watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Truyện ngắn - Chỉ là đau khổ vì yêu anh

Lượt xem :
nhìn thấy mà không ngưỡng mộ? Vậy nên, chưa bao giờ Lam thấy Quân yêu ai quá 3 tháng, cũng chưa bao giờ thấy cậu ủ rũ, buồn rầu về chuyện tình cảm.
Hôm nay lớp Lam học môn mới, chính là môn tạo hình thiết kế khó nhằn mà lũ sinh viên luôn chỉ ôm ngực cầu nguyện cho nó đến thật nhanh và trôi qua cũng thật nhanh. Lam chen chân ngồi vào vị trí mà cô vẫn thường chọn để dễ nghe giảng và ghi chép. Chỗ ngồi ngay gần máy chiếu, và gần bục đứng của giảng viên.
Tranh thủ lúc còn chưa vào giờ, Lam gục xuống ngủ một lát, cả đêm qua cô tranh thủ vẽ bản thảo cho một cuộc thi thiết kế tự do nên rạng sáng mới đi ngủ. Được một lúc thì thấy tiếng xôn xao im bặt, bạn ngồi cạnh đập đập vào tay cô.
Thầy dạy tạo hình thiết kế rất trẻ, và đặc biệt, rất đẹp trai. Lam loáng thoáng thấy người này rất quen, nhưng lại không nhớ là đã từng gặp ở đâu. Cho đến khi thầy gọi tên điểm danh, dừng lại rất lâu ở tên cô, gọi đến 2 lần, lướt mắt tới vị trí cô vừa báo danh. Một chút ngạc nhiên lướt qua, sau đó mỉm cười.
Cả buổi học ngày hôm ấy, Lam mơ hồ thấy dường như ánh mắt của vị thầy giáo trẻ này cứ vô tình hay cố ý lướt về phía cô. Hai lòng bàn tay lạnh toát, cô vẫn không thể nhớ nổi đã gặp người xuất chúng thế này ở đâu.
- Em không nhớ tôi à?
- Dạ? Thầy… Em xin lỗi em không thể nhớ đã gặp thầy ở đâu?
- Cô gái này thú vị thật, hôm ở sân bay còn khư khư nghĩ tôi là đồ lừa đảo mà.
Một tia sét đánh uỳnh trên đầu Lam, đầu óc cô quay cuồng nhìn người đối diện. Khi ký ức trở về và khuôn mặt người đàn ông ngại ngần khi bắt chuyện với cô ở sân bay lại một lần nữa quay trở lại khiến cho Lam bất giác há hốc miệng một hồi.
Quả thật, chính là người ấy.
- Sao? Nhớ ra rồi đúng không? Thế đã tin tôi không lừa đảo em chưa?
- Dạ, em…
- Em thú vị thật đấy!
Nói rồi khẽ vỗ vào vai Lam một cái, rồi mỉm cười bước đi. Khi Quân bước vào nhìn thấy Lam đang thẫn thờ ngồi ở vị trí sát cửa, dùng tay cốc lên trán cô bạn một cái đau điếng, Lam mới từ từ quay ra nhìn Quân, vẻ đờ đẫn chưa hết, nhưng thay vào đó là sự nghi hoặc.
- Này, cậu có biết không? Thầy giáo môn Tạo hình thiết kế đấy, chính là cái người tớ tưởng là lừa đảo ở sân bay.
- Thì sao?
- Còn sao nữa, hôm đấy chả hiểu đầu cua tai nheo gì, tôi đã sạc cho anh ta một trận
- Hả? Cậu nói những gì?
- Không nhớ nữa, vắt óc cũng không nhớ nổi, nhưng hình như là thâm thúy sâu xa hoặc chua ngoa ghê gớm lắm.
- Chết cậu rồi!
Lưu Đông, 26 tuổi, là giảng viên trẻ nhất của Học viện Kiến trúc Bắc Kinh, dạy môn Tạo hình thiết kế. Thành tích học tập thì khỏi nói, chỉ cần đọc bảng dài những giải thưởng đã khiến người ta kinh hoàng. Đã vậy còn sở hữu một vẻ ngoài hoàn hảo, hài hòa, lại cực kỳ cởi mở với mọi người.
Nhưng nghe nói đây cũng là một người nội tâm khó dò, chưa một ai dám gây hiềm khích với anh ta.
Lam cũng nghĩ là số cô xong rồi. Bởi vì chỉ mới vài ngày sau buổi học “nhắc nhở lỗi lầm trong quá khứ” ngày hôm đó, cô một thân một mình lên văn phòng giáo viên, đứng đợi Lưu Đông cả tiếng đồng hồ mới thấy anh ta xuất hiện.
- Xin lỗi em, sau giờ học có một vài bạn sinh viên muốn trình bày một số thắc mắc, em đợi lâu lắm rồi phải không?
Đợi lâu lắm rồi! Anh đang muốn trả thù tôi đúng không? Lam muốn nói thẳng toẹt câu đấy vào mặt vị thầy giáo còn quá trẻ kia, nhưng lời nói bị ghìm lại giữa họng, không thể thoát ra, cô giật mình thấy mình mở miệng nhưng toàn nói những câu trái lương tâm.
- Không lâu ạ, thầy có việc gì cần giao cho em ạ?
- À, cũng không có gì ghê gớm, tôi đã nghiên cứu bảng thành tích cá nhân của em, thấy cũng không tồi. Định nhận làm người hướng dẫn đề án tốt nghiệp sắp tới của em.
- Dạ?
- Em cảm thấy tôi không thích hợp?
- Không phải, nhưng môn tạo hình thiết kế… em thật sự… thật sự là vượt quá khả năng của em ạ…
- Đừng lo, tôi sẽ giúp em!
Lam cảm thấy như có một bàn tay ai đó vừa tát mạnh vào mặt cô, cái tát khiến cô xây xẩm mặt mày. Người Trung Quốc chẳng phải có câu “oan gia ngõ hẹp” đó sao? Lần này, cô và lão thầy kia đúng thật là oan gia rồi.
Rốt cuộc, những người không yêu chúng ta, không bao giờ đủ kiên nhẫn để đi theo chúng ta đến tận cùng…
Quân vừa gọt táo, vừa chìa cả đĩa hoa quả đã gọt sẵn trước mặt Lam, cô cầm một miếng táo, bỏ tỏm vào miệng, nhưng vì miếng táo to quá khoang miệng nên cô bị sặc. Quân vừa cười vữa vỗ lưng cho cô, giọng điệu khiến người ta nghe mà bực mình.
- Miếng táo nó làm gì cậu mà sao cậu ác với nó thế?
- Cái lão Lưu Đông đó, kể cả tôi có lỡ lời nói vài ba câu khó nghe với anh ta, thì anh ta cũng nên nam nhi quảng đại mà bỏ qua cho tôi. Tôi cũng không lừa đảo gì, không cướp của gì nhà anh ta, sao lại cứ ép tôi chịu trận thì mới được?
- Này, cậu có cảm thấy, anh ta có… ý đồ gì đó với cậu không?
- Hả? Ý đồ gì?
- Thì là… thích cậu đó
- Điên à, chẳng lẽ anh ta bị tôi chửi cho lú lẫn rồi? Có thằng con trai nào bị ăn chửi mà lại đi có cảm tình với đứa con gái chửi mình không?
- Tôi không phải ngoại lệ à?
- Ừ, nhưng cậu là bạn tôi, đương nhiên phải khác với tên chết tiệt đó rồi.
- Khác chỗ nào?
- Nói chung là khác!
Quân im lặng, một tia buồn bã xẹt ngang qua đầu. Một ý nghĩ chợt xuất hiện làm cậu giật mình, vội vàng nén nó xuống, nở một nụ cười gượng gạo nhìn cô bạn đang loay hoay vừa ăn táo vừa đọc tài liệu. Bất giác cậu cảm thấy sợ hãi rằng có điều gì đó sắp biến mất, khiến cậu bất an.
Số lần gặp nhau của Lam và “oan gia” ngày càng tăng lên. Cô không hiểu tại sao, bản thân mình lại phải bắt tay làm đề án tốt nghiệp sớm thế. Khi mà các bạn còn chưa thấy đả động gì đến thì cô đã phải chạy ngược chạy xuôi đi tìm sách nọ, hồ sơ kia để bổ sung phần lý thuyết vào đề án của mình.
Thầy Lưu Đông vẫn không hề tỏ thái độ ra rằng có điều gì bất mãn với cô, lúc nào cũng cười rất tươi, tận tình chỉ bảo cô “làm lại” rất nhiều phần, làm lại nhiều đến nỗi chính cô bắt đầu hoài nghi về bộ não của bản thân mình.
Quân lại có bạn gái mới, người Nhật Bản, cô bạn gái này không giống như những bạn gái trước đây của cậu, là một cô gái cực kỳ dịu dàng, nữ tính. Lam còn có thể đếm được số lần cô bạn nói chuyện, mỉm cười, lặng lẽ ngắm Quân rồi lại tự ngại ngùng.
Và dường như chính cô gái đặc biệt này đã khiến Quân thay đổi. Họ ở bên nhau nhiều hơn, mọi người xung quanh không còn thấy Quân và Lam bám lấy nhau nữa. Bất giác, nhìn Lam bằng ánh mắt nghi ngại.
Quả thật, Lam cũng có chút buồn, nhưng cô không hề ghen tị. Bởi vì dẫu họ có thân thiết đến mấy, cũng chỉ là bạn bè, dẫu cho Quân có là người bạn duy nhất của Lam, họ cũng sẽ đến một ngày nào đó, tìm được hạnh phúc của mình. Chỉ hy vọng tình bạn của họ vẫn mãi mãi giữ được.
Còn Lam, việc duy nhất cô toàn tâm toàn ý quan tâm lúc này, chính là phải ngày ngày đối phó với ông thầy chỉ hơn cô vài tuổi kia, chống chế với mọi điều kiện hạch sách của ông ta.
- Tôi cảm thấy, chỗ này em làm chưa ổn… Em xem, cách phác thảo khái quát của em và cách khắc họa chi tiết có sự rời rạc. Em về làm lại nhé, ngày kia tôi rảnh, tôi sẽ xem cho em.
Lam cảm thấy lửa giận đã bừng bừng trên đầu. Không biết đây là lần thứ n cộng bao nhiêu cô phải ôm uất ức, ôm tập bản thảo về mà không thể mở lời oán thán một câu. Vì một hiểu lầm mà cô thậm chí còn chẳng thể nhớ nổi lúc ở sân bay, tại sao ông thầy chỉ hơn cô vài tuổi đời kia lại nhớ lâu thù dai đến thế? Chẳng phải là cô đã biết lỗi rồi hay sao? Lẽ nào cứ phải ép cô phải chịu áp lực đến cùng như thế?
C
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
18/663
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT