Tiểu thuyết - Áp Trại Tiểu Vương Phi
Lượt xem : |
t non ấm áp ma sát đè ép, ở đỉnh càng giống như có cái miệng nhỏ nhắn cường lực mút, làm hắn cảm thấy thắt lưng tê dại, khoái cảm liên tiếp.
Nhìn Mộng Tiểu Trúc mặt đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn khẽnhếch, hai mắt mông lung, một bộ dáng thoải mái đam mê, làm nam nhânthật muốn chinh phục, khiến Đức Chiêu càng điên cuồng ra vào, bàn taynắm hai ngực trắng mịn không ngừng xoa bóp, thỉnh thoảng còn cúi đầuliếm mút nhũ hoa màu hồng nổi lên.
Mới nếm thử tư vị tiêu hồn tuyệt đỉnh, Mộng Tiểu Trúc cảmthấy trên dưới toàn thân thoải mái cực độ. Nàng thở gấp, mặc hắn tậntình dong ruỗi trên người nàng, trận sóng khoái hoạt nhanh chóng lantràn toàn thân.
Đức Chiêu lật thân thể nàng lại, từ sau lưng đi vào, cũng hôn lỗ tai, gò má của nàng.
Hắn ra vào càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt, đột nhiên một dòng nóng rực từ huyệt mềm Mộng Tiểu Trúc phun ra ngoài,giống như núi lửa bộc phát, khoái cảm không ngừng khuếch tán, nàng không tự chủ được phát ra một tiếng kêu nhẹ, thoải mái cơ hồ muốn hôn mê bấttỉnh ──
Sau khi đạt tới cao trào tuyệt đỉnh, khí lực nữ nhân tựa nhưbị hút hết, cả người ngồi phịch ở trên giường, cũng nhúc nhích khôngđược.
Gò má kiều diễm của nàng vẫn nồng đạm xuân ý, khẽ nhíu mày, tinh mâu đóng chặt, rõ ràng dư vị cao trào vẫn còn trong nàng.
Môi anh đào hồng diễm hé mở, phun ra hơi thở thơm tho, toànthân mềm nhũn, chỉ có thể mặc cho nam nhân ở trước mắt định đoạt. . .
Sáng sớm hôm sau, Hương Nhi bị Đức Chiêu ngủ cả đêm ở bênngoài, bị một tiếng vang đánh thức, nàng mở đôi mắt nhập nhèm ra, lạithấy tiểu thư từ trong phòng lén lén lút lút chạy đến.
“Tiểu thư! Nàng không có sao chứ?” Hương Nhi vội vàng vọt tới bên người nàng.
Nhưng Tiểu Trúc không nói lời nào đi thẳng về phía trước.
Hương Nhi vội vàng đuổi theo chủ tử nói xin lỗi, “Tiểu thư,thật xin lỗi, không phải ta cố ý để nàng ở trong đó một mình. . . . . .”
“Đừng nói!”
“Tiểu thư, nàng tức giận sao? Sắc mặt nàng thật khó coi. . . . . .”
Khó coi?
Sáng sớm phát hiện mình tình lại trong ngực một nam nhân xalạ, sắc mặt của nàng dĩ nhiên sẽ khó coi! Khi hai người đi tới nơi yêntĩnh, Tiểu Trúc cũng không nhịn được nữa, hốc mắt đỏ lên. “Hương Nhi, ta xong rồi!”
“A?”
Hương Nhi kinh ngạc nhìn tiểu thư trước mắt phảng phất muốnkhóc, vội vàng quan tâm hỏi, “Tiểu thư, nàng bị giam vào phòng chứa củinhất định là rất sợ?”
“Ừ! Khắp nơi đều là chuột và gián, thật đáng sợ! Ở trong đó cũng thật tối. . . . . .”
“Ta biết, ta biết.” Thấy tiểu thư bị dọa sợ, Hương Nhi không nhịn được oán giận Sơn đại vương lãnh khốc vô tình.
Đột nhiên, nàng thấy trên cổ của chủ tử hiện đầy những vếtxanh xanh tím tím,không khỏi sợ hãi kêu lên, “Tiểu thư! Cổ nàng thế nàolại đầy những vết xanh xanh tím tím? !”
“Có thật không?” Tiểu Trúc theo bản năng đưa thay sờ sờ, sauđó kéo cao cổ áo, che đậy kín những vết tím bầm nhìn thấy mà hoảng sợkia.
“Tiểu thư, nàng không có sao chứ? Ta thật lo lắng!”
“Ta. . . . . .” Tiểu Trúc đang không biết đáp lời như thế nào, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đi về phía các nàng.
“Một người lớn như vậy, sao lại không tìm được?”
A! Là bạo quân độc tài đó. . . . . . Hắn đang tìm ai?
Không phải là đang tìm nàng chứ?
“Tiểu thư, là ──”
“Hư! Trốn trước.”
Tiểu Trúc kéo Hương Nhi muốn tránh vào một bên, nhưng bởi vìquần quá dài, một chân nàng dẫm lên váy, không giữ được trọng tâm liềnngã về phía trước, trong lúc hoảng hốt, nàng quơ lung tung muốn bắt thứgì chống đỡ mình, lại không nghĩ rằng có chết lại bắt được tay áo ĐứcChiêu ──
“A ──”
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, đang lúc mọi người kêuto, thì một hồi tiếng xé rách vang lên, Tiểu Trúc cũng ngã mạnh xuốngđất.
“Tiểu thư!” Hương Nhi vội vàng tiến lên đỡ tiểu thư ngã dưới đất.
Tiểu Trúc đứng lên, nhìn tay áo mình đang nắm chặt, lại nhìnnam nhân xanh mặt trước mắt, nhất thời không biết nên đem tay áo trả lại cho hắn hay là cầm. . . . . .
Đức Chiêu đứng thẳng, ánh mắt giận dữ nhìn nàng. “Nàng!”
“Thật xin lỗi!” Tiểu Trúc đột nhiên lấy lại tinh thần, vộivàng đem tay áo đưa cho hắn, “Ta không phải cố ý. . . . . . Hay là, tathay ngươi vá lại?”
Tất cả mọi người câm như hến, không dám lên tiếng, thay tiểu nữ tỳ này đổ mồ hôi lạnh.
“Đại vương, là ta không tốt! Đều là ta không cẩn thận đẩytiểu thư, nàng mới có thể đụng vào ngài, xé rách tay áo của ngài. . . . . . Muốn trách thì trách ta được rồi!” Hương Nhi gấp gáp quỳ xuống, lolắng đến sắp khóc.
“Không, Đại vương, là ta làm rách tay áo của ngươi, phạt tađược rồi!” Tiểu Trúc không muốn nha hoàn thiếp thân chịu phạt, cũng quỳxuống.
Đức Chiêu nhìn chằm chằm người đang cúi đầu quỳ trên đất,thật lâu không phát một lời, cuối cùng mới thở dài một tiếng.”Bỏ đi! Tất cả các nàng đứng lên đi!”
Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, Đức Chiêu nhìn thấy trong con mắtlong lanh nước của nàng không có bất kỳ sợ hãi, lúc này mới chợt hiểura.
Cô gái nhỏ này căn bản không phải thật sự thấy sợ, nàng làm như vậy chỉ vì không muốn hắn giận chó đánh mèo Hương Nhi!
Trong lòng một trận tức giận lên cao, ánh mắt của hắn lạnh lẽo như tên bắn về phía nàng.
“Chờ một chút, ta đổi ý.” Đức Chiêu đưa tay nắm được cái cằmnhỏ của Tiểu Trúc, ép nàng nâng mắt nhìn thẳng vào hắn, “Buổi tối nàngtới đây giúp ta vá tay áo.”
“Buổi tối? !”
“Không muốn tới cũng có thể, nhưng hậu quả nàng tự mình phụtrách.” Hắn nhìn Hương Nhi một cái, rõ ràng nếu như Tiểu Trúc không đến, người thân nhất bên nàng sẽ xui xẻo.
Á! Nam nhân độc tài, bá đạo, không nói đạo lý, lại dám uy hiếp nàng? !
Nhưng . . . . . . Nàng có thể thế nào đây?
“Hiểu chưa?” Hắn ép hỏi.
“Hiểu.”
Lưu lại một nụ cười thỏa mãn, Đức Chiêu liền rời đi, để lại Tiểu Trúc trong miệng lẩm bẩm không ngừng mắng hắn . . .
Buổi tối, trước thư phòng, vang lên tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ.
“Vào đi!” Đức Chiêu nhàn nhạt phân phó.
Cửa mở ra, xuất hiện là Tiểu Trúc vẻ mặt mất hứng. Nàng sải bước đi vào, dùng lực đóng cửa lại, ra vẻ kháng nghị.
Đối với biểu hiện tức giận của nàng, hắn quyết định làm như không thấy, chỉ vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, muốn nàng ngồi xuống.
Tiểu Trúc cầm hộp may vá ngồi xuống bên cạnh hắn, hoàn toàn không chú ý tới hai người có bao nhiêu gần sát.
Từ trên người nàng truyền đến một mùi thơm đặc biệt của phái nữ, làm tâm hắn đập mạnh một cái. . . . . .
“Ta tới giúp ngươi sửa tay áo. Bất quá ta nói trước, ta chưatừng vá tay áo. Vậy nên ngươi nên tìm người khác tới? Ta nghĩ nơi này để một nữ tử khác làm sẽ tốt hơn. . . . . .” Nàng lảm nhảm nói, mắt vừanhìn, lúc này mới phát hiện hắn cũng không cởi cái áo có cái tay bị rách ra.
“Ngươi cởi y phục ra.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Tiểu Trúc liền biết mình nói sai. Nàng nghênh đón tròng mắt đen của hắn, thấy đùa cợt trong mắt hắn, mặt không tự chủ đỏ lên.
“Ta. . . . . . Ta không có ý gì khác! Ngươi đừng hiểu lầm. . . . . .”
Hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm, bất quá cũng cởi áo ra.
Lồng ngực rắn chắc màu đồng của hắn đập vào mắt, làm TiểuTrúc nhớ tới tình cảnh mập mờ giữa hai người. Nàng nhớ tới lồng ngực này thật ấm áp, thật mạnh mẽ, chỉ cảm thấy mình sắp không thở nổi. . . . . .
Nàng nuốt nước miếng một cái, vội vàng cầm y phục vá lungtung lên, ý đồ che giấu tay chân luống cuống của mình, cũng muốn đánhgục xung động với hắn.
Mà hết thảy này đều rơi vào trong mắt Đức Chiêu, làm hắn hưng khởi ý nghĩ trêu chọc nàng. “Đây là lần đầu tiên
Nhìn Mộng Tiểu Trúc mặt đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn khẽnhếch, hai mắt mông lung, một bộ dáng thoải mái đam mê, làm nam nhânthật muốn chinh phục, khiến Đức Chiêu càng điên cuồng ra vào, bàn taynắm hai ngực trắng mịn không ngừng xoa bóp, thỉnh thoảng còn cúi đầuliếm mút nhũ hoa màu hồng nổi lên.
Mới nếm thử tư vị tiêu hồn tuyệt đỉnh, Mộng Tiểu Trúc cảmthấy trên dưới toàn thân thoải mái cực độ. Nàng thở gấp, mặc hắn tậntình dong ruỗi trên người nàng, trận sóng khoái hoạt nhanh chóng lantràn toàn thân.
Đức Chiêu lật thân thể nàng lại, từ sau lưng đi vào, cũng hôn lỗ tai, gò má của nàng.
Hắn ra vào càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt, đột nhiên một dòng nóng rực từ huyệt mềm Mộng Tiểu Trúc phun ra ngoài,giống như núi lửa bộc phát, khoái cảm không ngừng khuếch tán, nàng không tự chủ được phát ra một tiếng kêu nhẹ, thoải mái cơ hồ muốn hôn mê bấttỉnh ──
Sau khi đạt tới cao trào tuyệt đỉnh, khí lực nữ nhân tựa nhưbị hút hết, cả người ngồi phịch ở trên giường, cũng nhúc nhích khôngđược.
Gò má kiều diễm của nàng vẫn nồng đạm xuân ý, khẽ nhíu mày, tinh mâu đóng chặt, rõ ràng dư vị cao trào vẫn còn trong nàng.
Môi anh đào hồng diễm hé mở, phun ra hơi thở thơm tho, toànthân mềm nhũn, chỉ có thể mặc cho nam nhân ở trước mắt định đoạt. . .
Sáng sớm hôm sau, Hương Nhi bị Đức Chiêu ngủ cả đêm ở bênngoài, bị một tiếng vang đánh thức, nàng mở đôi mắt nhập nhèm ra, lạithấy tiểu thư từ trong phòng lén lén lút lút chạy đến.
“Tiểu thư! Nàng không có sao chứ?” Hương Nhi vội vàng vọt tới bên người nàng.
Nhưng Tiểu Trúc không nói lời nào đi thẳng về phía trước.
Hương Nhi vội vàng đuổi theo chủ tử nói xin lỗi, “Tiểu thư,thật xin lỗi, không phải ta cố ý để nàng ở trong đó một mình. . . . . .”
“Đừng nói!”
“Tiểu thư, nàng tức giận sao? Sắc mặt nàng thật khó coi. . . . . .”
Khó coi?
Sáng sớm phát hiện mình tình lại trong ngực một nam nhân xalạ, sắc mặt của nàng dĩ nhiên sẽ khó coi! Khi hai người đi tới nơi yêntĩnh, Tiểu Trúc cũng không nhịn được nữa, hốc mắt đỏ lên. “Hương Nhi, ta xong rồi!”
“A?”
Hương Nhi kinh ngạc nhìn tiểu thư trước mắt phảng phất muốnkhóc, vội vàng quan tâm hỏi, “Tiểu thư, nàng bị giam vào phòng chứa củinhất định là rất sợ?”
“Ừ! Khắp nơi đều là chuột và gián, thật đáng sợ! Ở trong đó cũng thật tối. . . . . .”
“Ta biết, ta biết.” Thấy tiểu thư bị dọa sợ, Hương Nhi không nhịn được oán giận Sơn đại vương lãnh khốc vô tình.
Đột nhiên, nàng thấy trên cổ của chủ tử hiện đầy những vếtxanh xanh tím tím,không khỏi sợ hãi kêu lên, “Tiểu thư! Cổ nàng thế nàolại đầy những vết xanh xanh tím tím? !”
“Có thật không?” Tiểu Trúc theo bản năng đưa thay sờ sờ, sauđó kéo cao cổ áo, che đậy kín những vết tím bầm nhìn thấy mà hoảng sợkia.
“Tiểu thư, nàng không có sao chứ? Ta thật lo lắng!”
“Ta. . . . . .” Tiểu Trúc đang không biết đáp lời như thế nào, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đi về phía các nàng.
“Một người lớn như vậy, sao lại không tìm được?”
A! Là bạo quân độc tài đó. . . . . . Hắn đang tìm ai?
Không phải là đang tìm nàng chứ?
“Tiểu thư, là ──”
“Hư! Trốn trước.”
Tiểu Trúc kéo Hương Nhi muốn tránh vào một bên, nhưng bởi vìquần quá dài, một chân nàng dẫm lên váy, không giữ được trọng tâm liềnngã về phía trước, trong lúc hoảng hốt, nàng quơ lung tung muốn bắt thứgì chống đỡ mình, lại không nghĩ rằng có chết lại bắt được tay áo ĐứcChiêu ──
“A ──”
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, đang lúc mọi người kêuto, thì một hồi tiếng xé rách vang lên, Tiểu Trúc cũng ngã mạnh xuốngđất.
“Tiểu thư!” Hương Nhi vội vàng tiến lên đỡ tiểu thư ngã dưới đất.
Tiểu Trúc đứng lên, nhìn tay áo mình đang nắm chặt, lại nhìnnam nhân xanh mặt trước mắt, nhất thời không biết nên đem tay áo trả lại cho hắn hay là cầm. . . . . .
Đức Chiêu đứng thẳng, ánh mắt giận dữ nhìn nàng. “Nàng!”
“Thật xin lỗi!” Tiểu Trúc đột nhiên lấy lại tinh thần, vộivàng đem tay áo đưa cho hắn, “Ta không phải cố ý. . . . . . Hay là, tathay ngươi vá lại?”
Tất cả mọi người câm như hến, không dám lên tiếng, thay tiểu nữ tỳ này đổ mồ hôi lạnh.
“Đại vương, là ta không tốt! Đều là ta không cẩn thận đẩytiểu thư, nàng mới có thể đụng vào ngài, xé rách tay áo của ngài. . . . . . Muốn trách thì trách ta được rồi!” Hương Nhi gấp gáp quỳ xuống, lolắng đến sắp khóc.
“Không, Đại vương, là ta làm rách tay áo của ngươi, phạt tađược rồi!” Tiểu Trúc không muốn nha hoàn thiếp thân chịu phạt, cũng quỳxuống.
Đức Chiêu nhìn chằm chằm người đang cúi đầu quỳ trên đất,thật lâu không phát một lời, cuối cùng mới thở dài một tiếng.”Bỏ đi! Tất cả các nàng đứng lên đi!”
Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, Đức Chiêu nhìn thấy trong con mắtlong lanh nước của nàng không có bất kỳ sợ hãi, lúc này mới chợt hiểura.
Cô gái nhỏ này căn bản không phải thật sự thấy sợ, nàng làm như vậy chỉ vì không muốn hắn giận chó đánh mèo Hương Nhi!
Trong lòng một trận tức giận lên cao, ánh mắt của hắn lạnh lẽo như tên bắn về phía nàng.
“Chờ một chút, ta đổi ý.” Đức Chiêu đưa tay nắm được cái cằmnhỏ của Tiểu Trúc, ép nàng nâng mắt nhìn thẳng vào hắn, “Buổi tối nàngtới đây giúp ta vá tay áo.”
“Buổi tối? !”
“Không muốn tới cũng có thể, nhưng hậu quả nàng tự mình phụtrách.” Hắn nhìn Hương Nhi một cái, rõ ràng nếu như Tiểu Trúc không đến, người thân nhất bên nàng sẽ xui xẻo.
Á! Nam nhân độc tài, bá đạo, không nói đạo lý, lại dám uy hiếp nàng? !
Nhưng . . . . . . Nàng có thể thế nào đây?
“Hiểu chưa?” Hắn ép hỏi.
“Hiểu.”
Lưu lại một nụ cười thỏa mãn, Đức Chiêu liền rời đi, để lại Tiểu Trúc trong miệng lẩm bẩm không ngừng mắng hắn . . .
Buổi tối, trước thư phòng, vang lên tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ.
“Vào đi!” Đức Chiêu nhàn nhạt phân phó.
Cửa mở ra, xuất hiện là Tiểu Trúc vẻ mặt mất hứng. Nàng sải bước đi vào, dùng lực đóng cửa lại, ra vẻ kháng nghị.
Đối với biểu hiện tức giận của nàng, hắn quyết định làm như không thấy, chỉ vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, muốn nàng ngồi xuống.
Tiểu Trúc cầm hộp may vá ngồi xuống bên cạnh hắn, hoàn toàn không chú ý tới hai người có bao nhiêu gần sát.
Từ trên người nàng truyền đến một mùi thơm đặc biệt của phái nữ, làm tâm hắn đập mạnh một cái. . . . . .
“Ta tới giúp ngươi sửa tay áo. Bất quá ta nói trước, ta chưatừng vá tay áo. Vậy nên ngươi nên tìm người khác tới? Ta nghĩ nơi này để một nữ tử khác làm sẽ tốt hơn. . . . . .” Nàng lảm nhảm nói, mắt vừanhìn, lúc này mới phát hiện hắn cũng không cởi cái áo có cái tay bị rách ra.
“Ngươi cởi y phục ra.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Tiểu Trúc liền biết mình nói sai. Nàng nghênh đón tròng mắt đen của hắn, thấy đùa cợt trong mắt hắn, mặt không tự chủ đỏ lên.
“Ta. . . . . . Ta không có ý gì khác! Ngươi đừng hiểu lầm. . . . . .”
Hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm, bất quá cũng cởi áo ra.
Lồng ngực rắn chắc màu đồng của hắn đập vào mắt, làm TiểuTrúc nhớ tới tình cảnh mập mờ giữa hai người. Nàng nhớ tới lồng ngực này thật ấm áp, thật mạnh mẽ, chỉ cảm thấy mình sắp không thở nổi. . . . . .
Nàng nuốt nước miếng một cái, vội vàng cầm y phục vá lungtung lên, ý đồ che giấu tay chân luống cuống của mình, cũng muốn đánhgục xung động với hắn.
Mà hết thảy này đều rơi vào trong mắt Đức Chiêu, làm hắn hưng khởi ý nghĩ trêu chọc nàng. “Đây là lần đầu tiên
Bài viết liên quan!