Tiểu thuyết - Y Nữ Xuân Thu
Lượt xem : |
Hạ một đường chạy như điên, chạy dọc theo con dường đãtrở về một bên thanh âm gấp gáp của hắn kêu gọi: "Liên nhi —— Liên nhi —— nàngđang ở đâu —— Liên nhi nàng đang ở đâu —— Liên nhi ——"
Sơn cốc trống rỗng, chỉ có tiếng vang của hắn đang văng vẳng dưới ánh trăngcó vẻ cô độc mà tịch mịch. Hắn tới tới lui lui đi tuần tra, lại không tìm đượctung tích của nàng, gió núi thổi vù vù làm tan đi thanh âm của hắn, làm cho hắnkhông thể phân biệt, trong không khí không ngửi thấy một chút hơi thở củanàng.
Mục Sa Tu Hạ lòng như lửa đốt, trong miệng càng không ngừng kêu gọi tên củanàng, cổ họng khàn khàn cũng không được nửa điểm đáp lại. cảm giác lo lắng càngngày càng sâu dần đem hắn bao quanh, hận chết mình, nhất thời khinh thường, đêmhôm khuya khoắc lại để cho nàng một mình cưỡi ngựa rời đi, hắn đến tột cùng làlàm sao, hắn yêu nàng, yêu nàng sâu đậm như vậy, lại để cho chính mình tổnthương nàng, nếu quả thật Liên nhi xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không thathứ cho chính mình.
Nhìn lên trời phát thề, chỉ cần có thể tìm được Liên nhi của hắn, hắn nguyệný hướng nàng nhận lỗi, nguyện ý tiếp nhận sự trừng phạt của nàng, sẽ không chọctức nàng, sẽ không đả thương nàng, càng sẽ không động thủ đánh nàng, cho dù muốnhắn đuổi đi tất cả nữ nhân chỉ cưng chiều một mình nàng cũng có thể, toàn tâmtoàn ý trong lòng chỉ có nàng, chỉ cần là lời nàng nói, hắn sẽ nguyện ý làm vìnàng , chỉ cầu trời cao cho hắn tìm được nàng, đừng để nàng gặp chuyện khôngmay.
Chợt bên tai truyền tới từng tiếng vó ngựa, rồi sau đó từ xa đến gần, Mục SaTu Hạ mừng rỡ như điên, quay đầu ngựa hướng tiếng chân chạy tới. Đến gần, hắnmới chán nản thấy rõ trên lưng ngựa chính là Lạc Phong.
Hỏi mấy thái giám trực ban, thị vệ xác nhận Liên Kiều còn chưa có trở vềcung, Lạc Phong liền vội vàng đuổi theo, thấy Mục Sa Tu Hạ dáng vẻ thất hồn lạcphách, không cần hỏi nhiều liền biết vẫn chưa tìm được Liên Kiều.
Sợ hãi giống như lưỡi dao sắc bén, từng nhát từng nhát cứa vào lòng của hắn .. . . . .
Lúc này Liên Kiều đang bị trói chặt tay chân, bị một mùi gay mũi khó ngửi làmcho thức tỉnh, chậm rãi mở ra con ngươi, trước mắt là một đôi mắt tam giác háosắc đang nhìn chằm chằm nàng chảy cả nước miếng chính là đại quốc sư
"Nương nương tỉnh rồi?" gương mặt Tang Kỳ độc ác, xấu xí và dâm đãng.
Cảm thấy mình bị trói, trong lòng Liên Kiều vừa kinh vừa sợ, nhưng ngoài mặtvẫn cố giữ vững trấn định: "Đại quốc sư đây là vì sao?"
Đôi mắt Tang Kỳ lưu luyến rởi khỏi ngực Liên Kiều, gian trá cười một tiếngnói: "Vi thần mời nương nương tới đây, là vì muốn hướng nương nương thỉnh giáomột ít chuyện."
"Thỉnh giáo?" Liên Kiều cười lạnh, "Đem Bổn cung trói lại để thỉnh giáo?"
Tang Kỳ vô tội lại áy náy nhìn Liên Kiều nói: "Vi thần cũng không muốn nhưvậy, chỉ cần nương nương có muốn hợp tác hay không."
Liên Kiều không hề đáp lời nữa, lẳng lặng chờ động tác kế tiếp của hắn.
Ánh mắt Tang Kỳ run lên, giọng the thé nói: "Dẫn tới!"
"A Cổ?" bị hai tên thị vệ đẩy tới trước mặt, trên người A Cổ khắp nơi đều bịthương tích, trên mặt bị quất tới huyết nhục mơ hồ. Liên Kiều bỗng nhiên nghĩđến mục đích mà Tang Kỳ bắt nàng tới.
Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Liên Kiều, Tang Kỳ cười càng thêm hả hê , hắnchính là thích xem bộ dạng kinh sợ của nữ nhân , thậm chí hắn đã bắt đầu ảotưởng bộ dạng Liên Kiều uyển chuyển thân thể ở dưới hắn như có như không rên rỉ,một cỗ nóng ran từ bụng dưới bỗng dưng vọt lên.
"Tất cả mọi chuyện chắc nương nương đều biết chứ?" Tang Kỳ cười tà, hàm rănglộ ra một mảng lớn, loang lổ màu vàng phơi bày ra bên ngoài.
Việc đã đến nước này, phủ nhận, giả bộ ngu ngốc đều là vô dụng. Liên Kiềungược lại tỉnh táo, lạnh nhạt nói: "Quốc sư ý muốn sao đây?"
"Ha ha ha. . . . . ." Tang Kỳ tứ phía suồng sã cười lên, lại gần Liên Kiều,đưa tay nâng cằm nàng lên, "Nương nương quả nhiên thức thời vụ, những xú nhađầu này đều không so được với ngài." cằm nàng da thịt mềm mại thật mất hồn....! Nữ nhân của Mục Sa Tu Hạ, hắn cũng muốn nếm thử một chút.
Bị bàn tay dâm uế của hắn vuốt cằm, Liên Kiều chỉ cảm thấy buồn nôn. Ngườitrước mắt có ý đồ đối nàng đã rõ như ban ngày, trong lòng nàng cũng hiểu rõ, nếunhư không chạy đi, mình cuối cùng cũng chỉ có con đường chết, biết được bí mậtcủa Hoàng thất Phiên quốc, nàng tuyệt sẽ không trông cậy vào việc sẽ để cho nàngsống, lại nhìn ánh mắt hạ lưu của hắn kho nhìn nàng, Liên Kiều tuyệt đối có thểdự đoán được nàng sẽ chết rất thãm.
Chỉ là nàng không cam lòng, không cam lòng chết trong tay loại người này,không cam lòng chết dưới thân người này , nàng phải mau sớm nghĩ cách thoát đi.Nhưng tay chân bị trói, nàng nên làm cái gì bây giờ? Gấp đến độ lòng bàn taytoát ra mồ hôi lạnh, nàng kinh hoàng nhìn tới gương mặt vừa xấu vừa ác đang ngàycàng đến gần.
Đợi chút, quá khứ Liên Kiều chỉ cảm thấy người này ghê tởm, xấu xí, nhưngchưa bao giờ nhìn kỹ mặt của hắn, hôm nay hắn đem mặt lại gần ý muốn cợt nhãnàng, cũng làm cho Liên Kiều phát hiện ra một đường sống.
Quan sát cẩn thận sắc mặt của hắn, phát hiện trên đầu hắn có một tầng mồ hôimịn, mặc dù vào xuân, ngày cũng còn lạnh , sao chảy ra mồ hôi, suy nghĩ mộtchút, nghĩ đến người này hẳn là một tên dâm đãng côn đồ. Cùng quốc chủ ma quỷ đãlàm đủ mọi chuyện xấu, không biết hại chết bao nhiêu phụ nữ đàng hoàng, ba thángtrước vừa bắt đầu mùa đông, chuyện phòng the quá nhiều, chân âm 0 hao tổn.
theo y lý: "Đông thương với hàn, xuân cần phải bệnh ôn" .
Tang Kỳ thấy Liên Kiều nhìn hắn không chớp mắt, liền mở cờ trong bụng, mộtđôi mắt chó càng không chút kiêng kỵ đối với Liên Kiều nhìn từ trên xuốngdưới.
"Nương nương, người đang nhìn gì vậy?"
Ách, người này thật đúng là tự mình đa tình, cũng đã lớn thành bộ dạng này màtánh tình còn có thể tự say mê, thần tượng mình!
Dịu dàng mỉm cười, Liên Kiều cố làm ra vẻ ngây thơ: "Chỉ vừa mới vào xuân,sao đại quốc sư lại đổ mồ hôi đầy người vậy?"
Câu hỏi này thật sự làm cho Tang Kỳ có chút bị kiềm hãm, biết Liên Kiều ythuật cao minh, chẳng lẽ nàng đã nhìn ra được cái gì? Lúc này thu lại tinh thần,ngược lại nghiêm trang nói: "Đúng vậy, ta cũng không biết đến tột cùng là xảy rachuyện gì, đã mấy ngày rồi, ngồi bất động một chỗ cũng sẽ đổ mồ hôi."
"Nếu như không ngại, ta sẽ bắt mạch cho đại quốc sư."
Tang Kỳ vừa nghe vui mừng còn không kịp, thầm nghĩ nàng chỉ là một cô gái yếuđuối, coi như có cởi trói cho nàng thì nàng làm sao có thể thoát khỏi tay hắnđược? Liền vội vàng lắc đầu: "Không ngại, không ngại, đã sớm nghe nói y thuậtcủa nương nương vô cùng trác tuyệt, có thể để cho nương nương , thân thể ngànvàn vì hạ quan mà bắt mạch, hạ quan kiếp đã tu luyện được phúc phận a!" Nói xongthì buông lỏng sợi dây trói cho Liên Kiều.
Liên Kiều trong lòng cười lạnh, không biến sắc, đưa ra ba ngón đặt lên cổ taycủa hắn. Một lát liền buông ra, thật ra thì nàng cũng không có cẩn thận .Thôiđi, dù gì chỉ là giả vờ giả vịt thôi, muốn nàng chạm cổ tay hắn trong thời giandài đúng là ghê tởm mà, nàng có thể cảm thấy hắn cả người tê dại khi được nàngchạm vào, người này quả thật là tên bại hoại mà!
"Không tốt rồi!" Buông tay ra, Liên Kiều cố kinh hoảng hô nhỏ một tiếng, đemTang Kỳ dọa sợ đến phát run, sợ hãi nhìn Liên Kiều.
"Nương nương, có, có gì không ổn sao?"
Suy nghĩ một chút, Liên Kiều cau mày nói: "Quốc sư gần đây có phải nhiệtnhiều hàn ít, thường ra mồ hôi , tương tự như bệnh thương hàn hay không?"
Suy nghĩ một chút, Tang Kỳ liền gật đầu nói: "Dạ, thường cảm thấy nóng, hơnnữa rất hay ra
Sơn cốc trống rỗng, chỉ có tiếng vang của hắn đang văng vẳng dưới ánh trăngcó vẻ cô độc mà tịch mịch. Hắn tới tới lui lui đi tuần tra, lại không tìm đượctung tích của nàng, gió núi thổi vù vù làm tan đi thanh âm của hắn, làm cho hắnkhông thể phân biệt, trong không khí không ngửi thấy một chút hơi thở củanàng.
Mục Sa Tu Hạ lòng như lửa đốt, trong miệng càng không ngừng kêu gọi tên củanàng, cổ họng khàn khàn cũng không được nửa điểm đáp lại. cảm giác lo lắng càngngày càng sâu dần đem hắn bao quanh, hận chết mình, nhất thời khinh thường, đêmhôm khuya khoắc lại để cho nàng một mình cưỡi ngựa rời đi, hắn đến tột cùng làlàm sao, hắn yêu nàng, yêu nàng sâu đậm như vậy, lại để cho chính mình tổnthương nàng, nếu quả thật Liên nhi xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không thathứ cho chính mình.
Nhìn lên trời phát thề, chỉ cần có thể tìm được Liên nhi của hắn, hắn nguyệný hướng nàng nhận lỗi, nguyện ý tiếp nhận sự trừng phạt của nàng, sẽ không chọctức nàng, sẽ không đả thương nàng, càng sẽ không động thủ đánh nàng, cho dù muốnhắn đuổi đi tất cả nữ nhân chỉ cưng chiều một mình nàng cũng có thể, toàn tâmtoàn ý trong lòng chỉ có nàng, chỉ cần là lời nàng nói, hắn sẽ nguyện ý làm vìnàng , chỉ cầu trời cao cho hắn tìm được nàng, đừng để nàng gặp chuyện khôngmay.
Chợt bên tai truyền tới từng tiếng vó ngựa, rồi sau đó từ xa đến gần, Mục SaTu Hạ mừng rỡ như điên, quay đầu ngựa hướng tiếng chân chạy tới. Đến gần, hắnmới chán nản thấy rõ trên lưng ngựa chính là Lạc Phong.
Hỏi mấy thái giám trực ban, thị vệ xác nhận Liên Kiều còn chưa có trở vềcung, Lạc Phong liền vội vàng đuổi theo, thấy Mục Sa Tu Hạ dáng vẻ thất hồn lạcphách, không cần hỏi nhiều liền biết vẫn chưa tìm được Liên Kiều.
Sợ hãi giống như lưỡi dao sắc bén, từng nhát từng nhát cứa vào lòng của hắn .. . . . .
Lúc này Liên Kiều đang bị trói chặt tay chân, bị một mùi gay mũi khó ngửi làmcho thức tỉnh, chậm rãi mở ra con ngươi, trước mắt là một đôi mắt tam giác háosắc đang nhìn chằm chằm nàng chảy cả nước miếng chính là đại quốc sư
"Nương nương tỉnh rồi?" gương mặt Tang Kỳ độc ác, xấu xí và dâm đãng.
Cảm thấy mình bị trói, trong lòng Liên Kiều vừa kinh vừa sợ, nhưng ngoài mặtvẫn cố giữ vững trấn định: "Đại quốc sư đây là vì sao?"
Đôi mắt Tang Kỳ lưu luyến rởi khỏi ngực Liên Kiều, gian trá cười một tiếngnói: "Vi thần mời nương nương tới đây, là vì muốn hướng nương nương thỉnh giáomột ít chuyện."
"Thỉnh giáo?" Liên Kiều cười lạnh, "Đem Bổn cung trói lại để thỉnh giáo?"
Tang Kỳ vô tội lại áy náy nhìn Liên Kiều nói: "Vi thần cũng không muốn nhưvậy, chỉ cần nương nương có muốn hợp tác hay không."
Liên Kiều không hề đáp lời nữa, lẳng lặng chờ động tác kế tiếp của hắn.
Ánh mắt Tang Kỳ run lên, giọng the thé nói: "Dẫn tới!"
"A Cổ?" bị hai tên thị vệ đẩy tới trước mặt, trên người A Cổ khắp nơi đều bịthương tích, trên mặt bị quất tới huyết nhục mơ hồ. Liên Kiều bỗng nhiên nghĩđến mục đích mà Tang Kỳ bắt nàng tới.
Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Liên Kiều, Tang Kỳ cười càng thêm hả hê , hắnchính là thích xem bộ dạng kinh sợ của nữ nhân , thậm chí hắn đã bắt đầu ảotưởng bộ dạng Liên Kiều uyển chuyển thân thể ở dưới hắn như có như không rên rỉ,một cỗ nóng ran từ bụng dưới bỗng dưng vọt lên.
"Tất cả mọi chuyện chắc nương nương đều biết chứ?" Tang Kỳ cười tà, hàm rănglộ ra một mảng lớn, loang lổ màu vàng phơi bày ra bên ngoài.
Việc đã đến nước này, phủ nhận, giả bộ ngu ngốc đều là vô dụng. Liên Kiềungược lại tỉnh táo, lạnh nhạt nói: "Quốc sư ý muốn sao đây?"
"Ha ha ha. . . . . ." Tang Kỳ tứ phía suồng sã cười lên, lại gần Liên Kiều,đưa tay nâng cằm nàng lên, "Nương nương quả nhiên thức thời vụ, những xú nhađầu này đều không so được với ngài." cằm nàng da thịt mềm mại thật mất hồn....! Nữ nhân của Mục Sa Tu Hạ, hắn cũng muốn nếm thử một chút.
Bị bàn tay dâm uế của hắn vuốt cằm, Liên Kiều chỉ cảm thấy buồn nôn. Ngườitrước mắt có ý đồ đối nàng đã rõ như ban ngày, trong lòng nàng cũng hiểu rõ, nếunhư không chạy đi, mình cuối cùng cũng chỉ có con đường chết, biết được bí mậtcủa Hoàng thất Phiên quốc, nàng tuyệt sẽ không trông cậy vào việc sẽ để cho nàngsống, lại nhìn ánh mắt hạ lưu của hắn kho nhìn nàng, Liên Kiều tuyệt đối có thểdự đoán được nàng sẽ chết rất thãm.
Chỉ là nàng không cam lòng, không cam lòng chết trong tay loại người này,không cam lòng chết dưới thân người này , nàng phải mau sớm nghĩ cách thoát đi.Nhưng tay chân bị trói, nàng nên làm cái gì bây giờ? Gấp đến độ lòng bàn taytoát ra mồ hôi lạnh, nàng kinh hoàng nhìn tới gương mặt vừa xấu vừa ác đang ngàycàng đến gần.
Đợi chút, quá khứ Liên Kiều chỉ cảm thấy người này ghê tởm, xấu xí, nhưngchưa bao giờ nhìn kỹ mặt của hắn, hôm nay hắn đem mặt lại gần ý muốn cợt nhãnàng, cũng làm cho Liên Kiều phát hiện ra một đường sống.
Quan sát cẩn thận sắc mặt của hắn, phát hiện trên đầu hắn có một tầng mồ hôimịn, mặc dù vào xuân, ngày cũng còn lạnh , sao chảy ra mồ hôi, suy nghĩ mộtchút, nghĩ đến người này hẳn là một tên dâm đãng côn đồ. Cùng quốc chủ ma quỷ đãlàm đủ mọi chuyện xấu, không biết hại chết bao nhiêu phụ nữ đàng hoàng, ba thángtrước vừa bắt đầu mùa đông, chuyện phòng the quá nhiều, chân âm 0 hao tổn.
theo y lý: "Đông thương với hàn, xuân cần phải bệnh ôn" .
Tang Kỳ thấy Liên Kiều nhìn hắn không chớp mắt, liền mở cờ trong bụng, mộtđôi mắt chó càng không chút kiêng kỵ đối với Liên Kiều nhìn từ trên xuốngdưới.
"Nương nương, người đang nhìn gì vậy?"
Ách, người này thật đúng là tự mình đa tình, cũng đã lớn thành bộ dạng này màtánh tình còn có thể tự say mê, thần tượng mình!
Dịu dàng mỉm cười, Liên Kiều cố làm ra vẻ ngây thơ: "Chỉ vừa mới vào xuân,sao đại quốc sư lại đổ mồ hôi đầy người vậy?"
Câu hỏi này thật sự làm cho Tang Kỳ có chút bị kiềm hãm, biết Liên Kiều ythuật cao minh, chẳng lẽ nàng đã nhìn ra được cái gì? Lúc này thu lại tinh thần,ngược lại nghiêm trang nói: "Đúng vậy, ta cũng không biết đến tột cùng là xảy rachuyện gì, đã mấy ngày rồi, ngồi bất động một chỗ cũng sẽ đổ mồ hôi."
"Nếu như không ngại, ta sẽ bắt mạch cho đại quốc sư."
Tang Kỳ vừa nghe vui mừng còn không kịp, thầm nghĩ nàng chỉ là một cô gái yếuđuối, coi như có cởi trói cho nàng thì nàng làm sao có thể thoát khỏi tay hắnđược? Liền vội vàng lắc đầu: "Không ngại, không ngại, đã sớm nghe nói y thuậtcủa nương nương vô cùng trác tuyệt, có thể để cho nương nương , thân thể ngànvàn vì hạ quan mà bắt mạch, hạ quan kiếp đã tu luyện được phúc phận a!" Nói xongthì buông lỏng sợi dây trói cho Liên Kiều.
Liên Kiều trong lòng cười lạnh, không biến sắc, đưa ra ba ngón đặt lên cổ taycủa hắn. Một lát liền buông ra, thật ra thì nàng cũng không có cẩn thận .Thôiđi, dù gì chỉ là giả vờ giả vịt thôi, muốn nàng chạm cổ tay hắn trong thời giandài đúng là ghê tởm mà, nàng có thể cảm thấy hắn cả người tê dại khi được nàngchạm vào, người này quả thật là tên bại hoại mà!
"Không tốt rồi!" Buông tay ra, Liên Kiều cố kinh hoảng hô nhỏ một tiếng, đemTang Kỳ dọa sợ đến phát run, sợ hãi nhìn Liên Kiều.
"Nương nương, có, có gì không ổn sao?"
Suy nghĩ một chút, Liên Kiều cau mày nói: "Quốc sư gần đây có phải nhiệtnhiều hàn ít, thường ra mồ hôi , tương tự như bệnh thương hàn hay không?"
Suy nghĩ một chút, Tang Kỳ liền gật đầu nói: "Dạ, thường cảm thấy nóng, hơnnữa rất hay ra
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1348/5482
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1348/5482
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt