Tiểu thuyết Đừng Nhân Danh Tình Yêu-full
Lượt xem : |
r />
Lôi Viễn lắc đầu:
- Già rồi, già rồi.
Lục Trình Vũ nói với Lôi Viễn:
- Cậu vẫn còn tốt chán, chưa tính là già, giờ lại đổi bồ rồi, lại còn là 9x nữa, nhưng thấy chẳng khác biệt gì với cậu.
-Hì. – Lôi Viễn hạ giọng. – Chơi cho vui ấy mà, ai coi là thật, con gái bây giờ mạnh bạo lắm, chơi được.
Hứa Khả hỏi anh ta:
- Sao thế, cậu và Quan Dĩnh cắt đứt hẳn rồi à?
Lôi Viễn nói:
- Đừng nhắc tới chuyện này, cô ấy đã bị nước Mỹ phồn hoa dụ dỗ rồi, ở bên ngoài lâu như vậy cũng không về. Tôi và cô ấy rất hiểu ý nhau, ai chơi phần người nấy, chuyện sau này sau này tính.
Nghe câu này, Hứa Khả như nghĩ tới điều gì, thoáng thất thần.
- Không giống cậu. – Lôi Viễn nhìn anh ta. – Đời người ngắn ngủi lắm người anh em ơi.
Hứa Khả cúi đầu cười, không đáp lại mà hỏi Lục Trình Vũ:
- Sao không dắt vợ theo, lần trước tôi phải đi Bắc Kinh có việc, không tham dự lễ cưới được.
Nghe vậy, Lôi Viễn không khỏi buông một câu đầy ẩn ý:
- Lúc đó đúng là cậu nên tới.
Hứa Khả không hiểu.
Lôi Viễn nhìn Lục Trình Vũ, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi:
- Ở đây không có người ngoài, có gì tôi cứ nói thẳng, cái tên Lục Trình Vũ này cũng ác thật, cậu và Lý Sơ Hạ sắp quay lại với nhau rồi, sao lại còn có con với người khác, vội vàng vác bụng thành hôn, còn để cho người ta tới dự lễ cưới nữa.
Lục Trình Vũ thoải mái nhấp một ngụm rượu:
- Tôi không bảo cô ấy đến.
Hứa Khả nói với Lôi Viễn:
- Cưới thì đã cưới rồi, không có việc gì thì đừng nhắc tới chuyện cũ nữa.
Lôi Viễn lắc đầu với Hứa Khả:
- Cậu không biết đấy thôi. – Anh ta nhìn Lục Trình Vũ. – Tại sao lúc đầu vợ cậu lại kết hôn với cậu, đâu phải cậu không rõ, mấy lời cô ta nói đúng là như dao chém đá. Nếu không phải chúng ta thân quen bao năm nay, tôi đã chẳng lắm lời như vậy, dù sao bây giờ đứa con cũng không còn, Lý Sơ Hạ vẫn đang đợi cậu, hai người từ năm thứ tư đã bắt đầu yêu nhau phải không, quen nhau lâu như vậy, ai thật lòng, ai giả dối với cậu, chẳng lẽ cậu còn chưa rõ?
Vừa nói, anh ta vừa đi đi lại lại mấy vòng.
Lục Trình Vũ ngước lên nhìn anh ta, hỏi:
- Cậu gặp cô ấy à?
Lôi Viễn nói:
- Phải.
Lục Trình Vũ nói:
- Sau này đừng gặp nữa, gặp rồi thì cũng đừng nói chuyện trước đây, chuyện này cậu không lo được đâu, chẳng ai lo được cả.
Lôi Viễn gật đầu:
- Tôi không nên nhúng tay vào, nhưng trong lòng tôi không thoải mái. Tôi và Lý Sơ Hạ cũng coi như là bạn bè, nhờ có cậu nên mới quen nhau. Khi đó mấy đứa hay đi với nhau, hoặc ra nước ngoài, hoặc thôi học, tôi vẫn luôn dõi theo hai người. Lúc tâm trạng không tốt, cô ấy sẽ tới kể lể với tôi, cũng có mấy lần vì cậu mà khóc nức nở trước mặt tôi rồi, còn bảo tôi không được nói với cậu, trước mặt cậu lại tỏ ra như không có chuyện gì. Chuyện khác không nói, người ta cũng là một cô gái vừa hiểu biết vừa tinh tế, mấy năm nay đợi cậu sắp thành gái già đến nơi, cậu thử đặt cô ấy bên cạnh ai kia mà so xem. Đúng, Đồ Nhiễm cũng không tệ, trông ngoại hình thật sự cũng rất khá, nhưng Lý Sơ Hạ muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn học vấn có học vấn, điều kiện gia đình khỏi cần nói cậu cũng biết, bình thường đến con thỏ cũng không dám bắt, lại vì cậu mà đi học lâm sàng, lần này lại cùng cậu ra nước ngoài, đừng bảo với tôi cậu không biết cô ấy nghĩ thế nào nhé.
Lục Trình Vũ chẳng ừ hữ gì:
- Giờ cô ấy đã chuyển sang khoa Nội rồi, khoa Nội nhi. – Anh lắc lắc ly rượu, ngửa đầu nhấp một ngụm, hờ hững nói. – Đồ Nhiễm cũng không tệ như vậy, cũng có ưu điểm.
Lôi Viễn độp lại ngay:
- Cũng chỉ có ngoại hình là khá thôi.
Lục Trình Vũ không để ý đến anh ta, nghĩ một lúc rồi nói:
- Không phiền phức, không ầm ĩ, căn bản không để người khác phải lo lắng.
²²
Ăn cơm xong, cả bốn ngồi vào bàn mạt chược.
Lôi Viễn thắng mấy ván nhỏ, có lần còn chặn không cho cô bồ nhỏ được thanh nhất sắc[2">.
[2"> Một thế bài được ăn điểm trong mạt chược.
Cô gái không chịu:
- Chơi bài biết tính người, trong ba người thì chú là chán nhất đấy. – Cô gái chỉ vào Hứa Khả. – Học anh này này, muốn ăn phải ăn ván lớn, ván nhỏ người ta khinh không chơi, nhìn biết ngay là người làm việc lớn. Anh này… – Cô ấy lại chỉ vào Lục Trình Vũ. – Ra bài nhanh gọn, dứt khoát, không chút chần chừ, trí nhớ lại tốt, chắc chắn là người thích làm chủ…
Lôi Viễn chẳng bận lòng:
- Thắng nhỏ cũng là thắng, tích tiểu thành đại mà.
Hứa Khả lại nói:
- Đừng coi thường người ta nhỏ tuổi, cũng có tầm nhìn xa trông rộng đấy.
Lôi Viễn mắng anh ta:
- Khen cậu tức là có tầm nhìn xa trông rộng hả?
Thấy Lục Trình Vũ không nói gì, chỉ tập trung xem bài, cô gái chống tay lên má chăm chú nhìn anh:
- Anh giai này, có phải bác sĩ khoa Ngoại đều vừa có khí chất lạnh lùng vừa đẹp trai giống anh không?
Lục Trình Vũ đặt một quân bài xuống:
- Lạnh hơn tôi thì nhiều, đẹp hơn tôi thì không.
Lôi Viễn lại chửi:
- Bác sĩ càng đẹp trai càng là lang băm.
Vừa dứt lời đã nghe thấy điện thoại trong nhà reng reng, Lôi Viễn chạy ra nhìn màn hình hiển thị, vẻ mặt có phần đắc ý, dùng khẩu hình nói với Lục Trình Vũ và Hứa Khả ở phía xa, có lẽ là hai từ “Quan Dĩnh”, sau đó mới hạ giọng nghe máy.
Lúc này Lục Trình Vũ mới nghĩ ra phải gọi điện cho Đồ Nhiễm, lúc trước chỉ nói không về nhà ăn cơm, nhưng không nói ngủ ở đâu, độc thân lâu rồi, không có thói quen báo cáo hành tung cho người khác. Anh đứng dậy móc điện thoại trong túi áo khoác ra, có hai cuộc gọi nhỡ, điện thoại để chế độ im lặng nên anh không biết.
Anh nhìn thời gian rồi vẫn gọi lại, đầu kia nghe máy rất nhanh, giọng Đồ Nhiễm uể oải, cũng không hỏi anh đang ở đâu, chỉ alô rồi không nói gì nữa.
Anh nói thẳng:
- Hôm nay muộn rồi, anh không qua đó nữa, sáng mai còn phải đi làm.
Cô nói:
- Phòng bên kia đã dọn dẹp xong rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya quá.
Cô ngập ngừng, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Anh nghĩ một lúc:
- Sau này em dọn tới, đi làm sẽ rất xa.
Cô không nói gì, anh lại nói:
- Nếu em muốn chuyển, cuối tuần anh đến giúp em, mấy hôm nay nhiều việc quá.
- Vâng.
Cả hai im lặng một lúc, rồi cùng đồng thanh:
- Muộn rồi, ngủ sớm đi!
Lục Trình Vũ cúp điện thoại, nhìn thời gian quả nhiên thực đã muộn, miễn cưỡng chơi thêm hai ván mạt chược nữa rồi cáo từ, tất cả giải tán.
Anh về nơi ở mới, vừa bật đèn lên đã thấy chiếc khung ảnh trên bàn. Lần trước tới dọn dẹp, trên bàn còn đặt một cái bát với ba điếu thuốc đã châm lửa, giờ được đổi thành một bát hương nhỏ, trong cắm ba nén hương đã tàn.
Lục Trình Vũ đọc mấy trang sách chuyên ngành, tập tạ tay một lúc rồi mới tắm.
Trong phòng tắm treo khăn tắm mới tinh, quần áo trong tủ đã được sắp xếp hợp lý, chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường đã được thay bóng mới, chăn gối sạch sẽ, gọn gàng. Anh vừa mới uống rượu, giờ nằm trên giường thấy hơi chếnh choáng, cảm giác say ập đến, nhen lên một ngọn lửa hừng hực trong cơ thể. Trong lúc mơ màng, anh nghĩ: mặc kệ cô ấy có muốn hay không, cứ g
Lôi Viễn lắc đầu:
- Già rồi, già rồi.
Lục Trình Vũ nói với Lôi Viễn:
- Cậu vẫn còn tốt chán, chưa tính là già, giờ lại đổi bồ rồi, lại còn là 9x nữa, nhưng thấy chẳng khác biệt gì với cậu.
-Hì. – Lôi Viễn hạ giọng. – Chơi cho vui ấy mà, ai coi là thật, con gái bây giờ mạnh bạo lắm, chơi được.
Hứa Khả hỏi anh ta:
- Sao thế, cậu và Quan Dĩnh cắt đứt hẳn rồi à?
Lôi Viễn nói:
- Đừng nhắc tới chuyện này, cô ấy đã bị nước Mỹ phồn hoa dụ dỗ rồi, ở bên ngoài lâu như vậy cũng không về. Tôi và cô ấy rất hiểu ý nhau, ai chơi phần người nấy, chuyện sau này sau này tính.
Nghe câu này, Hứa Khả như nghĩ tới điều gì, thoáng thất thần.
- Không giống cậu. – Lôi Viễn nhìn anh ta. – Đời người ngắn ngủi lắm người anh em ơi.
Hứa Khả cúi đầu cười, không đáp lại mà hỏi Lục Trình Vũ:
- Sao không dắt vợ theo, lần trước tôi phải đi Bắc Kinh có việc, không tham dự lễ cưới được.
Nghe vậy, Lôi Viễn không khỏi buông một câu đầy ẩn ý:
- Lúc đó đúng là cậu nên tới.
Hứa Khả không hiểu.
Lôi Viễn nhìn Lục Trình Vũ, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi:
- Ở đây không có người ngoài, có gì tôi cứ nói thẳng, cái tên Lục Trình Vũ này cũng ác thật, cậu và Lý Sơ Hạ sắp quay lại với nhau rồi, sao lại còn có con với người khác, vội vàng vác bụng thành hôn, còn để cho người ta tới dự lễ cưới nữa.
Lục Trình Vũ thoải mái nhấp một ngụm rượu:
- Tôi không bảo cô ấy đến.
Hứa Khả nói với Lôi Viễn:
- Cưới thì đã cưới rồi, không có việc gì thì đừng nhắc tới chuyện cũ nữa.
Lôi Viễn lắc đầu với Hứa Khả:
- Cậu không biết đấy thôi. – Anh ta nhìn Lục Trình Vũ. – Tại sao lúc đầu vợ cậu lại kết hôn với cậu, đâu phải cậu không rõ, mấy lời cô ta nói đúng là như dao chém đá. Nếu không phải chúng ta thân quen bao năm nay, tôi đã chẳng lắm lời như vậy, dù sao bây giờ đứa con cũng không còn, Lý Sơ Hạ vẫn đang đợi cậu, hai người từ năm thứ tư đã bắt đầu yêu nhau phải không, quen nhau lâu như vậy, ai thật lòng, ai giả dối với cậu, chẳng lẽ cậu còn chưa rõ?
Vừa nói, anh ta vừa đi đi lại lại mấy vòng.
Lục Trình Vũ ngước lên nhìn anh ta, hỏi:
- Cậu gặp cô ấy à?
Lôi Viễn nói:
- Phải.
Lục Trình Vũ nói:
- Sau này đừng gặp nữa, gặp rồi thì cũng đừng nói chuyện trước đây, chuyện này cậu không lo được đâu, chẳng ai lo được cả.
Lôi Viễn gật đầu:
- Tôi không nên nhúng tay vào, nhưng trong lòng tôi không thoải mái. Tôi và Lý Sơ Hạ cũng coi như là bạn bè, nhờ có cậu nên mới quen nhau. Khi đó mấy đứa hay đi với nhau, hoặc ra nước ngoài, hoặc thôi học, tôi vẫn luôn dõi theo hai người. Lúc tâm trạng không tốt, cô ấy sẽ tới kể lể với tôi, cũng có mấy lần vì cậu mà khóc nức nở trước mặt tôi rồi, còn bảo tôi không được nói với cậu, trước mặt cậu lại tỏ ra như không có chuyện gì. Chuyện khác không nói, người ta cũng là một cô gái vừa hiểu biết vừa tinh tế, mấy năm nay đợi cậu sắp thành gái già đến nơi, cậu thử đặt cô ấy bên cạnh ai kia mà so xem. Đúng, Đồ Nhiễm cũng không tệ, trông ngoại hình thật sự cũng rất khá, nhưng Lý Sơ Hạ muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn học vấn có học vấn, điều kiện gia đình khỏi cần nói cậu cũng biết, bình thường đến con thỏ cũng không dám bắt, lại vì cậu mà đi học lâm sàng, lần này lại cùng cậu ra nước ngoài, đừng bảo với tôi cậu không biết cô ấy nghĩ thế nào nhé.
Lục Trình Vũ chẳng ừ hữ gì:
- Giờ cô ấy đã chuyển sang khoa Nội rồi, khoa Nội nhi. – Anh lắc lắc ly rượu, ngửa đầu nhấp một ngụm, hờ hững nói. – Đồ Nhiễm cũng không tệ như vậy, cũng có ưu điểm.
Lôi Viễn độp lại ngay:
- Cũng chỉ có ngoại hình là khá thôi.
Lục Trình Vũ không để ý đến anh ta, nghĩ một lúc rồi nói:
- Không phiền phức, không ầm ĩ, căn bản không để người khác phải lo lắng.
²²
Ăn cơm xong, cả bốn ngồi vào bàn mạt chược.
Lôi Viễn thắng mấy ván nhỏ, có lần còn chặn không cho cô bồ nhỏ được thanh nhất sắc[2">.
[2"> Một thế bài được ăn điểm trong mạt chược.
Cô gái không chịu:
- Chơi bài biết tính người, trong ba người thì chú là chán nhất đấy. – Cô gái chỉ vào Hứa Khả. – Học anh này này, muốn ăn phải ăn ván lớn, ván nhỏ người ta khinh không chơi, nhìn biết ngay là người làm việc lớn. Anh này… – Cô ấy lại chỉ vào Lục Trình Vũ. – Ra bài nhanh gọn, dứt khoát, không chút chần chừ, trí nhớ lại tốt, chắc chắn là người thích làm chủ…
Lôi Viễn chẳng bận lòng:
- Thắng nhỏ cũng là thắng, tích tiểu thành đại mà.
Hứa Khả lại nói:
- Đừng coi thường người ta nhỏ tuổi, cũng có tầm nhìn xa trông rộng đấy.
Lôi Viễn mắng anh ta:
- Khen cậu tức là có tầm nhìn xa trông rộng hả?
Thấy Lục Trình Vũ không nói gì, chỉ tập trung xem bài, cô gái chống tay lên má chăm chú nhìn anh:
- Anh giai này, có phải bác sĩ khoa Ngoại đều vừa có khí chất lạnh lùng vừa đẹp trai giống anh không?
Lục Trình Vũ đặt một quân bài xuống:
- Lạnh hơn tôi thì nhiều, đẹp hơn tôi thì không.
Lôi Viễn lại chửi:
- Bác sĩ càng đẹp trai càng là lang băm.
Vừa dứt lời đã nghe thấy điện thoại trong nhà reng reng, Lôi Viễn chạy ra nhìn màn hình hiển thị, vẻ mặt có phần đắc ý, dùng khẩu hình nói với Lục Trình Vũ và Hứa Khả ở phía xa, có lẽ là hai từ “Quan Dĩnh”, sau đó mới hạ giọng nghe máy.
Lúc này Lục Trình Vũ mới nghĩ ra phải gọi điện cho Đồ Nhiễm, lúc trước chỉ nói không về nhà ăn cơm, nhưng không nói ngủ ở đâu, độc thân lâu rồi, không có thói quen báo cáo hành tung cho người khác. Anh đứng dậy móc điện thoại trong túi áo khoác ra, có hai cuộc gọi nhỡ, điện thoại để chế độ im lặng nên anh không biết.
Anh nhìn thời gian rồi vẫn gọi lại, đầu kia nghe máy rất nhanh, giọng Đồ Nhiễm uể oải, cũng không hỏi anh đang ở đâu, chỉ alô rồi không nói gì nữa.
Anh nói thẳng:
- Hôm nay muộn rồi, anh không qua đó nữa, sáng mai còn phải đi làm.
Cô nói:
- Phòng bên kia đã dọn dẹp xong rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya quá.
Cô ngập ngừng, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Anh nghĩ một lúc:
- Sau này em dọn tới, đi làm sẽ rất xa.
Cô không nói gì, anh lại nói:
- Nếu em muốn chuyển, cuối tuần anh đến giúp em, mấy hôm nay nhiều việc quá.
- Vâng.
Cả hai im lặng một lúc, rồi cùng đồng thanh:
- Muộn rồi, ngủ sớm đi!
Lục Trình Vũ cúp điện thoại, nhìn thời gian quả nhiên thực đã muộn, miễn cưỡng chơi thêm hai ván mạt chược nữa rồi cáo từ, tất cả giải tán.
Anh về nơi ở mới, vừa bật đèn lên đã thấy chiếc khung ảnh trên bàn. Lần trước tới dọn dẹp, trên bàn còn đặt một cái bát với ba điếu thuốc đã châm lửa, giờ được đổi thành một bát hương nhỏ, trong cắm ba nén hương đã tàn.
Lục Trình Vũ đọc mấy trang sách chuyên ngành, tập tạ tay một lúc rồi mới tắm.
Trong phòng tắm treo khăn tắm mới tinh, quần áo trong tủ đã được sắp xếp hợp lý, chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường đã được thay bóng mới, chăn gối sạch sẽ, gọn gàng. Anh vừa mới uống rượu, giờ nằm trên giường thấy hơi chếnh choáng, cảm giác say ập đến, nhen lên một ngọn lửa hừng hực trong cơ thể. Trong lúc mơ màng, anh nghĩ: mặc kệ cô ấy có muốn hay không, cứ g
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1870/6004
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1870/6004
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt