watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết - Tình Yêu Ban Đầu, Tình Yêu Cuối Cùng

Lượt xem :
Bé con không vì thế mà giảm bớt kiêu ngạo với tác phẩm của chính mình, hướng anh giải thích rõ ràng: “ Đây là ông ngoại, đây là mẹ, còn đây là con\". Không có một từ nào nói đến cha. Đứa bé này có lẽ vẫn chưa hiểu được ý nghĩ của từ \"cha\", cũng có thể hiện giờ nó vẫn rất vui vẻ nên không có dành quan tâm đến \"người cha\", có hay không cũng không khác nhau. Ngôn Bách Nghiêu không nói gì những đáy lòng bỗng cảm thấy rất cô đơn. Anh nhìn đứa bé, nhưng không sao cất nổi lên lời,\" Cha là cha con đây\". Loại cảm thụ này không phải ai cũng có thể lĩnh hội.

Ánh mắt anh chứa đầy áy náy, vẫn nói cổ vũ con: “ Bức tranh của Gia Hiên thực đẹp\", sau đó ôn nhủ hỏi: “ Đến sinh nhật chú, Gia Hiên cũng vẽ tặng chú một bức như thế này có được không?\".

Bé con gật đầu thật mạnh tỏ sự đồng ý. Bé chính là rất thích chú này nha, cảm thấy chú rất thân thiết, lại còn có thể cùng bé nói chuyện, đưa bé đặt lên vai thật cao cao -- Ngôn Bách Nghiêu vươn tay giơ ngón út ra: “ Chúng ta ngoắc ngoắc, một trăm năm không được thay đổi\". Bé con cũng phối hợp thật tốt với anh, giơ ngón út bé xíu của mình ra ngoắc tay anh, nói: “ Một trăm năm cũng không thay đổi\". Một lát sau, tự dưng nghĩ đến chuyện gì mà bé ghé đầu vào tai anh thì thầm nói: “ Nhưng chú không được nói cho mẹ biết nhé!\".

Nghe vậy anh cười rất vui vẻ, liên tục gật đầu: “ Được! Chú cam đoan là sẽ không nói\". Xem ra đứa bé này thật sự có năng khiếu chinh phục mọi người, bé như vậy nhưng đã biết cách tạo được sự bất ngờ. Bé con thực vừa lòng với biểu hiện của anh, ngẩng đầu nói tiếp: “ Lần trước là sinh nhật của chú Mộ Thiên, con cũng có vẽ cho chú í một bức. Chú í cũng thật sự rất thích tranh của con\".

Chú Mộ Thiên? Ngôn Bách Nghiêu chợt nhíu mày, nhớ tới lần trước gặp phải Tần Mộ Thiên, không thể tưởng tượng được mức độ quen biết của hai người đã đến thế này. Ngày hôm ấy ở nhà hàng thấy hai người vừa cười vừa nói thực thân mật khiến anh cảm thấy không vui. Hơn nữa Uông Thủy Mạt còn nhận quà của hắn ta --- cô từ trước đến nay không dễ dàng làm quen với người lạ, huống chi còn nhận quà của người ta.

Anh thử hỏi dò: “ Chú Mộ Thiên là ai thế?\". Bé con rất nhanh đứng lên, chạy lon ton về phía tủ, kéo ngăn tủ lấy ra một quyển gì đó rồi lại chạy tới bên anh.

\" Đây chính là chú Mộ Thiên ---\", ảnh chụp rõ ràng chính là Tần Mộ Thiên. Đây là một quyển album, bên trong có vài bức ảnh của bé con chụp cùng hắn, còn có cả ảnh chụp chung với Uông Thủy Mạt, ba người cười thực sáng lạn. Nền của bức ảnh có khi là ở Mỹ, cũng có khi ở Thượng Hải.

Anh cười hỏi con: “ Chú Mộ Thiên có tốt với con không?\". Bé con gật đầu thật mạnh bày tỏ sự đồng ý: “ Chú Mộ Thiên rất thích con, mỗi lần gặp đều làm nhiều đồ ăn ngon cho con. Con thích nhất là pizza của chú Mộ Thiên. Còn nữa nhé, chú cũng mua rất nhiều đồ chơi hay cho con ---\", nói đến Tần Mộ Thiên là đứa bé này không thể dừng, cứ thao thao bất tuyệt mà nói.

Anh càng nghe càng cảm thấy không vui, nhưng vẫn là mỉm cười ôn nhu hỏi con: “ Về sau chú cũng sẽ đưa con đy chơi thường xuyên, con sẽ cũng quý chú như thế chứ?\". Bé con nghe vậy chỉ khẽ xoa đầu, nghiêm túc suy tư một chút, một lúc sau bé đứng lên chạy ra khỏi phòng nhưng không nói gì với anh cả.

Lòng anh cảm thấy một trận mất mát, mình thế này lại muốn tranh giành tình cảm của đứa nhỏ với Tần Mộ Thiên. Anh chỉ biết thở dài, chuẩn bị đứng lên. Bỗng lúc này thấy cái đầu nhỏ của bé con lộ ra ở cửa, nói rất đáng yêu: “ Con cũng sẽ thích chú\". Vừa nói xong đầu liền rụt vào, giống như là ngượng ngùng vậy. Thật không biết diễn tả thế nào hết được sự đáng yêu này! Ngôn Bách Nghiêu bật cười, tâm tư lại trở nên tốt hơn.
Bước vào nhà ăn thấy bé con đang cố hết sức với lên bàn đấy hộp sữa. Ngôn Bách Nghiêu chạy tới, tiếp nhận tay bé nói: “ Muốn uống sữa phải không, để chú giúp\".

Uông Thủy Mạt cũng vừa ở trong bếp, mang ra một cái nồi nhỏ, nói: “ bé con muốn mời anh uống nước hoa quả\", xem ra bé thực thích anh rồi. Có lẽ bởi cùng huyết thống nên bé không có cảm giác xa lạ với anh, mới hơn nửa ngày bên nhau đã trở nên yêu thích anh mất rồi. Theo góc độ tâm lý mà nói thì muốn con phát triển sự nam tính thì tốt nhất vẫn là phải học theo cha.

Anh bật cười hỏi lại: “ Phải không?\". Bé con dùng cái muỗng nhỏ múc ra từ trong nồi ra rồi đổ vào trong bát, vui vẻ nói: “ Thật sự ngon lắm ạ\".

Uông Thủy Mạt thản nhiên nói: “ Anh đưa bé đy chơi, em nấu cơm đã\". Ngôn Bách Nghiêu đang cầm thìa đưa lên miệng cho con uống, nghe thấy vậy liền nói: “ Không cần đâu, anh đã gọi điện đặt đồ ăn ở khách sạn rồi, rất nhanh nữa sẽ mang tới\". Cô đã bận rộn cả một ngày nên anh không muốn nhìn cô lại phải nấu ăn.

Uông Thủy Mạt lắc đầu cự tuyệt: “ Đồ ăn bên ngoài cho rất nhiều loại gia vị, thật sự không tốt đối với sức khỏe của con\". Thực ra thì đồ ăn bên ngoài thường không hợp khẩu vị của con lắm.

Bé con đang ăn rất ngon, cũng nói với anh: “ Chú cũng uống đy\", biểu hiện rất lễ phép. Cô giáo dục con xem ra rất tốt, bé nhưng đã biết cách cư xử rồi. Anh đưa lên miệng uống một ngụm, vị ngọt vừa phải, mang theo vị sữa nồng đậm, thật sự là rất ngon, khó trách sao bé con lại yêu thích đến vậy.

Nhớ tới đã có lúc anh hồ đồ mà mắng cô rồi nói đứa bé là \"con riêng\", tuy chỉ là vô tình nhưng anh vẫn thấy hối hận. Bây giờ quay sang nhìn con anh cảm thấy xúc động vô cùng. Không thể tưởng tượng dược đứa trẻ này lại là con mình. Anh buông thìa xuống, cúi đầu nói rất nhỏ: “ Thật xin lỗi con\".

Bé con ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn như viên bi ve khẽ chuyển động, miệng vừa mới nuốt xuống rồi nói: “ Chú vừa nói gì thế ạ?\", bé hình như có nghe thấy chú í nói gì đó thì phải. Ngôn Bách Nghiêu lắc đầu, cười nói: “ Không có gì đâu, mau ăn đy con. Ăn xong chúng ta sẽ đy mua đồ chơi được chứ? Chú muốn đưa Gia Hiên đy mua đồ chơi đấy\".

Trên hành lang lúc này chợt thấy yên lặng lạ thường, cô đẩy cửa phòng chơi thì thấy bé con đang gối lên đùi anh ngủ một cách ngon lành. Ngôn Bách Nghiêu thấy cô tiến vào, lấy tay ra dấu im lặng. Cô nhẹ nhàng bước đến gần, âm thanh phát ra thực khẽ: “ Con ngủ được bao lâu rồi?\". \" Vừa mới ngủ thôi!\", cô chậm rãi bế con vào lòng, đem lên giường. Lúc này quay sang anh thì thấy thần sắc có phần cứng ngắc.

\" Anh làm sao thế?\" cô hỏi. Anh cười xấu hổ trả lời: “ Hình như là bị tê chân rồi\". Bé con chơi chán liền nói mệt, ghé vào đùi anh rồi ngủ ngon lành. Anh sợ đánh thức con nên vẫn cố duy trì một động tác từ lúc nãy đến giờ, ngay cả thở cũng chẳng dám thở mạnh. Cô ôm bé con ra khỏi lòng anh thì anh vẫn chưa thấy gì, chỉ khi đứng lên mới phát hiện chân đã muốn khụy xuống.

Cô hơi nhíu mày nói: “ Em đem con về phòng đã\" rồi lặng lẽ xoay người ra cửa. Anh chống tay, từ từ đứng dậy. Đùi phải của anh giờ chẳng còn cảm giác gì cả, tê điên dại, cứ như có hàng ngàn cây kim châm vào vậy.

Cô rất nhanh đã trở lại phòng, tay đỡ lấy người anh nói: “ Anh ngồi xuống ghế đy\". Khoảng cách giữa hai người lúc này thật gần, anh có thể ngửi được mùi hương trên người cô. Căn phòng được thắp sáng nhờ một ngọn đèn nhỏ, tỏa ra thứ ánh sáng trong trẻo.

Một lúc lâu sau chân anh đã hết tê. Bước từng bước chậm chạp, anh đy về phía phòng bếp, trước mắt là cảnh cô mặc tạp dề đứng bận rộn trong bếp, thực quen thuộc. Trước kia cô cũng rất hay nấu ăn, nhưng anh lúc đấy không hề có để ý đến bao giờ. Lòng bỗng cảm thấy mông lung, nếu mãi mãi như thế này thì tốt.

Tiếng chuông điện thoại bỗng kéo đ
<<1 ... 3132333435 ... 39>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
475/2153
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT