watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Đừng Nhân Danh Tình Yêu-full

Lượt xem :
ọi tới làm một cái đã rồi nói sau.

Nếu có người hỏi anh mong đợi gì ở người bạn đời, căn bản Lục Trình Vũ sẽ không trả lời ngay được, còn câu trả lời sau một hồi suy nghĩ thì tám chín phần là nói hươu nói vượn theo công thức.

Không phải chưa từng suy nghĩ nghiêm túc về những kế hoạch lớn trong đời, đôi khi ngẫu hứng, cũng sẽ nhớ lại chuyện cũ, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị. Tình cảm dù có mặn nồng tới đâu cũng đối nghịch với sự đời thô tục, tuy con cái đều huề, cuối cùng một người vui duyên mới, một người ôm hận mà chết, tình người và sinh mệnh đều yếu ớt như nhau. Lâu dần, đối với mối quan hệ hôn nhân, anh không hẳn là kỳ vọng, cũng không phải không mong chờ gì, chỉ cảm thấy vừa vặn là được, trà trong tách chẳng cần đầy, cây cao bên đường cũng không cần cứng cáp quá mức. Không đủ dẻo dai, cứng cáp càng dễ gãy.

Mấy ngày liên tiếp, Lục Trình Vũ bận rộn đúng như dự đoán, sự bận rộn này khiến cho cuộc sống có thêm hương vị, có người dồn tình cảm vào hôn nhân sau tình yêu hoặc tình yêu ngoài hôn nhân, có người lại dồn vào công việc, hoặc vùi đầu chốn sòng bạc như những con bạc khát nước.

Bệnh viện lớn, ngày tháng của bác sĩ nam khoa Ngoại luôn trôi qua trong muôn màu muôn vẻ, vừa có cảm giác phấn khích khi thực hiện những ca mổ, vừa có cảm giác mãn nguyện khi cứu được mạng người, đương nhiên còn có các tranh luận về y học muôn hình vạn trạng, các nàng y tá trẻ trung xinh đẹp, những bác sĩ nữ thành thục giỏi giang, những cô trình dược viên dịu dàng, duyên dáng. Đồ Nhiễm cũng là một trong số họ, chỉ có điều khi đó, cô không hề õng ẹo, ăn ngay nói thẳng, tính cách cũng nhanh nhẹn.

Gần đây Lục Trình Vũ cảm thấy, từ khi anh về nước, cô hơi khép mình, tuy là đăng ký cho phải phép, cuộc sống vợ chồng lại chỉ có thể tùy duyên chứ không thể cưỡng cầu.

Đương nhiên những chuyện này anh cũng chẳng có thời gian để so đo, ngày nào cũng chân không chạm đất, ngồi không ấm chỗ, đến khi tan làm, đường phố đã lên đèn.

Hồi trước đi học, anh cho rằng những gì đạt được đều tỷ lệ thuận với độ chăm chỉ, nay đi làm lại càng tin đạo lý này. Sau những nỗ lực, cảm giác thuận buồm xuôi gió cực kỳ thỏa mãn.

Đặc biệt là ở một nơi như khoa Ngoại, nếu không có cơ hội đứng mổ, với bác sĩ trẻ mà nói là một chuyện rất tồi tệ, cho dù nhiều rủi ro, quá trình lâu dài và mệt mỏi, nhưng hễ có ca mổ, người người lại tranh nhau làm.

Tính chất công việc mâu thuẫn lại có sức hấp dẫn riêng, thúc đẩy những cảm xúc sục sôi vẫn chảy trong con người anh, khi nhìn thấy Lý Sơ Hạ, anh vẫn đang chìm đắm trong những cảm xúc đó, không thoát ra được. Đó là lần hội ngộ đầu tiên của họ kể từ khi anh về nước.

Thang máy trong khu phòng bệnh khá trống trải, khi Lục Trình Vũ vừa bước vào, Lý Sơ Hạ liền cảm thấy một ngóc ngách nào đó của con tim được lắp đầy, dù anh chỉ đứng im nơi đó, vẻ mặt bình thản, lời lẽ ngắn gọn.

Hai người học cùng nhau nhiều năm, nhưng lại chỉ gật đầu chào hỏi, sau đó không ai lên tiếng.

Những giây sau đó tưởng ngắn mà lại dài dằng dặc.

Bức tường bốn xung quanh giống như những tấm gương, Lý Sơ Hạ để ý thấy anh mặc sơ mi màu xanh da trời nhạt, cà vạt rất hợp, trong vẻ trầm tĩnh thành thục đầy nam tính, phảng phất chút khí chất thư sinh ung dung, thảnh thơi.

Trước đây cô đã cảm thấy, những người thân hình cao to, mặc áo sơ mi là ủi phẳng phiu kiểu chính thống nhất định sẽ rất đẹp, nhưng khi đó anh vẫn còn là sinh viên, chẳng để ý tới chuyện đó, sau này anh quay lại với cuộc sống độc thân, chắc cũng không đủ kiên nhẫn để ngày nào cũng là lượt quần áo. Vì thế trong ấn tượng của cô, từ trước tới nay anh ít khi mặc áo sơ mi, nhưng con người luôn thay đổi, bất tri bất giác đã thay đổi.

