watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện ngắn - Vẫn đợi em quay về

Lượt xem :
Truyện ngắn hay
Nhưng anh đi vội quá, anh đi mà chưa dạy em, dạy em cách để có thể quên anh đi. Mãi mãi!

***

Phong tới đón Vân trong ở sân bay, khi nắng chiều tắt lụi sau những rặng cây ven đường.

Lâu rồi không trở lại Hà Nội, những cảm giác trong Vân chẳng hề mới mẻ, tất cả mọi thứ như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua vậy. Nghĩ tới những điều đó, trong lòng Vân gợn lên những cảm giác nao nao khó tả.

“Lần này chị ra ngoài này có việc gì?”

Phong lên tiếng, Vân quay về với thực tại, Vân quên mất là đang đi bên cạnh Phong, cậu em trai nhỏ hơn Vân hai tuổi.

“Chị ra đây có chút việc tranh thủ đi chơi chút xíu, xa Hà Nội cũng hai năm rồi nên có chút nhớ” Vân khẽ cười.

“Cũng gần tới 7 giờ tối rồi, chị lên xe đi Phong chở về, chứ đi bộ mãi thế này thì tối mất”

Vân gật đầu, Phong giúp Vân xoay sở đống hành lý, rồi Vân trèo lên xe, Phong đưa Vân tới thằng nhà cậu út.


1. Ký ức của Phong

Dũng bị bệnh nặng nhưng Dũng giấu Vân, không muốn cho Vân biết chuyện, Vân là người yêu Dũng nhưng không vì thế mà anh nói cho Vân biết, bởi Vân còn ti tỉ những thứ khác phải lo mà công việc rồi học hành. Dũng cũng nói với mẹ là đừng cho Vân biết vội, Dũng nghĩ rằng mình cần có thời gian để sẵn sàng nói chuyện đó với Vân.

Từ ngày Dũng đổ bệnh, mẹ Dũng lo lắng nhiều lắm, có khi mẹ thức cả đêm để chăm sóc cho Dũng, những giọt nước mắt lại lăn dài trên gương mặt tiều tụy, hốc hác của bà. Từ ngày ba Dũng bỏ đi trong nhà chỉ có mẹ và Dũng, Dũng là niềm an ủi lớn nhất của mẹ, Dũng bị như thế bà ấy không lo sao được.

Dũng và Vân yêu nhau cũng được gần hai năm rồi. Vân là con gái miền Nam thẳng thắn, mạnh mẽ và cá tính. Còn Dũng là chàng trai Hà Nội ấm áp và chân thành, hai người họ đến với nhau, mau chóng và nhẹ nhàng như gió, như nắng vậy. Thực sự trông họ rất xứng đôi.

Phong là bạn Dũng, nên Phong cũng biết Vân. Phong gặp Vân lần đầu tiên trong triển lãm chung của Dũng và Phong, chẳng hiểu sao khi đó, khi cậu nhìn thấy ánh mắt, thấy nụ cười hồn nhiên của Vân, anh cứ đứng im ở đó, lặng ngắm Vân. Chỉ tới khi Dũng đập bộp vào vai Phong và nói rằng: “ Đây là chị Vân, bạn gái của anh” “Còn đây là Phong, đồng nghiệp của anh” Đăng giới thiệu một hồi. Vân mỉm cười chào Phong, Phong bối rối đáp lại “Em…em chào chị” Mặt cậu đỏ chín lên, ngượng ngùng.

Từ hôm đó, thi thoảng Đăng cũng rủ Phong đi chơi cùng với hai người, Phong ít khi nói thi thoảng khẽ cười theo. Những lúc đó Vân lại bày ra cớ để trêu trọc Phong, nào là “Em đẹp trai mà ít nói như vậy, bọn con gái nó thích lắm đó” “Đẹp trai như vậy, thì kiếm cô nào mà yêu đi chớ” Những khi đó Phong cũng chỉ biết cười.

Cũng chẳng biết tự lúc nào Phong dành thời gian nghĩ tới Vân nhiều đến như vậy, trước đâu cậu trong con người cậu chưa từng tồn tại cái cảm giác đó, như lúc này. Hình ảnh của Vân, ánh mắt đó, nụ cười ấy cứ loay hoay quẩn quanh trong đầu Phong, cậu cũng không biết định nghĩa nó như thế nào nữa. Đôi lúc cậu tự nhủ mình phải dứt nó đi thôi, Dũng là người yêu Vân và Vân cũng yêu Dũng rất nhiều, trong mắt Vân, Phong cũng chỉ là cậu em trai nhỏ hơn Vân hai tuổi mà thôi. Phong nghĩ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, câu cũng nghĩ rằng những cảm giác này chỉ tới với cậu một cách bất chợt thôi y như những cơn gió vậy, thoáng bay đến rồi lại thoáng bay đi, nhưng sự thực nó chưa bao giờ biến mất, sau ngần ấy năm. Phong luôn nghĩ về Vân, luôn nhớ tớ Vân , hơn lúc nào hết.

Ngày đó, Vân yêu Dũng nên có chuyện gì Phong cũng chỉ để nó ở trong lòng thôi, trong một góc nào đó sâu thẳm nhất trong đáy lòng mình. Đôi khi Phong ghen tỵ với Dũng, nhưng dù sao Vân cũng chỉ yêu một mình Dũng mà thôi, trong mắt Vân, Phong vẫn mãi chỉ là cậu em trai nhỏ hơn mình hai tuổi mà thôi.

Tình yêu của họ mặn nồng thắm thiết vô cùng, Phong nghĩ rằng sẽ chẳng có thứ gì, có điều gì có thể chia cắt họ, không cho họ đến với nhau. Nhưng cuộc đời luôn bất công như vậy, luôn trêu ngươi trước số phận của mỗi con người, luôn tạo ra những khổ đau mãi tới sau này vẫn không thể lành lặn lại như trước được, những vết cứa ứa máu và vô hình.

Mùa đông năm đó, Dũng mất vì căn bệnh ung thư quái ác. Vân cũng biết trước được, rồi mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy, nhưng sự thực đó vẫn vượt sức tưởng tượng của bản thân Vân, Phong biết rằng Vân tỏ ra mạnh mẽ như vậy thôi, nhưng sâu thẳm trong lòng Vân lại là sự yếu đuối, mỏng manh và dễ vỡ. Phong vẫn nhớ cái ngày đó, Vân khóc nhiều lắm, khóc cho tới khi cô không còn có thể khóc được nữa, đôi mắt Vân khô dại đi, tấm thân ngày càng tiều tụy, nhiều lúc Vân ngất lịm đi, Phong vào viện trông Vân đến hai tuần liền. Vết thương trong Vân quá lớn, biết lúc nào nó mới có thể lành lại, trả lại cho Phong, cô gái mạnh mẽ cá tính ngày nào.

Sau ngày đó, Vân rời xa Hà Nội, bởi Vân nói rằng không muốn lưu giữ một chút ký ức nào về nơi này nữa, cô chọn cách ra đi, trốn chạy nhưng đau thương. Phong muốn níu kéo Vân, nhưng không thể, Phong nghĩ rằng Vân cần có thời gian để sắp xếp lại mọi chuyện.

“Ở nơi này, anh luôn nhớ về em, muốn được nhìn thấy dáng người, ánh mắt hay nụ cười của em trong mùa thu Hà Nội, tôi muốn ở gần bên cạnh em để xoa dịu đi trong em những vết thương quá khứ, để tôi có đủ can đảm để nói rằng: Tôi nhớ em tôi yêu em nhiều lắm”

2. Ký ức của Vân

“Em yêu anh nhiều không?”

“Sao tự dưng anh lại hỏi như vậy?”

“Thì em cứ trả lời đi mà”

“Dĩ nhiên là có chứ, vậy nên đừng bao giờ rời xa em anh nhé?”

Anh chỉ khẽ cười, lặng lẽ như mùa thu Hà Nội vậy, như một câu trả lời chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ rời xa em đâu, anh sẽ mãi ở bên cạnh em như những tia nắng lung linh ngoài kia vậy, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, chăm sóc cho em và bảo vệ cho em, rồi anh sẽ cưới em làm vợ, chúng ta sẽ cùng sống trong một ngôi nhà nhỏ nhỏ xinh xinh ở ngoại ô thành phố, có một sân vườn nho nhỏ xinh xinh và mình sẽ trồng rau, rồi trồng hoa lên đó. Vào những chiều nắng nhạt, em và anh cùng nhau ngồi trên một chiếc xích đu màu trắng dưới gốc cây táo già, anh sẽ đọc sách cho em nghe, kể cho em những câu chuyện lý thú. Rồi sau, sau nữa căn nhà nhỏ của chúng ta lại đầy ắp tiếng cười của trẻ thơ, đó là khi em sẽ sinh cho anh những thiên thần. Nghĩ tới những điều đó, em hạnh phúc biết nhường nào.

Nhưng cuộc đời chẳng bao giờ được đẹp đẽ như một giấc mơ cả, nó nghiệt ngã và đơn đau hơn em tưởng rất nhiều. Em cứ ngỡ rằng, tình yêu của chúng mình, chỉ cần tình yêu hay sự tin tưởng thôi, em và anh sẽ dắt tay nhau tới bến bờ của niềm hạnh phúc. Nhưng rốt cuộc chẳng có thứ gì thoát khỏi cái vòng quẩn quanh của cuộc đời này.

Mùa thu mang anh đi nhanh quá, bỏ em lại bơ vơ, lạc lõng cùng mùa đông lạnh lẽo. Trái tim em như bị hàng trăm mảnh cứa, đớn đau và vô hình, chẳng bao giờ có thể lành đượ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
140/2378
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT