. Một phút đồng hồ trước, nàng còn dùng tay chống đỡ cằm, lấy dĩa ăn, thong thả đem rau xà lách đưa vào miệng, phút tiếp theo, nàng liền lay động cái đầu nhỏ nhắn liên tiếp, khuôn mặt nhỏ nhắn kia càng cúi càng thấp, cuối cùng đơn giản nhẹ nhàng dán sát lên trên mặt bàn, nằm im lặng không hề có động tác gì.
Thời gian một phần một giây trôi qua, nàng vẫn là ghé vào trên bàn, nhắm chặt hai mắt, chìm trong say mê hương vị ngọt ngào của giấc ngủ, một chút cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong đám lá cây lúc đó tràn đầy kinh ngạc, Lăng Lung mắt hạnh trợn lên, hồ nghi nhướng cổ dài tới, muốn nhìn cho cẩn thận chút, không nghĩ tới mới hơi vươn người tới trước một chút, ánh mắt của Hướng Cương liền quét lại đây.
Không xong!
Nàng theo phản xạ định rụt đầu lại, nhưng vẫn là chậm từng bước, hắn chẳng những nhìn thấy nàng, thậm chí còn khiêu khích khơi mày nhướng mi, giống như đang đùa cợt nàng chỉ dám trốn nhìn lén, lại không có can đảm hiện thân.
Bị ánh mắt hắn khiêu khích, nàng ngược lại hít sâu một hơi, bất cứ giá nào nhảy ra khỏi bồn hoa, kéo căng dây buộc chú cẩu, nghênh ngang hướng hai người đi đến.
Không dám? Buồn cười, nàng có cái gì mà không dám?! Nàng sẽ xuất hiện ở nhà ăn, cũng không phải là vì rình xem hắn, mà là lĩnh phùng ý chỉ, phụng mệnh đến「 giám sát 」, xác nhận lần xem mắt này có thể tiến hành thuận lợi. Nói đơn giản, nàng là người được「 bà mối」 trao đặc quyền để theo dõi, có được quyền lợi tham dự.
“Cô ấy làm sao vậy?” Nàng hoảng đến bên cạnh bàn, dùng tay đưa lên mũi của Hân Hân xác định nàng vẫn còn thở mới thở phào hỏi, còn nghiêng đầu nhìn Hân Hân đang đắm chìm vào mộng đẹp.
“Đang ngủ.”
Thật sự đang ngủ ?!
Lăng Lung nháy mắt mấy cái, nhanh chóng ngồi xổm xuống xem, nửa ngày sau mới xác nhận, Hân Hân không phải muốn chiêu dùng giả bộ ngủ để trốn tránh việc xem mắt, mà là thật sự bị Chu Công tha đi chơi cờ.
“Xem ra,” Hướng Cương nhếch khóe miệng. “Cô ấy đối với anh không có hứng thú.”
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, mở to mắt, trước nhìn hắn, sau đó nhìn lại Hân Hân đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự, “Chúng ta có cần gọi cô ấy dậy không?” Nàng hỏi một cách không chắc chắn, bàn tay nhỏ bé đưa vào túi sờ loạn, thế này mới chậm nửa nhịp nghĩ đến, trước khi rời khỏi nhà đã quên mang theo di động của Lăng Vân.
Lo bản nương của nàng ăn đi tới, trong tay còn mang thêm thức ăn đến, liền phát hiện mặt bàn bị cô gái bé nhỏ kia ngủ say sưa chiếm hơn phân nửa.
“Di? Sao lại thế này, Hân Hân đang ngủ ?” Vẻ mặt có lỗi của lão bản nương, đem thức ăn đặt ở một cái bàn cạnh đó. “Hướng Cương, thật sự là thật có lỗi a, có lẽ công việc của con bé quá mệt mỏi, cư nhiên ngay cả khi xem mắt lại có thể ngủ được.”
“Hay để con đưa cô ấy trở về.” Thần sắc Hướng Cương tự nhiên đề nghị, vẫn là duy trì phong độ thật tốt.
“Không vội, không vội, các con cứ đi trước, chờ con bé tỉnh lại, bác sẽ gọi người đưa nó về nhà.” Vốn là thân thích như người một nhà, cứ năm bảy ngày đều đã thấy Hân Hân đến nơi này ngủ say sưa, đối với hành động mơ mơ hồ hồ như thế này sớm đã quen mắt, không trách nàng được.
“Nhưng là –”Lăng Lung mở miệng, muốn phát biểu ý kiến.
Hướng Cương cũng đã đứng dậy, mỉm cười nói lời cảm ơn. “Vậy làm phiền bác chăm sóc Hân Hân giùm, chúng con đi trước.” Hắn lễ phép gật đầu vuốt cằm, tung nụ cười mỉm làm người ta hoa mắt, bàn tay to nắm giữ Lăng Lung, kéo nàng đi về hướng cửa, không cho nàng có cơ hội nói.
“A -- Đợi chút -- Này, lần xem mắt của anh –”Nàng bị kéo về phía trước, ánh mắt còn không ngừng ngoảnh lại phía sau, không thể tin được lần xem mắt này lại diễn ra bất ngờ như thế.
Một nam một nữ một chú chó bước ra nhà ăn, ở giữa làn gió đêm lạnh lẽo đi vào bãi đỗ xe.
Dọc theo đường đi, Hướng Cương từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, dùng lực đạo vừa đủ, không nắm đau nàng, nhưng cũng làm cho nàng giãy không được.
“Cô ấy không nể mặt mũi của anh, không thèm quan tâm mê man ngủ say, bỏ anh sang một bên, nếu anh cứ tiếp tục gặp cô ấy, không phải càng thêm xấu hổ sao?” Hắn bình thản ung dung hỏi, trên khuôn mặt tuấn lãng vẫn mang một nụ cười nhẹ, một chút cũng không thấy nét uể oải bị nhà gái 「 ghét bỏ 」.
Ưm, nói như vậy cũng là có đạo lý, nếu không còn hy vọng, như thế chi bằng sớm chạy lấy người, mau chóng rời khỏi hiện trường, đỡ phải ngại ngần khi nhìn mặt nhau.
Nàng ngắm gương mặt nhìn nghiêng như được chạm khắc tinh tế kia, vụng trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi, giống như một tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được nhắc xuống, cả đêm giống như uống phải thùng giấm chua, cuối cùng bị hòa tan --
Quái lạ, Hướng Cương xem mắt thất bại, tại sao nàng như trút được gánh nặng?
Trong bãi đỗ xe khí trời mùa xuân se se lạnh, Lăng Lung lại hoàn toàn không có phát hiện. Nàng cúi đầu cau mày ngẫm nghĩ, cố gắng suy tư, bản thân tại sao lại có những cảm giác như thế.
Để ý? Nàng để ý hắn xem mắt? Để ý hắn sắp cưới một người con gái khác? Để ý bạc môi kia từng hôn qua nàng, sắp dừng ở trên môi của một người con gái khác?
Mặt bị những ý nghĩ trên làm xấu hổ nhuộm thành đỏ hồng như quả táo, nàng bắt đầu dùng sức lắc đầu.
Không không không, mới không có khả năng! Cho dù nàng để ý, cũng chỉ là dựa vào ý thức trách nhiệm, là do lão mẹ nàng đã dặn dò---ừm, nhất định là như vậy --
“Cái gì nhất định là như vậy?” Hướng Cương híp mắt lại, tò mò nhìn nàng vừa gật đầu, sau đó lịa lắc đầu, còn nói thì thầm không ngừng.
Chợt nghe được câu hỏi, nàng mờ mịt phục hồi tinh thần lại, giây tiếp theo lại đột nhiên cảnh giác, không biết khi nào, mình đã bị hắn đưa đến bãi đỗ xe, đôi cánh tay kiên cố kia tách ra, để nàng ở phía sau xe, nhanh chóng vây hãm nàng không có đường thoát dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hắn.
“Anh, anh cách xa tôi một chút, đừng tới gần tôi trong vòng bán kính một m.” Mặt nàng đỏ bừng, thân thủ để trong ngực hắn, muốn đem hắn đẩy ra.
Giống như năm đó, Hướng Cương cự tuyệt nàng.
“Không được.” Hắn không lùi mà tiến tới, hai tay ôm lấy thắt lưng của nàng, bá đạo đem nàng vòng ở khuỷu tay.
Nàng không hiểu cảm thấy hoảng hốt, sâu sắc phát hiện, tầm mắt hắn nóng rực như lửa con ngươi đen lòe lòe thật sự tỏa sáng, đã không có nửa điểm như đang đùa, ngược lại còn làm cho người ta hoảng hốt.
“Anh, anh anh anh,-- Anh muốn làm cái gì?” Tim nàng đập như nổi trống, nhảy dồn dập ở trong lồng ngực, thực cố gắng, vô cùng cố gắng, mới có biện pháp mở miệng nói chuyện.
Hướng Cương không trả lời, chỉ chăm chú nhìn nàng, chậm rãi vươn ngón trỏ, khẽ vuốt gò má nóng đỏ bừng của nàng.
Hắn là muốn nhéo mặt nàng, hay là muốn hôn nàng?
Trầm mặc giống như giằng co lâu như một thế kỷ vậy, nàng nín thở ngưng thần, mãi đến khi ngực bởi vì thiếu dưỡng mà ẩn ẩn đau, môi đỏ mọng mới vô tình hé mở, muốn hít vào không khí lạnh lẽo kia, làm cho đầu thanh tỉnh chút --
Hướng Cương lại vào lúc này cúi đầu xuống, phong tỏa cánh môi của nàng.
Nàng trừng lớ
Mặt đỏ tim đập Lăng Lung vươn tay nhỏ bé, ở giữa không trung vung vẫy lung tung, đem suy nghĩ không nên nhớ này phủi sạch đi.
Bồn hoa kịch liệt rung động, mà Dương Hân Hân ở bên ngoài cũng theo rung đùi đắc ý. Một phút đồng hồ trước, nàng còn dùng tay chống đỡ cằm, lấy dĩa ăn, thong thả đem rau xà lách đưa vào miệng, phút tiếp theo, nàng liền lay động cái đầu nhỏ nhắn liên tiếp, khuôn mặt nhỏ nhắn kia càng cúi càng thấp, cuối cùng đơn giản nhẹ nhàng dán sát lên trên mặt bàn, nằm im lặng không hề có động tác gì.
Thời gian một phần một giây trôi qua, nàng vẫn là ghé vào trên bàn, nhắm chặt hai mắt, chìm trong say mê hương vị ngọt ngào của giấc ngủ, một chút cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong đám lá cây lúc đó tràn đầy kinh ngạc, Lăng Lung mắt hạnh trợn lên, hồ nghi nhướng cổ dài tới, muốn nhìn cho cẩn thận chút, không nghĩ tới mới hơi vươn người tới trước một chút, ánh mắt của Hướng Cương liền quét lại đây.
Không xong!
Nàng theo phản xạ định rụt đầu lại, nhưng vẫn là chậm từng bước, hắn chẳng những nhìn thấy nàng, thậm chí còn khiêu khích khơi mày nhướng mi, giống như đang đùa cợt nàng chỉ dám trốn nhìn lén, lại không có can đảm hiện thân.
Bị ánh mắt hắn khiêu khích, nàng ngược lại hít sâu một hơi, bất cứ giá nào nhảy ra khỏi bồn hoa, kéo căng dây buộc chú cẩu, nghênh ngang hướng hai người đi đến.
Không dám? Buồn cười, nàng có cái gì mà không dám?! Nàng sẽ xuất hiện ở nhà ăn, cũng không phải là vì rình xem hắn, mà là lĩnh phùng ý chỉ, phụng mệnh đến「 giám sát 」, xác nhận lần xem mắt này có thể tiến hành thuận lợi. Nói đơn giản, nàng là người được「 bà mối」 trao đặc quyền để theo dõi, có được quyền lợi tham dự.
“Cô ấy làm sao vậy?” Nàng hoảng đến bên cạnh bàn, dùng tay đưa lên mũi của Hân Hân xác định nàng vẫn còn thở mới thở phào hỏi, còn nghiêng đầu nhìn Hân Hân đang đắm chìm vào mộng đẹp.
“Đang ngủ.”
Thật sự đang ngủ ?!
Lăng Lung nháy mắt mấy cái, nhanh chóng ngồi xổm xuống xem, nửa ngày sau mới xác nhận, Hân Hân không phải muốn chiêu dùng giả bộ ngủ để trốn tránh việc xem mắt, mà là thật sự bị Chu Công tha đi chơi cờ.
“Xem ra,” Hướng Cương nhếch khóe miệng. “Cô ấy đối với anh không có hứng thú.”
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, mở to mắt, trước nhìn hắn, sau đó nhìn lại Hân Hân đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự, “Chúng ta có cần gọi cô ấy dậy không?” Nàng hỏi một cách không chắc chắn, bàn tay nhỏ bé đưa vào túi sờ loạn, thế này mới chậm nửa nhịp nghĩ đến, trước khi rời khỏi nhà đã quên mang theo di động của Lăng Vân.
Lo bản nương của nàng ăn đi tới, trong tay còn mang thêm thức ăn đến, liền phát hiện mặt bàn bị cô gái bé nhỏ kia ngủ say sưa chiếm hơn phân nửa.
“Di? Sao lại thế này, Hân Hân đang ngủ ?” Vẻ mặt có lỗi của lão bản nương, đem thức ăn đặt ở một cái bàn cạnh đó. “Hướng Cương, thật sự là thật có lỗi a, có lẽ công việc của con bé quá mệt mỏi, cư nhiên ngay cả khi xem mắt lại có thể ngủ được.”
“Hay để con đưa cô ấy trở về.” Thần sắc Hướng Cương tự nhiên đề nghị, vẫn là duy trì phong độ thật tốt.
“Không vội, không vội, các con cứ đi trước, chờ con bé tỉnh lại, bác sẽ gọi người đưa nó về nhà.” Vốn là thân thích như người một nhà, cứ năm bảy ngày đều đã thấy Hân Hân đến nơi này ngủ say sưa, đối với hành động mơ mơ hồ hồ như thế này sớm đã quen mắt, không trách nàng được.
“Nhưng là –”Lăng Lung mở miệng, muốn phát biểu ý kiến.
Hướng Cương cũng đã đứng dậy, mỉm cười nói lời cảm ơn. “Vậy làm phiền bác chăm sóc Hân Hân giùm, chúng con đi trước.” Hắn lễ phép gật đầu vuốt cằm, tung nụ cười mỉm làm người ta hoa mắt, bàn tay to nắm giữ Lăng Lung, kéo nàng đi về hướng cửa, không cho nàng có cơ hội nói.
“A -- Đợi chút -- Này, lần xem mắt của anh –”Nàng bị kéo về phía trước, ánh mắt còn không ngừng ngoảnh lại phía sau, không thể tin được lần xem mắt này lại diễn ra bất ngờ như thế.
Một nam một nữ một chú chó bước ra nhà ăn, ở giữa làn gió đêm lạnh lẽo đi vào bãi đỗ xe.
Dọc theo đường đi, Hướng Cương từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, dùng lực đạo vừa đủ, không nắm đau nàng, nhưng cũng làm cho nàng giãy không được.
“Cô ấy không nể mặt mũi của anh, không thèm quan tâm mê man ngủ say, bỏ anh sang một bên, nếu anh cứ tiếp tục gặp cô ấy, không phải càng thêm xấu hổ sao?” Hắn bình thản ung dung hỏi, trên khuôn mặt tuấn lãng vẫn mang một nụ cười nhẹ, một chút cũng không thấy nét uể oải bị nhà gái 「 ghét bỏ 」.
Ưm, nói như vậy cũng là có đạo lý, nếu không còn hy vọng, như thế chi bằng sớm chạy lấy người, mau chóng rời khỏi hiện trường, đỡ phải ngại ngần khi nhìn mặt nhau.
Nàng ngắm gương mặt nhìn nghiêng như được chạm khắc tinh tế kia, vụng trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi, giống như một tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được nhắc xuống, cả đêm giống như uống phải thùng giấm chua, cuối cùng bị hòa tan --
Quái lạ, Hướng Cương xem mắt thất bại, tại sao nàng như trút được gánh nặng?
Trong bãi đỗ xe khí trời mùa xuân se se lạnh, Lăng Lung lại hoàn toàn không có phát hiện. Nàng cúi đầu cau mày ngẫm nghĩ, cố gắng suy tư, bản thân tại sao lại có những cảm giác như thế.
Để ý? Nàng để ý hắn xem mắt? Để ý hắn sắp cưới một người con gái khác? Để ý bạc môi kia từng hôn qua nàng, sắp dừng ở trên môi của một người con gái khác?
Mặt bị những ý nghĩ trên làm xấu hổ nhuộm thành đỏ hồng như quả táo, nàng bắt đầu dùng sức lắc đầu.
Không không không, mới không có khả năng! Cho dù nàng để ý, cũng chỉ là dựa vào ý thức trách nhiệm, là do lão mẹ nàng đã dặn dò---ừm, nhất định là như vậy --
“Cái gì nhất định là như vậy?” Hướng Cương híp mắt lại, tò mò nhìn nàng vừa gật đầu, sau đó lịa lắc đầu, còn nói thì thầm không ngừng.
Chợt nghe được câu hỏi, nàng mờ mịt phục hồi tinh thần lại, giây tiếp theo lại đột nhiên cảnh giác, không biết khi nào, mình đã bị hắn đưa đến bãi đỗ xe, đôi cánh tay kiên cố kia tách ra, để nàng ở phía sau xe, nhanh chóng vây hãm nàng không có đường thoát dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hắn.
“Anh, anh cách xa tôi một chút, đừng tới gần tôi trong vòng bán kính một m.” Mặt nàng đỏ bừng, thân thủ để trong ngực hắn, muốn đem hắn đẩy ra.
Giống như năm đó, Hướng Cương cự tuyệt nàng.
“Không được.” Hắn không lùi mà tiến tới, hai tay ôm lấy thắt lưng của nàng, bá đạo đem nàng vòng ở khuỷu tay.
Nàng không hiểu cảm thấy hoảng hốt, sâu sắc phát hiện, tầm mắt hắn nóng rực như lửa con ngươi đen lòe lòe thật sự tỏa sáng, đã không có nửa điểm như đang đùa, ngược lại còn làm cho người ta hoảng hốt.
“Anh, anh anh anh,-- Anh muốn làm cái gì?” Tim nàng đập như nổi trống, nhảy dồn dập ở trong lồng ngực, thực cố gắng, vô cùng cố gắng, mới có biện pháp mở miệng nói chuyện.
Hướng Cương không trả lời, chỉ chăm chú nhìn nàng, chậm rãi vươn ngón trỏ, khẽ vuốt gò má nóng đỏ bừng của nàng.
Hắn là muốn nhéo mặt nàng, hay là muốn hôn nàng?
Trầm mặc giống như giằng co lâu như một thế kỷ vậy, nàng nín thở ngưng thần, mãi đến khi ngực bởi vì thiếu dưỡng mà ẩn ẩn đau, môi đỏ mọng mới vô tình hé mở, muốn hít vào không khí lạnh lẽo kia, làm cho đầu thanh tỉnh chút --
Hướng Cương lại vào lúc này cúi đầu xuống, phong tỏa cánh môi của nàng.
Nàng trừng lớ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2848/3684
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2848/3684
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt