Tiểu thuyết Bẫy Văn Phòng-full
Lượt xem : |
đó của em, tôi có thể hiểu là thư mời?”
Đàm Bân “hì” một tiếng, sau đó nói: “Đây gọi là đen trắng đảo lộn, rõ ràng là anh nói trước.”
“Ai nói trước không quan trọng.” Trình Duệ Mẫn chậm rãi trả lời. “Đàm tiểu thư, có cần tôi nhắc lại cho em không? Tôi hẹn là mùa đông, nhưng em lại chuyển sang mùa thu.”
Đàm Bân lặng người, không một lời phản bác.
Trình Duệ Mẫn đã có kinh nghiệm đàm phán mười năm, ba mươi sáu kế anh đều thuộc lòng, xét về tài ăn nói và tâm kế cô đều không phải là đối thủ của anh, tốt nhất là không nên nói gì.
“Được rồi, tôi không bao giờ so đo với con gái.” Trình Duệ Mẫn nói. “Hay là tôi hy sinh một lần vậy, tối mai em rảnh chứ?”
“Không thành vấn đề.” Đàm Bân trả lời thành thật.
“Có lẽ nên ăn tối trước. Em muốn ăn gì?”
“Hải sản.” Đàm Bân trả lời, không hề khách sáo.
“Được. Tôi mời, cho em chọn địa điểm.”
“Có chỗ nào đáng chọn đâu. Phía đông ăn mãi thì cũng chỉ có mấy nhà hàng đó, giống như cùng một thầy dạy vậy.”
“Vậy thì tôi chọn nhé! Tôi vừa nhớ ra một quán hải sản rất tuyệt, ngày mai tôi sẽ đưa em đi.”
“Ở đâu?”
Trình Duệ Mẫn cố ý vòng vo: “Ngày mai em sẽ biết.”
“Vậy được, ngày mai gặp lại.” Đàm Bân càng dứt khoát, căn bản không muốn để anh được đắc ý.
“Ngày mai gặp lại.” Là người luôn điềm tĩnh, biết kiềm chế, lần này Trình Duệ Mẫn đột nhiên có cảm giác thất bại. Trước khi cúp máy, anh nói thêm một câu: “Mặc bình thường thôi nhé, mang theo cả áo khoác mỏng nữa.”
Mới sáng sớm thứ Bảy, Đàm Bân liên tục nhận được tin nhắn và điện thoại chúc mừng sinh nhật của bố mẹ, đồng nghiệp, bạn bè. Cô rất cảm động, không ngờ có nhiều người nhớ đến sinh nhật của cô như vậy. Lúc Thẩm Bồi gọi điện, cô đang luống cuống thay quần áo.
Nghe Thẩm Bồi than trách về những chuyện đen đủi trên đường đi xong, cô thật thà báo cáo: “Em phải đi ăn tối với người ta rồi.”
Thẩm Bồi nói: “Em đi đi. Không so sánh với người khác thì em không biết anh tốt thế nào đâu.”
Đàm Bân nói: “Tưởng bở.”
Thẩm Bồi căn dặn: “Em đi chơi vui vẻ nhé, sau này không có cơ hội đâu.”
Đàm Bân “hừ” một tiếng.
Thẩm Bồi cười lớn rồi ngắt điện thoại rất nhanh.
Thời gian hẹn đã đến, Đàm Bân vẫn còn đứng nheo mày trước gương.
Tủ quần áo của cô luôn thiếu quần áo bình thường, câu nói của Trình Duệ Mẫn: “Mặc bình thường thôi nhé” quả thực làm khó cô.
Cuối cùng, cô mặc đại áo phông, quần hộp, hai bên có rất nhiều túi.
Sau đó cô búi tóc, thoa một ít kem dưỡng da lên mặt rồi đi luôn.
Xe của Trình Duệ Mẫn đỗ dưới tòa nhà, anh đứng bên ngoài xe. Nhìn Đàm Bân đi đến, anh vô cùng ngạc nhiên.
Anh nói: “Trời, trông em cứ như thiếu nữ mười tám vậy.”
Đàm Bân cười mỉa. “Anh nói bộ quần áo này đúng không? Cảm ơn nhé!”
Trình Duệ Mẫn liền đỏ mặt, một điều hiếm gặp.
Đàm Bân không nói gì nữa, tự mở cửa xe rồi ngồi vào trong.
Trên ghế phụ đặt một bó hoa bách hợp lớn, cô cầm lên hỏi: “Là của tôi à?”
Trình Duệ Mẫn gật đầu, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ!”
Đàm Bân thất thần một lúc, đây là lần đầu tiên cô nhận thấy nụ cười của anh dưới ánh sáng tự nhiên, ấm áp, trong vắt như gió xuân tháng Hai.
Cô thở nhẹ, thả lỏng người.
“Thắt chặt dây an toàn vào nhé!” Trình Duệ Mẫn nhắc nhở.
Phải ở gần như thế này cô mới nhận ra được sự mệt mỏi không che đậy trong giọng nói khàn khàn của anh, cô lo lắng nghiêng đầu nhìn anh.
Hình ảnh của anh vẫn nhã nhặn như thế, thần sắc tuy có chút mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn rất linh hoạt, vẫn là dáng vẻ cô quen thuộc bấy lâu nay. Đàm Bân thấy thế mới yên tâm, cúi đầu cài dây an toàn.
Hình như dây hơi kích, cô quay người cố gắng điều chỉnh.
“Em bỏ tay ra, để tôi giúp.” Anh cúi người, cách cô rất gần.
Trên người anh có mùi thơm nhẹ của sữa tắm, đầu ngón tay lành lạnh thỉnh thoảng lại chạm vào da thịt cô. Đột nhiên Đàm Bân thấy không được thoải mái, cô hơi ưỡn người lên. “Để tôi tự làm.”
Trình Duệ Mẫn mỉm cười, dường như không để ý đến sự khó chịu của cô. “Được rồi, chúng ta xuất phát.”
Đàm Bân đưa mắt ra ngoài cửa sổ xe.
Đường phố cuối tuần chật hẹp hơn ngày thường, mặc dù đã là cuối tháng Tám, ánh nắng lúc bốn giờ chiều vẫn chói chang chiếu rọi trên con đường nhựa, cả mặt đường như bị phủ một tầng nước long lanh.
Nhiệt độ trong xe tương đối mát, trong không gian kín mít ấy tràn ngập mùi thơm của hoa bách hợp, tiếng nhạc nhỏ réo rắt, tiếng hát của LeAnn Rimes và Ronan Keating như đang thì thầm: You carried me like a river. How far we have come still surprises me[5">…
[5"> Dịch nghĩa: “Anh cuốn em đi như một dòng sông. Chúng ta tiến xa tới đâu vẫn làm em ngạc nhiên.” Bài hát Last Thing on My Mind.
Trình Duệ Mẫn vẫn có thói quen im lặng khi lái xe. Chiếc xe rất nhanh đã chuyển hướng sang vành đai thứ tư của phía đông, cứ thế tiến thẳng về phía nam.
Xe đi qua sông Thập Lý, cuối cùng Đàm Bân cũng cảm thấy không đúng. “Cứ đi về phía nam nữa là ra khỏi Bắc Kinh đó.”
Trình Duệ Mẫn nói: “Không sai, chúng ta đang đi trên đường cao tốc Kinh Tân Đường[6">.”
[6"> Con đường cao tốc nối liền Bắc Kinh, Thiên Tân và Đường Cô.
“Kinh Tân Đường?” Cằm của Đầm Bàn gần như rơi xuống. “Chúng ta đi Thiên Tân?”
“Gần hơn một chút, là Đường Cô.”
Đàm Bân chau mày nhìn anh.
Trình Duệ Mẫn giải thích: “Hôm nay là ngày đầu tiên kết thúc lệnh cấm thông hành, lát nữa vào đường cao tốc em sẽ thấy toàn là biển số xe Bắc Kinh chạy về hướng Đường Cô.”
Đàm Bân lẩm bẩm: “Thật là xa xỉ.”
Chỉ vì ăn một bữa cơm mà phải đi đi về về hơn ba trăm kilômét, quả thực cô không thể hiểu nổi sự nhiệt tình đó của anh. Nhìn thấy mắt mũi cô đều nhăn lại, thể hiện sự không đồng tình, Trình Duệ Mẫn không nhịn được cười. “Trên ghế sau có bánh xốp và cà phê, nếu đói quá thì em ăn trước nhé!”
Đàm Bân không đói, nhưng nghe thấy cà phê cô liền không kìm được, nhoài người ra sau lấy.
Trên cốc giấy là logo quen thuộc, mùi vị cũng quen thuộc. Caramel Macchiato của Starbucks. Mùi vị thơm nồng đó khiến cô nhớ lại một buổi trưa mùa hè nắng chói chang, cô cũng cầm một cốc cà phê như thế, đi đi lại lại trên đường phố Bắc Kinh.
Thời gian qua đi thật nhanh, mùa thu của Bắc Kinh đang đến rồi.
Mùa hè năm nay có đủ lý do khiến Đàm Bân ghi nhớ thật sâu sắc. Những năm tháng trước đây không có một mùa hè nào khiến cô có thể lý giải một cách sâu sắc bốn chữ “vật thị nhân phi[7">” như vậy.
[7"> Có nghĩa: vật vẫn như cũ nhưng người đã khác xưa.
Cô uống một ngụm cà phê, trong lòng thoải mái hơn đôi chút.
Khi vào đường cao tốc Kinh Tân, dòng xe hai bên đường quả nhiên không đều nhau, đi về hướng nam toàn là những xe mang biển Bắc Kinh, chủng loại và màu sắc vô cùng phong phú.
Đàm Bân thấy vậy, lo lắng hỏi: “Có khả năng bị tắc đường không?”
Trình Duệ Mẫn lắc đầu. “Giờ cao điểm là buổi sáng thôi.”
Nơi họ đến là một chiếc tàu cũ neo bên bến cảng. Lúc đó mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, đèn neon trên nóc tàu đã bật sáng.
Đúng như dự đoán, hôm nay thực khách đến đây rất đông, phòng ngoài không còn một chỗ trống, ti
Đàm Bân “hì” một tiếng, sau đó nói: “Đây gọi là đen trắng đảo lộn, rõ ràng là anh nói trước.”
“Ai nói trước không quan trọng.” Trình Duệ Mẫn chậm rãi trả lời. “Đàm tiểu thư, có cần tôi nhắc lại cho em không? Tôi hẹn là mùa đông, nhưng em lại chuyển sang mùa thu.”
Đàm Bân lặng người, không một lời phản bác.
Trình Duệ Mẫn đã có kinh nghiệm đàm phán mười năm, ba mươi sáu kế anh đều thuộc lòng, xét về tài ăn nói và tâm kế cô đều không phải là đối thủ của anh, tốt nhất là không nên nói gì.
“Được rồi, tôi không bao giờ so đo với con gái.” Trình Duệ Mẫn nói. “Hay là tôi hy sinh một lần vậy, tối mai em rảnh chứ?”
“Không thành vấn đề.” Đàm Bân trả lời thành thật.
“Có lẽ nên ăn tối trước. Em muốn ăn gì?”
“Hải sản.” Đàm Bân trả lời, không hề khách sáo.
“Được. Tôi mời, cho em chọn địa điểm.”
“Có chỗ nào đáng chọn đâu. Phía đông ăn mãi thì cũng chỉ có mấy nhà hàng đó, giống như cùng một thầy dạy vậy.”
“Vậy thì tôi chọn nhé! Tôi vừa nhớ ra một quán hải sản rất tuyệt, ngày mai tôi sẽ đưa em đi.”
“Ở đâu?”
Trình Duệ Mẫn cố ý vòng vo: “Ngày mai em sẽ biết.”
“Vậy được, ngày mai gặp lại.” Đàm Bân càng dứt khoát, căn bản không muốn để anh được đắc ý.
“Ngày mai gặp lại.” Là người luôn điềm tĩnh, biết kiềm chế, lần này Trình Duệ Mẫn đột nhiên có cảm giác thất bại. Trước khi cúp máy, anh nói thêm một câu: “Mặc bình thường thôi nhé, mang theo cả áo khoác mỏng nữa.”
Mới sáng sớm thứ Bảy, Đàm Bân liên tục nhận được tin nhắn và điện thoại chúc mừng sinh nhật của bố mẹ, đồng nghiệp, bạn bè. Cô rất cảm động, không ngờ có nhiều người nhớ đến sinh nhật của cô như vậy. Lúc Thẩm Bồi gọi điện, cô đang luống cuống thay quần áo.
Nghe Thẩm Bồi than trách về những chuyện đen đủi trên đường đi xong, cô thật thà báo cáo: “Em phải đi ăn tối với người ta rồi.”
Thẩm Bồi nói: “Em đi đi. Không so sánh với người khác thì em không biết anh tốt thế nào đâu.”
Đàm Bân nói: “Tưởng bở.”
Thẩm Bồi căn dặn: “Em đi chơi vui vẻ nhé, sau này không có cơ hội đâu.”
Đàm Bân “hừ” một tiếng.
Thẩm Bồi cười lớn rồi ngắt điện thoại rất nhanh.
Thời gian hẹn đã đến, Đàm Bân vẫn còn đứng nheo mày trước gương.
Tủ quần áo của cô luôn thiếu quần áo bình thường, câu nói của Trình Duệ Mẫn: “Mặc bình thường thôi nhé” quả thực làm khó cô.
Cuối cùng, cô mặc đại áo phông, quần hộp, hai bên có rất nhiều túi.
Sau đó cô búi tóc, thoa một ít kem dưỡng da lên mặt rồi đi luôn.
Xe của Trình Duệ Mẫn đỗ dưới tòa nhà, anh đứng bên ngoài xe. Nhìn Đàm Bân đi đến, anh vô cùng ngạc nhiên.
Anh nói: “Trời, trông em cứ như thiếu nữ mười tám vậy.”
Đàm Bân cười mỉa. “Anh nói bộ quần áo này đúng không? Cảm ơn nhé!”
Trình Duệ Mẫn liền đỏ mặt, một điều hiếm gặp.
Đàm Bân không nói gì nữa, tự mở cửa xe rồi ngồi vào trong.
Trên ghế phụ đặt một bó hoa bách hợp lớn, cô cầm lên hỏi: “Là của tôi à?”
Trình Duệ Mẫn gật đầu, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ!”
Đàm Bân thất thần một lúc, đây là lần đầu tiên cô nhận thấy nụ cười của anh dưới ánh sáng tự nhiên, ấm áp, trong vắt như gió xuân tháng Hai.
Cô thở nhẹ, thả lỏng người.
“Thắt chặt dây an toàn vào nhé!” Trình Duệ Mẫn nhắc nhở.
Phải ở gần như thế này cô mới nhận ra được sự mệt mỏi không che đậy trong giọng nói khàn khàn của anh, cô lo lắng nghiêng đầu nhìn anh.
Hình ảnh của anh vẫn nhã nhặn như thế, thần sắc tuy có chút mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn rất linh hoạt, vẫn là dáng vẻ cô quen thuộc bấy lâu nay. Đàm Bân thấy thế mới yên tâm, cúi đầu cài dây an toàn.
Hình như dây hơi kích, cô quay người cố gắng điều chỉnh.
“Em bỏ tay ra, để tôi giúp.” Anh cúi người, cách cô rất gần.
Trên người anh có mùi thơm nhẹ của sữa tắm, đầu ngón tay lành lạnh thỉnh thoảng lại chạm vào da thịt cô. Đột nhiên Đàm Bân thấy không được thoải mái, cô hơi ưỡn người lên. “Để tôi tự làm.”
Trình Duệ Mẫn mỉm cười, dường như không để ý đến sự khó chịu của cô. “Được rồi, chúng ta xuất phát.”
Đàm Bân đưa mắt ra ngoài cửa sổ xe.
Đường phố cuối tuần chật hẹp hơn ngày thường, mặc dù đã là cuối tháng Tám, ánh nắng lúc bốn giờ chiều vẫn chói chang chiếu rọi trên con đường nhựa, cả mặt đường như bị phủ một tầng nước long lanh.
Nhiệt độ trong xe tương đối mát, trong không gian kín mít ấy tràn ngập mùi thơm của hoa bách hợp, tiếng nhạc nhỏ réo rắt, tiếng hát của LeAnn Rimes và Ronan Keating như đang thì thầm: You carried me like a river. How far we have come still surprises me[5">…
[5"> Dịch nghĩa: “Anh cuốn em đi như một dòng sông. Chúng ta tiến xa tới đâu vẫn làm em ngạc nhiên.” Bài hát Last Thing on My Mind.
Trình Duệ Mẫn vẫn có thói quen im lặng khi lái xe. Chiếc xe rất nhanh đã chuyển hướng sang vành đai thứ tư của phía đông, cứ thế tiến thẳng về phía nam.
Xe đi qua sông Thập Lý, cuối cùng Đàm Bân cũng cảm thấy không đúng. “Cứ đi về phía nam nữa là ra khỏi Bắc Kinh đó.”
Trình Duệ Mẫn nói: “Không sai, chúng ta đang đi trên đường cao tốc Kinh Tân Đường[6">.”
[6"> Con đường cao tốc nối liền Bắc Kinh, Thiên Tân và Đường Cô.
“Kinh Tân Đường?” Cằm của Đầm Bàn gần như rơi xuống. “Chúng ta đi Thiên Tân?”
“Gần hơn một chút, là Đường Cô.”
Đàm Bân chau mày nhìn anh.
Trình Duệ Mẫn giải thích: “Hôm nay là ngày đầu tiên kết thúc lệnh cấm thông hành, lát nữa vào đường cao tốc em sẽ thấy toàn là biển số xe Bắc Kinh chạy về hướng Đường Cô.”
Đàm Bân lẩm bẩm: “Thật là xa xỉ.”
Chỉ vì ăn một bữa cơm mà phải đi đi về về hơn ba trăm kilômét, quả thực cô không thể hiểu nổi sự nhiệt tình đó của anh. Nhìn thấy mắt mũi cô đều nhăn lại, thể hiện sự không đồng tình, Trình Duệ Mẫn không nhịn được cười. “Trên ghế sau có bánh xốp và cà phê, nếu đói quá thì em ăn trước nhé!”
Đàm Bân không đói, nhưng nghe thấy cà phê cô liền không kìm được, nhoài người ra sau lấy.
Trên cốc giấy là logo quen thuộc, mùi vị cũng quen thuộc. Caramel Macchiato của Starbucks. Mùi vị thơm nồng đó khiến cô nhớ lại một buổi trưa mùa hè nắng chói chang, cô cũng cầm một cốc cà phê như thế, đi đi lại lại trên đường phố Bắc Kinh.
Thời gian qua đi thật nhanh, mùa thu của Bắc Kinh đang đến rồi.
Mùa hè năm nay có đủ lý do khiến Đàm Bân ghi nhớ thật sâu sắc. Những năm tháng trước đây không có một mùa hè nào khiến cô có thể lý giải một cách sâu sắc bốn chữ “vật thị nhân phi[7">” như vậy.
[7"> Có nghĩa: vật vẫn như cũ nhưng người đã khác xưa.
Cô uống một ngụm cà phê, trong lòng thoải mái hơn đôi chút.
Khi vào đường cao tốc Kinh Tân, dòng xe hai bên đường quả nhiên không đều nhau, đi về hướng nam toàn là những xe mang biển Bắc Kinh, chủng loại và màu sắc vô cùng phong phú.
Đàm Bân thấy vậy, lo lắng hỏi: “Có khả năng bị tắc đường không?”
Trình Duệ Mẫn lắc đầu. “Giờ cao điểm là buổi sáng thôi.”
Nơi họ đến là một chiếc tàu cũ neo bên bến cảng. Lúc đó mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, đèn neon trên nóc tàu đã bật sáng.
Đúng như dự đoán, hôm nay thực khách đến đây rất đông, phòng ngoài không còn một chỗ trống, ti
Bài viết liên quan!