watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện ngắn - Em còn yêu anh

Lượt xem :
nằm im lìm trong góc. Một cuốn sổ, thanh lịch, tinh tế, à chắc chắn là không phải của anh. Anh đã nói là anh không thích người khác xâm phạm lãnh địa của anh chưa nhỉ? Anh cau mày, không hẳn là bực mình, chỉ là hơi khó chịu. Một sự sơ sẩy với đồ đạc không thể chấp nhận được.

Dù vậy, từ sự tọc mạch chẳng biết mọc ra từ tế bào thần kinh nào chỉ huy đôi bàn tay anh mở nó ra. Trong giây phút đó anh thề rằng anh đang nín thở dẫu anh không biết bản thân đang chờ đợi điều gì. Và khi những dòng chữ đầu tiên, quen thuộc, mềm mại và trau chuốt hiện ra trước mắt anh, anh biết rằng bản thân đã bị đánh gục.

Ngày... tháng... năm

Thiện.
Anh đã đi mất, tan biến tựa như không khí, cảm thận được nhưng lại không nắm bắt được. Anh đã ra đi từ lâu mà sao chỉ còn lại một mình em ngu ngơ ngóng đợi trong vô vọng.
Rốt cuộc, đến cuối cùng...
Thực sự là chúng ta đã chia tay sao?
Anh đã từng nói chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi cơ mà. Khái niệm mãi mãi của con người có chăng cũng đi kèm với sự co dãn sao? Hay là do trái tim ta chẳng bao giờ có khái niệm mãi mãi?

Ngày... tháng... năm
Thiện.
Em luôn làm mọi thứ một mình, cố gắng tự hoàn thành mọi thứ. Đó nào phải vì em muốn chứng tỏ; em cũng là một cô gái, cũng mong manh yếu mềm, cũng biết rung động tổn thương, cũng mong lắm có thể yên ả tựa đầu vào vai anh như những cô gái trong các bộ phim truyền hình Hàn Quốc.
Nhưng em lại không làm thế, em không muốn anh phải quá lo lắng cho em, em không muốn anh thấy em quá yếu đuối mà cảm thấy em phiền phức, em không muốn làm gánh nặng của anh. Em sợ một ngày anh sẽ chán ghét sự quấy rầy của em, chán ghét việc em quá dựa dẫm anh. Đôi khi việc là cả thế giới của ai đó nghe tuyệt thật đấy nhưng gánh vác cả một thế giới trên vai suốt đời có còn là niềm vui hay chỉ còn lại sự nặng nề khó chịu. Em sợ anh sẽ ghét bỏ em quá phiền phức, sợ anh sẽ tìm một cô gái mạnh mẽ có thể sánh vai bước cùng anh, sợ chúng ta sẽ chẳng thể cùng nhau nắm tay đi hết cuộc đời.
Nực cười quá phải không?
Chẳng phải chúng ta cũng đã chia tay nhau rồi đó sao?
Em cảm thấy mình thật ngu ngốc, tại sao em cứ phải gồng mình lên mạnh mẽ như vậy trong khi em rất muốn ôm anh và khóc lên thật to để anh biết rằng em cần lắm có anh bên cạnh.

Thiện.
Thiện.
Thiện.

Gấp cuốn nhật ký lại, cảm giác như vừa có người thụi vào bụng anh một cú đau điếng, mắt anh như mờ hẳn đi, những dây thần kinh căng tức một cách nhức nhối và khó chịu. Đã bao năm trôi qua, vậy mà anh vẫn không ngờ rằng những thứ anh tưởng chừng đã nguội lạnh từ lâu bây giờ lại bắt đầu nhen lên bùng cháy dữ dội.

Bằng một cú đánh tay lái điêu luyện, chiếc xe lao ngược về phía cũ vẫn thấp thoáng ánh sáng đèn.

Anh muốn gặp cô.
Ngay.
Ngay lập tức.

Mặc dù trí óc anh luôn nhắc nhở anh không còn yêu cô nhưng anh biết đó chỉ là trò lừa phỉnh trái tim luôn luôn kháo khát được nhìn thấy hình bóng cô. Anh đã cố tỏ ra thờ ơ nhưng khi nhìn thấy cô bị tổn thương lòng anh như thắt lại, anh không thể khống chế được hành vi của mình, việc duy nhất anh biết được rằng anh phải bảo vệ cô. Anh đã muốn quay lưng đi như một quý ông lịch thiệp không mảy may bận tâm về một chút giúp đỡ nho nhỏ nhưng anh biết anh đã sớm đầu hàng.

Anh lo sợ, vâng, một người đàn ông như anh cũng biết lo sợ, mới nực cười làm sao. Anh tỏ ra lạnh lùng với cô, giả vờ như không quen biết cô vì anh sợ cô nhận ra dáng vẻ cuống cuồng của anh khi thấy cô bị thương, anh sợ cô nghe thấy nhịp thở đang bất ổn của anh, anh sợ cô sẽ cười nhạo một người như anh, trên hết thảy, anh biết, anh sợ chỉ còn mình anh yêu cô quá nhiều.

Anh biết, anh vẫn còn quá sĩ diện, nhưng anh nào có thời gian nghĩ nhiều đến thế, anh biết cô vẫn còn yêu anh, còn yêu anh rất nhiều. Chỉ cần điều đó thôi, chỉ cần một chút thôi cũng đủ cứu rỗi linh hồn đang lay lắt, dật dờ của anh.


Cô lê từng bước khó nhọc về căn phòng của mình. Cô bắt đầu nghi ngờ kẻ nằng nặc đòi thuê căn phòng đó liệu có phải là cô không vì nó đang làm cô mệt chết ngất. Nhưng đương nhiên, vài bậc cầu thang không thể làm cô chết ngất, nó chỉ làm kiệt quệ thêm đôi chân tứa máu và tinh thần đang sa sút nghiêm trọng của cô mà thôi. Cô đói, cô lạnh, cô bị thương nhưng cô biết, điều cô cần nhất bây giờ là một liều thuốc an thần đủ mạnh để có thể giúp cô chìm vào giấc ngủ để thôi không tái hiện lại đường nét trên gương mặt của anh, thôi không nhớ về đôi mắt sâu lắng của anh, thôi không nhớ về hơi ấm của bàn tay anh phả trên vai cô.

Giấc ngủ chập chờn chỉ như một màn sương nhảy nhót trên những tế bào thần kinh của cô, càng mơ màng cô càng cảm thấy lạnh lẽo, càng rúc sâu vào chăn cô lại càng cảm thấy trống trải. Cô cười chua chát, rõ ràng ấm áp đó từ lâu không còn là của cô nữa mà sao cô cứ hoài vọng tưởng, ân cần chỉ thoảng như những hạt cát mong manh từ từ trôi tuột khỏi lòng bàn tay, một chút lòng thương hại của anh mà khiến cô xao xuyến khôn nguôi. Cô tự nhắc mình những thứ ấy bây giờ nào phải của cô như trước đây nữa rồi chợt nhận ra nhớ mong cũng chưa bao giờ khắc khoải như vậy. Anh ưu tú như thế, giỏi giang như thế còn cô thì thật là sa sút và thảm hại, cô luôn muốn sánh bước bên cạnh anh thật tự tin nhưng càng cố gắng cô càng cảm thấy kiệt sức, một vai diễn mà diễn viên không còn đủ năng lực diễn tiếp nữa thì phải làm sao đây?

Cô âm thầm cuộn tròn lại như tư thế của đứa trẻ sơ sinh lo sợ bị thương tổn, những vết thương trong lòng tưởng chừng như đã đóng vẩy giờ lại nứt toác ra.

Cô không khóc nức nở, cũng không gào thét, không sụt sùi, cô âm thầm nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế tuôn ra mãi không cách nào ngừng lại được.

Cô tập tễnh bước xuống giường, cô biết cô cần phải viết ra những xúc cảm đang trào dâng như thác lũ trong lòng. Từ khi nào cô đã quen với việc dùng ngôn từ để diễn tả cảm xúc của mình, cô đã từng yêu nhưng cô chẳng mấy khi diễn đạt nó bằng lời. Không phải cô yêu anh nhiều đến mức ngôn từ cũng không đủ để diễn đạt mà cô không mong tình cảm chỉ là lời nói hời hợt đầu môi, cô mong mỏi thứ gì đó bền vững; như vậy có lẽ nào là sai? Cô cố gắng mạnh mẽ để chứng tỏ cho anh thấy anh không cần phải xem cô là gánh nặng cũng như thế nào lại là một sự xúc phạm đầy sỉ nhục đây?

Cô lục tìm trong túi, chắc chắn là nó phải ở đó!

Nhưng! Không thấy?

Cô gần như muốn phát điên lên, nhật ký của cô! Cô lục tung túi xách.

Không thấy.

Cô vội vã tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách trong nhà mặc dù cô tin rằng cô chưa từng rời cuốn nhật ký của mình quá một giây. Cô chỉ tìm kiếm một hy vọng nhỏ nhoi rằng cô đã lầm.

Nhưng.

Không.

Cô ngồi bệt xuống sàn, tuyệt vọng.

Chẳng biết cô đã nghĩ ra điều gì, chẳng kịp khoác thêm áo, cô lao ngay ra khỏi nhà rơi thẳng vào màn đêm đen thẫm.

23:00 – Quảng trường St. Andrew Edinburgh

À, quảng trường St. Andrew, phải đồng ý rằng đấy là một nơi rất đắt khách du lịch đấy! Sẽ chẳng ai lấy làm ngạc nhiên khi đọc những dòng này nếu quý vị nào nói rằng nó nghẹt cứng vào những sớm bình minh hay những chiều rủ bóng; nhưng đó sẽ là một điều bất ngờ ngọt ngào và ly kỳ khi nó thậm chí càng hấp dẫn hơn với một vài người lúc nửa đêm về sáng. Chúng ta có phải đã vô tình đề cập đến việc những người yêu nhau thường không có ý niệm thông thường về thời gian chưa nhỉ?

Không quá vất vả để bắt được một chiếc taxi đến quảng trường vào lúc nửa đêm; tuy nhiên với bộ dạng lếch thếch của cô cũng khó c
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
916/1297
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT