watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện ngắn - Mùa đi ngang phố

Lượt xem :
ng của tôi, anh cười khẽ và phóng vụt đi, đưa chúng tôi hòa vào màn mưa mù mịt ngoài trời...

Em nói rằng mưa đẹp nhất lúc khóc ủ ê khi hạ về. Phải không em, hạ lắc rắc mái hiên...

Em lại nói mưa cũng đẹp lúc nổi cơn bão bùng, và mỗi khi trốn thật sâu nơi góc phòng kín chặt, em mơ màng nghe những tiếng ru êm. Nhưng em à, cơn bão qua chỉ còn lại nỗi nhớ, da diết khắc khoải không gọi thành tên....

Em nói rằng hãy cứ mưa lúc về chiều... Bởi đêm đến em cô quạnh chờ mong, một tiếng mưa và trút từng hơi thở. Em yêu nhiều cảm giác chạm vào mưa...

Những lời ca êm ru này vang mãi trong tâm trí tôi trong suốt những năm qua, nhắm mắt, mở mắt giọng hát ấm nồng đó vây kín khoảng trời của tôi. Ngày chúng tôi rời bỏ nhau, tôi nghĩ rằng mình sẽ quên đi, rằng giờ đây Hoàng không cần tôi nữa, bên cạnh anh đã sớm có người con gái khác phù hợp với anh hơn tôi. Và dường như, tôi đã quên nhắc tên Hoàng nhưng luôn còn lại nỗi nhớ và niềm đau.

Tôi quen những tháng ngày một mình, 20 tuổi – trước khi Hoàng xuất hiện tôi vẫn quen với khoảng trời lẫm lũi của tuổi 20, tôi nhấm nháp những buồn vui một mình và cảm thấy đó là một phần quen thuộc đủ đầy. Giữa cái tuổi 20 đẹp đẽ ấy Hoàng bước vào cuộc đời tôi, một chốc – một thoáng và một khoảnh khắc làm khuấy đảo những thói quen của tôi, chiếm giữ trái tim tôi.

Hoàng đã chạm vào trái tim tôi trước cả khi tôi chạm vào nó. Và sau khoảnh khắc ngắn ngủi của tuổi 20, Hoàng rời xa tôi, chúng tôi rời bỏ tình yêu tự do ấy. Tôi trở lại những tháng ngày một mình, có lẽ không khó khăn để tôi hòa lại với cuộc sống trước, bởi Hoàng đến chỉ như một cơn bão, bão qua rồi ta nhanh chóng về lại với bình yên. Nhưng tôi không trở lại với sự lầm lũi, tôi một mình như trước nhưng sống gần hơn với trái tim mình – điều Hoàng đã làm thay đổi được tôi. Bên những khoảng trống sâu hun hút, tôi có những niềm đau nhỏ, những chuỗi ngày nhức nhối tim, tôi vẫn trầm mặc và ít nói nhưng biết yêu những ngày mưa và quen dần những ngày hanh khô nắng. Sớm chiều tôi đứng trước giá vẽ với những cảm xúc nhỏ. Nhờ hoàng tử mưa – tôi đã thôi không nhớ Hoàng trong nước mắt. Và nhờ Hoàng – tôi cảm nhận được hạnh phúc trong niềm đau.

Cuộc sống tôi dường như luôn có sự luân chuyển những người bên cạnh mình. Mẹ rời xa tôi lúc tôi mới 6 tuổi, cha rời bỏ tôi lúc tôi bước vào tuổi 15. Cha và mẹ - họ rời đi mãi mãi, và khi 18 tuổi tôi rời bỏ căn nhà chứa đầy đủ hạnh phúc – niềm đau của tuổi thơ, tôi chẳng thể ở lại khi hạnh phúc đã hóa mây mưa, chẳng thể nữa dù cho đôi mắt ngấn nước yêu thương của dì Lan luôn bịn rịn, chẳng thể dù nhóc Bảo – đứa em cùng cha khác mẹ với tôi ôm riết tôi không chịu buông. Nếu cha và mẹ bỏ lại tôi với tiếc nuối đau thương thì tôi tàn nhẫn ra đi, bỏ lại căn nhà hạnh phúc khi còn cha mẹ, bỏ lại cả xót xa và trách móc khi Dì Lan đến. Tôi bỏ lại những điều đấy, và năm 20 tuổi Hoàng lại rời xa tôi.

Năm 20 tuổi, tất thảy mọi thứ đều rời tôi đi, còn Vĩ thì trở lại, đến bên tôi vững chãi.


Hãy cứ mưa...

Vĩ từ Anh trở về, cậu ấy xót xa cho những cơn mưa trong lòng tôi và lẳng lặng đem nắng về hong khô những ngày ẩm ướt, cậu ấy là người bạn tri kỉ mà tôi không bao giờ muốn đánh mất. Vĩ chưa từng gặp nhưng biết Hoàng qua lời tôi kể, và cậu ấy biết, dù không nhắc đến nữa tôi vẫn nghĩ về Hoàng. Vĩ từng nói với tôi: " Vy, đừng đứng nhìn mưa như vậy nữa, hãy bước ra từ màn mưa và thử về với nắng đi, sẽ ấm hơn chăng". Tôi biết những gì Vĩ nói, tôi biết Vĩ đối với tôi tốt nhường nào, thậm chí tôi nghĩ sẽ không quen được nếu thiếu Vĩ trong chuỗi ngày ủ ê của mình. Nhưng tôi muốn giữ tình bạn đẹp ấy, tôi không muốn mất Vĩ, tôi chỉ cười nhạt mà nói với Vĩ rằng: " Vy ấm, ngay cả khi ướt mưa". Rồi Vĩ cũng cười, nụ cười rạng rỡ thường ngày đã trở nên phai nhạt: " Ừ, Vĩ sẽ cầm ô để Vy khỏi ướt". Và thật tốt, chúng tôi vẫn đi cạnh nhau như trước, bình yên và đủ đầy.

______

Sau khi giành được giải thưởng tại buổi triển lãm tôi sẽ có những chuyến đi trải nghiệm, chỉ còn ít ngày nữa là tôi sẽ được bước chân lên những xứ sở mà mình mơ ước được đến. Tôi sắp xếp lại đồ đạc trong căn gác mái nhỏ, nhìn một lượt để ghi nhớ những góc thân thương quen thuộc với tôi suốt mấy năm trời. Tôi chuẩn bị rời đi, trước chuyến đi xa tôi sẽ dọn trở về nhà, về với Dì Lan và Bảo. Nhiều năm nay, kể từ lúc tôi rời nhà ra sống một mình Dì lan và Bảo vẫn thường ghé thăm tôi, và tôi vẫn thi thoảng về nhà, chúng tôi – rút cục vẫn là một gia đình. Từ lâu tôi đã thôi không trách móc, dì Lan không có lỗi gì, dì đến với cha bằng tình yêu và cũng thương tôi như chính người mẹ đã khuất của tôi, và còn có Bảo – thằng bé càng lớn càng giống cha tôi như đúc. Có lẽ tôi đã làm dì Lan buồn nhiều, sự bồng bột của tuổi trẻ dần qua đi, tôi không muốn sau này nuối tiếc, nên giờ tôi trở về với những thương yêu hiện tại, như Hoàng từng nói " gia đình là nơi ấm áp nhất và an toàn nhất có thể che chở cho ta những ngày mưa bão".

Hoàng – trước đây cũng từng là gia đình của tôi. Tôi mỉm cười trước suy nghĩ của mình, đã là chuyện cũ cả rồi. Bây giờ, cả tôi và Hoàng đều đã đổi khác, tôi không còn sợ hãi những thương đau. Còn Hoàng – dù vẫn với dáng hình ấy nhưng anh đã không còn là chàng trai 25 tuổi ngày ấy, chàng trai vừa sôi nổi vừa có nét trầm mặc, vừa phóng túng vừa ấm áp. Chàng có thể ôn nhu cười nựng người con gái chàng yêu nhất, lại có thể tàn nhẫn bỏ lại cô gái ấy sau những thương yêu... Chàng ấm áp, mượt mà như bản nhạc ngày mưa nồng nàn bên tách café khói nghi ngút, và rồi chàng cũng như một cơn mưa bão bùng, ồn ào và chà xát, dễ gây thương tổn cho bất cứ ai.... Hình ảnh ấy hoàn toàn khác với Hoàng bây giờ, trưởng thành, tự tin và trầm mặc.

Chúng tôi quen nhau, yêu nhau – một khoảng chưa đủ dài nhưng đủ để nồng nàn, đậm sâu hết mực – Tình yêu nồng nàn ấy không hứa hẹn, không ràng buộc. Tình yêu ấy tự do – Chúng tôi đã tin rằng không cần hi vọng và ràng buộc gì nhiều, cứ để nó tự do là điều tốt nhất. Và rồi, kết cục, tình yêu luôn khát khao tự do và trải nghiệm, khát khao những đổi thay và vùng đất lạ. Nhưng bạn biết điều này không? Khi tình yêu là một cơn gió, phiêu du và trải ngiệm hết năm này qua tháng khác. Gió đi khắp mọi nơi, nhưng đến một thời điểm, nhất định sẽ lại thổi qua vùng đất cũ, và nếu gió là thực thể có trái tim, có bồi hồi với vài cảm xúc cũ chăng?

______

Tôi chuyển về nhà, dì Lan và Bảo rất vui, hóa ra hạnh phúc là những thời khắc như này, tôi có một gia đình – đủ đầy yêu thương. Một buổi chiều tôi nhận được cuộc gọi từ một người quen cũ. Tôi ra phố lúc trời lắc rắc mưa, lúc tôi đến Cheries House cô gái ấy đã ngồi bên bàn gần cửa sổ đợi tôi. Cô ấy không phải ai khác, mà là Khánh Nguyên – người con gái đã cùng Hoàng đi Mỹ 3 năm trước. Tôi gọi một cốc cacao nóng, ngồi vân vê cốc cacao nóng ấm mà không nghĩ ra vì sao Khánh Nguyên hẹn tôi đến đây. Hoàng trở về và cô ấy cũng trở về, họ đã trở về cùng nhau, nghĩ đến điều này tim tôi nhói đau nhưng cũng chẳng còn quan trọng nữ. Tôi đã thôi không vướng bận và cũng sắp rời đi rồi.

- Vy còn yêu anh Hoàng không?

Khánh Nguyên lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên ắng giữa chúng tôi, tôi ngẩng mặt nhìn Nguyên và thoáng nở nụ cười:

- Sao Nguyên hỏi vậy? Điều đó giờ đâu còn quan trọng nữa. Hơn nữa Vy biết, Nguyên và anh Hoàng đã cùng rời đi, chuyện qua lâu rồi, Vy không nghĩ nữa.

Khánh Nguyên khuấy ly nước trên bàn, nhìn vào tôi và nói:

- Vy, có vài chuyện Vy cần phải biết.

T
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
931/1312
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT