watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết - Tôi muốn gả tổng tài

Lượt xem :
i ba người kia”.

“Đây là ca ngợi sao?”. Dịch Ngạo Dương mỉm cười hỏi.

“Cứ xem là vậy đi”. Cô liếc mắt nhìn anh xong gật đầu một cái.

Vì vậy cái miệng của anh càng mở lớn theo hình chữ A.

Đồ Thu Phong nhìn anh, vẻ mặt đăm chiêu, tiếp theo một chút kế sách nhanh chóng hiện lên trong mắt cô, khóe miệng nhếch lên.

“Được rồi”. Cô bỗng nhiên sửa lại, dùng hết sức la to lên như người điều khiển phiên đấu giá đóng búa xuống bàn. “Vì báo đáp ơn cứu mạng của anh, và để chúc mừng anh thoát khỏi ba tên sói đội lốt cừu kia, tôi quyết định đặc biệt khuyến mãi cho anh”.

Dịch Ngạo Dương nhíu mày, nhìn cô khó hiểu. “Có ý gì?”.

“Bắt đầu từ mai, tôi sẽ dẫn anh đi ăn lần mọi món ăn ngon ở Đài Bắc, du ngoạn tất cả các nơi đẹp nhất ở Đài Bắc, anh cứ ngồi đó chờ mong đi ha”. Cô mỉm cười nói.



Là ai nói phụ nữ xinh đẹp nhất định phải là bình hoa, ai nói ngực lớn là ngốc nghếch? Cô gái Đồ Thu Phong này đúng là giảo hoạt như hồ ly!

Chưa từng nghĩ tới thuê cô làm hướng dẫn, bất giác bị cô dắt đi, còn đem lòng yêu cô, Dịch Ngạo Dương vạn vạn không đoán được bản thân lại có ngày rơi vào trong tay một cô gái nhỏ hơn mình tám tuổi, đúng là giữa biển khơi tự chui đầu vào lưới.

Nhưng cô ấy đẹp như vậy, thông minh như vậy, độc lập như vậy, còn vô cùng hấp dẫn, làm cho anh ở với cô một giây lại mê cô thêm một phần, hoàn toàn không kềm chế được.

Nhưng vẫn may, người trúng tên tình yêu của Cupid không phải chỉ có mình anh, hình như cô cũng thích anh.

Anh còn nhớ lần đầu tiên khi nắm tay cô, bàn tay bé nhỏ ở trong tay anh run nhẹ. Lần đầu tiên khi anh hôn cô, cô hồi hộp cứng đờ hết cả người, thiếu chút nữa quên mất hô hấp mà hít thở không thông. Khi anh bá đạo liếc mấy người đàn ông khác dám can đảm nhìn cô, công khai biểu hiện chủ quyền, trên mặt anh dạng ra một nụ cười hạnh phúc.

Nói thật, rất khó tin anh và cô chỉ mới quen biết nửa tháng, chính thức quen nhau mới một tuần, vì anh cảm thấy hình như mình đã muốn ở bên cô cả đời, chờ đợi cô cả đời, khát vọng cô cả đời.

Anh muốn cô, muốn ôm cô, muốn tiến vào trong cơ thể cô nhiệt tình ân ái, hoàn toàn có được cô.

Anh là một người đàn ông hai mươi sáu tuổi sinh lý cơ năng bình thường, có một cô bạn gái xinh đẹp hấp dẫn, khó tránh khỏi có những xúc động. Nhưng cô vẫn còn trẻ, hồn nhiên lại hoàn toàn tin tưởng anh, không khỏi làm anh do dự, toàn tự mình tìm thống khổ.

Chưa bao giờ có cô gái nào mang lại cho anh cảm giác vừa ngọt ngào vừa tra tấn như thế, cho nên anh biết cô đặc biệt, hơn một lần anh đã nghĩ đến chuyện kết hôn, cho rằng phải như thế mới bảo hộ đầy đủ cho cô.

Cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, anh biết cô đến.

Anh tiến lên mở cửa, gặp bạn gái xinh đẹp đứng ngoài cười với mình, không chút nghĩ ngợi đưa tay kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô một nụ hôn nồng nhiệt nóng bỏng đủ để hai người phải rên rỉ.

Cô ngẩn đầu lên tựa lên lồng ngực anh, có chút mềm mại vô lực, nhưng hai mắt lại phi thường long lanh xinh đẹp.

“Anh trúng số à?”. Đồ Thu Phong đỏ mặt hỏi, giọng nói hơi khàn khàn.

“Đồ Thu Phong, em có đồng ý lấy anh không?”. Anh xúc động cầu hôn cô, làm cô bất ngờ ngẩn người ra.

“Cái gì… Cái gì?”. “Em có đồng ý lấy anh không?”. Hít sâu một hơi, anh thâm tình ngóng nhìn cô dịu dàng lặp lại lần nữa.

Đồ Thu Phong giật mình nhìn anh, hoàn toàn nói không nên lời.

Lấy anh? Anh có biết mình đang nói cái gì không? Bọn họ quen nhau mới bao lâu?

Cô còn là sinh viên, chỉ mới mười tám tuổi thôi. Còn anh, tuy rằng đã hai mươi sáu, nhưng vẫn đang sống cuộc sống được ba mẹ chu cấp. Vậy bọn họ lấy điều kiện và tư cách gì kết hôn?

Tuy rằng cô thích anh, thậm chí yêu anh, nhưng cô vẫn hy vọng anh có thể thay đổi cuộc sống thiếu gia chìa tay đòi tiền nhà, trở thành một người có năng lực làm việc, một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.

Cô hy vọng anh có thể làm ba mẹ anh thấy vui mừng, làm cô thấy hãnh diện, còn làm cho con của họ trong tương lai thấy sùng bái và tôn kính.

Nhìn anh nín thở chờ đợi, cảm giác tim mình đập điên cuồng, Đồ Thu Phong tuy biết rõ không nên xúc động, nhưng cô vẫn không thể ngăn cản chính mình đưa tay chạm vào khuôn mặt anh, nghẹn ngào mở miệng. “Em đồng ý”.

Trong giây lát Dịch Ngạo Dương thở hắt ra một ngụm khí lớn, nhanh chóng quàng tay kéo cô vào lòng, ôm thật chặt, như muốn cô nhập vào cơ thể mình.

“Trời à, em hù anh chết!”. Anh gầm nhẹ.

Cô tựa vào lòng anh mỉm cười, cảm giác tim anh đập so với bình thường gấp gáp hơn nhiều. Anh thật sự đang hồi hộp, lo lắng cô sẽ từ chối lời cầu hôn của mình. Lời chấp thuận của cô làm nụ cười trên mặt anh mở rộng hơn một chút.

“Đi thôi”. Anh bỗng nhiên buông cô ra, kích động định dắt tay cô định bước ra ngoài.

“Đi đâu?”. Cô vội hỏi.

“Đi chọn nhẫn kết hôn”. Anh hưng phấn nói.

Đồ Thu Phong sửng sốt một chút, ngừng bước lại lắc đầu. “Ngạo Dương, chúng ta ngồi xuống trước được không? Em có chuyện muốn nói với anh”.

“Chúng ta có thể vừa đi vừa nói”.

Cô lại lắc đầu. “Không được, chuyện em muốn nói rất quan trọng”.

Anh nhìn cô một cái, nhíu mày hỏi. “Quan trọng hơn cả việc đi mua nhẫn kết hôn của chúng ta sao?”.

Cô nhìn anh gật đầu.

Nhìn vẻ mặt kiên định và bộ dáng nghiêm trọng của cô, Dịch Ngạo Dương đành áp chế cỗ xúc động, thở dài thỏa hiệp, đưa tay đóng cửa phòng lại, dắt cô đi vào trong, ấn cô cùng ngồi xuống giường.

“Em muốn nói với anh cái gì?”. Kháng cự không được cổ trắng nõn của cô dụ hoặc trước mắt, anh cúi đầu hôn lên, lại bị cô nhẹ nhàng đẩy ra.

“Làm sao vậy?”.

Đồ Thu Phong im lặng trong chốc lát, nhìn thẳng hai mắt anh. “Em đồng ý lấy anh, Ngạo Dương, nhưng không phải là hiện tại”.

Dịch Ngạo Dương ngớ ra nhìn cô, giống như nghe không hiểu cô đang nói cái gì.

“Em có ý gì?”. Sau một lúc lâu, anh trầm giọng hỏi.

Cô hít sâu một hơi, cô nghiêm túc nói. “Ngạo Dương, năm nay em mới mười tám tuổi, còn muốn đi học –”.

“Điều này anh biết”. Anh ngắt lời cô. “Anh cũng đâu có muốn em bỏ học, chúng ta kết hôn xong, em vẫn có thể tiếp tục đi học”.

“Em biết, nhưng ngoài việc đó ra, chúng ta còn phải lo lắng rất nhiều chuyện”.

“Chuyện gì?”.

“Anh không về Mỹ sao?”. Cô lại nhìn anh hỏi.

Dịch Ngạo Dương hơi sửng sốt một chút, anh chưa nghĩ tới vấn đề này.

Đồ Thu Phong khẽ thở dài một hơi. “Anh không nghĩ tới đúng không?”.

“Cái này không phải là vấn đề, tương lai muốn sống ở đâu chúng ta có thể lựa chọn –”.

“Sao có thể không phải là vấn đề?”. Cô lắc đầu ngắt lời. “Nếu anh chấp nhận sống ở Đài Loan với em, cũng phải thông báo cho người nhà một tiếng, được họ đồng ý nữa. Nếu anh muốn về Mỹ, thì việc học của em phải làm sao? Em không muốn bỏ việc học tiêu tốn ba năm mới đỗ vào mà đi”.

“Vậy chúng ta sẽ sống ở Đài Loan”.

Đồ Thu Phong liếc anh một cái. “Anh nói nghe thật đơn giản”.

“Không thì sao nào?”. Anh phiền chán hỏi.

“Em hy vọng anh có thể thảo luận chuyện này với người nhà anh ở Mỹ rồi quyết định. Hơn nữa nếu anh thật sự muốn sống với em ở Đài Loạn, chúng ta phải tìm phòng chuyển ra khỏi khách sạn trướ
<<1 ... 34567 ... 20>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
270/1948
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT