Truyện ngắn - Người đàn ông đi về phía cầu vồng
Lượt xem : |
lòng đất. Cô cố chạy thật nhanh, cố vùi vào mưa để quên đi giọng nói của người đàn ông vừa ngồi cùng cô trong quán. Mắt cô nhòa đi, đường phố phủ một màu trắng xóa của mưa, những giọt nước lăn dài trên má, cô không còn biết mưa đang khóc hay cô đang khóc. Lâm chạy theo cô, anh kéo cô lại hét bên tai cô điều gì đó. Cô quay lại nhìn anh rồi vung tay tát mạnh một cái vào khuôn mặt thanh tú đang lo lắng nhìn cô, những giọt nước trên má cô hòa vào mưa không còn vị mặn chát, cô hét trong mưa, trút hết bao nỗi đau anh đã bắt cô phải gánh chịu khi sáu năm trước nhẫn tâm dời xa cô. Cô vùng vẫy trong vòng tay anh, cô căm ghét vòng tay cô từng nhớ da diết, cô hờn trách hơi thở đã từng quen thuộc, mọi cảm xúc cô chôn vùi bấy lâu vỡ òa trong mưa. Anh kéo cô vào lòng, nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang cố thoát khỏi anh. Anh ta liên tục nói xin lỗi, liên tục nói hãy cho anh ta cơ hội bù đắp cho cô. Cô không nghe thấy, cô kiệt sức và không nghe thấy bất kì điều gì, cô như con mèo nhỏ ướt sũng đứng dưới mưa, cô chẳng còn đủ sức vùng vẫy, chẳng còn đủ sức tặng cho người đàn ông xấu xa đó thêm một cái tát. Đầu óc cô trở nên trống rỗng, cô không còn biết nên làm gì . Mưa tạnh, cô run rẩy trong vòng tay anh, một cảm giác xa lạ len lỏi trong tim cô, vòng tay này sáu năm trước đã từng rất quen thuộc. Giờ đây hơi ấm đã lạnh ngắt trong mưa, cô ngước mắt nhìn anh, anh khẽ hôn lên vài sợi tóc mai ướt trên trán cô rồi thì thầm:
- Hãy để anh về bên em thêm một lần nữa. Được không em?
Tai Khanh vẫn ù đi, cô không còn chút sức lực nào, cô không biết điều gì đang xảy ra với cô. Cô rụt tay và lùi lại tránh vòng tay của Lâm, giọng nói của cô trở nên yếu ớt:
- Anh về đi và đừng nói thêm điều gì.
Lâm thừa biết tính cô, một khi cô đã nhìn anh với ánh mắt mỏi mệt là lúc không thể làm trái sự bướng bỉnh của cô, nhưng nhìn dáng vẻ mỏng manh của cô anh không thể để cô tự về. Anh lẳng lặng đi lấy xe rồi mỉm cười:
- Để anh đưa em về.
Hà Nội sau cơn mưa trở nên lặng lẽ, đường phố vẫn lung linh ánh đèn nhưng dường như thoáng buồn sau cơn mưa nặng hạt. Cô và Lâm đều im lặng, cả hai không ai nói thêm câu nào. Bước vào căn phòng quen thuộc cô ngồi thụp xuống. Hôm nay sinh nhật cô, Châu Nguyên không ở bên, Hà Nội tặng cô một cơn mưa rực rỡ và thổi vào lòng cô một con sóng dữ dội. Mưa tạnh rồi sao cô vẫn thấy má mình ướt sũng, cô nhận ra cô đang khóc, lòng cô rối ren bao hỗn độn, cô khóc nhưng không vì một điều cụ thể nào. Cô khóc vì mọi thứ cứ rối lên, cô không còn biết nên đứng lên thế nào. Dương Lâm, thực ra anh cũng không đáng nhận cái tát mạnh như thế. Sáu năm trước ai có lỗi ai đau khổ cũng đâu có thể trở lại, còn Châu Nguyên, cô có yêu anh bằng một nửa tình yêu anh dành cho cô? Lần đầu tiên cô nhận ra hai năm nay cô đã quá tàn nhẫn với anh. Và Dương Lâm, lẽ nào vì mối tình đầu dang dở mà cô hờn trách anh mãi? Đôi vai gầy của cô rung lên khe khẽ, nước mắt cô lăn dài ướt đẫm chiếc gối màu hồng . Điện thoại cô rung liên tục nhưng cô chẳng còn đủ sức với tay nghe máy. Và cô thiếp đi trong đêm .
Sáng sớm tỉnh giấc, cô cảm thấy đầu đau nhức vô cùng, hơi thở cô yếu ớt và cô thấy toàn thân nóng ran. Cô mở đôi mắt tròn tinh nghịch nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài ánh nắng buổi ban mai đẹp lạ lùng, từng tia nắng rọi vào khung cửa sổ như vẫy tay mỉm cười với cô. Sau một đêm mưa gió dữ dội bầu trời lại trong xanh và nắng đã lên. Cô cố nhổm dậy nhưng hoàn toàn không có chút sức lực nhấc thân hình nhỏ bé của mình. Bỗng dưng nhìn ngắm tia nắng đẹp rạng ngời kia cô thấy mình đơn độc, cô thấy mình đang thiếu vắng điều gì đó. Đêm qua chạy trong mưa, tiếng hét của cô làm cổ họng khản đặc, cô thèm một cốc nước cam mát lạnh, thèm một bàn tay đỡ cô ngồi dậy và cô sẽ ngoan ngoãn tựa đầu vào bờ vai ấm của anh. Cô muốn lại nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của anh, cô sẽ cười và cố gắng tỏ ra rất ổn, anh sẽ lại cốc lên trán cô rồi bắt cô phải nghe lời. Những lúc đó Châu Nguyên của cô trở nên đáng yêu vô cùng, cô cứ thích ngắm nhìn anh như thế. Và đúng, cô nhận ra cô đang nhớ Châu Nguyên, cô nhận ra cô nhớ anh nhiều đến mức nào, giọt nước mắt lăn dài hai bên má và cô nhớ bàn tay đã từng lau khô nước mắt cho cô. Nhưng cô chẳng còn đủ sức tìm di động gọi cho anh, cô lại thiếp đi khi giọt nước long lanh trong như giọt sương nắng sớm vẫn bướng bỉnh lăn dài ướt đẫm tóc Khanh.
[......">
Người đàn ông đi về phía cầu vồng
Một buổi chiều đầy nắng, Khanh đứng trên bãi cỏ mênh mang ngắm nhìn cầu vồng sau mưa. Mái tóc mềm của cô tung bay trong gió, trên bãi cỏ những giọt mưa lung linh vẫn đọng lại trong từng chiếc lá xanh mướt. Cô nhìn về phía trước, Dương Lâm cười rạng rỡ đi về phía cô. Khanh nhìn anh ta không chớp mắt, cô thắc mắc tại sao khi anh ta cười cô cứ liên tưởng đến một cơn mưa mát lạnh chứ không phải một tia nắng ấm? Dương Lâm tiến đến gần Khanh, anh ta cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, nụ hôn này cô cứ cảm thấy quen mà lạ. Khanh ngỡ ngàng ngước mắt nhìn Lâm, bàn tay anh ta siết nhẹ tay cô, nhìn thẳng vào đôi mắt Lâm cô thấy những tiếng cười, những chiều mưa cùng ai đó đi dưới con phố ồn ào.... Cô thấy nhiều thứ cứ hiện về trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông đứng đối diện cô. Hình ảnh cuối cùng cô nhận ra là giọt mưa trong như pha lê rơi vỡ xuống lòng đất làm cô tiếc nuối. Cô nhìn Lâm với ánh mắt sắc lạnh hơn, cô muốn trách anh ta sao không hứng giọt mưa đó, sao để nó rơi vỡ như vậy. Cô rụt tay và nghoảnh lại đi về phía trước. Thụy Khanh khựng lại ngỡ ngàng, phía trước rất gần cô và Lâm có một người đã đứng đó từ khi nào. Anh ta đứng ở phía có cầu vồng và nắng, anh ta nhìn Khanh với ánh mắt dịu dàng, Khanh nhìn thấy trong sâu thẳm ánh mắt dịu dàng đó thoáng một nỗi buồn. Anh ta dường như muốn tiến đến kéo Khanh đi, nhưng cũng lại như chờ đợi Khanh đến gần. Khanh vẫn đứng như thế, cô cũng muốn bước đến gần xem anh ta là ai nhưng cái sự ương ngạnh nơi cô lại không cho đôi chân dảo bước. Ánh mắt anh ta chuyển sang lạnh lùng rồi như tức giận, sau đó lại vờ như ấm áp. Anh ta nhìn Khanh thêm một hồi lâu, rồi Khanh thấy cầu vồng nhòa đi, ánh nắng tươi vui như đang tắt dần, hình ảnh người đàn ông đó mờ dần với ánh mắt hờn giận. Khanh muốn đuổi theo tia nắng đó, nhưng cô cứ đứng mãi như thế, nhìn cầu vồng nhòa đi không cách nào đuổi theo. Cô muốn gọi tên hình ảnh vừa rồi, nhưng cổ họng cô cứng lại, cô không gọi nổi và cầu vồng nhòa dần trong mắt cô. Bỗng cô nhận thấy hình ảnh vừa rồi quen thuộc vô cùng. Cô hoang mang sợ hãi, không kịp suy nghĩ gì cô chạy thật nhanh về phía cầu vồng, không kịp rồi... Ánh nắng đã vụt tắt trong sự nuối tiếc của Khanh, cô ngồi thụp xuống bãi cỏ và khóc nức nở. Cô khóc và gọi tên anh:
- Châu Nguyên. Trở lại đi, đừng rời xa em.
- Châu Nguyên, em sai rồi. Em xin lỗi.
- Châu Nguyên.....
- .........
Vai cô rung lên liên tục, cô khóc như mưa, tim cô đau tê tái. Chợt một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, rồi bàn tay đó nhẹ nhàng lau từng giọt nước mắt trên khuôn mặt ướt đẫm của cô. Mắt cô nhòa đi không nhìn rõ hình ảnh trước mắt mình. Cô giật mình mở to đôi mắt đang ướt đẫm, ngoài kia ánh nắng vẫn rọi vào căn phòng nhỏ, bên cạnh giường người đàn ông đi về phía cầu vồng cô vừa gặp trong giấc mơ đang mỉm cười nhìn cô:
- Em vừa gặp ác mộng à?
Nguyên nháy mắt cười hóm hỉnh:
- Em đúng là xấu xa. Lúc nào cũng làm người khác lo lắng
- Đợi anh 3 phút anh ra lấy cốc nước
Anh kéo chăn đắp cho cô, cười cười rồi quay lưng định dảo bước đi. Khanh kéo vội chăn ra khỏi người, cô nhổm dậy bước xuống giường và nhanh chóng vòng tay ôm c
- Hãy để anh về bên em thêm một lần nữa. Được không em?
Tai Khanh vẫn ù đi, cô không còn chút sức lực nào, cô không biết điều gì đang xảy ra với cô. Cô rụt tay và lùi lại tránh vòng tay của Lâm, giọng nói của cô trở nên yếu ớt:
- Anh về đi và đừng nói thêm điều gì.
Lâm thừa biết tính cô, một khi cô đã nhìn anh với ánh mắt mỏi mệt là lúc không thể làm trái sự bướng bỉnh của cô, nhưng nhìn dáng vẻ mỏng manh của cô anh không thể để cô tự về. Anh lẳng lặng đi lấy xe rồi mỉm cười:
- Để anh đưa em về.
Hà Nội sau cơn mưa trở nên lặng lẽ, đường phố vẫn lung linh ánh đèn nhưng dường như thoáng buồn sau cơn mưa nặng hạt. Cô và Lâm đều im lặng, cả hai không ai nói thêm câu nào. Bước vào căn phòng quen thuộc cô ngồi thụp xuống. Hôm nay sinh nhật cô, Châu Nguyên không ở bên, Hà Nội tặng cô một cơn mưa rực rỡ và thổi vào lòng cô một con sóng dữ dội. Mưa tạnh rồi sao cô vẫn thấy má mình ướt sũng, cô nhận ra cô đang khóc, lòng cô rối ren bao hỗn độn, cô khóc nhưng không vì một điều cụ thể nào. Cô khóc vì mọi thứ cứ rối lên, cô không còn biết nên đứng lên thế nào. Dương Lâm, thực ra anh cũng không đáng nhận cái tát mạnh như thế. Sáu năm trước ai có lỗi ai đau khổ cũng đâu có thể trở lại, còn Châu Nguyên, cô có yêu anh bằng một nửa tình yêu anh dành cho cô? Lần đầu tiên cô nhận ra hai năm nay cô đã quá tàn nhẫn với anh. Và Dương Lâm, lẽ nào vì mối tình đầu dang dở mà cô hờn trách anh mãi? Đôi vai gầy của cô rung lên khe khẽ, nước mắt cô lăn dài ướt đẫm chiếc gối màu hồng . Điện thoại cô rung liên tục nhưng cô chẳng còn đủ sức với tay nghe máy. Và cô thiếp đi trong đêm .
Sáng sớm tỉnh giấc, cô cảm thấy đầu đau nhức vô cùng, hơi thở cô yếu ớt và cô thấy toàn thân nóng ran. Cô mở đôi mắt tròn tinh nghịch nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài ánh nắng buổi ban mai đẹp lạ lùng, từng tia nắng rọi vào khung cửa sổ như vẫy tay mỉm cười với cô. Sau một đêm mưa gió dữ dội bầu trời lại trong xanh và nắng đã lên. Cô cố nhổm dậy nhưng hoàn toàn không có chút sức lực nhấc thân hình nhỏ bé của mình. Bỗng dưng nhìn ngắm tia nắng đẹp rạng ngời kia cô thấy mình đơn độc, cô thấy mình đang thiếu vắng điều gì đó. Đêm qua chạy trong mưa, tiếng hét của cô làm cổ họng khản đặc, cô thèm một cốc nước cam mát lạnh, thèm một bàn tay đỡ cô ngồi dậy và cô sẽ ngoan ngoãn tựa đầu vào bờ vai ấm của anh. Cô muốn lại nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của anh, cô sẽ cười và cố gắng tỏ ra rất ổn, anh sẽ lại cốc lên trán cô rồi bắt cô phải nghe lời. Những lúc đó Châu Nguyên của cô trở nên đáng yêu vô cùng, cô cứ thích ngắm nhìn anh như thế. Và đúng, cô nhận ra cô đang nhớ Châu Nguyên, cô nhận ra cô nhớ anh nhiều đến mức nào, giọt nước mắt lăn dài hai bên má và cô nhớ bàn tay đã từng lau khô nước mắt cho cô. Nhưng cô chẳng còn đủ sức tìm di động gọi cho anh, cô lại thiếp đi khi giọt nước long lanh trong như giọt sương nắng sớm vẫn bướng bỉnh lăn dài ướt đẫm tóc Khanh.
[......">
Người đàn ông đi về phía cầu vồng
Một buổi chiều đầy nắng, Khanh đứng trên bãi cỏ mênh mang ngắm nhìn cầu vồng sau mưa. Mái tóc mềm của cô tung bay trong gió, trên bãi cỏ những giọt mưa lung linh vẫn đọng lại trong từng chiếc lá xanh mướt. Cô nhìn về phía trước, Dương Lâm cười rạng rỡ đi về phía cô. Khanh nhìn anh ta không chớp mắt, cô thắc mắc tại sao khi anh ta cười cô cứ liên tưởng đến một cơn mưa mát lạnh chứ không phải một tia nắng ấm? Dương Lâm tiến đến gần Khanh, anh ta cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, nụ hôn này cô cứ cảm thấy quen mà lạ. Khanh ngỡ ngàng ngước mắt nhìn Lâm, bàn tay anh ta siết nhẹ tay cô, nhìn thẳng vào đôi mắt Lâm cô thấy những tiếng cười, những chiều mưa cùng ai đó đi dưới con phố ồn ào.... Cô thấy nhiều thứ cứ hiện về trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông đứng đối diện cô. Hình ảnh cuối cùng cô nhận ra là giọt mưa trong như pha lê rơi vỡ xuống lòng đất làm cô tiếc nuối. Cô nhìn Lâm với ánh mắt sắc lạnh hơn, cô muốn trách anh ta sao không hứng giọt mưa đó, sao để nó rơi vỡ như vậy. Cô rụt tay và nghoảnh lại đi về phía trước. Thụy Khanh khựng lại ngỡ ngàng, phía trước rất gần cô và Lâm có một người đã đứng đó từ khi nào. Anh ta đứng ở phía có cầu vồng và nắng, anh ta nhìn Khanh với ánh mắt dịu dàng, Khanh nhìn thấy trong sâu thẳm ánh mắt dịu dàng đó thoáng một nỗi buồn. Anh ta dường như muốn tiến đến kéo Khanh đi, nhưng cũng lại như chờ đợi Khanh đến gần. Khanh vẫn đứng như thế, cô cũng muốn bước đến gần xem anh ta là ai nhưng cái sự ương ngạnh nơi cô lại không cho đôi chân dảo bước. Ánh mắt anh ta chuyển sang lạnh lùng rồi như tức giận, sau đó lại vờ như ấm áp. Anh ta nhìn Khanh thêm một hồi lâu, rồi Khanh thấy cầu vồng nhòa đi, ánh nắng tươi vui như đang tắt dần, hình ảnh người đàn ông đó mờ dần với ánh mắt hờn giận. Khanh muốn đuổi theo tia nắng đó, nhưng cô cứ đứng mãi như thế, nhìn cầu vồng nhòa đi không cách nào đuổi theo. Cô muốn gọi tên hình ảnh vừa rồi, nhưng cổ họng cô cứng lại, cô không gọi nổi và cầu vồng nhòa dần trong mắt cô. Bỗng cô nhận thấy hình ảnh vừa rồi quen thuộc vô cùng. Cô hoang mang sợ hãi, không kịp suy nghĩ gì cô chạy thật nhanh về phía cầu vồng, không kịp rồi... Ánh nắng đã vụt tắt trong sự nuối tiếc của Khanh, cô ngồi thụp xuống bãi cỏ và khóc nức nở. Cô khóc và gọi tên anh:
- Châu Nguyên. Trở lại đi, đừng rời xa em.
- Châu Nguyên, em sai rồi. Em xin lỗi.
- Châu Nguyên.....
- .........
Vai cô rung lên liên tục, cô khóc như mưa, tim cô đau tê tái. Chợt một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, rồi bàn tay đó nhẹ nhàng lau từng giọt nước mắt trên khuôn mặt ướt đẫm của cô. Mắt cô nhòa đi không nhìn rõ hình ảnh trước mắt mình. Cô giật mình mở to đôi mắt đang ướt đẫm, ngoài kia ánh nắng vẫn rọi vào căn phòng nhỏ, bên cạnh giường người đàn ông đi về phía cầu vồng cô vừa gặp trong giấc mơ đang mỉm cười nhìn cô:
- Em vừa gặp ác mộng à?
Nguyên nháy mắt cười hóm hỉnh:
- Em đúng là xấu xa. Lúc nào cũng làm người khác lo lắng
- Đợi anh 3 phút anh ra lấy cốc nước
Anh kéo chăn đắp cho cô, cười cười rồi quay lưng định dảo bước đi. Khanh kéo vội chăn ra khỏi người, cô nhổm dậy bước xuống giường và nhanh chóng vòng tay ôm c
Bài viết liên quan!