Tâm trạng của Lục Trình Vũ không tệ, khi tâm trạng tốt tư duy càng thêm nhạy bén. Anh ngẩng đầu lên nhìn con số đang nhảy trước mặt, ánh mắt lướt qua gương mặt Lý Sơ Hạ trong tấm gương, cô vẫn luôn mỉm cười theo thói quen, khóe miệng khẽ nhếch lên như có như không. Hồi trước thích cô, có lẽ là vì ấn tượng trong một khoảnh khắc, trên sân vận động đông người như vậy, anh chỉ nhìn thấy một mình cô, người con gái ấy, khi cười đôi mắt cong cong, lấp lánh đoan trang, khó mà quên được.

Nhưng, người hay cười cũng thường hay khóc, đại khái là khó mà tránh khỏi những biến động cảm xúc tương đối phong phú.

Đồ Nhiễm cũng hay cười, chỉ có điều chưa từng thấy cô khóc… Phải rồi, Lục Trình Vũ sực nhớ, hồi trước khi không làm được bài cô sẽ khóc, điểm thi không cao cũng khóc, nước mắt đã khóc cạn rồi, con người này một khi thay đổi, coi như thay đổi hoàn toàn.

Thang máy kêu “tinh” một tiếng, Lục Trình Vũ thoáng ngập ngừng, rồi rảo bước ra ngoài.

Lý Sơ Hạ tụt lại phía sau theo thói quen, trước đây là đi theo sau, hơi tụt lại một chút.

Anh khi đó quen kéo tay cô bước về phía trước, cô là kẻ chậm chạp điển hình, làm gì cũng lề mề, bề ngoài anh trầm tĩnh nhưng tính tình lại khá nóng vội, những người nóng tính thường quyết đoán, một khi đã hạ quyết tâm thì không còn có thể thương lượng. Rất nhiều lúc cô không hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng lại có thể dễ dàng bị anh chi phối.

Lý Sơ Hạ nhìn theo bóng dáng dần khuất xa, bất giác ngậm ngùi. Con người luôn khó từ bỏ những thói quen, giờ đây, cô đã quen đứng từ phía xa nhìn theo bóng anh.

Lý Sơ Hạ đi về nhà như tản bộ, từ cửa ngách bệnh viện đi ra, rẽ một cái, đi một chút là tới, rất gần.

Mấy căn nhà kiểu Tây riêng biệt là kiến trúc thời kỳ Tô giới, bị vây chặt giữa những tòa nhà thanh niên và tòa nhà giáo viên, cách một giậu cây xanh được cắt tỉa tỉ mỉ, nhà Lý Sơ Hạ ở trong tòa nhà nhỏ kiểu Âu, khá nổi bật.

Cô mở cửa bước vào, đặt chùm chìa khóa lên nóc tủ giày ở lối đi theo thói quen, đang định lên lầu thì bị gọi lại như thường lệ.

Bà viện trường vừa treo chùm chìa khóa vào hộp chìa khóa vừa hỏi:

- Lại ăn ở nhà ăn rồi à?

- Ăn rồi ạ.

- Nhà ăn thì có gì ngon, bố con lại nói đúng rồi, ngày nào cũng phần cơm cho con, ngày nào cũng phải đổ đi, lãng phí.

- Tự nhiên con thấy đói.

Bà viện trưởng lắc đầu nhìn con gái rồi đẩy khẽ cô một cái:

- Đi, vào nói chuyện với bố con, công việc mệt mỏi đến vậy sao, không còn cả sức lực nói với bố mẹ vài câu?

Cô uể oải ngả ra sau, bị mẹ vừa lôi vừa đẩy về phía phòng khách, bà viện trưởng cười:

- Cô gái rượu tiến sĩ nhà ta ơi, đã sắp đầu ba rồi đấy, vẫn còn y như trẻ con thế này.

Viện trưởng Lý đang ngồi trên sofa đọc báo, lúc này mới ngẩng đầu lên, cười tít mắt hỏi:

- Sao thế bác sĩ Tiểu Lý?

Lý Sơ Hạ ngả người lên sofa:

- Chẳng sao ạ, cả ngày gà bay chó nhảy.

Viện trưởng Lý đặt báo xuống:

- Sao thế, lại bị tiếng kêu khóc của bọn trẻ làm cho váng đầu hả?

Bà viện trưởng vội nói:

- Kêu khóc, đau đầu cũng còn tốt hơn ở khoa Ngoại, bố mẹ vẫn còn được yên tâm một chút. Con gái con đứa, suốt ngày máu me với nội tạng thì có gì hay ho, chỉ được cái nhiều tiền, vừa bẩn thỉu lại vừa cực khổ, nhà chúng ta đâu có thiếu tiền.

Ông Lý cười cười, thở dài xa xôi:

- Mấy người như bà đâu có biết niềm vui của nghề này, tôi thì già rồi.

Bà viện trưởng xua tay:

- Tôi cũng chẳng muốn biết, ông cứ giữ lấy mà vui một mình đi.

Bà lại quay sang nói với con gái:

- Anh chàng thuế vụ mà d
<<1 ... 2223242526 ... 102>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
9/6098
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT