Tiểu thuyết - Áp Trại Tiểu Vương Phi
Lượt xem : |
c . . . . . .”
“Người đâu, kéo nàng về phòng nhốt lại!”
Lệnh hạ xuống, lập tức có người mang Hương Nhi đi, lần này bên tai hắn mới thanh tĩnh.
Hắn vừa uống rượu vừa nghĩ, nữ nhân a, dám không nghe lời của hắn, sẽ phải nhận trừng phạt! Nàng còn động thủ đánh hắn hai lần rồi,tuyệt đối không thể tha thứ!
Nhốt nàng trong sài phòng dọa nàng một chút, xem nàng còn hay không dám đối chọi hắn, đánh hắn!
Một lát sau, trong lòng hắn đã dần dần dâng lên ác cảm tội ác nồng đậm. . . . . .
Hắn lại há miệng uống rượu trong chén. Kỳ lạ, hắn tại saophải có ác cảm tội lỗi? Tất cả đều là nàng tự chuốc lấy, không thể trách hắn!
Nhưng, khuôn mặt nhỏ sắp khóc của nàng không ngừng lơ lửngtrong đầu hắn, bộ dạng đáng thương, dường như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi. . . . . .
Đáng chết, hắn sẽ không mềm lòng chứ, cần phải để cho nàng ởsài phòng vừa bẩn vừa tối đó ngủ một đêm mới được, nếu không hắn rất mất mặt!
Vứt bỏ cặp mắt to ngập lệ ở trong đầu đi, hôm nay hắn quyết tâm muốn tìm cảm giác đêm xuân với tiểu nữ tặc ──
Bất quá, thực hiện kế hoạch này có chút khó khăn. Bởi vì kếtiếp hắn cũng không biết mình làm cái gì, chỉ là vẫn muốn nàng, đến khinằm ở trên giường, hắn nhìn thẳng trần nhà, vẫn là muốn nàng.
Đáng giận!
Hắn thầm mắng mình, lại đứng dậy mặc quần áo. Khi hắn ngẫm nghĩ hành vi trước đó của mình, hắn đã sải bước đi tới sài phòng ──
Ô ô! Nàng thật sợ hãi. . . . . .
Cả người Mộng Tiểu Trúc co rúc trên cái bàn duy nhất trongphòng. Nàng biết hành động của mình hơi quá. Giống như con mèo nhỏ bịdọa đến sợ hãi, nhưng vào giờ phút này, nàng lại hết sức hi vọng mình là con mèo.
Ít nhất mèo sẽ không sợ gián, sợ chuột, mà nàng lại sợ chết. . . . . .
Mộng Tiểu Trúc cố gắng nghĩ tới các loại lời mắng chửi ác độc mắng xú nam nhân đó, nhưng đầu lại trống rỗng, nàng chỉ cảm thấy mộttrận trời đất ngả nghiêng, dường như muốn té xỉu. . . . . .
Cái ý nghĩ này vừa hiện lên, trước mắt của nàng đã tối sầm, thân thể tựa như băng tan chảy, tê liệt ngã xuống ở trên bàn.
Đức Chiêu mở cửa thấy một màn như vậy, sợ hãi.
Hắn vội vàng đi tới bên cạnh nàng, nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt, tim của hắn mãnh liệt co thắt lại.
Hắn vỗ vỗ mặt của nàng, “Tiểu Trúc. . . . . . Nàng không sao chứ?”
Đáp lại hắn chỉ có im lặng.
Đáng chết! Hắn gầm nhẹ một tiếng, vội vàng ôm lấy nàng đi ra ngoài.
Trở lại gian phòng của mình, hắn đặt ở trên giường, vụng về giúp nàng cởi áo khoác ngoài.
Không biết có phải bởi vì quá mức kinh sợ hay không, ngón tay của hắn run rẩy e rằng sẽ không dễ dàng làm được, mất một khoảng thờigian mới giúp nàng cởi được áo ngoài ra.
Lúc này nàng phát ra tiếng “ưm” nhẹ nhàng, hắn mới yên tâm hạ xuống tảng đá lớn trong lòng.
Nàng sẽ không có chuyện mới phải. . . . . .
Tâm tình trấn định lại, sau hắn mới chú ý tới y phục trênngười nàng đã nhanh chóng bị hắn lột sạch, chỉ còn lại một cái yếm màutrắng, phía trên còn thêu cây trúc nhỏ xanh biếc, bao quanh ngực xinhxắn của nàng.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mịn màng của nàng, truyền tới lòng bàn tay là một trận lạnh như băng.
Xem ra nàng thật sự bị dọa sợ. . . . . .
Hắn lẳng lặng ngồi ở bên giường nhìn nàng. Vật nhỏ này mảnhmai như thế, phảng phất gió vừa thổi có thể bay đi mất, nhưng tính tìnhcủa nàng lại cố chấp ghê gớm.
Mà nàng lại đào hôn, chuyện này cũng nằm ngoài dự liệu của hắn.
Đầu ngón tay của hắn chậm rãi đi xuống vai của nàng , mơn trớn da thịt vô cùng mịn màng của nàng, “Điểm này của nàng cũng làm ta rất bội phục. . . . . .”
Dù sao không có một nữ nhân nào có dũng khí lớn như vậy, dám cự tuyệt trở thành vợ của hắn!
Hắn cho là mình chỉ muốn trừng phạt nàng, nhưng nội tâm cómột thanh âm không ngừng nói cho hắn biết, hắn muốn không chỉ như thế.
Không chỉ như thế mà thôi. . . . . .
Đáng chết, hắn muốn chạm vào nàng, thưởng thức nàng, hoàn toàn đoạt lấy nàng!
Hắn nhanh chóng đứng lên đưa lưng về phía nàng, ra sức hít thở.
Không được, hắn không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
Nhưng . . . . . .
Hắn lại xoay người, chỉ nghe nàng lại hừ nhẹ một tiếng, một tiếng này tràn đầy quyến rũ cùng hấp dẫn.
Hắn biết nàng chẳng qua là vô ý thức rên rỉ, nhưng, đối vớimột nam nhân huyết khí phương cương mà nói, cũng là hấp dẫn trí mạng ──
“A. . . . . .” Nàng từ từ mở mắt, lại nhắm lại.
Hắn lập tức vọt tới bên người nàng, lo lắng hỏi: “Nàng có sao không?”
“Đừng rời khỏi ta. . . . . .” Thần trí nàng không còn thanh tỉnh, chẳng qua là theo bản năng ôm lấy hắn.
Hành động bất ngờ của nàng làm hắn sửng sốt một chút. Bất quá hắn cũng ôm chặt lấy nàng. “Ta sẽ không rời khỏi nàng, nàng đừng sợ.”
“Ngươi không được đi, không được để ta lại một mình, khôngđược, không được không được. . . . . .” Nàng nói liên tiếp vài câu, nước mắt cũng chảy xuống.
Trước nàng tránh hắn cũng không kịp, nhưng bây giờ lại ômchặt hắn như vậy, giống như tiểu hài tử sợ bị người ném vứt bỏ . . . . . .
Xem ra nàng thật sự bị dọa sợ.
Trong lòng Đức Chiêu tràn đầy cảm giác tội ác, cũng không còn tức giận với nàng nữa, đưa hai tay ra nâng khuôn mặt tái nhợt của nànglên.
Lần đầu tiên trong đời, hắn có cảm giác đau lòng với một nữ nhân giống như thế này. . . . . .
Hắn hôn lên lệ trên mặt nàng. “Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . .” Nhìn nàng sợ hãi bất an như thế, hắn thật muốn đem mình đánh một trận!
Môi của hắn che lại nàng ,đôi môi ấm nóng quấn quít, Mộng Tiểu Trúc cảm nhận được một loại cảmgiác an toàn đã lâu không thấy, say sưa, mê loạn đón nhận nụ hôn củahắn.
Lúc này, cả người nàng như vùi lấp trong biển lửa, cảm giác nóng quá, rồi lại không nỡ rời đi, chỉ muốn chặt chẽ giữ lấy hắn.
Tất cả phát sinh hết sức tự nhiên, dục hỏa từ từ lan tràn, bụng dưới lần nữa hiện lên nóng ran quen thuộc. . . . . .
Đức Chiêu không nhịn được hôn lên cái cổ trắng noãn, hàm răng khẽ cắn, Mộng Tiểu Trúc mềm mại dựa sát trên người hắn, hai tay vòng ởcổ hắn, hơi thở ấm áp cùng hắn dây dưa chung một chỗ.
“Ta nóng quá. . . . . .” Nàng theo bản năng nhẹ lẩm bẩm.
Hắn thay nàng trút bỏ y phục còn lại. “Như vậy còn nóng không?”
Bàn tay to của hắn nắm lấy ngọc phong đầy đặn của nàng, không chút kiêng kỵ xoa nắn.
“A. . . . . .” Nhũ hoa của nàng được hắn vuốt ve mà trở nêncứng rắn, thân thể mềm mại vô lực vặn vẹo không ngừng, cho thấy nàngcũng động tình.
Nàng càng giãy giụa càng làm bùng lên ngọn lửa.
Không nên như vậy. . . . . . Nàng hi vọng hắn lưu lại bồinàng, chứ không hề có ý câu dẫn hắn, hắn làm sao lại không an phận rồi?
“Chúng ta không nên nữa. . . . . . Nữa. . . . . .”
“Nữa như thế nào?” Hắn cúi đầu ngậm nhũ hoa đã đứng lên kia.
“A. . . . . .” Nàng không tự chủ được rên rỉ, trên mặt đỏ ửng.
“Trời ạ, nàng thật ngọt!” Hắn khàn khàn thở dài.
Mộng Tiểu Trúc biết mình cần phải kháng cự, nhưng thân thểhắn đè ép nàng, nàng không cách nào kháng cự, cũng không muốn kháng cự . . . . . . không thể làm gì, nàng nhỏ giọng nói: “Ta có thể cho ngươi,bất quá. . . . . .”
Nghe được nàng nguyện ý phối hợp, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn nàng, “Bất quá như thế nào?”
“Bất quá, muốn ngươi nhẹ nhàng một chút.” Nàng cúi đầu xấu hổ nói, giống như tiểu nữ nhân hi vọng được người thương yêu thật nhiều.
Đức Chiêu câu dẫn ra một nụ cười tà mị hấp dẫn, “Yên tâm, ta sẽ rất nhẹ nhàng.”
Hai chân hắn kẹp lại thân thê nhỏ nhắn của nàng, dùng vật nam nhân trêu đùa, liếm mút th
“Người đâu, kéo nàng về phòng nhốt lại!”
Lệnh hạ xuống, lập tức có người mang Hương Nhi đi, lần này bên tai hắn mới thanh tĩnh.
Hắn vừa uống rượu vừa nghĩ, nữ nhân a, dám không nghe lời của hắn, sẽ phải nhận trừng phạt! Nàng còn động thủ đánh hắn hai lần rồi,tuyệt đối không thể tha thứ!
Nhốt nàng trong sài phòng dọa nàng một chút, xem nàng còn hay không dám đối chọi hắn, đánh hắn!
Một lát sau, trong lòng hắn đã dần dần dâng lên ác cảm tội ác nồng đậm. . . . . .
Hắn lại há miệng uống rượu trong chén. Kỳ lạ, hắn tại saophải có ác cảm tội lỗi? Tất cả đều là nàng tự chuốc lấy, không thể trách hắn!
Nhưng, khuôn mặt nhỏ sắp khóc của nàng không ngừng lơ lửngtrong đầu hắn, bộ dạng đáng thương, dường như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi. . . . . .
Đáng chết, hắn sẽ không mềm lòng chứ, cần phải để cho nàng ởsài phòng vừa bẩn vừa tối đó ngủ một đêm mới được, nếu không hắn rất mất mặt!
Vứt bỏ cặp mắt to ngập lệ ở trong đầu đi, hôm nay hắn quyết tâm muốn tìm cảm giác đêm xuân với tiểu nữ tặc ──
Bất quá, thực hiện kế hoạch này có chút khó khăn. Bởi vì kếtiếp hắn cũng không biết mình làm cái gì, chỉ là vẫn muốn nàng, đến khinằm ở trên giường, hắn nhìn thẳng trần nhà, vẫn là muốn nàng.
Đáng giận!
Hắn thầm mắng mình, lại đứng dậy mặc quần áo. Khi hắn ngẫm nghĩ hành vi trước đó của mình, hắn đã sải bước đi tới sài phòng ──
Ô ô! Nàng thật sợ hãi. . . . . .
Cả người Mộng Tiểu Trúc co rúc trên cái bàn duy nhất trongphòng. Nàng biết hành động của mình hơi quá. Giống như con mèo nhỏ bịdọa đến sợ hãi, nhưng vào giờ phút này, nàng lại hết sức hi vọng mình là con mèo.
Ít nhất mèo sẽ không sợ gián, sợ chuột, mà nàng lại sợ chết. . . . . .
Mộng Tiểu Trúc cố gắng nghĩ tới các loại lời mắng chửi ác độc mắng xú nam nhân đó, nhưng đầu lại trống rỗng, nàng chỉ cảm thấy mộttrận trời đất ngả nghiêng, dường như muốn té xỉu. . . . . .
Cái ý nghĩ này vừa hiện lên, trước mắt của nàng đã tối sầm, thân thể tựa như băng tan chảy, tê liệt ngã xuống ở trên bàn.
Đức Chiêu mở cửa thấy một màn như vậy, sợ hãi.
Hắn vội vàng đi tới bên cạnh nàng, nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt, tim của hắn mãnh liệt co thắt lại.
Hắn vỗ vỗ mặt của nàng, “Tiểu Trúc. . . . . . Nàng không sao chứ?”
Đáp lại hắn chỉ có im lặng.
Đáng chết! Hắn gầm nhẹ một tiếng, vội vàng ôm lấy nàng đi ra ngoài.
Trở lại gian phòng của mình, hắn đặt ở trên giường, vụng về giúp nàng cởi áo khoác ngoài.
Không biết có phải bởi vì quá mức kinh sợ hay không, ngón tay của hắn run rẩy e rằng sẽ không dễ dàng làm được, mất một khoảng thờigian mới giúp nàng cởi được áo ngoài ra.
Lúc này nàng phát ra tiếng “ưm” nhẹ nhàng, hắn mới yên tâm hạ xuống tảng đá lớn trong lòng.
Nàng sẽ không có chuyện mới phải. . . . . .
Tâm tình trấn định lại, sau hắn mới chú ý tới y phục trênngười nàng đã nhanh chóng bị hắn lột sạch, chỉ còn lại một cái yếm màutrắng, phía trên còn thêu cây trúc nhỏ xanh biếc, bao quanh ngực xinhxắn của nàng.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mịn màng của nàng, truyền tới lòng bàn tay là một trận lạnh như băng.
Xem ra nàng thật sự bị dọa sợ. . . . . .
Hắn lẳng lặng ngồi ở bên giường nhìn nàng. Vật nhỏ này mảnhmai như thế, phảng phất gió vừa thổi có thể bay đi mất, nhưng tính tìnhcủa nàng lại cố chấp ghê gớm.
Mà nàng lại đào hôn, chuyện này cũng nằm ngoài dự liệu của hắn.
Đầu ngón tay của hắn chậm rãi đi xuống vai của nàng , mơn trớn da thịt vô cùng mịn màng của nàng, “Điểm này của nàng cũng làm ta rất bội phục. . . . . .”
Dù sao không có một nữ nhân nào có dũng khí lớn như vậy, dám cự tuyệt trở thành vợ của hắn!
Hắn cho là mình chỉ muốn trừng phạt nàng, nhưng nội tâm cómột thanh âm không ngừng nói cho hắn biết, hắn muốn không chỉ như thế.
Không chỉ như thế mà thôi. . . . . .
Đáng chết, hắn muốn chạm vào nàng, thưởng thức nàng, hoàn toàn đoạt lấy nàng!
Hắn nhanh chóng đứng lên đưa lưng về phía nàng, ra sức hít thở.
Không được, hắn không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
Nhưng . . . . . .
Hắn lại xoay người, chỉ nghe nàng lại hừ nhẹ một tiếng, một tiếng này tràn đầy quyến rũ cùng hấp dẫn.
Hắn biết nàng chẳng qua là vô ý thức rên rỉ, nhưng, đối vớimột nam nhân huyết khí phương cương mà nói, cũng là hấp dẫn trí mạng ──
“A. . . . . .” Nàng từ từ mở mắt, lại nhắm lại.
Hắn lập tức vọt tới bên người nàng, lo lắng hỏi: “Nàng có sao không?”
“Đừng rời khỏi ta. . . . . .” Thần trí nàng không còn thanh tỉnh, chẳng qua là theo bản năng ôm lấy hắn.
Hành động bất ngờ của nàng làm hắn sửng sốt một chút. Bất quá hắn cũng ôm chặt lấy nàng. “Ta sẽ không rời khỏi nàng, nàng đừng sợ.”
“Ngươi không được đi, không được để ta lại một mình, khôngđược, không được không được. . . . . .” Nàng nói liên tiếp vài câu, nước mắt cũng chảy xuống.
Trước nàng tránh hắn cũng không kịp, nhưng bây giờ lại ômchặt hắn như vậy, giống như tiểu hài tử sợ bị người ném vứt bỏ . . . . . .
Xem ra nàng thật sự bị dọa sợ.
Trong lòng Đức Chiêu tràn đầy cảm giác tội ác, cũng không còn tức giận với nàng nữa, đưa hai tay ra nâng khuôn mặt tái nhợt của nànglên.
Lần đầu tiên trong đời, hắn có cảm giác đau lòng với một nữ nhân giống như thế này. . . . . .
Hắn hôn lên lệ trên mặt nàng. “Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . .” Nhìn nàng sợ hãi bất an như thế, hắn thật muốn đem mình đánh một trận!
Môi của hắn che lại nàng ,đôi môi ấm nóng quấn quít, Mộng Tiểu Trúc cảm nhận được một loại cảmgiác an toàn đã lâu không thấy, say sưa, mê loạn đón nhận nụ hôn củahắn.
Lúc này, cả người nàng như vùi lấp trong biển lửa, cảm giác nóng quá, rồi lại không nỡ rời đi, chỉ muốn chặt chẽ giữ lấy hắn.
Tất cả phát sinh hết sức tự nhiên, dục hỏa từ từ lan tràn, bụng dưới lần nữa hiện lên nóng ran quen thuộc. . . . . .
Đức Chiêu không nhịn được hôn lên cái cổ trắng noãn, hàm răng khẽ cắn, Mộng Tiểu Trúc mềm mại dựa sát trên người hắn, hai tay vòng ởcổ hắn, hơi thở ấm áp cùng hắn dây dưa chung một chỗ.
“Ta nóng quá. . . . . .” Nàng theo bản năng nhẹ lẩm bẩm.
Hắn thay nàng trút bỏ y phục còn lại. “Như vậy còn nóng không?”
Bàn tay to của hắn nắm lấy ngọc phong đầy đặn của nàng, không chút kiêng kỵ xoa nắn.
“A. . . . . .” Nhũ hoa của nàng được hắn vuốt ve mà trở nêncứng rắn, thân thể mềm mại vô lực vặn vẹo không ngừng, cho thấy nàngcũng động tình.
Nàng càng giãy giụa càng làm bùng lên ngọn lửa.
Không nên như vậy. . . . . . Nàng hi vọng hắn lưu lại bồinàng, chứ không hề có ý câu dẫn hắn, hắn làm sao lại không an phận rồi?
“Chúng ta không nên nữa. . . . . . Nữa. . . . . .”
“Nữa như thế nào?” Hắn cúi đầu ngậm nhũ hoa đã đứng lên kia.
“A. . . . . .” Nàng không tự chủ được rên rỉ, trên mặt đỏ ửng.
“Trời ạ, nàng thật ngọt!” Hắn khàn khàn thở dài.
Mộng Tiểu Trúc biết mình cần phải kháng cự, nhưng thân thểhắn đè ép nàng, nàng không cách nào kháng cự, cũng không muốn kháng cự . . . . . . không thể làm gì, nàng nhỏ giọng nói: “Ta có thể cho ngươi,bất quá. . . . . .”
Nghe được nàng nguyện ý phối hợp, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn nàng, “Bất quá như thế nào?”
“Bất quá, muốn ngươi nhẹ nhàng một chút.” Nàng cúi đầu xấu hổ nói, giống như tiểu nữ nhân hi vọng được người thương yêu thật nhiều.
Đức Chiêu câu dẫn ra một nụ cười tà mị hấp dẫn, “Yên tâm, ta sẽ rất nhẹ nhàng.”
Hai chân hắn kẹp lại thân thê nhỏ nhắn của nàng, dùng vật nam nhân trêu đùa, liếm mút th
Bài viết liên quan!