watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện ngắn - Vòng tròn tình yêu

Lượt xem :
nụ hôn đầu

Anh quen mặt tôi vì tôi thường xuyên chạy bộ mỗi buổi sáng và chiều muộn qua tiệm tóc. Anh ngỏ ý theo chạy cùng tôi mỗi sáng vì buổi chiều tiệm tóc rất đông khách. Chúng tôi cứ duy trì thói quen lặp lại ấy mỗi sáng. Đều đặn suốt hai tháng quen nhau, chúng tôi chạy bộ, ăn sáng, hôn nhau, anh đưa tôi đến công ty. Và một buổi hẹn hò theo đúng nghĩa vào mỗi dịp cuối tuần. Chúng tôi trẻ tuổi, và lối sống phương Tây đã ào vào biến những con người châu Á suy nghĩ về tình yêu thật phóng khoáng. Sẽ không sao nếu tình yêu cứ phải trải qua thử thách nhỉ? Chúng tôi sẽ yêu nhau luôn, cưới nhau luôn nếu bắt nhịp được cảm giác đang thực sự sống dậy trong lòng.

Một ngày, bất ngờ khi anh chuẩn bị tặng tôi một món quà sớm khi dò tìm trên facebook ngày sinh nhật của tôi. Tôi hỏi:

- Thật thú vị nếu anh nghĩ ra một điều gì cần nói cho món quà này

- Anh sẽ đi xa một thời gian.

Tôi cười vì tin rằng anh đang trổ tài sự hài hước. Món quà được gói ghém cẩn thận trong một hộp đựng trái tim màu đỏ. Một chiếc váy đỏ quyến rũ, anh nghĩ tôi sẽ nữ tính trong bộ váy này, trong cá tính này và trong mái tóc dài ngang vai này ư? Tôi chẳng biết nữa.

Sau cùng, anh cũng đi thật. Đi thật như anh vừa kịp nói hôm qua. Điều choáng ngợp suy nghĩ của tôi lúc này là tôi thực sự nhớ anh. Tôi bắt đầu suy diễn khi mỗi lần nhấc điện thoại gọi cho anh đều nghe giọng người con gái tua lại câu: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được". Facebook có lẽ anh tắt chat. Tôi căm ghét cảm giác tin nhắn gửi đi thông báo về "đã đọc" mà không có lời hồi đáp. Điều đó cho tôi cái suy nghĩ anh đang sống ở một nơi nào đó hoặc anh đã chết vì tai nạn và người vào facebook của anh mỗi ngày là một cô người yêu cũ. Anh đang ở nơi quái quỷ nào vậy? Sao anh nói đi là đi ngay và biệt vô âm tín như vậy? Tự mình hỏi rồi tự mình hậm hực với chính mình. Chỉ bức vách tường lạnh toát buổi đêm mới thấy được nét buồn trên gương mặt.

Buổi tối ngày thứ Sáu, và là ngày thứ Bảy con người lạ lùng ấy biến mất một cách lạ lùng, tôi đi lang thang trên những con phố dài thườn thượn. Giữa những con đường chưa có kỷ niệm gì với ai. Tôi mơ tưởng có ai đó vô hình nắm tay tôi bước dạo phố, chen vào giữa dòng người đang hối hả. Tôi trở về nhà khi đã 23h đêm. Tôi chẳng hề nghĩ đến những nguy hiểm sẽ xảy ra với mình. Vì tôi là lesbian. Cần gì đâu phải sợ lũ đàn ông đốn mạt. Và một buổi tối muộn ở bên ngoài, tôi cảm thấy an toàn trong nỗi trống trải. Điện thoại tắt từ lúc tối. Tôi cũng thôi hy vọng một cuộc điện thoại quan trọng vào thời điểm này.

Khi tôi vừa mở cửa bước vào phòng, cô em nhỏ kế cận bên phòng thân thiết đã ỉu xìu mặt mày nhìn tôi:

- Sao lúc quan trọng chị lại tắt điện thoại vậy? Anh Quân đợi chị cả chiều. Và em đã phải hy sinh việc ngủ nướng để ngồi đợi chị cùng anh ấy. Đợi lâu quá, em bảo anh ấy nên về nghỉ.

Nghe Linh nói, tôi cầm vội chùm chìa khóa cửa lao xuống nhà. Quán café đã đóng cửa. Thế là hết cả háo hức. Trở về phòng bây giờ, tôi cũng không tài nào ngủ. Tôi gọi cho anh nhưng vẫn không liên lạc được. Tôi ỉu mặt ngồi xuống chiếc ghế đá dưới giàn hoa giấy tím nhạt dưới đầu ngõ. Tôi thích cuộc sống ở đây một phần vì không gian thoáng đãng của thiên nhiên và vẻ thơ mộng cần có giữa lòng thành phố ồn ào, ngột ngạt. Tôi nhắm nghiền mắt lại, đầu dựa vào thành ghế phía sau. Đôi mắt chỉ thoáng cảm nhận được một màu tối di chuyển khẽ khàng. Một người nào đó, có thể là đàn ông. Hắn ta bịt miệng tôi bằng chiếc khăn có thuốc mê. Ngất. Chắc chắn tôi đã ngất. Và mọi chuyện cứ thế diễn ra như các tình tiết trong truyện.

Tỉnh giấc, tôi hoảng hốt khi thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ, thoảng mùi nước hoa nhẹ. Một người tóc ngắn, ánh đèn đưa lại những lọn tóc màu mè khó tả. Trong ánh sáng mờ ảo, tôi đoán đó là một người đàn ông. Trấn tĩnh mình để suy xét, hoặc là đã xảy ra một vụ bắt cóc nhầm lẫn, hoặc là ai đó cố tình cướp, hiếp, giết như những title bài điểm tin sáng trên các báo. Tôi lò rò bước thật khẽ xuống giường, muốn trốn thoát cái nơi chết tiệt này. Cửa bị khóa. Tiếng động cố lay cánh cửa đã khiến người đàn ông choàng tỉnh giấc. Anh ta tiến lại gần phía tôi. Chiếc mũ áo kéo chùm lên đầu càng khiến tôi hoảng sợ hơn. Anh ta im lặng, bế thốc tôi đặt lên giường. Mọi sự vẫy vùng và kêu gào đều phản vô hiệu. Khi tấm lưng chạm xuống ga giường êm ái, tôi dồn sức, dang chân đạp thốc vào mặt hắn ta một cái ngã bổ nhào:

- Thằng chó chết. Mày làm cái trò mẹ gì thế?

Hắn không lên tiếng. Chính sự im lặng khiến tôi càng thấy hắn lạ lùng. Sự hoảng sợ đang lấn dần sang tò mò về thái độ của người đàn ông lạ. Hắn không lên tiếng. Không phản ứng cực đoan dù tôi có đạp hắn ngã một cú đau. Hắn đè tôi xuống, hôn ngấu nghiến. Mùi hương cơ thể hắn phả ra dễ chịu, quen thuộc. Tôi chỉ nghĩ rằng thằng khốn nào cũng thích sử dụng mùi hương nhân tạo ấy để gây sự cuốn hút với cánh nữ. Nhưng hắn đâu biết tôi chỉ mang thân xác là con gái. Mà nếu tôi không phải là con gái thì sao nhỉ? Cũng chẳng sao cả. Vì thực tế, xã hội có một khối lượng không nhỏ những kẻ biến thái. Điều tôi thấy lạ là hắn chỉ hôn tôi như thể ai đó đang nhớ tôi quá trớn chứ không hề có hành động xâm hại tình dục. Một phút bình tĩnh trở lại, tôi cảm thấy hơi thở của mình không bình thường. Tôi vẫn tưởng nhịp tim đập mọi nhịp đều giống nhau. Cả lúc yêu đương và cả khi chịu sự lo lắng, rối rắm nào đó. Những tiếng bình bịch thô cứng, khó chịu, lỳ lợm tôi không tài nào điều chỉnh được. Hắn là ai?

Tiếng chuông điện thoại reo lên, tôi với tay chộp lấy điện thoại. Hắn nhanh tay hơn. Tay cầm điện thoại để cách xa mặt để tránh sự phản chiếu của màn hình sáng làm lộ diện. Anh ta diễn quá xuất sắc! Ngón tay cái đeo chiếc nhẫn vàng bản to khắc hình rồng đã khiến tôi ngờ ngợ. Trong ánh sáng yếu ớt, tôi thấy đó như một vật dụng được chạm khắc tinh xảo và sự thân thuộc đã dần đến. Như chợt nhận ra điều gì, miệng tôi ú ớ:

- Anh....?

Anh ta chặn câu hỏi ấy bằng cái ôm nhẹ nhàng:

- Tóc em dài rồi. Anh vẫn tính ngày về để cắt tóc cho em đấy chứ?

Tay tôi vo nắm đấm, giáng nhẹ xuống lưng anh như cách những người yêu nhau gọi đó là "đánh yêu":

- Anh làm em sợ.

Anh ôm tôi khẽ khàng, từ từ kéo tay nằm xuống. Tôi nằm gối đầu lên cánh tay rắn chắc của anh, nghe những quan tâm từ anh. Tôi chỉ không hiểu nổi sao anh nghĩ ra trò bắt cóc tôi vào thời khắc tôi mong mỏi gặp lại anh nhất?

Chúng tôi đủ lớn để có những quyết định táo bạo hơn thế. Trong phút chốc, trí óc tôi tê liệt. Môi anh đánh thức những khao khát nguyên thủy trong tôi. Tôi không thể suy nghĩ, cũng không thể cử động. Tôi quấn quanh cổ anh và hôn trả nồng nhiệt. Và chúng tôi đã có một cuộc gặp gỡ đặc biệt trong những cảm xúc thật đặc biệt.

Trời sáng, anh đưa tôi về qua nhà lấy đồ. Anh ngồi đợi trong lúc tôi sửa soạn đi làm. Anh đưa tôi đến công ty. Dù đôi mắt đờ đẫn vì thiếu ngủ nhưng chẳng điều gì dập lửa được ánh mắt tươi vui trong tôi. Và chiều thứ Bảy, tôi chính thức dọn đồ sang sống cùng anh.

Những ngày tan làm sớm, tôi thường ghé qua để sửa một tí tóc hoặc tỉa lông mày, và chủ yếu để được ngắm nhìn anh một chút. Tôi kiếm cớ đến gặp anh, con người cho tôi nhiều cảm xúc lạ dù mới tiếp xúc ít lần. Những hộp cơm tự tay tôi nấu một cách vụng về cũng khiến anh cảm động. Sau một thời gian sống cùng nhau, chúng tôi cũng quyết định tổ chức đám cưới. Một đám cưới ít người biết như tôi mong muốn để trốn chạy những thành kiến x
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
642/1023
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT