Tiểu thuyết Bẫy Văn Phòng-full
Lượt xem : |
n Waterloo. Chẳng ai có thể đảm bảo rằng mình là tướng quân bách chiến bách thắng.
Nghĩ đến những việc đã qua, Đàm Bân không khỏi có chút bùi ngùi.
Lúc cô đang nghĩ ngợi mông lung thì thịt cua để trong một chiếc vỏ rất đẹp được bỏ vào chiếc đĩa trước mặt cô.
Trình Duệ Mẫn ăn rất ít, hình như còn chưa đụng đũa, anh lặng lẽ nghe cô nói nhưng động tác bóc thịt cua của anh vô cùng thành thạo.
Đàm Bân ngẩng đầu hỏi: “Anh không ăn sao?”
Trình Duệ Mẫn cười, nhấp một ngụm rượu. “Em quên rồi sao, tôi sống bên cạnh biển hơn mười năm.”
Đàm Bân không nói gì nữa, cúi xuống ăn.
Trình Duệ Mẫn chăm chú ngắm nhìn gương mặt còn rất trẻ của cô, trong mắt lộ ra nét cười ấm áp.
Anh nói: “Ấn tượng đầu tiên bao giờ cũng rất sâu sắc. Hợp đồng đầu tiên tôi ký là ở Hailar. Mấy người bọn tôi ở đó đến ba tháng. Ở đó chỉ có thịt cừu, ăn vào chỉ muốn nôn, người nào cũng sụt mất bảy, tám cân. Cuối cùng cũng ký được hợp đồng, bọn tôi chạy thẳng đến một chuỗi các quán bar cách đó ba dặm, lần lượt uống ở từng quán, say đến mức nhóm người hát dân ca ở quán phải gọi cảnh sát đến.”
Đàm Bân tưởng tượng ra cảnh lúc đó, liền bật cười.
Trình Duệ Mẫn hỏi thăm về công việc hiện tại của cô, có ý mời cô sang một công ty khác với vị trí và mức lương hấp dẫn nhưng cô từ chối.
Sau đó không khí của bữa ăn khá trầm lắng. Cả hai người dường như có phần bối rối, không biết phải làm sao, cuối cùng thì kết thúc qua loa.
Mặc dù như vậy nhưng lúc họ chuẩn bị cáo từ Nghiêm Cẩn ra về thì cũng gần chín giờ tối.
Nghiêm Cẩn lo lắng, cứ hỏi đi hỏi lại: “Tiểu yêu, cậu có thể lái xe được không đấy? Nếu không để đại ca đưa hai người về?”
Trình Duệ Mẫn hiển nhiên chẳng tỏ vẻ cảm kích gì, nói: “Đệ đâu có uống nhiều.”
Trên đường về, do phải hao tổn tinh lực trong cả quãng thời gian dài, giờ lại thêm cảm giác chếnh choáng say, hai mí mắt Đàm Bân như sụp xuống, ban đầu còn phụ họa một vài câu, sau đó thì ngủ khì khiến người khác có chút thất vọng.
Cô mơ màng ngủ, cái đầu cứ lắc lư hết bên nọ sang bên kia, khiến cô ngủ không được thoải mái, cảm thấy rất khó chịu. Sau đó lại thấy lạnh nên cô ôm chặt lấy cánh tay như muốn cuộn tròn lại. Đã thế lại còn mơ, cô mơ gặp một người đi trong tuyết lạnh, lạnh đến thấu xương, màn tuyết trắng xóa, không nhìn rõ bóng người.
Lúc mơ mơ màng màng mở mắt, định vặn vẹo cái lưng cho thoải mái thì cô phát hiện mình vẫn đang ngồi tựa vào ghế trên xe, xung quanh chẳng có ai, bên ngoài cửa sổ xe là màn đêm tĩnh mịch, chỉ có đèn đường trên đầu tỏa sáng, những quầng sáng vàng vàng yếu ớt phản chiếu lên bảng điều khiển xe.
Thò đầu ra nhìn xung quanh, Đàm Bân bỗng bật dậy. Lúc này cô mới phát hiện ra trên người mình là chiếc áo khoác của nam giới.
Cô cầm chiếc áo khoác lên, đẩy cửa xe, bước xuống.
Chiếc Volvo của Trình Duệ Mẫn đã dừng trước khu chung cư cô ở.
Anh ngồi ở chiếc ghế băng cách đó không xa lắm, cúi đầu, đang bật đi bật lại cái bật lửa trong tay.
Có lẽ cái bật lửa đó có vấn đề, anh chưa châm được điếu thuốc đang ngậm trên môi.
Đàm Bân thoáng giật mình vì trong ấn tượng của cô, chưa nhìn thấy anh hút thuốc.
Cô lấy chiếc bật lửa Zippo ở trong túi xách, khẽ khàng đi đến, tay khum khum che ngọn lửa, nghiêng người đưa đến trước mặt anh.
Trình Duệ Mẫn ngẩng đầu nhìn thấy cô, rồi lại nhìn ngọn lửa trong tay cô nhưng không châm thuốc. Anh cầm điếu thuốc trên môi và giữ nguyên trong tay, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh. “Em có thể ngồi một lát không?”
Đàm Bân không từ chối.
Đêm hôm đó trăng tròn, ánh trăng trải dài trên mặt đất khiến cho những viên đá rải trên con đường nhỏ bên cạnh như lấp lánh ánh bạc, một khóm đồng tiền trước băng ghế đã nở hoa rực rỡ, hương thơm lan tỏa.
Trong vườn hoa của khu chung cư chỉ còn lác đác vài người, có cả tiếng vỗ cánh của những con côn trùng, thỉnh thoảng còn vọng lại vài tiếng ếch kêu từ phía đài phun nước.
Không gian như vậy thường khiến con người thêm phần ngẩn ngơ, sự xúc động thường vượt qua cả lý trí.
Trình Duệ Mẫn lộ rõ vẻ ngạc nhiên. “Em sợ à?” Trên mặt Đàm Bân là câu trả lời khẳng định, anh cười lớn, nói “Sợ tôi nhân cơ hội làm gì đó à?”
Đàm Bân khoanh hai tay lại, giận dữ nói những lời thật lòng: “Không phải tôi sợ anh, chỉ là tôi sợ tôi mượn cớ say rượu để làm điều gì đó với anh.”
Trình Duệ Mẫn ngẩn người rồi cười không ngớt. Anh cúi gập người, đổi sang nói bằng tiếng Anh: “Tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, quý cô thân mến ạ!”
Đàm Bân cũng cười, cô chỉnh lại quần áo rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Coi như vô số những kỷ niệm đẹp đẽ ít ỏi trước đây đã bị offer ở trên bàn ăn làm cho đổ vỡ hết.
Thì ra tất cả đều là ảo giác của cô.
Người đã từng làm việc ở công ty nước ngoài nhiều năm đều hiểu rõ công tư phân minh là mấu chốt cơ bản nhất, điều đó được gọi là đạo đức nghề nghiệp. Nếu việc công, việc tư không tách bạch rõ ràng, nói dễ nghe một chút thì đó là người hòa nhã, còn nói không khách khí thì đó là người có EQ thấp.
Người mới vào làm việc bao giờ cũng ở tầng thấp nhất, miễn là cố gắng chịu đựng khó khăn, chỉ cần chăm chỉ, siêng năng và cẩn thận thì có thể bộc lộ được hết tài năng. Vượt qua muôn ngàn gian khổ leo lên được tầng trung, ở tầng này chỉ số IQ của mọi người tương đương nhau, mỗi người đều có kỹ năng đặc biệt của riêng mình, lúc này người nào có giao thiệp rộng và tầm nhìn dài lâu thì đó sẽ trở thành bí quyết quan trọng để bước lên một tầm cao mới.
Đạt được đến vị trí của Trình Duệ Mẫn, đó đã không còn là một cuộc đọ sức phân chia cao thấp. Trong cuộc đối đầu giữa các cao thủ, vấn đề quan trọng là phải biết kiên nhẫn, chỉ cần đợi đối phương trong lúc vô ý để lộ sơ hở, đánh một đòn trí mạng là đủ.
Cô luôn tin rằng anh là người không tự cài bom chôn mình, trọng dụng người yêu hoặc bạn gái làm việc bên cạnh mình, để người khác dễ dàng túm được thóp thì công phu mười năm tu luyện sẽ bị hủy hoại trong nháy mắt. Đối với một người quen làm sale, việc phỏng đoán tâm tư tình cảm của khách hàng là công việc vô cùng quen thuộc, nếu chăm chỉ làm việc thì cũng không phải việc khó. Việc này đã sớm trở thành một phần của cuộc sống hàng ngày, trải qua nhiều ngày nhiều tháng, kỹ nghệ ấy lại càng trở nên thuần thục.
Đàm Bân khẽ cười tự giễu mình đã quá hy vọng và ảo tưởng. Đến lúc này mà vẫn còn cho rằng anh đang âm thầm theo đuổi mình, quả đúng là tự mình đa tình quá đi mất.
Trình Duệ Mẫn hỏi cô: “Dạo này rất vất vả phải không?”
“Gì cơ?” Đàm Bân quay đầu lại, vẻ mặt có chút lơ đễnh, mệt mỏi, giống như thần trí đã đi đến tận nơi xa lắc rồi.
“Lúc nãy thấy em ngủ say quá, tôi không nỡ gọi em dậy” Trình Duệ Mẫn bỗng thấp giọng, lấy chiếc áo khoác trên tay cô khoác lên vai cô, cử chỉ vô cùng tự nhiên, rồi nói: “Vào thu rồi, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, cẩn thận không cảm lạnh.”
Cử chỉ chăm sóc dịu dàng như xuất phát tự đáy lòng chẳng giống giả tạo chút nào, khiến trái tim cô ấm áp vô cùng.
Đàm Bân không bình luận gì, nhìn đồng hồ dưới ánh đèn đường, nói: “Đã quá muộn rồi, không tiện mời anh lên nhà chơi, để hôm nào anh rảnh, tôi sẽ mời anh ăn cơm.”
Trình Duệ Mẫn gật đầu cười, cặp m
Nghĩ đến những việc đã qua, Đàm Bân không khỏi có chút bùi ngùi.
Lúc cô đang nghĩ ngợi mông lung thì thịt cua để trong một chiếc vỏ rất đẹp được bỏ vào chiếc đĩa trước mặt cô.
Trình Duệ Mẫn ăn rất ít, hình như còn chưa đụng đũa, anh lặng lẽ nghe cô nói nhưng động tác bóc thịt cua của anh vô cùng thành thạo.
Đàm Bân ngẩng đầu hỏi: “Anh không ăn sao?”
Trình Duệ Mẫn cười, nhấp một ngụm rượu. “Em quên rồi sao, tôi sống bên cạnh biển hơn mười năm.”
Đàm Bân không nói gì nữa, cúi xuống ăn.
Trình Duệ Mẫn chăm chú ngắm nhìn gương mặt còn rất trẻ của cô, trong mắt lộ ra nét cười ấm áp.
Anh nói: “Ấn tượng đầu tiên bao giờ cũng rất sâu sắc. Hợp đồng đầu tiên tôi ký là ở Hailar. Mấy người bọn tôi ở đó đến ba tháng. Ở đó chỉ có thịt cừu, ăn vào chỉ muốn nôn, người nào cũng sụt mất bảy, tám cân. Cuối cùng cũng ký được hợp đồng, bọn tôi chạy thẳng đến một chuỗi các quán bar cách đó ba dặm, lần lượt uống ở từng quán, say đến mức nhóm người hát dân ca ở quán phải gọi cảnh sát đến.”
Đàm Bân tưởng tượng ra cảnh lúc đó, liền bật cười.
Trình Duệ Mẫn hỏi thăm về công việc hiện tại của cô, có ý mời cô sang một công ty khác với vị trí và mức lương hấp dẫn nhưng cô từ chối.
Sau đó không khí của bữa ăn khá trầm lắng. Cả hai người dường như có phần bối rối, không biết phải làm sao, cuối cùng thì kết thúc qua loa.
Mặc dù như vậy nhưng lúc họ chuẩn bị cáo từ Nghiêm Cẩn ra về thì cũng gần chín giờ tối.
Nghiêm Cẩn lo lắng, cứ hỏi đi hỏi lại: “Tiểu yêu, cậu có thể lái xe được không đấy? Nếu không để đại ca đưa hai người về?”
Trình Duệ Mẫn hiển nhiên chẳng tỏ vẻ cảm kích gì, nói: “Đệ đâu có uống nhiều.”
Trên đường về, do phải hao tổn tinh lực trong cả quãng thời gian dài, giờ lại thêm cảm giác chếnh choáng say, hai mí mắt Đàm Bân như sụp xuống, ban đầu còn phụ họa một vài câu, sau đó thì ngủ khì khiến người khác có chút thất vọng.
Cô mơ màng ngủ, cái đầu cứ lắc lư hết bên nọ sang bên kia, khiến cô ngủ không được thoải mái, cảm thấy rất khó chịu. Sau đó lại thấy lạnh nên cô ôm chặt lấy cánh tay như muốn cuộn tròn lại. Đã thế lại còn mơ, cô mơ gặp một người đi trong tuyết lạnh, lạnh đến thấu xương, màn tuyết trắng xóa, không nhìn rõ bóng người.
Lúc mơ mơ màng màng mở mắt, định vặn vẹo cái lưng cho thoải mái thì cô phát hiện mình vẫn đang ngồi tựa vào ghế trên xe, xung quanh chẳng có ai, bên ngoài cửa sổ xe là màn đêm tĩnh mịch, chỉ có đèn đường trên đầu tỏa sáng, những quầng sáng vàng vàng yếu ớt phản chiếu lên bảng điều khiển xe.
Thò đầu ra nhìn xung quanh, Đàm Bân bỗng bật dậy. Lúc này cô mới phát hiện ra trên người mình là chiếc áo khoác của nam giới.
Cô cầm chiếc áo khoác lên, đẩy cửa xe, bước xuống.
Chiếc Volvo của Trình Duệ Mẫn đã dừng trước khu chung cư cô ở.
Anh ngồi ở chiếc ghế băng cách đó không xa lắm, cúi đầu, đang bật đi bật lại cái bật lửa trong tay.
Có lẽ cái bật lửa đó có vấn đề, anh chưa châm được điếu thuốc đang ngậm trên môi.
Đàm Bân thoáng giật mình vì trong ấn tượng của cô, chưa nhìn thấy anh hút thuốc.
Cô lấy chiếc bật lửa Zippo ở trong túi xách, khẽ khàng đi đến, tay khum khum che ngọn lửa, nghiêng người đưa đến trước mặt anh.
Trình Duệ Mẫn ngẩng đầu nhìn thấy cô, rồi lại nhìn ngọn lửa trong tay cô nhưng không châm thuốc. Anh cầm điếu thuốc trên môi và giữ nguyên trong tay, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh. “Em có thể ngồi một lát không?”
Đàm Bân không từ chối.
Đêm hôm đó trăng tròn, ánh trăng trải dài trên mặt đất khiến cho những viên đá rải trên con đường nhỏ bên cạnh như lấp lánh ánh bạc, một khóm đồng tiền trước băng ghế đã nở hoa rực rỡ, hương thơm lan tỏa.
Trong vườn hoa của khu chung cư chỉ còn lác đác vài người, có cả tiếng vỗ cánh của những con côn trùng, thỉnh thoảng còn vọng lại vài tiếng ếch kêu từ phía đài phun nước.
Không gian như vậy thường khiến con người thêm phần ngẩn ngơ, sự xúc động thường vượt qua cả lý trí.
Trình Duệ Mẫn lộ rõ vẻ ngạc nhiên. “Em sợ à?” Trên mặt Đàm Bân là câu trả lời khẳng định, anh cười lớn, nói “Sợ tôi nhân cơ hội làm gì đó à?”
Đàm Bân khoanh hai tay lại, giận dữ nói những lời thật lòng: “Không phải tôi sợ anh, chỉ là tôi sợ tôi mượn cớ say rượu để làm điều gì đó với anh.”
Trình Duệ Mẫn ngẩn người rồi cười không ngớt. Anh cúi gập người, đổi sang nói bằng tiếng Anh: “Tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, quý cô thân mến ạ!”
Đàm Bân cũng cười, cô chỉnh lại quần áo rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Coi như vô số những kỷ niệm đẹp đẽ ít ỏi trước đây đã bị offer ở trên bàn ăn làm cho đổ vỡ hết.
Thì ra tất cả đều là ảo giác của cô.
Người đã từng làm việc ở công ty nước ngoài nhiều năm đều hiểu rõ công tư phân minh là mấu chốt cơ bản nhất, điều đó được gọi là đạo đức nghề nghiệp. Nếu việc công, việc tư không tách bạch rõ ràng, nói dễ nghe một chút thì đó là người hòa nhã, còn nói không khách khí thì đó là người có EQ thấp.
Người mới vào làm việc bao giờ cũng ở tầng thấp nhất, miễn là cố gắng chịu đựng khó khăn, chỉ cần chăm chỉ, siêng năng và cẩn thận thì có thể bộc lộ được hết tài năng. Vượt qua muôn ngàn gian khổ leo lên được tầng trung, ở tầng này chỉ số IQ của mọi người tương đương nhau, mỗi người đều có kỹ năng đặc biệt của riêng mình, lúc này người nào có giao thiệp rộng và tầm nhìn dài lâu thì đó sẽ trở thành bí quyết quan trọng để bước lên một tầm cao mới.
Đạt được đến vị trí của Trình Duệ Mẫn, đó đã không còn là một cuộc đọ sức phân chia cao thấp. Trong cuộc đối đầu giữa các cao thủ, vấn đề quan trọng là phải biết kiên nhẫn, chỉ cần đợi đối phương trong lúc vô ý để lộ sơ hở, đánh một đòn trí mạng là đủ.
Cô luôn tin rằng anh là người không tự cài bom chôn mình, trọng dụng người yêu hoặc bạn gái làm việc bên cạnh mình, để người khác dễ dàng túm được thóp thì công phu mười năm tu luyện sẽ bị hủy hoại trong nháy mắt. Đối với một người quen làm sale, việc phỏng đoán tâm tư tình cảm của khách hàng là công việc vô cùng quen thuộc, nếu chăm chỉ làm việc thì cũng không phải việc khó. Việc này đã sớm trở thành một phần của cuộc sống hàng ngày, trải qua nhiều ngày nhiều tháng, kỹ nghệ ấy lại càng trở nên thuần thục.
Đàm Bân khẽ cười tự giễu mình đã quá hy vọng và ảo tưởng. Đến lúc này mà vẫn còn cho rằng anh đang âm thầm theo đuổi mình, quả đúng là tự mình đa tình quá đi mất.
Trình Duệ Mẫn hỏi cô: “Dạo này rất vất vả phải không?”
“Gì cơ?” Đàm Bân quay đầu lại, vẻ mặt có chút lơ đễnh, mệt mỏi, giống như thần trí đã đi đến tận nơi xa lắc rồi.
“Lúc nãy thấy em ngủ say quá, tôi không nỡ gọi em dậy” Trình Duệ Mẫn bỗng thấp giọng, lấy chiếc áo khoác trên tay cô khoác lên vai cô, cử chỉ vô cùng tự nhiên, rồi nói: “Vào thu rồi, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, cẩn thận không cảm lạnh.”
Cử chỉ chăm sóc dịu dàng như xuất phát tự đáy lòng chẳng giống giả tạo chút nào, khiến trái tim cô ấm áp vô cùng.
Đàm Bân không bình luận gì, nhìn đồng hồ dưới ánh đèn đường, nói: “Đã quá muộn rồi, không tiện mời anh lên nhà chơi, để hôm nào anh rảnh, tôi sẽ mời anh ăn cơm.”
Trình Duệ Mẫn gật đầu cười, cặp m
Bài viết liên quan!