Tiểu thuyết Đừng Nhân Danh Tình Yêu-full
Lượt xem : |
Còn Đồ Nhiễm đã từng có lần cho rằng mình là thể biến dị, những suy nghĩ lí trí nhiều hơn một chút. Nhưng, khi người đàn ông đó thành tâm thành ý ngồi trước mặt cô, hy vọng được nghe ý kiến của cô, mọi bất mãn, mọi ai oán cất giấu trong long, mọi nỗi thất vọng mơ hồ trước đây, dường như trong phút chốc đã tan thành mây khói.
Lúc này đây, cô không khỏi thoáng chút ảo não về việc sẽ cho điểm anh như thế nào.
Rõ ràng, có một chuyện tới nay cô vẫn dè dặt không muốn đề cập tới.
Trong cơn phong ba nhỏ nửa năm trước, dường như cô đã vừa khóc vừa ầm ĩ mất hết mặt mũi, giờ nghĩ lại không khỏi cảm thấy thật khó tưởng tượng nổi, vừa hối hận vừa ngượng ngập, cô cho rằng mình hoàn toàn có thể xử lý tốt hơn như thế. Vì thế, cô quyết định né tránh chuyện cũ đó.
Trong ba khoảng thời gian, cô lần lượt trừ Lục Trình Vũ 10 điểm, vừa viết vừa nói nhỏ:
- Anh chẳng có lúc nào không bận cả, tưởng anh là mình đồng da sắc chắc… trừ hết.
Anh thoáng trầm ngâm:
- Sau Tết là bảo vệ luận văn, đến lúc đó được xét chức danh, không còn trực đêm mấy nữa, chắc sẽ khá hơn một chút.
Cô cười cười:
- Anh tự tin như vậy, chắc chắn được xét sao?
Anh thản nhiên đáp:
- Không còn khả năng khác.
Đồ Nhiễm liếc anh với vẻ không đồng tình, gập tập hồ sơ lại:
- Đánh giá xong rồi, cầm lấy đi.
Anh khẽ nhướn mày:
- Chỉ thế thôi à?
- Chỉ thế thôi.
- Không có gì muốn nói… hay muốn hỏi à?
- …
Đồ Nhiễm ngẫm nghĩ, rồi lại trừ 10 điểm ở ô đầu tiên. Anh ngước lên nhìn cô, đợi cô giải thích. Cô cười cười:
- Khi đó anh từng nói với em một câu, em vẫn luôn nhớ.
Anh hỏi:
- Câu gì?
Cô khẽ thở dài:
- Khi em bảo anh… đứa con đầu tiên đã không còn, qua điện thoại anh hỏi em lại giở trò gì thế, anh còn nhớ hay không? – Không đợi anh lên tiếng, cô nói tiếp. – Bọn anh là bác sĩ, cứu người trị thương là đạo đức nghề nghiệp, nếu một bệnh nhân không cứu chữa được, tuyên bố tử vong, cứ thế ra đi trước mắt anh, anh sẽ có cảm giác gì? Trên đời này… có rất ít phụ nữ đem con ruột của mình ra làm trò đùa.
Anh nhìn cô mấy giây, nghiêm túc gật đầu:
- Chuyện này anh không đúng. – Anh trầm ngâm. – Nếu khi đó anh nói câu đó, thì anh xin lỗi.
Cô hơi bực:
- Sau này em nói chuyện với anh có phải luôn phải mang bút ghi âm, máy ghi âm theo người hay không?
Anh cũng cũng bất đắc dĩ:
- Anh thật sự không nhớ.
Cô lườm anh, rất lâu sau mới lên tiếng:
- Bây giờ khi nhìn Đá Cuội… em cứ nghĩ đứa bé ấy trông sẽ thế nào, nếu nó có thể ra đời… – Chưa dứt lời cô đã thổn thức. Cô cúi đầu, lật tờ giấy viết tiếp. – Nói mà không chịu thừa nhận, trừ 20 điểm.
- Đồ Nhiễm! – Lục Trình Vũ nắm lấy tay cô, giọng hơi trầm xuống. – Anh xin lỗi.
Cô giật tay ra, viết tiếp: Xin lỗi muộn, trừ 20 điểm.
Anh rất tiếp thu:
- Được, sau này anh sẽ chú ý, em đừng giận.
Cô gập tập tài liệu lại, dúi cho anh:
- Bây giờ tổng điểm của anh thấp hơn em.
Lục Trình Vũ lật bảng biểu ra nhìn lướt từ đầu đến cuối:
- Anh cảm thấy, giữa chúng ta không có vấn đề gì to tát, những vấn đề này chúng ta đều có thể từ từ điều chỉnh. Bây giờ việc duy nhất cần giải quyết, hai chúng ta, ba chúng ta không thể cứ mỗi người một nơi như hiện nay.
Đồ Nhiễm dựa trên lưng ghế, giọng điệu không vừa:
- Chuyện này đợi anh được xét chức danh xong rồi tính.
Anh nhìn cô.
Cô nói tiếp:
- Nếu không được xét, em còn tìm đến người như anh làm gì, đúng là chẳng có tí ưu điểm nào.
Lục Trình Vũ có phần khó chịu:
- Em không tìm anh thì định tìm ai?
- Tìm ai cũng không tìm anh, em phải chọn người nào đó có nhà, có xe, biết lo cho gia đình.
- Anh cũng có nhà, có xe, anh cũng muốn lo cho gia đình, chỉ có điều giai đoạn này không có thời gian.
Cô cả cười:
- Bác sĩ Tiểu Lục, xin hỏi xe anh là hiệu gì, nhà anh có mấy phòng? Đều do anh tự kiếm hết sao?
Đồ Nhiễm biết hiện giờ mình đã có thêm một tật xấu, chỉ cần có cơ hội là cô sẽ dùng mọi lời lẽ để châm chọc ai kia.
Nhưng ai kia luôn có thể phản ứng lại, rất hờ hững, anh nói:
- Anh vẫn kiếm được một chút, chỉ có điều thời gian học hơi dài, khởi điểm hơi muộn, cứ từ từ tiến vậy. Em cũng đã tiếp xúc với giới bác sĩ nhiều năm nay, chắc cũng nắm được mức lương của bác sĩ thông thường. – Thấy cô không nói gì, anh lại chêm thêm một câu không chút thiện ý. – Trước khi kết hôn chắc cũng hiểu rất rõ rồi chứ.
Trong sự chế giễu và phản kháng giữa hai người, cô nhiều lần thất thế, là bởi vì sự mỉa mai của cô dành cho anh không xuất phát từ thực tâm.
Cuối cùng, cô dành tự cười nhạo mình. Cô nghĩ, mình chính là “vật thô tục” và “vật xuẩn ngốc” mà một nhà sư, một đạo sĩ đã nhắc tới trong Hồng Lâu Mộng[15">.
[15"> Hồi thứ nhất của Hồng lâu mộng kể về một hòn đá do bà Nữ Oa vá trời bỏ lại. Viên đá đã được tu luyện nên có lin tính, một hôm gặp một đạo sĩ và một nhà sư tới chỗ nó ngồi, kể chuyện hồng trần vinh hoa phú quý, hòn đá động lòng bèn mượn tiếng người, cất tiếng tự xưng là “vật xuẩn ngốc”.
Thấy cô không nói gì nữa mà chỉ cười cười, Lục Trình Vũ lại càng thêm tò mò, hỏi cô cười cái gì.
Cô nói:
- Bây giờ em chính là mắt một con cá chết.
Lục Trình Vũ không hiểu.
Cô đành nói:
- Trước đây có người từng nói, con gái trước khi lấy chồng là bảo ngọc vô giá; sau khi lấy chồng sẽ biến thành viên ngọc chết phai mờ ánh sáng; khi già đi, thì chính là mắt con cá chết[16">. Có lẽ ngay trước khi cưới em đã là mắt con cá chết rồi.
[16"> Câu nói của Giả Bảo Ngọc trong Hồng lâu mộng, nguyên văn: “Khi con gái chưa đi lấy chồng, khác nào một hạt chân châu rất quý; lấy chồng rồi, không hiểu sao lại sinh ra rất nhiều tật xấu. Dù vẫn là hạt chân châu đấy, nhưng đã trở thành hạt châu chết, phai mờ ánh sáng; đến già đi thì không phải hạt châu, mà là mắt cá đấy! Cũng là một người, sao lại hoá ra ba dạng như thế?
Lục Trình Vũ không cười, đăm chiêu nhìn cô, cuối cùng kết luận:
- Đồ Nhiễm, con người em nói ra thì không phức tạp đến mức ấy, chẳng qua là trong ngoài bất nhất, ngoài lạnh trong nóng. – Nói xong câu này, anh khẽ nghiêng người, một tay đặt trên vô lăng trước mặt, nhìn cô đăm đăm rồi hạ giọng hỏi nhỏ. – Anh nói có đúng không?
Đồ Nhiễm nhất thời ngơ ngác, cô vội che giấu, nhỏ giọng nói:
- Đây cũng là ý kiến của anh đối với em phải không, mau trừ điểm thôi.
Sau đó cô nghe thấy anh cười khẽ, trán bị cốc cho một cái, anh nói:
- Sau này đừng có ngốc như vậy nữa, biết không?
Lần này cô lại không kịp đề phòng, đành đưa tay xoa trán:
- Sau này đừng có động chân động tay nữa, biết không?
Anh bình thản trả lời:
- Như thế mà đã tính là động tay động chân rồi?
Cả hai nhất thời không nói gì.
Ngoài cửa xe tuyết rơi dày đặc, mênh mông vô tận.
Gió cuốn mưa lọt qua khe cửa chưa khép chặt, hắt lên tay, bầu trời xanh thẳm ánh lên sắc hoàng hôn dịu dàng, tĩnh lặng dưới ánh đèn, trong toà nhà đôi lúc lại vang lên tiếng người trò chuyện, rõ là ở kề bên mà lại như xa xôi diệu vợi. Đồ Nhiễm cầm khăn lên quấn từng vòng q
Lúc này đây, cô không khỏi thoáng chút ảo não về việc sẽ cho điểm anh như thế nào.
Rõ ràng, có một chuyện tới nay cô vẫn dè dặt không muốn đề cập tới.
Trong cơn phong ba nhỏ nửa năm trước, dường như cô đã vừa khóc vừa ầm ĩ mất hết mặt mũi, giờ nghĩ lại không khỏi cảm thấy thật khó tưởng tượng nổi, vừa hối hận vừa ngượng ngập, cô cho rằng mình hoàn toàn có thể xử lý tốt hơn như thế. Vì thế, cô quyết định né tránh chuyện cũ đó.
Trong ba khoảng thời gian, cô lần lượt trừ Lục Trình Vũ 10 điểm, vừa viết vừa nói nhỏ:
- Anh chẳng có lúc nào không bận cả, tưởng anh là mình đồng da sắc chắc… trừ hết.
Anh thoáng trầm ngâm:
- Sau Tết là bảo vệ luận văn, đến lúc đó được xét chức danh, không còn trực đêm mấy nữa, chắc sẽ khá hơn một chút.
Cô cười cười:
- Anh tự tin như vậy, chắc chắn được xét sao?
Anh thản nhiên đáp:
- Không còn khả năng khác.
Đồ Nhiễm liếc anh với vẻ không đồng tình, gập tập hồ sơ lại:
- Đánh giá xong rồi, cầm lấy đi.
Anh khẽ nhướn mày:
- Chỉ thế thôi à?
- Chỉ thế thôi.
- Không có gì muốn nói… hay muốn hỏi à?
- …
Đồ Nhiễm ngẫm nghĩ, rồi lại trừ 10 điểm ở ô đầu tiên. Anh ngước lên nhìn cô, đợi cô giải thích. Cô cười cười:
- Khi đó anh từng nói với em một câu, em vẫn luôn nhớ.
Anh hỏi:
- Câu gì?
Cô khẽ thở dài:
- Khi em bảo anh… đứa con đầu tiên đã không còn, qua điện thoại anh hỏi em lại giở trò gì thế, anh còn nhớ hay không? – Không đợi anh lên tiếng, cô nói tiếp. – Bọn anh là bác sĩ, cứu người trị thương là đạo đức nghề nghiệp, nếu một bệnh nhân không cứu chữa được, tuyên bố tử vong, cứ thế ra đi trước mắt anh, anh sẽ có cảm giác gì? Trên đời này… có rất ít phụ nữ đem con ruột của mình ra làm trò đùa.
Anh nhìn cô mấy giây, nghiêm túc gật đầu:
- Chuyện này anh không đúng. – Anh trầm ngâm. – Nếu khi đó anh nói câu đó, thì anh xin lỗi.
Cô hơi bực:
- Sau này em nói chuyện với anh có phải luôn phải mang bút ghi âm, máy ghi âm theo người hay không?
Anh cũng cũng bất đắc dĩ:
- Anh thật sự không nhớ.
Cô lườm anh, rất lâu sau mới lên tiếng:
- Bây giờ khi nhìn Đá Cuội… em cứ nghĩ đứa bé ấy trông sẽ thế nào, nếu nó có thể ra đời… – Chưa dứt lời cô đã thổn thức. Cô cúi đầu, lật tờ giấy viết tiếp. – Nói mà không chịu thừa nhận, trừ 20 điểm.
- Đồ Nhiễm! – Lục Trình Vũ nắm lấy tay cô, giọng hơi trầm xuống. – Anh xin lỗi.
Cô giật tay ra, viết tiếp: Xin lỗi muộn, trừ 20 điểm.
Anh rất tiếp thu:
- Được, sau này anh sẽ chú ý, em đừng giận.
Cô gập tập tài liệu lại, dúi cho anh:
- Bây giờ tổng điểm của anh thấp hơn em.
Lục Trình Vũ lật bảng biểu ra nhìn lướt từ đầu đến cuối:
- Anh cảm thấy, giữa chúng ta không có vấn đề gì to tát, những vấn đề này chúng ta đều có thể từ từ điều chỉnh. Bây giờ việc duy nhất cần giải quyết, hai chúng ta, ba chúng ta không thể cứ mỗi người một nơi như hiện nay.
Đồ Nhiễm dựa trên lưng ghế, giọng điệu không vừa:
- Chuyện này đợi anh được xét chức danh xong rồi tính.
Anh nhìn cô.
Cô nói tiếp:
- Nếu không được xét, em còn tìm đến người như anh làm gì, đúng là chẳng có tí ưu điểm nào.
Lục Trình Vũ có phần khó chịu:
- Em không tìm anh thì định tìm ai?
- Tìm ai cũng không tìm anh, em phải chọn người nào đó có nhà, có xe, biết lo cho gia đình.
- Anh cũng có nhà, có xe, anh cũng muốn lo cho gia đình, chỉ có điều giai đoạn này không có thời gian.
Cô cả cười:
- Bác sĩ Tiểu Lục, xin hỏi xe anh là hiệu gì, nhà anh có mấy phòng? Đều do anh tự kiếm hết sao?
Đồ Nhiễm biết hiện giờ mình đã có thêm một tật xấu, chỉ cần có cơ hội là cô sẽ dùng mọi lời lẽ để châm chọc ai kia.
Nhưng ai kia luôn có thể phản ứng lại, rất hờ hững, anh nói:
- Anh vẫn kiếm được một chút, chỉ có điều thời gian học hơi dài, khởi điểm hơi muộn, cứ từ từ tiến vậy. Em cũng đã tiếp xúc với giới bác sĩ nhiều năm nay, chắc cũng nắm được mức lương của bác sĩ thông thường. – Thấy cô không nói gì, anh lại chêm thêm một câu không chút thiện ý. – Trước khi kết hôn chắc cũng hiểu rất rõ rồi chứ.
Trong sự chế giễu và phản kháng giữa hai người, cô nhiều lần thất thế, là bởi vì sự mỉa mai của cô dành cho anh không xuất phát từ thực tâm.
Cuối cùng, cô dành tự cười nhạo mình. Cô nghĩ, mình chính là “vật thô tục” và “vật xuẩn ngốc” mà một nhà sư, một đạo sĩ đã nhắc tới trong Hồng Lâu Mộng[15">.
[15"> Hồi thứ nhất của Hồng lâu mộng kể về một hòn đá do bà Nữ Oa vá trời bỏ lại. Viên đá đã được tu luyện nên có lin tính, một hôm gặp một đạo sĩ và một nhà sư tới chỗ nó ngồi, kể chuyện hồng trần vinh hoa phú quý, hòn đá động lòng bèn mượn tiếng người, cất tiếng tự xưng là “vật xuẩn ngốc”.
Thấy cô không nói gì nữa mà chỉ cười cười, Lục Trình Vũ lại càng thêm tò mò, hỏi cô cười cái gì.
Cô nói:
- Bây giờ em chính là mắt một con cá chết.
Lục Trình Vũ không hiểu.
Cô đành nói:
- Trước đây có người từng nói, con gái trước khi lấy chồng là bảo ngọc vô giá; sau khi lấy chồng sẽ biến thành viên ngọc chết phai mờ ánh sáng; khi già đi, thì chính là mắt con cá chết[16">. Có lẽ ngay trước khi cưới em đã là mắt con cá chết rồi.
[16"> Câu nói của Giả Bảo Ngọc trong Hồng lâu mộng, nguyên văn: “Khi con gái chưa đi lấy chồng, khác nào một hạt chân châu rất quý; lấy chồng rồi, không hiểu sao lại sinh ra rất nhiều tật xấu. Dù vẫn là hạt chân châu đấy, nhưng đã trở thành hạt châu chết, phai mờ ánh sáng; đến già đi thì không phải hạt châu, mà là mắt cá đấy! Cũng là một người, sao lại hoá ra ba dạng như thế?
Lục Trình Vũ không cười, đăm chiêu nhìn cô, cuối cùng kết luận:
- Đồ Nhiễm, con người em nói ra thì không phức tạp đến mức ấy, chẳng qua là trong ngoài bất nhất, ngoài lạnh trong nóng. – Nói xong câu này, anh khẽ nghiêng người, một tay đặt trên vô lăng trước mặt, nhìn cô đăm đăm rồi hạ giọng hỏi nhỏ. – Anh nói có đúng không?
Đồ Nhiễm nhất thời ngơ ngác, cô vội che giấu, nhỏ giọng nói:
- Đây cũng là ý kiến của anh đối với em phải không, mau trừ điểm thôi.
Sau đó cô nghe thấy anh cười khẽ, trán bị cốc cho một cái, anh nói:
- Sau này đừng có ngốc như vậy nữa, biết không?
Lần này cô lại không kịp đề phòng, đành đưa tay xoa trán:
- Sau này đừng có động chân động tay nữa, biết không?
Anh bình thản trả lời:
- Như thế mà đã tính là động tay động chân rồi?
Cả hai nhất thời không nói gì.
Ngoài cửa xe tuyết rơi dày đặc, mênh mông vô tận.
Gió cuốn mưa lọt qua khe cửa chưa khép chặt, hắt lên tay, bầu trời xanh thẳm ánh lên sắc hoàng hôn dịu dàng, tĩnh lặng dưới ánh đèn, trong toà nhà đôi lúc lại vang lên tiếng người trò chuyện, rõ là ở kề bên mà lại như xa xôi diệu vợi. Đồ Nhiễm cầm khăn lên quấn từng vòng q
Bài viết liên quan!