watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện ngắn - Anh mới bỏ việc, mình yêu nhau nhé!

Lượt xem :
Truyện ngắn hay
Kết thúc một cuộc sống...

Bắt đầu một cuộc tình.

***

Chiếc đồng hồ cổ điểm 12 giờ đêm, trong căn phòng tối tăm và buồn rầu vẫn vang lách cách đều đều tiếng bàn phím, nguồn sáng duy nhất sót lại là chiếc màn hình máy tính, nơi chủ nhân của nó vẫn chưa có ý định tắt đi và lên giường. Đêm nào cũng thế, Thanh Hạ ngồi trước màn hình hàng giờ đồng hồ từ khi buổi chiều chập choạng đến lúc trời về khuya chỉ để đọc mấy bài báo, xem vài cập nhật trạng thái của những người quen và không quen trên facebook hoặc trò chuyện vài câu bâng quơ với ai đó tình ngờ gặp được.

Có tiếng bước chân đang nhẹ nhàng đến gần, nhưng với sự tĩnh lặng lúc này thì không có thứ gì có có thể coi là âm thầm. Tiếng bàn phím bỗng im bặt khi bước chân ấy đến cửa phòng. Không gian sững lại: lặng thing như nó vốn như vậy. Thanh Hạ cố bắt được bất cứ tiếng động nào vang lên sau đó- tiếng đồng hồ, tiếng gió hay tiếng chiếc máy quạt mini trong máy tính của cô- bất cứ thứ gì. Rồi bàn tay của Thanh Hạ lại tiếp tục gõ lên bàn phím, đều đều, đôi khi đứt quãng rồi lại đều đều...

Bà Hạ Lan- mẹ của Thanh Hạ- vẫn còn đứng ngoài cửa phòng con gái mình, bà khẽ thở dài như sợ hơi thở của mình sẽ đánh động cũng như những bước chân khi nãy dù bà đã cố thật nhẹ nhàng. Con gái đang dần xa cách bà, bà không biết mình phải làm những gì để ngăn chặn điều đó mặc dù lòng bà cứ thôi thúc ý thức phải làm ngay. Bà Hạ Lan rời đi trong một tâm trạng đầy tâm sự.

Thanh Hạ: kết thúc...

Buổi sáng lại đến, như cái cách nó diễn ra trong cuộc đời Thanh Hạ. Thanh Hạ thức giấc, vệ sinh cá nhân, ăn sáng và leo lên chiếc xe hơi sang trọng để đến trường. Cô không mệt mỏi với cuộc sống ấy, cô cũng không chán chường hay đòi hỏi cuộc sống phải thay đổi, cô chỉ tự hỏi bao giờ thì nó kết thúc? "Kết thúc", một từ có vẻ kỳ lạ nhưng đó chính là điều mà Thanh Hạ nghĩ đến trong những khi cô không còn điều gì khác để hoạt động bộ não của mình. Đó là khi ngồi trên chiếc xe hơi này, là khi chiếc I Pad chẳng mang lại cho cô điều gì gọi là mới mẻ, bất ngờ trong ngày mới hay đơn giản là khi cô bước xuống xe và trên con đường tiến vào giảng đường. Thỉnh thoảng, cô cũng đặt ra câu hỏi "kết thúc" ấy khi có ai đó đưa ánh mắt về phía mình và họ bắt đầu trò chuyện- có lẽ hoặc chắc chắn là câu chuyện ấy có liên quan đến cô. Họ sẽ nói gì? Nói rằng cô có xe hơi riêng, tài xế riêng trong khi các sinh viên khác phải chen chúc nhau trên chiếc xe buýt chật chội, nóng bức? Hay họ sẽ nói cô sở hữu rất nhiều thứ hàng hiệu từ giỏ xách, áo quần đến những đôi giày giá trị với những con số mà khi sở hữu, họ phải suy nghĩ cả ngày trời vẫn chưa biết phải dùng để làm gì? Hay họ sẽ bàn tán về thành tích học tập đáng nể luôn dẫn đầu Khoa Quản trị kinh doanh, là sinh viên xuất sắc, đáng tự hào của nhà trường và về những tấm bằng ngoại ngữ mà để lấy được một trong số chúng với số điểm như cô nhiều người còn chẳng dám mơ?

Thanh Hạ không mong lắm những lời bàn tán thuần ngưỡng mộ vì cô biết chẳng mấy người nhắc đến điểm tốt của ai đó khi chưa khai thác cho bằng hết điểm xấu của người ta; trong trường hợp của cô thì "điểm xấu" chính là sự giàu có và hào nhoáng đến lố bịch này. Nhưng có lẽ mẫu câu hay gặp nhất vẫn là " Vì cô ta như thế nên mới được như thế". Khi không thành công như ai đó, người ta vẫn hay đổ lỗi cho những thuận lợi của người khác để an ủi bản thân mình. Thanh Hạ không trách và cũng không muốn trách sự đố kỵ "lành tính" đó, mấy ai hiểu được nỗi lòng của người trong cuộc.

Thôi thì không biết bao giờ cuộc sống này mới kết thúc?

Chọn một vị trí tương đối tách biệt và có thể quan sát được nhiều hướng, Thanh Hạ đợi buổi học bắt đầu. Sự thật là có những bài và có những môn cô không đi học vẫn có thể vượt qua dễ dàng, chỉ có điều cô muốn tránh những lời đồn ác ý khi cả năm học họ không thấy cô mà đến lúc tổng kết cô vẫn qua môn, không chỉ qua mà còn đạt được số điểm đáng ngưỡng mộ. Người có tiền thường hay bị gán cho cái mác dùng tiền để mua tất cả. Mà dù sao nếu không đi học cô cũng chẳng có việc để làm. Một sự thật khác chính là cô muốn đi học để tìm vận may mặc dù cô cũng không xác định được cái vận may ấy là thứ gì. Một thứ có thể kết thúc chăng? "kết thúc"- cái từ này vẫn cứ ám ảnh cô.

Buổi học kết thúc, càng lúc thời gian càng trôi thật nhanh, giảng đường lại đến giai đoạn ồn ào đủ những câu chuyện, câu hỏi và thông báo bủa vây khắp nơi. Thanh Hạ chán ghét những thứ không có trật tự, mất kiểm soát và hỗn độn. Đây chính là thời điểm cô muốn rời khỏi giảng đường nhất, sau lưng cô còn vang lên những từ như "hoạt động kỹ năng", "cộng điểm rèn luyện", "phải bắt buộc đi", "sẽ có ích cho các bạn" và nhiều thứ tương tự thế.

Thích sự ngăn nắp, yên tĩnh và có kiểm soát, Thanh Hạ tìm đến Thư viện, nơi mà cô phải ở lại mỗi khi cần sự tập trung. Có một mớ bài tập mà Thanh Hạ phải giải quyết trước khi kết thúc Học kì mặc dù các sinh viên khác xem chúng như tài liệu mà đến mùa thi họ mới động tới. "Nước đến chân mới nhảy", đây chính là thứ cản trở bước thành công của rất nhiều người. Thanh Hạ thì không thể đẩy bản thân vào tình thế như vậy được.

Có một cuộc sống nhàm chán, sống theo lịch trình định sẵn, gò bó và đôi khi ngột ngạt nhưng Thanh Hạ không cho phép mình thất bại với những công việc xung quanh. Không có mục tiêu, mơ ước, động lực phấn đấu thì không có nghĩa là bỏ bê bản thân, tự khiến mình trở thành một thành phần dư thừa và mờ nhạt trong xã hội. Đó là nguyên tắc của Thanh Hạ và cô sống với nguyên tắc chứ không sống với mục tiêu như những người khác, đơn giản là cô không (hoặc là chưa) có mục tiêu.

***

Vi Quân: ...một cuộc sống.

Thư viện hôm nay rất vắng, có lẽ vì mọi người đang mải miết ghi danh tham dự những hoạt động giúp "tăng điểm rèn luyện", Vi Quân thì không như thế, anh có chuyện phải làm. Và đến giờ anh vẫn còn băn khoăn vì chuyện ấy. Bước vào cánh cửa thư viện, người con gái ấy đã lọt ngay vào tầm mắt của anh. Cô ấy có làn da trắng như tì vết, nét mặt thoáng chút gì đó buồn buồn, rầu rầu trong dáng vẻ sang trọng của mình. Tim Vi Quân chợt đập nhanh như thể nó muốn thoát ra khỏi lồng ngực nhưng anh cố ghìm nó lại, không thể thất bại ngay lần đầu tiên được. Một chút sợ hãi, một chút lo lắng và một chút hoang mang, anh run rẩy đến gần cô gái.

- Thanh Hạ không thích điểm rèn luyện hả?- Vi Quân tự nhận thấy bắt chuyện như thế có vẻ phù hợp nhất.

Cô gái ngước lên nhìn anh đầy dò xét, tay nắm chặt cây bút, lòng bàn tay hướng vào trong cho thấy cô đang có sự phòng vệ- chính sự có kiến thức về ngành Tâm lý học đang phản bội anh, vậy là anh đã biết cô ấy phòng vệ anh, khí thế của anh đã giảm xuống mấy phần.

- Anh là...?

- À! Anh là Vi Quân, chắc em không biết anh, anh là khóa trên- vừa nói Vi Quân vừa chỉ chỉ tay lên trên như thể phòng học của anh là tầng trên của thư viện. Rồi nhận ra cử chỉ của mình hơi kỳ cục, Vi Quân bỏ tay xuống cười ngượng ngùng.

Cô gái vẫn còn dò xét như thế cô đang suy nghĩ nhiều lắm, rồi như đã suy nghĩ xong, cô hỏi tiếp:

- Anh với em có chuyện gì cần trao đổi sao? Nếu liên quan đến điểm rèn luyện thì em không hứng thú đâu.

Nói rồi cô quay xuống tiếp tục làm bài. Gì thế này? Cô ấy nghĩ anh là một tên đi tuyên truyền phòng trào của nhà trường sao? Vi Quân nghe mùi thất bại. À phải rồi, có lẽ cô chưa cảm nhận đ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
67/171
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT