Tiểu thuyết - Y Nữ Xuân Thu
Lượt xem : |
g ở phía sau hắn, nhìn hắn làm xong việc.
Xoay người, hắn lạnh lùng, tức giận nhìn về phía nữ nhân sau lưng. Cũng kinhhoàng khi nhìn thấy hai mắt nàng bi thương chảy xuống từng dòng lệ, tâm bị nhéođau. Khẽ nguyền rủa một tiếng, hắn thân thể trần truồng đi về phía nàng.
"Đừng tới đây!" Nàng bỗng nhiên thét chói tai,tựa như bị thức tỉnh từng bướctừng bước một lui về phía sau.
Nàng không hiểu, bên vách núi đen tại sao hắn có thể cùng nàng thề sống chếtkhông rời, bình đạm vô thường, tại sao lúc cùng đường mạt lộ hắn có thể nắm taynàng làm bạn, không xa không rời, nhưng không cách nào ở cuộc sống bình thườngcùng nhau mà đi, đồng tâm đồng đức. Chẳng lẽ cho dù tình yêu đã trải qua sốngchết cũng yếu ớt không chịu nổi một kích hay sao? Nàng thật không rõ.
"Liên nhi. . . . . ." Hắn khàn khàn kêu, cũng đau lòng, chẳng lẽ nàng khôngthể thông cảm cho hắn một chút sao? Hắn cũng là bất đắc dĩ mà!
"Đừng gọi ta, đừng gọi ta như vậy!" Nàng không nhịn được, mới vừa cùng nữnhân khác điên cuồng,vừa quay người hắn lại thâm tình kêu nàng như vậy, nàng gầnnhư muốn hỏng mất.
Lòng đang đau đớn, nhìn không thấy hắn , nàng lại nghe thấy, máu nàng từnggiọt từng giọt chảy ngược, tất cả đều tràn vào trong dạ dày mà khuấy đảo, lảođảo lại lui thêm một bước, Mục Sa Tu Hạ thấy cũng phải kinh hãi, phía sau nànglà bậc thang, nàng không nhìn thấy sao? Đáng chết, còn không cho hắn đếngần!
Sợ nàng trực tiếp té xuống bị gảy cổ, không để ý tới phản đối của nàng, MụcSa Tu Hạ sải bước tới gần.nàng theo bản năng muốn chạy trốn, chân bước lui vềphía sau , giẫm hụt, thân thể không tự chủ được ngả ra sau, Mục Sa Tu Hạ phithân tiếp được thân thể nàng ngã xuống, không làm cho nàng té, đồng thời ác liệtmà hướng nàng rống.
"Ngươi mù à, không nhìn thấy sao?"
Đôi mắt như phủ sương mù đẫm lệ, thật sự nàng không nhìn thấy, cái gì cũngkhông nhìn thấy . Nàng đâu chỉ là người mù, cũng là người điếc, không nhìn thấycũng nghe không tới, mới có thể làm cho chính mình lảng tráng, lảng tránh sựthật hắn thê thiếp thành đoàn. Thì ra, nhìn thấy, thật sự rất đau!
Nàng không nói, nước mắt của nàng, mê võng của nàng, tình thương của nàng,cũng làm cho hắn đau đến rối rắm. Hắn trách cứ thế nhưng bản thân không cẩn thậncoi chừng, để cho nàng bắt gặp một màn này, nàng vốn dĩ có thể không cần biếtđến.
Cánh tay dài vung lên, khoác lên áo bào, hắn ôm nàng rời đi.
"Liên nhi. . . . . ." Trở lại tẩm cung, đau lòng đặt nàng lên trên giường,Mục Sa Tu Hạ khổ sở kêu nàng, lại không được nàng đáp lại.
"Liên nhi. . . . . . Nàng đừng. . . . . . không hiểu chuyện như vậy. . . . .." Hắn rất lo lắng, bộ dáng của nàng làm cho hắn cảm thấy có một chút sợ hãi,quá khứ cho dù có suy sụp cùng đả kích nhiều hơn nữa, nàng cũng sẽ không nhưvậy.
Ánh mắt của nàng nhìn hắn có chút di động, gần trong gang tấc, nhưng xa tậnchân trời. Thì ra,nàng bị hắn nhận định là một nữ nhân không hiểu chuyện, nhưvậy hiểu chuyện thì nên là như thế nào đây?
Lòng có chút lạnh, nàng ngẩng đầu lên, không để cho lệ làm đau đớn mắt, nàngkhông muốn gặp lại hắn.
"Đi ra ngoài!" Nàng lạnh lùng nói.
Hắn ngạc nhiên, thái độ của nàng làm cho hắn giận tái mặt, không cam lòng bịnàng không nhìn, hắn muốn nàng phải nhìn thẳng vào hắn, hắn là chồng củanàng.
Một khắc kia hôn lên môi nàng, hắn cảm nhận được nàng kháng cự. Bất luận nàngđánh hắn, đá hắn, đấm hắn như thế nào, hắn tuyệt đối không buông tay, khôngbuông miệng nàng ra, đem những kháng nghị nuốt vào trong bụng, hắn muốn dùngnhiệt tình của chính mình để nói cho nàng hiểu, trong lòng của hắn chỉ cónàng.
Không để ý nàng phản đối, xé rách y phục của nàng, chế trụ tay nàng, hắn hônkhô dòng lệ, lấy lực lượng của bản thân ngăn chận thân thể nàng đang không ngừnggiãy dụa phản kháng, cúi đầu hôn đỏ thẫm trước ngực nàng, gặm, cắn, mút, muốncâu dẫn dục vọng nguyên thủy của nàng, nhưng không cách nào đạt tới hiệu quả nhưtrong quá khứ , nàng còn bài xích hắn, thét chói tai bài xích hắn.
Hắn tức giận, không đợi nàng có bất kỳ chuẩn bị gì, mạnh mẽ đẩy hai chân củanàng ra, không để ý tới nàng kêu gào, cuồng dã đẩy vào, một tiếng rên rỉ từtrong miệng nàng tràn ra, nàng liền không kêu nữa, thân thể nàng lạnh lẽo, mặccho hắn điên cuồng rong ruỗi. Hắn đâm ra đút vào khí thế mãnh liệt, hy vọng nàngcùng hắn giải quyết lửa nóng như bình thường, lại chán nản phát hiện thân thểcủa ngày càng lạnh, hắn không làm dậy nổi ngọn lửa trong người nàng, vô luận hắncố gắng thế nào. . . . . . Cho đến khi hắn điên cuồng hét lên một tiếng, trênđường thối lui khỏi thân thể của nàng, lạnh lùng nơi đáy mắt nàng làm cho hắncảm thấy xa lạ, làm cho hắn kinh hoàng, thì ra hắn cũng có thời điểm sợ hãi.
Không có cách nào làm cho mình tiếp tục lưu lại nơi này, nàng cứng còng làmphỏng mắt của hắn, kéo đau tim của hắn, quay người lại, hắn chạy nhanh ra ngoài,như kẻ hèn nhát.
Hắn đi, không mang theo bất kỳ lưu luyến gì rời đi, tâm lập tức như bị đàorỗng rồi. Liên Kiều đứng dậy, lần nữa lại thay quần áo, tê cứng mà đi ra ngoài,không có mục đích, nàng chỉ muốn rời đi.
Vào xuân, gió còn lạnh, đi trên đường trong cung, nàng lại không cảm thấy ,bởi vì tâm lạnh rồi. Bất tri bất giác đi tới cửa cung, bị thị vệ ngăn cản đườngđi, nhìn cửa cung cao lớn, tựa như đang giương nanh múa vuốt,nàng bị giam cầmrồi, đi ra ngoài không được, ở thế giới xa lạ này, thì ra chỉ mình nàng côđộc.
Chán nản xoay người, nàng mờ mịt.
"Thái tử phi nương nương?" Có người sau lưng kêu nàng, xoay người, là LạcPhong!
Không biết tại sao, nàng khóc, tựa như đứa bé bị uất ức, khóc không ngừngđược.
Lạc Phong luống cuống tay chân, đưa ra đôi tay, không biết nên ôm lấy nànghay là nên suy sụp buông xuống.
Rốt cuộc thở dài nói: "Đi theo ta!"
Đi tới Trầm Hương điện, đã là giờ lên đèn, đỡ nàng ngồi xuống, Lạc Phong êmái hỏi: "Có dùng qua bữa tối chưa?"
Lắc đầu một cái, nàng mệt mỏi nói không ra lời.
Không nói nữa, sai người truyền lệnh, hắn cùng với nàng ngồi im lặng, khôngbiết làm sao nàng lại đau lòng như thế, lại cảm thấy vẻ mặt cô đơn của nàng cũngđẹp kinh người.
Thức ăn lên bàn, nàng cũng không có hứng thú, tự mình ăn, tinh thần hoảnghốt. Hắn cũng im lặng, cùng nhau ăn, cảm thụ bi thương đến từ đáy lòng của nàng,mà không hề cất tiếng quấy rầy.
"Lạc Phong." Nàng đột nhiên mở miệng gọi hắn.
Hắn buông chén xuống đũa, dịu dàng nhìn nàng: "Cái gì?"
Ánh mắt nhìn thẳng ngoài cửa, thanh âm của nàng nghe rất xa vời: "C thể dẫnta rời đi không?"
Ngưng tụ lại ánh mắt, lông mày nhăn lại thật sâu, không nói.
"Ở chỗ này ta chỉ có thể cầu xin ngươi giúp ta một tay." Thu hồi ánh mắt tanrã, nàng bất lực nhìn về hướng hắn.
Tim cứng lại, từ khi ở Cách Tát liền nhận thức nữ tử này, ánh mắt nàng từtrước đến giờ luôn tự tin, giảo hoạt, trong suốt, sáng sủa ,cái từ bất lực, nhunhược từ trước đến giờ đều không thích hợp với nàng, nhưng bây giờ lại chân thậtxuất hiện tại đáy mắt nàng. Đáy lòng ý nghĩ – hắn bị sự thương xót chấn trụ,chưa từng nghĩ đến một cô gái kiên cường, lúc bi thương lại có lực rung rộng nhưthế. Hắn cơ hồ sắp đồng ý với nàng.
Rốt cuộc vẫn phải áy náy cười một tiếng: "Thật xin lỗi. . . . . ."
"Vậy sao?" Nàng cười đến buồn bã, "Xin lỗi, ta không nên làm người khác khóchịu ." Nàng lại buồn bực ăn cơm phía dưới, chỉ là ăn cơm, món ăn cũng khônggắp.
"Xảy ra chuyện gì?" Hắn không nhịn được hỏi .
"Không có việc gì, chỉ muốn đi ra ngoài dạo." Trong miệng ngậm cơm, nàng đáplại mơ hồ.
Trầm ngâm, hắn chậm rãi nói: "Nếu như chỉ là muốn ra ngoài dạo, đương nhiêncó thể."
Nàng dừng lại, vội vàng nuốt
Xoay người, hắn lạnh lùng, tức giận nhìn về phía nữ nhân sau lưng. Cũng kinhhoàng khi nhìn thấy hai mắt nàng bi thương chảy xuống từng dòng lệ, tâm bị nhéođau. Khẽ nguyền rủa một tiếng, hắn thân thể trần truồng đi về phía nàng.
"Đừng tới đây!" Nàng bỗng nhiên thét chói tai,tựa như bị thức tỉnh từng bướctừng bước một lui về phía sau.
Nàng không hiểu, bên vách núi đen tại sao hắn có thể cùng nàng thề sống chếtkhông rời, bình đạm vô thường, tại sao lúc cùng đường mạt lộ hắn có thể nắm taynàng làm bạn, không xa không rời, nhưng không cách nào ở cuộc sống bình thườngcùng nhau mà đi, đồng tâm đồng đức. Chẳng lẽ cho dù tình yêu đã trải qua sốngchết cũng yếu ớt không chịu nổi một kích hay sao? Nàng thật không rõ.
"Liên nhi. . . . . ." Hắn khàn khàn kêu, cũng đau lòng, chẳng lẽ nàng khôngthể thông cảm cho hắn một chút sao? Hắn cũng là bất đắc dĩ mà!
"Đừng gọi ta, đừng gọi ta như vậy!" Nàng không nhịn được, mới vừa cùng nữnhân khác điên cuồng,vừa quay người hắn lại thâm tình kêu nàng như vậy, nàng gầnnhư muốn hỏng mất.
Lòng đang đau đớn, nhìn không thấy hắn , nàng lại nghe thấy, máu nàng từnggiọt từng giọt chảy ngược, tất cả đều tràn vào trong dạ dày mà khuấy đảo, lảođảo lại lui thêm một bước, Mục Sa Tu Hạ thấy cũng phải kinh hãi, phía sau nànglà bậc thang, nàng không nhìn thấy sao? Đáng chết, còn không cho hắn đếngần!
Sợ nàng trực tiếp té xuống bị gảy cổ, không để ý tới phản đối của nàng, MụcSa Tu Hạ sải bước tới gần.nàng theo bản năng muốn chạy trốn, chân bước lui vềphía sau , giẫm hụt, thân thể không tự chủ được ngả ra sau, Mục Sa Tu Hạ phithân tiếp được thân thể nàng ngã xuống, không làm cho nàng té, đồng thời ác liệtmà hướng nàng rống.
"Ngươi mù à, không nhìn thấy sao?"
Đôi mắt như phủ sương mù đẫm lệ, thật sự nàng không nhìn thấy, cái gì cũngkhông nhìn thấy . Nàng đâu chỉ là người mù, cũng là người điếc, không nhìn thấycũng nghe không tới, mới có thể làm cho chính mình lảng tráng, lảng tránh sựthật hắn thê thiếp thành đoàn. Thì ra, nhìn thấy, thật sự rất đau!
Nàng không nói, nước mắt của nàng, mê võng của nàng, tình thương của nàng,cũng làm cho hắn đau đến rối rắm. Hắn trách cứ thế nhưng bản thân không cẩn thậncoi chừng, để cho nàng bắt gặp một màn này, nàng vốn dĩ có thể không cần biếtđến.
Cánh tay dài vung lên, khoác lên áo bào, hắn ôm nàng rời đi.
"Liên nhi. . . . . ." Trở lại tẩm cung, đau lòng đặt nàng lên trên giường,Mục Sa Tu Hạ khổ sở kêu nàng, lại không được nàng đáp lại.
"Liên nhi. . . . . . Nàng đừng. . . . . . không hiểu chuyện như vậy. . . . .." Hắn rất lo lắng, bộ dáng của nàng làm cho hắn cảm thấy có một chút sợ hãi,quá khứ cho dù có suy sụp cùng đả kích nhiều hơn nữa, nàng cũng sẽ không nhưvậy.
Ánh mắt của nàng nhìn hắn có chút di động, gần trong gang tấc, nhưng xa tậnchân trời. Thì ra,nàng bị hắn nhận định là một nữ nhân không hiểu chuyện, nhưvậy hiểu chuyện thì nên là như thế nào đây?
Lòng có chút lạnh, nàng ngẩng đầu lên, không để cho lệ làm đau đớn mắt, nàngkhông muốn gặp lại hắn.
"Đi ra ngoài!" Nàng lạnh lùng nói.
Hắn ngạc nhiên, thái độ của nàng làm cho hắn giận tái mặt, không cam lòng bịnàng không nhìn, hắn muốn nàng phải nhìn thẳng vào hắn, hắn là chồng củanàng.
Một khắc kia hôn lên môi nàng, hắn cảm nhận được nàng kháng cự. Bất luận nàngđánh hắn, đá hắn, đấm hắn như thế nào, hắn tuyệt đối không buông tay, khôngbuông miệng nàng ra, đem những kháng nghị nuốt vào trong bụng, hắn muốn dùngnhiệt tình của chính mình để nói cho nàng hiểu, trong lòng của hắn chỉ cónàng.
Không để ý nàng phản đối, xé rách y phục của nàng, chế trụ tay nàng, hắn hônkhô dòng lệ, lấy lực lượng của bản thân ngăn chận thân thể nàng đang không ngừnggiãy dụa phản kháng, cúi đầu hôn đỏ thẫm trước ngực nàng, gặm, cắn, mút, muốncâu dẫn dục vọng nguyên thủy của nàng, nhưng không cách nào đạt tới hiệu quả nhưtrong quá khứ , nàng còn bài xích hắn, thét chói tai bài xích hắn.
Hắn tức giận, không đợi nàng có bất kỳ chuẩn bị gì, mạnh mẽ đẩy hai chân củanàng ra, không để ý tới nàng kêu gào, cuồng dã đẩy vào, một tiếng rên rỉ từtrong miệng nàng tràn ra, nàng liền không kêu nữa, thân thể nàng lạnh lẽo, mặccho hắn điên cuồng rong ruỗi. Hắn đâm ra đút vào khí thế mãnh liệt, hy vọng nàngcùng hắn giải quyết lửa nóng như bình thường, lại chán nản phát hiện thân thểcủa ngày càng lạnh, hắn không làm dậy nổi ngọn lửa trong người nàng, vô luận hắncố gắng thế nào. . . . . . Cho đến khi hắn điên cuồng hét lên một tiếng, trênđường thối lui khỏi thân thể của nàng, lạnh lùng nơi đáy mắt nàng làm cho hắncảm thấy xa lạ, làm cho hắn kinh hoàng, thì ra hắn cũng có thời điểm sợ hãi.
Không có cách nào làm cho mình tiếp tục lưu lại nơi này, nàng cứng còng làmphỏng mắt của hắn, kéo đau tim của hắn, quay người lại, hắn chạy nhanh ra ngoài,như kẻ hèn nhát.
Hắn đi, không mang theo bất kỳ lưu luyến gì rời đi, tâm lập tức như bị đàorỗng rồi. Liên Kiều đứng dậy, lần nữa lại thay quần áo, tê cứng mà đi ra ngoài,không có mục đích, nàng chỉ muốn rời đi.
Vào xuân, gió còn lạnh, đi trên đường trong cung, nàng lại không cảm thấy ,bởi vì tâm lạnh rồi. Bất tri bất giác đi tới cửa cung, bị thị vệ ngăn cản đườngđi, nhìn cửa cung cao lớn, tựa như đang giương nanh múa vuốt,nàng bị giam cầmrồi, đi ra ngoài không được, ở thế giới xa lạ này, thì ra chỉ mình nàng côđộc.
Chán nản xoay người, nàng mờ mịt.
"Thái tử phi nương nương?" Có người sau lưng kêu nàng, xoay người, là LạcPhong!
Không biết tại sao, nàng khóc, tựa như đứa bé bị uất ức, khóc không ngừngđược.
Lạc Phong luống cuống tay chân, đưa ra đôi tay, không biết nên ôm lấy nànghay là nên suy sụp buông xuống.
Rốt cuộc thở dài nói: "Đi theo ta!"
Đi tới Trầm Hương điện, đã là giờ lên đèn, đỡ nàng ngồi xuống, Lạc Phong êmái hỏi: "Có dùng qua bữa tối chưa?"
Lắc đầu một cái, nàng mệt mỏi nói không ra lời.
Không nói nữa, sai người truyền lệnh, hắn cùng với nàng ngồi im lặng, khôngbiết làm sao nàng lại đau lòng như thế, lại cảm thấy vẻ mặt cô đơn của nàng cũngđẹp kinh người.
Thức ăn lên bàn, nàng cũng không có hứng thú, tự mình ăn, tinh thần hoảnghốt. Hắn cũng im lặng, cùng nhau ăn, cảm thụ bi thương đến từ đáy lòng của nàng,mà không hề cất tiếng quấy rầy.
"Lạc Phong." Nàng đột nhiên mở miệng gọi hắn.
Hắn buông chén xuống đũa, dịu dàng nhìn nàng: "Cái gì?"
Ánh mắt nhìn thẳng ngoài cửa, thanh âm của nàng nghe rất xa vời: "C thể dẫnta rời đi không?"
Ngưng tụ lại ánh mắt, lông mày nhăn lại thật sâu, không nói.
"Ở chỗ này ta chỉ có thể cầu xin ngươi giúp ta một tay." Thu hồi ánh mắt tanrã, nàng bất lực nhìn về hướng hắn.
Tim cứng lại, từ khi ở Cách Tát liền nhận thức nữ tử này, ánh mắt nàng từtrước đến giờ luôn tự tin, giảo hoạt, trong suốt, sáng sủa ,cái từ bất lực, nhunhược từ trước đến giờ đều không thích hợp với nàng, nhưng bây giờ lại chân thậtxuất hiện tại đáy mắt nàng. Đáy lòng ý nghĩ – hắn bị sự thương xót chấn trụ,chưa từng nghĩ đến một cô gái kiên cường, lúc bi thương lại có lực rung rộng nhưthế. Hắn cơ hồ sắp đồng ý với nàng.
Rốt cuộc vẫn phải áy náy cười một tiếng: "Thật xin lỗi. . . . . ."
"Vậy sao?" Nàng cười đến buồn bã, "Xin lỗi, ta không nên làm người khác khóchịu ." Nàng lại buồn bực ăn cơm phía dưới, chỉ là ăn cơm, món ăn cũng khônggắp.
"Xảy ra chuyện gì?" Hắn không nhịn được hỏi .
"Không có việc gì, chỉ muốn đi ra ngoài dạo." Trong miệng ngậm cơm, nàng đáplại mơ hồ.
Trầm ngâm, hắn chậm rãi nói: "Nếu như chỉ là muốn ra ngoài dạo, đương nhiêncó thể."
Nàng dừng lại, vội vàng nuốt
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1483/5617
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1483/5617
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt