Tiểu thuyết - Tình Yêu Ban Đầu, Tình Yêu Cuối Cùng
Lượt xem : |
: “ Rẽ trái\". Quay đầu sang nhìn cô, ánh mắt kiên định mà đanh thép: “ Anh biết\". Cô không biết là chiều nào anh cũng đy đến chỗ đó, chỉ là không nhìn được con, nhưng chỉ cần nhìn nơi đó sẽ đem lại cho anh một cảm giác an ủi. Cho nên đường xá khu này anh thực đã quá quen thuộc.
Hai người đến sớm nên không phải xếp hàng quá dài chờ đợi. Xe ngừng lúc này cô mới nói: “ Còn mười phút nữa mới tan học. Chúng ta cứ chờ đã\". Đã từng trăm lần nghĩ đến cảnh hai cha con anh gặp nhau, nhưng giờ hiện thực ở trước mắt, cô ngược lại thản nhiên không ngờ.
Chỉ có mỗi anh là cảm giác khó khăn, thực sự quá khó khăn. Ngồi không yên mà đứng cũng không xong. Trong tay anh kẹp điếu thuốc, làm thế nào mà châm mãi không xong. Cô cảm nhận được anh hôm nay có gì đó khác thường, chỉ là trầm mặc không nói gì cả. Điếu thuốc vừa được châm thì trong xe bỗng tràn ngập mùi nhàn nhạt của nó, nếu lưu lại mùi thì không tốt cho con nên anh bước ra ngoài.
Cô bỗng nhiên cảm giác xúc động, nở một nụ cười nhẹ nhàng. Anh có vẻ cũng hơi khoa trương quá thì phải, theo cô thì anh chưa từng có cái bộ dạng này, đầy chật vật khổ sở. Chỉ đơn giản là hai người đy đón con thôi mà, nhưng điều này cũng chứng tỏ anh thực sự rất coi trọng đứa bé này. Vì thế mà khiến cô càng cảm thấy bất an cùng lo sợ, có phải hay không anh muốn cùng cô tranh giành đứa bé?
Bé con vừa nhìn thấy mẹ liền cười tít cả mắt, tay chân vẫy loạn xạ cả lên, chạy cả ra khỏi hàng ngũ đang xếp, nói: “ Mẹ! Mẹ!\". Cô nở một nụ cười rực rỡ, giang tay ôm lấy con. Theo thói con, bé con liền được thể nhào lên cả người cô, tựa như con gấu con đáng yêu ôm lấy cô: “ Mẹ! Mẹ!\".
\"Ở trường con có nghe lời cô giáo không đấy?\", cô bế con lên, xem ra ngày càng nặng rồi đấy. Khi vừa mới sinh con thực gầy yếu, chỉ như một con mèo con. Bé con tựa đầu vào vai mẹ, không ngừng cọ cọ, trả lời: “ Có ạ. Cô giáo còn thưởng cho con nữa\".
Cô nhẹ nhàng cười hỏi: “ Thưởng cho con cái gì thế?\". Bé con trong ngực cô trả lời đầy kiêu hãnh: “ Con được thưởng hẳn 5 viên bi nhé\". Vừa nói xong bé đã muốn giãy xuống: “ Để con tìm cho mẹ xem\". Cô nói mà tràn ngập ý cười: “ Về nhà rồi chúng ta cùng xem\", bé con ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Bỗng nhiên lúc này bé con liền ghé tai mẹ, thì thầm nhỏ to: “ Mẹ, mẹ có phát hiện ra ở đằng sau có một người rất kỳ lạ không? Từ nãy giờ cứ nhìn mẹ con mình í\". Cô chỉ cười, không cần xoay người cũng biết người đó là ai. Nhẹ nhàng giải thích cho con: “ Có phải là cái chú mặc đồ tây không hả nhóc con? Đấy là bạn mẹ đấy, hôm nay mẹ ngồi nhờ xe chú ý để đón con đấy\".
Bé con hiểu được rồi gật đầu, quay đầu ra sau hướng Ngôn Bách Nghiêu mà cười ngọt ngào, vẫy tay chào hỏi: “ Chào chú, cháu là Uông Gia Hiên ạ\". Nụ cười rộ lên như thế của bé con giống y hệt với cô, như vầng trăng vậy. Ngôn Bách Nghiêu cười đáp lại, với tay nắm lấy tay bé con nhưng vì có chút khẩn trương nên sợ mình sẽ làm đau con, thật sự phải thật cẩn thận, giống như nắm trong tay giờ là bảo bối trân quý nhất đời anh vậy. Nụ cười không tự chủ mà cũng thật rực rỡ.
Thời điểm anh phát hiện mình có một đứa con đã muốn sướng đến phát điên. Sau khi nghe được tin đó mà tận đến nửa đêm, trong giấc mộng mà vẫn muốn nửa tin nửa ngờ. Nhưng giờ phút này anh mới chính thức cảm nhận niềm vui sướng đó một cách toàn vẹn, đứa bé này là sự dung hòa giữa anh và cô, có những nét của cô nhưng cũng có nét của anh, thật sự là một việc khiến con người ta phải sửng sốt! Từng nghĩ rằng cuộc đời này anh với cô sẽ chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa, nhưng ai đoán được chữ ngờ, giờ đây sự tồn tại của đứa bé này là sợi dây liên kết mạnh mẽ nhất giữa anh và cô.
Bé con thực đáng yêu, bé bé xinh xinh, tựa như thiên sứ của anh vậy. Lòng anh bỗng cảm giảm thực xúc động, lại có điểm rối loạn, hướng Thủy Mạt anh cười hỏi: “ Để cho anh bế bé được không?\".
Còn cách xe vài chục bước đy bộ, cô quay đầu sang trưng cầu ý kiến của bé con: “ Để cho chú bế con được không? Tay mẹ hơi mỏi\", bé con trong lòng cô chỉ lắc lắc cái đầu của mình. Rốt cuộc thì nó vẫn chỉ quấn quýt lấy mẹ mà thôi; cô quay nhìn anh ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
Ngôn Bách Nghiêu vẫn không buông ý định, giọng nói đầy mê hoặc: “ Bé con ngoan, tay mẹ đau rồi để chú bế được không? Chú thật sự khỏe lắm đấy!\", bé con dường như đã động lòng, anh lại tiếp tục: “ Hơn nữa chú còn có thể bế con thật cao, thật cao ý, như thế kia kìa --\", anh nói xong liền chỉ vào một cặp vợ chồng bên cạnh, ông bố đang bế đứa bé gái trên bả vai, bé gái kia thật sự đang cươi thực ngọt ngào.
Bé con đã thật sự bị tác động bởi anh, không có cự tuyệt lại mà để mặc anh ôm bé vào lòng. Thân thể nhỏ bé và rất mềm mại, lại thoang thoảng mùi sữa, thật sự khiến anh xúc động không thôi. Anh nhẹ nhàng ôm con, rất sợ mình sẽ làm con đau. Đây là con anh, đứa bé này chính là con anh. Thật bé nhỏ nhưng cũng thật thần kỳ! Nhưng sao nó lại bé nhỏ thế này, không đủ tháng đã phải sinh non.
Cô cầm cặp sách của con trong tay, nghiêng đầu nhìn cha con bọn họ đang đy bên cạnh. Lúc này anh bỗng quay đầu, ôn nhu nói: “ Cảm ơn em\". Từng làn gió nhẹ nhàng thổi qua, lẫn trong tiếng gió là những tiếng cười đùa của bọn trẻ vừa tan trường. Cô bỗng cảm thấy ngơ ngẩn.
Bé con tâm tư vẫn như như làn nước trong, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của mọi người. Tuy mới gặp Ngôn Bách Nghiêu nhưng đã nhanh chóng thân thiết với anh.
Đến lúc xuống xe, Ngôn Bách Nghiêu vừa mới mở cửa xe ra thì bé con đã giơ hai tay bé nhỏ của mình ra, chờ được anh ôm. Một nụ cười ngây thơ đáng yêu xuất hiện trên môi bé, nói với anh: “ Để con cho chú xem những ngôi sao mới của con nhé, có hẳn 5 ngôi sao cơ!\". Bé vừa nói vừa khoa tay múa chân thể hiện, thật sự thấy rất tự hào vì phần thưởng của mình. Ngôn Bách Nghiêu cảm thấy thật sự yêu chết mất cử chỉ của bé, liền đặt lên trán một cái thơm nhẹ, nói: “ Được\".
Bé con kéo anh đến phòng chơi của mình, căn phòng tuy không lớn nhưng lại đầy ắp những món đồ chơi thú vị, được sắp xếp rất có thứ tự, Xen ra Uông Thủy Mạt thật sự rất cưng chiều con. Vừa vào đến phòng bé đã bắt đầu lục khắp cặp sách của mình, tìm tìm kiếm kiếm. Ánh mắt không tự chủ mà cong cong hình lưỡi liềm, lóe lên những tia sáng tinh tinh. Bàn tay bé nhỏ chìa ra trước mặt Ngôn Bách Nghiêu nói: “ Chú xem đy, đây là ngôi sao của con đấy. Cô giáo nói con rất thông minh nhé\".
Ngôn Bách Nghiêu cũng không che giấu sự khen thưởng của mình: “ Gia Hiên của chúng ta thật lợi hại đấy!\". Anh chăm chú nhìn những ngôi sao trong cái hòm nhỏ, bên trong thật sự có rất nhiều loại, kinh ngạc hỏi con: “ Vì sao con toàn để ngôi sao trong hòm thế?\". Những ngôi sao trong hòm thật sự rất đẹp, đủ mọi loại màu sắc thu hút ánh nhìn của người khác. Bé con quay đầu nhìn anh, tủm tỉm cười: “ Con muốn bắt chúng rồi đưa cho mẹ!\". Một mặt nói một mặt lấy ra trong cặp sách một chiếc thiệp được làm thủ công: “ Còn có cái này nữa, sinh nhật mẹ sắp đến rồi\".
Anh biết còn chưa đến 2 tuần nữa là tới sinh nhật cô. Trước kia khi hai người còn ở chung thì mỗi dịp sinh nhật chỉ bày biện ăn uống hơn ngày thường 1 chút mà thôi, cô vốn tính luôn tiết kiệm.
Thiệp bé làm chỉ dùng loại giấy bình thường, dùng giấy gấp thành, có màu lam khá bắt mắt. Trên tấm thiệp là một bức tranh do chính bé vẽ, do tay còn non yếu nên những nét vẽ vẫn nguệch ngoạc, nhưng nhìn ra được đó là 1 bức tranh vẽ 3 bông hoa hướng dương dưới 1 gốc cây lớn. Màu sắc trong có vẻ hơi kỳ lạ, có vàng có tím, lại có cả hồng.
Hai người đến sớm nên không phải xếp hàng quá dài chờ đợi. Xe ngừng lúc này cô mới nói: “ Còn mười phút nữa mới tan học. Chúng ta cứ chờ đã\". Đã từng trăm lần nghĩ đến cảnh hai cha con anh gặp nhau, nhưng giờ hiện thực ở trước mắt, cô ngược lại thản nhiên không ngờ.
Chỉ có mỗi anh là cảm giác khó khăn, thực sự quá khó khăn. Ngồi không yên mà đứng cũng không xong. Trong tay anh kẹp điếu thuốc, làm thế nào mà châm mãi không xong. Cô cảm nhận được anh hôm nay có gì đó khác thường, chỉ là trầm mặc không nói gì cả. Điếu thuốc vừa được châm thì trong xe bỗng tràn ngập mùi nhàn nhạt của nó, nếu lưu lại mùi thì không tốt cho con nên anh bước ra ngoài.
Cô bỗng nhiên cảm giác xúc động, nở một nụ cười nhẹ nhàng. Anh có vẻ cũng hơi khoa trương quá thì phải, theo cô thì anh chưa từng có cái bộ dạng này, đầy chật vật khổ sở. Chỉ đơn giản là hai người đy đón con thôi mà, nhưng điều này cũng chứng tỏ anh thực sự rất coi trọng đứa bé này. Vì thế mà khiến cô càng cảm thấy bất an cùng lo sợ, có phải hay không anh muốn cùng cô tranh giành đứa bé?
Bé con vừa nhìn thấy mẹ liền cười tít cả mắt, tay chân vẫy loạn xạ cả lên, chạy cả ra khỏi hàng ngũ đang xếp, nói: “ Mẹ! Mẹ!\". Cô nở một nụ cười rực rỡ, giang tay ôm lấy con. Theo thói con, bé con liền được thể nhào lên cả người cô, tựa như con gấu con đáng yêu ôm lấy cô: “ Mẹ! Mẹ!\".
\"Ở trường con có nghe lời cô giáo không đấy?\", cô bế con lên, xem ra ngày càng nặng rồi đấy. Khi vừa mới sinh con thực gầy yếu, chỉ như một con mèo con. Bé con tựa đầu vào vai mẹ, không ngừng cọ cọ, trả lời: “ Có ạ. Cô giáo còn thưởng cho con nữa\".
Cô nhẹ nhàng cười hỏi: “ Thưởng cho con cái gì thế?\". Bé con trong ngực cô trả lời đầy kiêu hãnh: “ Con được thưởng hẳn 5 viên bi nhé\". Vừa nói xong bé đã muốn giãy xuống: “ Để con tìm cho mẹ xem\". Cô nói mà tràn ngập ý cười: “ Về nhà rồi chúng ta cùng xem\", bé con ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Bỗng nhiên lúc này bé con liền ghé tai mẹ, thì thầm nhỏ to: “ Mẹ, mẹ có phát hiện ra ở đằng sau có một người rất kỳ lạ không? Từ nãy giờ cứ nhìn mẹ con mình í\". Cô chỉ cười, không cần xoay người cũng biết người đó là ai. Nhẹ nhàng giải thích cho con: “ Có phải là cái chú mặc đồ tây không hả nhóc con? Đấy là bạn mẹ đấy, hôm nay mẹ ngồi nhờ xe chú ý để đón con đấy\".
Bé con hiểu được rồi gật đầu, quay đầu ra sau hướng Ngôn Bách Nghiêu mà cười ngọt ngào, vẫy tay chào hỏi: “ Chào chú, cháu là Uông Gia Hiên ạ\". Nụ cười rộ lên như thế của bé con giống y hệt với cô, như vầng trăng vậy. Ngôn Bách Nghiêu cười đáp lại, với tay nắm lấy tay bé con nhưng vì có chút khẩn trương nên sợ mình sẽ làm đau con, thật sự phải thật cẩn thận, giống như nắm trong tay giờ là bảo bối trân quý nhất đời anh vậy. Nụ cười không tự chủ mà cũng thật rực rỡ.
Thời điểm anh phát hiện mình có một đứa con đã muốn sướng đến phát điên. Sau khi nghe được tin đó mà tận đến nửa đêm, trong giấc mộng mà vẫn muốn nửa tin nửa ngờ. Nhưng giờ phút này anh mới chính thức cảm nhận niềm vui sướng đó một cách toàn vẹn, đứa bé này là sự dung hòa giữa anh và cô, có những nét của cô nhưng cũng có nét của anh, thật sự là một việc khiến con người ta phải sửng sốt! Từng nghĩ rằng cuộc đời này anh với cô sẽ chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa, nhưng ai đoán được chữ ngờ, giờ đây sự tồn tại của đứa bé này là sợi dây liên kết mạnh mẽ nhất giữa anh và cô.
Bé con thực đáng yêu, bé bé xinh xinh, tựa như thiên sứ của anh vậy. Lòng anh bỗng cảm giảm thực xúc động, lại có điểm rối loạn, hướng Thủy Mạt anh cười hỏi: “ Để cho anh bế bé được không?\".
Còn cách xe vài chục bước đy bộ, cô quay đầu sang trưng cầu ý kiến của bé con: “ Để cho chú bế con được không? Tay mẹ hơi mỏi\", bé con trong lòng cô chỉ lắc lắc cái đầu của mình. Rốt cuộc thì nó vẫn chỉ quấn quýt lấy mẹ mà thôi; cô quay nhìn anh ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
Ngôn Bách Nghiêu vẫn không buông ý định, giọng nói đầy mê hoặc: “ Bé con ngoan, tay mẹ đau rồi để chú bế được không? Chú thật sự khỏe lắm đấy!\", bé con dường như đã động lòng, anh lại tiếp tục: “ Hơn nữa chú còn có thể bế con thật cao, thật cao ý, như thế kia kìa --\", anh nói xong liền chỉ vào một cặp vợ chồng bên cạnh, ông bố đang bế đứa bé gái trên bả vai, bé gái kia thật sự đang cươi thực ngọt ngào.
Bé con đã thật sự bị tác động bởi anh, không có cự tuyệt lại mà để mặc anh ôm bé vào lòng. Thân thể nhỏ bé và rất mềm mại, lại thoang thoảng mùi sữa, thật sự khiến anh xúc động không thôi. Anh nhẹ nhàng ôm con, rất sợ mình sẽ làm con đau. Đây là con anh, đứa bé này chính là con anh. Thật bé nhỏ nhưng cũng thật thần kỳ! Nhưng sao nó lại bé nhỏ thế này, không đủ tháng đã phải sinh non.
Cô cầm cặp sách của con trong tay, nghiêng đầu nhìn cha con bọn họ đang đy bên cạnh. Lúc này anh bỗng quay đầu, ôn nhu nói: “ Cảm ơn em\". Từng làn gió nhẹ nhàng thổi qua, lẫn trong tiếng gió là những tiếng cười đùa của bọn trẻ vừa tan trường. Cô bỗng cảm thấy ngơ ngẩn.
Bé con tâm tư vẫn như như làn nước trong, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của mọi người. Tuy mới gặp Ngôn Bách Nghiêu nhưng đã nhanh chóng thân thiết với anh.
Đến lúc xuống xe, Ngôn Bách Nghiêu vừa mới mở cửa xe ra thì bé con đã giơ hai tay bé nhỏ của mình ra, chờ được anh ôm. Một nụ cười ngây thơ đáng yêu xuất hiện trên môi bé, nói với anh: “ Để con cho chú xem những ngôi sao mới của con nhé, có hẳn 5 ngôi sao cơ!\". Bé vừa nói vừa khoa tay múa chân thể hiện, thật sự thấy rất tự hào vì phần thưởng của mình. Ngôn Bách Nghiêu cảm thấy thật sự yêu chết mất cử chỉ của bé, liền đặt lên trán một cái thơm nhẹ, nói: “ Được\".
Bé con kéo anh đến phòng chơi của mình, căn phòng tuy không lớn nhưng lại đầy ắp những món đồ chơi thú vị, được sắp xếp rất có thứ tự, Xen ra Uông Thủy Mạt thật sự rất cưng chiều con. Vừa vào đến phòng bé đã bắt đầu lục khắp cặp sách của mình, tìm tìm kiếm kiếm. Ánh mắt không tự chủ mà cong cong hình lưỡi liềm, lóe lên những tia sáng tinh tinh. Bàn tay bé nhỏ chìa ra trước mặt Ngôn Bách Nghiêu nói: “ Chú xem đy, đây là ngôi sao của con đấy. Cô giáo nói con rất thông minh nhé\".
Ngôn Bách Nghiêu cũng không che giấu sự khen thưởng của mình: “ Gia Hiên của chúng ta thật lợi hại đấy!\". Anh chăm chú nhìn những ngôi sao trong cái hòm nhỏ, bên trong thật sự có rất nhiều loại, kinh ngạc hỏi con: “ Vì sao con toàn để ngôi sao trong hòm thế?\". Những ngôi sao trong hòm thật sự rất đẹp, đủ mọi loại màu sắc thu hút ánh nhìn của người khác. Bé con quay đầu nhìn anh, tủm tỉm cười: “ Con muốn bắt chúng rồi đưa cho mẹ!\". Một mặt nói một mặt lấy ra trong cặp sách một chiếc thiệp được làm thủ công: “ Còn có cái này nữa, sinh nhật mẹ sắp đến rồi\".
Anh biết còn chưa đến 2 tuần nữa là tới sinh nhật cô. Trước kia khi hai người còn ở chung thì mỗi dịp sinh nhật chỉ bày biện ăn uống hơn ngày thường 1 chút mà thôi, cô vốn tính luôn tiết kiệm.
Thiệp bé làm chỉ dùng loại giấy bình thường, dùng giấy gấp thành, có màu lam khá bắt mắt. Trên tấm thiệp là một bức tranh do chính bé vẽ, do tay còn non yếu nên những nét vẽ vẫn nguệch ngoạc, nhưng nhìn ra được đó là 1 bức tranh vẽ 3 bông hoa hướng dương dưới 1 gốc cây lớn. Màu sắc trong có vẻ hơi kỳ lạ, có vàng có tím, lại có cả hồng.
Bài viết liên quan!