Truyện ngắn - Dám yêu, dám nói
Lượt xem : |
Sau những đắn đo, sau những suy nghĩ, sau nhiều ngày nhớ nhung về một khuôn mặt, đặc biệt là nụ cười, sau nhiều lần nói chuyện cùng nhau và tha thiết cái cảm giác an yên khi ở bên anh Vy lại lần nữa dồn hết sức bình sinh nói ra cái điều chất chứa trong lòng. 3 năm rồi tình huống ấy lại tái diễn. Vy không hiểu sao mình lại mở lời được như thế nữa. Đáng lẽ một lần như vậy đã quá đủ, và đáng lẽ con gái thì không nên thế.
***
Hôm nay tròn 1 năm yêu nhau. Vy thay đổi đồng loạt ảnh avatar và cover lúc chiều mới chụp cùng anh dưới sắc bằng lăng tím. Một năm, không dài nhưng cũng đủ để xác nhận một điều gì đó và đảm bảo rằng Vy thoát hẳn ra khỏi cái nổi ám ảnh về một thứ mơ hồ đã hằn sâu trong tim. Dù gì, tất cả những thứ Vy đã làm không bao giờ Vy hối hận. Nhưng Vy không chắc rằng người khác ra sao!
"Mày thích tao không!"
"Mày thích tao à?"
"Tao hỏi nghiêm túc, mày thích tao không?"
"Uh.."
"Thật không?"
"Thật!!!"
Vy múa may quay cuồng trên sân thượng lúc gần 12h đêm. Cảm tưởng như vừa trèo lên được đỉnh Phan-xi-păng, vui mừng lắm. Tất cả can đảm được vét sạch ra cho cái tin nhắn ấy. Cứ sợ rằng rồi nó sẽ bóp nát hy vọng và trái tim Vy. Nhưng mà, lúc này lâng lâng quá! Cuộc đời Vy không nghĩ là có ngày sẽ màu hồng thế này.
Đến lớp Vy không dám nhìn hắn. Tuy không nhìn, nhưng vẫn thường xuyên "giả vô tình" lướt qua góc lớp! Cảm giác này thật chẳng hay ho tẹo nào! Nhưng Vy không kiểm soát được bản thân, lâu lâu lại cứ "vô tình" vậy! Đêm qua hắn đã đồng ý nên sáng nay càng hồi hộp hơn. Cũng chẳng có gì, mà sao Vy hồi hộp thế. Nó không như cả tháng trời nay cứ khắc khoải nghĩ về hắn, vui khi ở gần và nhớ khi ở xa. Cái cảm giác này, có lẽ thích thú hơn, tò mò và thú vị hơn! Chứ cái kia nó làm mình khổ não lắm.
Suốt ngày Vy cứ mơ màng, lãng đãng với mọi thứ xung quanh. Lúc nào cũng tủm tỉm và mọi thứ trong mắt Vy sao đều yêu, đều thương, đều xinh xẻo đến lạ! Không là lúc đang học, thì điện thoại Vy đều đều có thông báo tin nhắn. Hai đứa chuyện trò qua về bao nhiêu là thứ. Rồi Vy lại lâng lâng....
Không biết cái này có gọi là yêu không! Nếu là yêu, thì đây là tình yêu đầu đời của Vy. Mà người ta thường bảo, tình yêu đầu đẹp nhưng buồn. Vy không biết nữa
**********
"Em thích anh đó, giờ anh tính sao?"
"Em vui tính thật đó"
"Mà nếu em thích anh thì anh có thích em không?"
"Anh có gì mà em thích chứ!"
"Anh chỉ cần trả lời là có hay không thôi!"
"Có!!!"
"Okie anh! Xong"
.............
Sau những đắn đo, sau những suy nghĩ, sau nhiều ngày nhớ nhung về một khuôn mặt, đặc biệt là nụ cười, sau nhiều lần nói chuyện cùng nhau và tha thiết cái cảm giác an yên khi ở bên anh Vy lại lần nữa dồn hết sức bình sinh nói ra cái điều chất chứa trong lòng. 3 năm rồi tình huống ấy lại tái diễn. Vy không hiểu sao mình lại mở lời được như thế nữa. Đáng lẽ một lần như vậy đã quá đủ, và đáng lẽ con gái thì không nên thế. Nhưng, Vy vốn là đứa thích là nói thích và luôn sống cùng với cảm xúc thật của mình. Vy vẫn cho rằng, điều ngày xưa mình làm chẳng có gì là sai. Dù rằng, một thời gian dài đã ám ảnh Vy nhiều...
****
Hai ngày sau khi Vy mở lời hai đứa vẫn bình thường như trước nay vẫn thế. Vẫn chỉ là tin nhắn điện thoại, inbox facebook nhưng với tần suất cao hơn.
Nhưng rồi hôm sau khi đang ở lớp, Vy nhận được một tin nhắn từ hắn:
"Sao hôm nay mày nhìn tao có vẻ lạ vậy?"
Vy không hiểu lắm, nhưng vẫn trả lời tếu táo vui đùa như mọi khi. Chỉ đến tối khuya, Vy mới hiểu được ý nghĩa sâu xa của nó.
"Mày thích tao thật hả?"
"Tao nói với mày hôm trước rồi mà. Sao hỏi lạ vậy!"
"Ờ"
"Mày bị sao thế?"
Hắn im lặng một lúc lâu, rồi tiếng tin nhắn đến và Vy nhận được một tin rất dài
"Tao xin lỗi mày. Lúc đầu tao tưởng mày đùa tao, nên tao đùa lại. Nhưng mấy hôm nay nhìn mày khác lắm, nên tao biết tình cảm của mày là thật lòng. Tao phải nói thật với mày tao có người yêu rồi. Tao cũng quý tính mày lắm"
Vy vỡ vụn....
Một lúc lâu sau lại có tiếng tin nhắn.
"Mày sao thế? Tao xin lỗi, thực sự tao không cố ý"
Lại có tiếng tin nhắn.
"Mày đâu rồi? Mày có làm sao không đó?"
Điện thoại đổ chuông. Vy thấy như tấn trò hề, vui quá! Điện thoại lại đổ chuông, mắt Vy cay lắm. Gì thế này, nước ở đâu ra thế này.
Rồi lại có tin nhắn
"Mày ơi! Mày sao thế, tao xin lỗi mà!"
Trước lúc tắt điện thoại, Vy gửi một tin:
"Tao không sao. Nhưng mày như tạt vô mặt tao cái gáo nước lạnh"
Đêm hôm ấy, gối Vy ướt đẫm.
****
Những ngày sau đến lớp, Vy vẫn bình thường, hay ít ra cũng tỏ ra bình thường trong mắt hắn. Nhưng cái cách hắn nhìn Vy, Vy biết, nó khắc khoải, sâu hoắm và da diết lắm! Trước đó có lần Vy nói với hắn rằng mắt hắn đẹp, nhìn buồn và có nét bãng lãng xa xăm. Mặc dù ngoài miệng hắn và Vy đều là những thể loại thơn thớt nói cười, chọc phá mọi người nhưng nhìn mắt hắn Vy biết, nhiều thứ chất chứa trong đó. Hắn là đứa sống nội tâm, và Vy cũng vậy. Thế nên Vy mới nôn nao với đôi mắt ấy bao ngày để rồi quyết định nhắn tin mở lời. Lúc hắn nói đồng ý, Vy đã vỡ òa sung sướng như thế nào, thì lúc này Vy vỡ vụn hơn cả thế. Đôi mắt ấy, lúc này, thoáng thấy thôi cũng đau nhói tim Vy!
Nhưng giá như hắn cứ thê rồi lờ đi, hay giả vờ như giữa Vy và hắn chưa có gì thì có lẽ Vy đã không nặng lòng như thế. Đằng này, Vy có cảm giác như hắn vẫn dõi theo mình. Hay chỉ là ngộ nhận?!!! Vy không biết.
Thế rồi, vượt qua hết tất cả, Vy đủ dũng cảm để nói với hắn rằng hãy làm bạn của nhau chỉ sau đó vài ngày. Vì dù sao, Vy vẫn thấy có một mối nhân duyên mơ hồ nào đó giữa hắn và Vy. Cảm giác rằng Vy và hắn có thể hiểu nhau được dù chẳng cần nói gì. Nhiều lúc Vy cũng tự hỏi không biết mình ngộ nhân không, nhưng Vy tin vào cảm giác của bản thân. Là bạn, Vy mới vô tư giữ mối quan hệ này với hắn.
Thực ra, Vy và hắn chẳng bao giờ nói chuyện trực tiếp với nhau quá hai câu, cũng chẳng bao giờ đi đâu cùng nhau. Nhìn ngoài, mối quan hệ này cũng chỉ là cùng lớp đơn thuần. Nhưng như Vy nghĩ, có lẽ là có mối liên hệ mơ hồ nào đó, hiểu nhau mà chẳng cần nói ra.
Có những lúc gần sáng, đang cặm cụi với bài vở, máy tính chẳng mở và Facebook chẳng online, nhưng Vy nhận được tin nhắn
"Ngủ đi mày, khuya lắm rồi đó!"
Có những lần lên lớp Vy nói cười như bình thường, nhưng bỗng nhiên lại nhận được tin nhắn
"Hôm nay mày bị sao thế, có chuyện gì buồn à?"
Có những lần...
"Hôm nay nhìn mày nhợt nhạt quá"
Có những lần...
"Mày bị sao thế? Thấy mày nghe thể loại nhạc đó là tao biết"
......
......
Dần dà cũng gần một năm trôi qua, nhưng liệu tình cảm đã hết thật chưa? Vy thật không dám truy vấn bản thân đến cùng. Bởi, có một đôi lần giữa đêm đọc được tin nhắn gon lõn gửi tới "Mày còn thích tao không?" là Vy lại xốn xang. Nhưng không dám hỏi sâu. Vy sợ! Sợ những đêm không ngủ được ngồi bó gối, sợ cảm giác hụt hẫng, sợ mình ngộ nhận, và sợ do mình nặng lòng quá lại để vuột mất mối quan hệ này. Nên Vy chỉ đáp rằng: "Mày tự nhiên hỏi gì đấy?" "Haha, không ngủ được nên tao đùa mày ấy mà. Ngủ đi mày!"
Cũng có lúc Vy ướm thử hỏi thăm chuyện tình cảm của hắn, hắn b
Bài viết liên quan!