watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết - Y Nữ Xuân Thu

Lượt xem :
mồ hôi, tựa như hiện tại vậy."
Gật đầu một cái, Liên Kiều lại nói: "Mồ hôi ra mà nhiệt không giảm xuống, vảlại dẫn đến khát nước , lại còn có triệu chứng giống như bị bệnh thươnghàn?"
"Đúng , đúng,, chính là như vậy, ta cũng nghĩ là bệnh thương hàn, uống thuốcnhưng không thấy tốt hơn. Nương nương này. . . . . . Hạ quan tột cùng là bị gìvậy?" Tang Kỳ gấp đến độ muốn khóc, đối với lời nói của Liên Kiều cực kỳ tintưởng.
Trong mắt Liên Kiều lóe lên một tia giảo hoạt, không nhanh không chậm nói:"Bệnh này không lớn cũng không nhỏ."
Lúc này Tang Kỳ cũng sắp quỳ trước mặt nàng: "Nương nương,xin người phải cứuhạ quan, cứu cứu hạ quan ....!"
"Đây là dĩ nhiên, đại quốc sư cứ việc yên tâm, ta viết phương thuốc, quốc sưsai người đem thuốc mua về, mỗi ngày đều phải dùng, cứ bảy ngày làm một đợt trịliệu, đến lúc đó nếu vẫn không tốt ,ta lại bắt mạch, mở lại phương thuốc, bệnhnày không phải dễ trị! Nếu trị không tốt có khi còn mất mạng!"
"Được, được, ta nhất định tuân theo dặn dò của nương nương, không dám chậmtrễ."
Tang Kỳ dùng vẻ mặt cung kính lấy giấy bút tới, Liên Kiều vung bút lên, đemphương thuốc viết xong đưa cho Tang Kỳ, nói nhỏ: "Cái bài thuốc này sẽ có mộtchút tác dụng phụ, chính là sẽ bị tiêu chảy một chút, cái này còn thỉnh đại quốcsư bỏ qua cho ta
"Hiểu được, hạ quan nhất định chịu được."
"A, còn nữa, xin đại quốc sư hãy nhớ kĩ, mỗi ngày còn phải lật mình té ngã300 cái , cộng thêm điên cuồng hét lên một canh giờ, khiến độc khí trong cơ thểtoàn bộ tản đi, như thế dược hiệu mới có thể phát huy tối đa."
Tang Kỳ gật đầu như bằm tỏi: "Hiểu, hạ quan nhất định tuân theo phân phó củanương nương."
Nhìn thị vệ bên cạnh một cái, Liên Kiều cố ý nói lớn tiếng: "Ngoài ra, bệnhnày của quốc sư hơn người, cần nhiều công đoạn một chút, nên để các huynh đệcùng đi theo phục vụ ngài!”.

Mặt trời đỏ rực chậm rãi dâng lên từ đường chân trời, ánh bình minh tỏa rạngkhiến cả đất trời đều bừng lên ánh hồng, sơn cốc tĩnh mịch dưới sự khúc xạ củaánh sáng thấp thoáng một màu hồng mờ ảo như tiên cảnh.
Một bóng người màu trắng nhanh nhẹn phi thân xuống sơn đạo, sau đó dừng lạiđằng sau một bụi hồi dại cao cỡ nửa người, ánh mắt trấn định quan sát một lúcrồi chậm rãi ngồi xổm người xuống, vạch một vài cành khô dưới chân bụi hồi dại,để lộ ra một vài mảnh vải nhỏ.
Nhặt mấy miếng vải rách lên, trong đó có một mảnh vải màu xám thu hút sự chúý của hắn. Hắn đưa mảnh vải này lên chóp mũi ngửi ngửi, một tia cười lạnh trànra khóe miệng, các đường cong trên khuôn mặt vốn dịu dàng trong nháy mắt liềntrở nên cứng ngắc lạnh lẽo.
Cũng tốt, có lẽ hắn có thể tìm được nàng trước Mục Sa Tu Hạ một bước. Trongđôi mắt xinh đẹp bắn ra một tia chiếm hữu sáng lạnh, đến lúc đó, nữ tử xinh đẹpkia sẽ thuộc về hắn, chỉ thuộc về một mình hắn mà thôi, cho dù hắn phải nhốtnàng lại. Gió thổi mái tóc chỉ được đơn giản cài bằng một cây trâm vàng của hắnbay tán loạn, hắn đưa một tay lên, vải vụn lập tức biến thành bột, phiêu tántrong gió.
******
Không nên trách nàng ra chiêu này để chỉnh người, đối với kẻ ác thì phải ratay không chút lưu tình. Vì tự vệ, Liên Kiều chỉ có thể dùng hạ sách này. Nhưngmà Tang Kỳ này làm gì lớn gan lớn mật mà dám bắt cóc nàng đem về đây, chắc chắnlà tuân theo ý chỉ của người nào đó, mà cái người đứng sau giật dây đó chắc làQuốc chủ của Lạc Đan rồi. Hiện tại, trước hết nàng phải xác định xem nàng bịtrói gô mang tới nơi nào, bởi xem cách bố trí của căn phòng này mà không hềgiống với Vương Cung, vả lại Tang Kỳ cũng sẽ không ngốc đến độ đem nàng về mộtchỗ nào đó vẫn còn luẩn quẩn trong cung. Như vậy, nếu như đúng như nàng đoán làđã ra ngoài cung, Mục Sa Tu Hạ muốn tìm được nàng thì sẽ rất khó khăn. Haiz,trong lúc sống chết chỉ cách nhau có một đường tơ thế này mà lại nghĩ đến hắnrồi! Tại sao cứ mỗi lần gặp phải hiểm nguy thì nàng đều hy vọng hắn có thể tớicứu nàng như vậy? Chắc hẳn từ sâu trong nội tâm nàng cũng đã lệ thuộc vàohắn!
Vì muốn giữ cái mạng nhỏ, Tang Kỳ tự mình đi hốt thuốc, chỉ để lại hai tênthị vệ trông chừng chỗ này. A Cổ cũng bị kéo quăng xuống đất, nha đầu này chắccũng không còn sống lâu được nữa, ban đầu nàng không nên dẫn cô bé vào cung, nơinày quả nhiên là một nơi ăn thịt người.
Tang Kỳ cũng không phải là một kẻ ngốc, cho nên Liên Kiều khai phương thuốccũng là theo đúng bệnh chứng của hắn mà ra đơn, chỉ động tay động chân nho nhỏtrong các vị thuốc phối hợp với nhau. Hơn nữa, nàng cũng không sợ hắn không chịumắc mưu, bởi cho dù hắn có đưa phương thuốc này cho đại phu xem xét trước, thìvới những thứ đối nghịch nhau chỉ sau này mới được ghi chép vào trong tài liệu yhọc này, những đại phu Mông Cổ kia chắc chắn cũng không nhìn ra được đầu mối gì.Chỉ chờ bọn họ ăn vào thuốc xổ của nàng xong, đi lỏng thăm nhà cầu đến chỉ cònnửa cái mạng, thì nàng có cơ hội chạy trốn.
Nàng không dám lộ liễu quay đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, chỉ có thể dựavào nơi khóe mắt mà nhìn khắp tứ phía để tìm hiểu từng điểm chi tiết bố trí cănphòng. Căn phòng này không có cửa sổ, chỉ có một cửa ra vào giống như được mở ravào đường hầm ngầm âm u, trong phòng cũng không có hỏa lò, chỉ được chiếu sángbằng mấy ngọn nến lập lòe nhưng vẫn cảm giác được ấm áp. Nếu nàng đoán khônglầm, nơi này chắc chắn là một căn phòng được xây ngầm dưới đất.
Tối tối âm u, Liên Kiều lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Một ngày như hôm nayđủ khiến cho nàng mệt mỏi bởi đã xảy ra quá nhiều chuyện, hết việc này đến việckhác liên tiếp dồn dập kéo tới làm nàng ứng phó không kịp, cũng không đủ sức lựcđể chống đỡ. Vì vậy, mí mắt nàng sụp xuống, dần dần ngủ thiếp đi.
Trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, nàng cảm giác hình như mình được ôm vào trongmột lồng ngực vô cùng ấm áp, cánh tay mạnh mẽ tráng kiện, lồng ngực kiên cố vữngchắc, hơi ấm tỏa ra từ thân thể chỉ cách một lớp vải bao bọc lấy nàng. Khoangmũi nàng lúc này đầy ắp một mùi vị đàn ông dễ ngửi, mùi này không mang tính côngkích sắc nhọn, mà mang một vẻ thoang thoảng phóng khoáng làm cho người ta có thểthư thái tâm hồn. Tay nàng không nhịn được vươn lên cày, thân thể cọ qua cọ lạiđể tìm một tư thế thoải mái nhất rồi vùi vào trong ngực của đối phương.
Một trận gió lạnh tạt qua trên mặt nàng khiến Liên Kiều tỉnh táo lại mộtchút, từ trong mơ hồ mờ mịt mở mắt ra, thấy trước mắt mình là một đôi mắt hẹpdài xinh đẹp chứa đầy vẻ lo lắng.
“Lạc Phong?” Nàng vẫn chưa tỉnh hẳn từ trong cơn mơ màng, nhưng vẫn cảm giácđược vòng ôm của cánh tay hắn càng xiết nàng chặt hơn.
Nhân lúc nàng còn đang mơ hồ, Lạc Phong ấn xuống trán nàng một cái hôn thậtnhanh, cười dịu dàng: “Xem ra không cần ta ra tay, nàng cũng có thể tự bảo vệbản thân rất khá.”
Sau khi nhặt được mảnh vải vụn trong sơn cốc, hắn xác định là chỉ có Tang Kỳmới mặc loại vải đay màu xám tro như thế này. Nhưng hắn cũng không nói sự pháthiện này cho Mục Sa Tu Hạ nghe, mặc cho tên kia mang theo cả đại đội nhân mã màtìm kiếm một cách vô định. Bây giờ, hắn lại một thân một mình đi tới nơi trungtâm sơn cốc này. Hắn biết nơi này là hang ổ của Tang Kỳ, cũng đã muốn tìm cơ hộiđể giết lão từ lâu, bởi có thể nói là hắn căm thù đến tận xương tủy đối với loạingười chuyên gieo rắc tai họa khắp nơi này, nên đã mất chút công phu âm thầmquan sát theo dõi lão rất lâu.
Chỉ có điều hắn không ngờ là khi đi tới cửa động lại phát hiện sự canh phòngnơi này quá lỏng lẻo, giống như không có ai đứng ra canh gác vậy. Sợ trúng maiphục, hắn cẩn thận điều nghiên xung quanh, im lặng theo dõi xem có biến hóa gìk
<<1 ... 6566676869 ... 81>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
1311/5445
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT