Tiểu thuyết - Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào
Lượt xem : |
hau tụ họp. Nhưng lần này, chúng tôi tay liên tục phát bóng, vừa hét thật to để nói chuyện qua lại với nhau.
Tôi xắn tay áo, thở thật sâu, cầm chắc cây gậy bóng chày màu bạc.
Lại nhét thêm tiền vào máy.
“Năm ngoái có một lần mình nghe Thẩm Giai Nghi nói, mặc dù cô ấy rất thích trẻ con, thế nhưng cũng thường xuyên cảm thấy trẻ con thật là phiền phức, không có cách nào trị nổi. Vì vậy lúc ban đầu ở Tín Nguyện Hành, những người khác đều cố gắng hết sức chơi cùng lũ trẻ, đều nói là chơi với trẻ con thật thích, cô ấy lại cảm thấy có chút áp lực.” Liêu Anh Hoằng mặc bộ quần áo Tây màu đen, đứng đằng sau tấm lưới, nhìn lưng tôi nói.
“Hả?” Tôi nín thở, cầm chắc gậy.
“Hồi đó, Thẩm Giai Nghi nghe mày than vãn với cô ấy, nói là lũ trẻ con thật là phiền phức, cô ấy lại cảm thấy mày rất chân thực, hoàn toàn không giả tạo, không biến mình thành kẻ khác trước mặt cô ấy.” Liêu Anh Hoằng trầm tư suy nghĩ.
“Bây giờ mới nói chả phải là quá muộn sao?” Tôi đánh bóng.
Trống rỗng
Mấy thằng bạn thân chúng tôi luôn rất thích nói chuyện về Thẩm Giai Nghi.
Chỉ cần đám bọn tôi rảnh rỗi tụ tập với nhau thì từ tình hình dạo gần đây của Thẩm Giai Nghi cho đến những hồi ức trước kia cả đám theo đuổi đều sẽ lần lượt được nhắc đến, rồi dựa theo trí nhớ để xác nhận, chắp vá lại với nhau. Bởi vì, Thẩm Giai Nghi chính là tuổi thanh xuân của chúng tôi.
Cuối mùa hè năm 2004.
Tôi cùng với đám A Hòa, Hứa Bác Thuần, Liêu Anh Hoành và Lại Ngạn Tường lên kế hoạch cùng nhau đi Hoa Liên chèo thuyền du ngoạn trong kỳ nghỉ, không ngờ lại đụng phải trận mưa rào sau khi đuôi bão đi qua, tàu hỏa vừa mới đến ga Thất Đổ thì đường ray bị ngập nước, không có cách nào đi tiếp được nữa. Chúng tôi đành xuống tàu và thay đổi hành trình, đón xe buýt đến Bắc Đầu ngâm suối nước nóng và đánh mạt chược, ở lì trong khách sạn suốt ba ngày liền.
Trong lúc đánh mạt chược, bọn tôi bất giác lại đề cập tới Thẩm Giai Nghi.
“Trời ạ, bọn mình lại nói về Thẩm Giai Nghi rồi!” Liêu Anh Hoành lắc lắc đầu, tự mình cảm thấy buồn cười.
“Nói thật lòng nhé, hồi đó sao mày có đủ tự tin để theo đuổi Thẩm Giai Nghi như vậy?” Hứa Bác Thuần nhìn tôi, do dự không biết đánh quân nào.
“Kha Đằng chính là vậy mà, tự tin một cách vô lý.” A Hòa nằm ở trên giường xem ti vi.
“Thật ra hồi đó tao cả ngày đều nghiên cứu bức ảnh chụp chung với Thẩm Giai Nghi, xem thử bọn tao có tướng phu thê hay không. Hi vọng cực kỳ luôn đó, nếu như có, vậy chẳng phải là vô địch rồi sao? Ngay cả vận mệnh cũng đứng về phía tao.” Tôi cười.
“Rồi kết luận thế nào? Có hay không?” Liêu Anh Hoành vứt ra một quân bài.
“Không.” Tôi ngoáy mũi.
“Ha ha ha” A Hòa cười lạnh.
“Nhưng tình yêu có thể miễn cưỡng mà, phải không?” Tôi thuận miệng lẩm bẩm.
Vừa dứt lời thì cả đám cười lớn, bò lăn cả ra mà cười.
Không phải sao, có một trăm cách khác nhau để đánh mất tình yêu, thì tự nhiên cũng có một trăm cách để tiếp cận tình yêu.
Trong một tác phẩm của tôi tên là “Tình yêu, hai tốt ba xấu” có lời mở đầu như sau: “Tình yêu, có thể là biến số khó kiểm soát nhất trong cuộc đời, nhưng đó cũng chính là chỗ làm say đắm lòng người của nó.”
Nhưng tình yêu là gì? Nếu như có người nào đó nói cho bạn đáp án của câu hỏi ngàn đời này, thực chất đó chỉ là một cảm nhận đã qua của chính anh ta, hoặc là đang cố tình ra vẻ đau thương để dụ dỗ bạn mà thôi.
Tình yêu là hình ảnh cuộc đời được thu nhỏ lại của rất nhiều người. Đáp án có lãng mạn, có cuồng nhiệt, có khắc cốt ghi tâm, có nhẹ nhàng xúc động, có thề nguyền sống chết, có phản phúc bội bạc; có chín muồi, có gần chín muồi.
Đáp án mà mỗi người muốn tìm cũng không giống nhau bởi vì mỗi linh hồn đều có chỗ độc đáo riêng.
Đáp án cuối cùng mà mỗi người nhận được cũng không giống nhau, bởi vì tình yêu còn cần đến sự may mắn nữa.
Trước hai mươi tuổi, tôi một mực tin tưởng rằng chỉ cần cố gắng hết sức là có thể giành được tình yêu. Sao mà ngây thơ quá.
Sau hai mươi tuổi, tôi nhận ra rằng hầu hết các mối tình đã được định sẵn kết quả ngay từ lúc mới bắt đầu rồi. Hầu như tất cả mọi người đều dựa vào ấn tượng đầu tiên trong tiềm thức để chấm điểm cho “cơ hội yêu thương” của người bạn khác giới, rồi từ đó đưa ra quyết định.
Nhưng tình yêu ngoại trừ may mắn ra thì còn đòi hỏi biết bao nỗ lực bù đắp, tràn đầy mồ hôi và nước mắt trong đó. Thế cho nên dáng vẻ của tình yêu mới có thể động lòng người như thế.
Không có ai có thể giúp định nghĩa tình yêu của chính bạn được
Các vị thầy bói đi chết hết cả đi.
Những người tư vấn chuyên mục Gỡ rối tơ lòng cũng đi chết hết cả đi.
Tất cả những người dốc sức khuyên bạn lúc nào nên nói lời yêu thương và lúc nào không nên, cũng đi chết hết cả đi.
Hãy dũng cảm tin vào chính cảm giác của bản thân, hãy lao vào tình yêu khi vẫn còn tuổi thanh xuân!
************
Cuộc sống những năm cấp ba trôi qua rất êm ả, trừ những lúc học thêm, hầu như tối nào tôi cũng ở lại trường học bài.
Ngày nghỉ cuối tuần, Thẩm Giai Nghi thỉnh thoảng sẽ học bài ở Trung tâm Văn hóa để thay đổi hoàn cảnh. Sau khi biết được tôi liền luyện thành một thói quen, cứ sáng sớm lại tới xếp hàng ở cổng chính Trung tâm Văn hóa để giành chỗ ở phòng đọc sách. Chúng tôi trao đổi đề thi cho nhau, chia sẻ vở ghi chép những môn học chung, đánh cược điểm thi cuối tháng hết lần này đến lần khác.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, chị của Thẩm Giai Nghi đã thi đậu đại học và chuyển lên học ở Đài Bắc. Kể từ đó, buổi tối học bài ở trường tôi lại càng để ý đến hình bóng cô đơn của Thẩm Giai Nghi.
Một mùa hè nữa lại đến, lần thứ hai chúng tôi đến Tín Nguyệt Hành tham gia trại hè Phật học dành cho thiếu nhi. Lần này tôi không còn phụ trách nhóm nào nữa mà thành chân tạp vụ rửa bát và phân phát đồ ăn. Thằng bạn Lý Phong Danh sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với tôi cũng phụ trách rửa bát, rửa mãi rửa hoài đến mức nó yêu luôn cô bé Thục Huệ cùng rửa bát với bọn tôi, trở thành tên khốn kiếp đầu tiên trong đám bạn thân có bạn gái.
Sau đó, lại một mùa hè nữa trôi qua.
Chúng tôi lại cười hì hì, tiếp tục đánh cuộc điểm số trong kỳ thi thử, bắt đầu năm lớp mười hai bận bù đầu bù óc.
Dưới ánh sáng rực rỡ của tình yêu, nhờ chăm chỉ học hành nên thành tích học tập của tôi luôn giữ vững trong Top 30 toàn trường. Nhưng bởi vì thiên phú học hành của tôi đã thiêu đốt đến cực hạn, tôi dần dần nhận ra rằng, tôi vĩnh viễn không cách nào có thể lọt vào Top 10 toàn trường được (trừ phi 20 tên phía trước đều chuyển trường hết ráo), cũng có nghĩa là tôi không thể thi vào Học viện Y khoa Từ Tế như lời Thẩm Giai Nghi đã nói. Không sao, nếu đã không có duyên với ngành đó, thì tôi đổi mục tiêu phấn đấu sang Khoa Thiết kế Công nghiệp của trường Đại học Thành Công cũng được.
Qua một năm chỉnh sửa kế hoạch tình địch, tôi xác nhận đối thủ cạnh tranh chủ yếu chỉ còn lại một mình A Hòa.
“Nói thật nhé, mày có dám chắc sẽ thắng nổi A Hòa không?” Hứa Bác Thuần ngồi trước máy điện tử chơi trò Quyền kích dũng mãnh.
“Sao tao có thể thua cơ chứ?” Tôi điên cuồng nhấn nút thật nhanh hòng phát ra Cú đấm sao băng.
“Theo tao được biết thì chị của A Hòa đang giúp nó nghĩ cách, ví dụ như mua quà sinh nhật, ho
Tôi xắn tay áo, thở thật sâu, cầm chắc cây gậy bóng chày màu bạc.
Lại nhét thêm tiền vào máy.
“Năm ngoái có một lần mình nghe Thẩm Giai Nghi nói, mặc dù cô ấy rất thích trẻ con, thế nhưng cũng thường xuyên cảm thấy trẻ con thật là phiền phức, không có cách nào trị nổi. Vì vậy lúc ban đầu ở Tín Nguyện Hành, những người khác đều cố gắng hết sức chơi cùng lũ trẻ, đều nói là chơi với trẻ con thật thích, cô ấy lại cảm thấy có chút áp lực.” Liêu Anh Hoằng mặc bộ quần áo Tây màu đen, đứng đằng sau tấm lưới, nhìn lưng tôi nói.
“Hả?” Tôi nín thở, cầm chắc gậy.
“Hồi đó, Thẩm Giai Nghi nghe mày than vãn với cô ấy, nói là lũ trẻ con thật là phiền phức, cô ấy lại cảm thấy mày rất chân thực, hoàn toàn không giả tạo, không biến mình thành kẻ khác trước mặt cô ấy.” Liêu Anh Hoằng trầm tư suy nghĩ.
“Bây giờ mới nói chả phải là quá muộn sao?” Tôi đánh bóng.
Trống rỗng
Mấy thằng bạn thân chúng tôi luôn rất thích nói chuyện về Thẩm Giai Nghi.
Chỉ cần đám bọn tôi rảnh rỗi tụ tập với nhau thì từ tình hình dạo gần đây của Thẩm Giai Nghi cho đến những hồi ức trước kia cả đám theo đuổi đều sẽ lần lượt được nhắc đến, rồi dựa theo trí nhớ để xác nhận, chắp vá lại với nhau. Bởi vì, Thẩm Giai Nghi chính là tuổi thanh xuân của chúng tôi.
Cuối mùa hè năm 2004.
Tôi cùng với đám A Hòa, Hứa Bác Thuần, Liêu Anh Hoành và Lại Ngạn Tường lên kế hoạch cùng nhau đi Hoa Liên chèo thuyền du ngoạn trong kỳ nghỉ, không ngờ lại đụng phải trận mưa rào sau khi đuôi bão đi qua, tàu hỏa vừa mới đến ga Thất Đổ thì đường ray bị ngập nước, không có cách nào đi tiếp được nữa. Chúng tôi đành xuống tàu và thay đổi hành trình, đón xe buýt đến Bắc Đầu ngâm suối nước nóng và đánh mạt chược, ở lì trong khách sạn suốt ba ngày liền.
Trong lúc đánh mạt chược, bọn tôi bất giác lại đề cập tới Thẩm Giai Nghi.
“Trời ạ, bọn mình lại nói về Thẩm Giai Nghi rồi!” Liêu Anh Hoành lắc lắc đầu, tự mình cảm thấy buồn cười.
“Nói thật lòng nhé, hồi đó sao mày có đủ tự tin để theo đuổi Thẩm Giai Nghi như vậy?” Hứa Bác Thuần nhìn tôi, do dự không biết đánh quân nào.
“Kha Đằng chính là vậy mà, tự tin một cách vô lý.” A Hòa nằm ở trên giường xem ti vi.
“Thật ra hồi đó tao cả ngày đều nghiên cứu bức ảnh chụp chung với Thẩm Giai Nghi, xem thử bọn tao có tướng phu thê hay không. Hi vọng cực kỳ luôn đó, nếu như có, vậy chẳng phải là vô địch rồi sao? Ngay cả vận mệnh cũng đứng về phía tao.” Tôi cười.
“Rồi kết luận thế nào? Có hay không?” Liêu Anh Hoành vứt ra một quân bài.
“Không.” Tôi ngoáy mũi.
“Ha ha ha” A Hòa cười lạnh.
“Nhưng tình yêu có thể miễn cưỡng mà, phải không?” Tôi thuận miệng lẩm bẩm.
Vừa dứt lời thì cả đám cười lớn, bò lăn cả ra mà cười.
Không phải sao, có một trăm cách khác nhau để đánh mất tình yêu, thì tự nhiên cũng có một trăm cách để tiếp cận tình yêu.
Trong một tác phẩm của tôi tên là “Tình yêu, hai tốt ba xấu” có lời mở đầu như sau: “Tình yêu, có thể là biến số khó kiểm soát nhất trong cuộc đời, nhưng đó cũng chính là chỗ làm say đắm lòng người của nó.”
Nhưng tình yêu là gì? Nếu như có người nào đó nói cho bạn đáp án của câu hỏi ngàn đời này, thực chất đó chỉ là một cảm nhận đã qua của chính anh ta, hoặc là đang cố tình ra vẻ đau thương để dụ dỗ bạn mà thôi.
Tình yêu là hình ảnh cuộc đời được thu nhỏ lại của rất nhiều người. Đáp án có lãng mạn, có cuồng nhiệt, có khắc cốt ghi tâm, có nhẹ nhàng xúc động, có thề nguyền sống chết, có phản phúc bội bạc; có chín muồi, có gần chín muồi.
Đáp án mà mỗi người muốn tìm cũng không giống nhau bởi vì mỗi linh hồn đều có chỗ độc đáo riêng.
Đáp án cuối cùng mà mỗi người nhận được cũng không giống nhau, bởi vì tình yêu còn cần đến sự may mắn nữa.
Trước hai mươi tuổi, tôi một mực tin tưởng rằng chỉ cần cố gắng hết sức là có thể giành được tình yêu. Sao mà ngây thơ quá.
Sau hai mươi tuổi, tôi nhận ra rằng hầu hết các mối tình đã được định sẵn kết quả ngay từ lúc mới bắt đầu rồi. Hầu như tất cả mọi người đều dựa vào ấn tượng đầu tiên trong tiềm thức để chấm điểm cho “cơ hội yêu thương” của người bạn khác giới, rồi từ đó đưa ra quyết định.
Nhưng tình yêu ngoại trừ may mắn ra thì còn đòi hỏi biết bao nỗ lực bù đắp, tràn đầy mồ hôi và nước mắt trong đó. Thế cho nên dáng vẻ của tình yêu mới có thể động lòng người như thế.
Không có ai có thể giúp định nghĩa tình yêu của chính bạn được
Các vị thầy bói đi chết hết cả đi.
Những người tư vấn chuyên mục Gỡ rối tơ lòng cũng đi chết hết cả đi.
Tất cả những người dốc sức khuyên bạn lúc nào nên nói lời yêu thương và lúc nào không nên, cũng đi chết hết cả đi.
Hãy dũng cảm tin vào chính cảm giác của bản thân, hãy lao vào tình yêu khi vẫn còn tuổi thanh xuân!
************
Cuộc sống những năm cấp ba trôi qua rất êm ả, trừ những lúc học thêm, hầu như tối nào tôi cũng ở lại trường học bài.
Ngày nghỉ cuối tuần, Thẩm Giai Nghi thỉnh thoảng sẽ học bài ở Trung tâm Văn hóa để thay đổi hoàn cảnh. Sau khi biết được tôi liền luyện thành một thói quen, cứ sáng sớm lại tới xếp hàng ở cổng chính Trung tâm Văn hóa để giành chỗ ở phòng đọc sách. Chúng tôi trao đổi đề thi cho nhau, chia sẻ vở ghi chép những môn học chung, đánh cược điểm thi cuối tháng hết lần này đến lần khác.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, chị của Thẩm Giai Nghi đã thi đậu đại học và chuyển lên học ở Đài Bắc. Kể từ đó, buổi tối học bài ở trường tôi lại càng để ý đến hình bóng cô đơn của Thẩm Giai Nghi.
Một mùa hè nữa lại đến, lần thứ hai chúng tôi đến Tín Nguyệt Hành tham gia trại hè Phật học dành cho thiếu nhi. Lần này tôi không còn phụ trách nhóm nào nữa mà thành chân tạp vụ rửa bát và phân phát đồ ăn. Thằng bạn Lý Phong Danh sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với tôi cũng phụ trách rửa bát, rửa mãi rửa hoài đến mức nó yêu luôn cô bé Thục Huệ cùng rửa bát với bọn tôi, trở thành tên khốn kiếp đầu tiên trong đám bạn thân có bạn gái.
Sau đó, lại một mùa hè nữa trôi qua.
Chúng tôi lại cười hì hì, tiếp tục đánh cuộc điểm số trong kỳ thi thử, bắt đầu năm lớp mười hai bận bù đầu bù óc.
Dưới ánh sáng rực rỡ của tình yêu, nhờ chăm chỉ học hành nên thành tích học tập của tôi luôn giữ vững trong Top 30 toàn trường. Nhưng bởi vì thiên phú học hành của tôi đã thiêu đốt đến cực hạn, tôi dần dần nhận ra rằng, tôi vĩnh viễn không cách nào có thể lọt vào Top 10 toàn trường được (trừ phi 20 tên phía trước đều chuyển trường hết ráo), cũng có nghĩa là tôi không thể thi vào Học viện Y khoa Từ Tế như lời Thẩm Giai Nghi đã nói. Không sao, nếu đã không có duyên với ngành đó, thì tôi đổi mục tiêu phấn đấu sang Khoa Thiết kế Công nghiệp của trường Đại học Thành Công cũng được.
Qua một năm chỉnh sửa kế hoạch tình địch, tôi xác nhận đối thủ cạnh tranh chủ yếu chỉ còn lại một mình A Hòa.
“Nói thật nhé, mày có dám chắc sẽ thắng nổi A Hòa không?” Hứa Bác Thuần ngồi trước máy điện tử chơi trò Quyền kích dũng mãnh.
“Sao tao có thể thua cơ chứ?” Tôi điên cuồng nhấn nút thật nhanh hòng phát ra Cú đấm sao băng.
“Theo tao được biết thì chị của A Hòa đang giúp nó nghĩ cách, ví dụ như mua quà sinh nhật, ho
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
3122/3958
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
3122/3958
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt