Tiểu thuyết - Xuỵt,đừng nói ta yêu hắn
Lượt xem : |
n mặc bình thường. Mặc bộ quần áo màu đen tầm thường, kiểudáng trung tính, một cái quần jean, một đôi giày da màu cà phê. Ừ, trừđi một ít đầu tóc dài, chỉ xem bóng lưng, không thế nào mê người a! Vừakhông đầy đặn, thí thí cũng không khá lớn. Nhưng là, cô ta cự tuyệt ĐàmHạ Thụ?!
"Tôi từng mời cô ấy uống cà phê, bị cự tuyệt."
Đàm Hạ Thụ nói rất bi thương, nhưng trong mắt lại tràn ngập nụ cười.Ấn tượng lần đó thật khắc sâu! Hùng Bảo Bảo mới vừa bước một bước vàoPUB, anh lập tức nhận ra cô.
"Lẽ nào, có khả năng cô ấy muốn làm cao?"
Trầm Khải hỏi. Nữ nhân thích nhất chiêu này, trước cự tuyệt mấy lần,cố ý treo ngược chân nam nhân khẩu vị, gặp gỡ càng căng thẳng lại càngthích.
"Không, cũng không phải."
Hạ Thụ cười lắc đầu. Lần đó, cô cự tuyệt rất quyết đoán. Không nghĩ tới tối nay lại ở chỗ này vô tình gặp gỡ, thật có duyên.
"Có người đi qua."
Hàn Chấn Thanh nói.
Đàm Hạ Thụ nhìn thấy, Trầm Khải cũng chú ý tới. Có tên du côn đến gần cô, ở bên cạnh cô nói chuyện. Lưu manh càng đến gần càng gần, cô quaymặt lại, vẻ mặt khinh thường, mắng hắn mấy câu, lưu manh cười không đi,quấn lấy cô nói chuyện, ánh mắt của cô càng ngày càng khó coi.
"Hạ Thụ, mau qua đó, biểu diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân."
Trầm Khải ồn ào. Chiêu này rất hữu dụng, tận dụng thời cơ. Trầm Khảithanh âm kích động, làm Hàn Chấn Thanh bật cười, Hạ Thụ sách sách lắcđầu.
"Tôi xem ra, không cần."
Anh hùng cứu mỹ nhân? Cũng không phải là chưa từng thấy Hùng Bảo Bảođánh người. Cô lợi hại như vậy, mười tên du côn cũng có thể ứng phó. HạThụ hứng thú dạt dào nghiên cứu nét mặt của cô, nhìn cô vẻ mặt dần dầnkhông kiên nhẫn, thân thể cũng ngày càng cứng lại, ha hả, đám lưu manhkia nên mở to mắt mà lo lắng.
"Hạ Thụ, còn không đi? Cô ấy mau bị phiền đã chết."
Trầm Khải thúc giục.
"Ừ, có trò hay để nhìn."
Hàn Chấn Thanh chú ý tới Hùng Bảo Bảo cứng còng thân thể, đó là dấu hiệu tức giận.
"Đúng a."
Đàm Hạ Thụ mỉm cười.
*****
Bên quầy bar ——
"Cưng à, còn ngồi, cái mông sẽ trở nên to lớn đó."
Tên lưu manh ra vẻ hài hước.
"Cưng à, anh chú ý em đã lâu rồi, không ai ngồi cùng em, như thế nào? Rất cô đơn đó, có muốn hay không cùng anh khiêu vũ, chảy mồ hôi mộtchút cũng không tệ đó, ha hả a..."
Tên lưu manh hài hước chỉ có mình hắn hiểu.
Hùng Bảo Bảo chuẩn bị động thủ, gã lưu manh này muốn chết, quấn lấycô nói vài câu trêu chọc coi như xong, còn muốn động thủ động cước?
"Cưng à, Hmm la ~~"
Tay hắn huơ huơ trước mặt Bảo Bảo.
"Không nhìn thấy anh sao? Hmm la, anh đang cùng em nói chuyện a,không nên trang khốc nữa, khốc nữa sẽ bị nội thương đó. Như thế nào? Anh mời em uống rượu? Cười một cái nha, cười một náo nào."
Một tay đẩy bả vai Bảo Bảo.
Đủ rồi! Bảo Bảo bắt lấy tay của hắn.
"Đó ha hả, đó ha hả ~~"
Tên lưu manh không biết đại họa sắp đổ xuống đầu, tiếp tục phệ:
"Bắt tay của ta? Wow, nhiệt tình đó, kích thích đó!"
"Có muốn kích thích hơn nữa hay không?"
Bảo Bảo cười lạnh, mắt liếc nhìn.
"Nga ~~ tốt!"
Tên lưu manh một đôi sắc nhãn nhìn chằm chằm Bảo Bảo, sướng đã chết, tối nay thật may mắn!
Bảo Bảo chợn lông mày, tên lưu manh tâm tình lay dộng. Bảo Bảo mỉmcười, lưu manh dùng sức hướng cô đá măt, tràn đầy ám hiệu tình tứ. BảoBảo hí mắt, nụ cười càng sâu, đột nhiên chuyển một cái.
"A, a! A ~~"
Tên lưu manh bi thống kêu gào. Bên kia, Đàm Hạ Thụ cùng các bằng hữu thấy vậy cười ha ha.
Bảo Bảo đem tay của hắn bẻ quặt ra sau, tên lưu manh nửa người trêngục ở quầy ba, ngoan đắc tượng con chó. Cô cúi nhìn gương mặt đau đếnvặn vẹo, nhẹ nhàng nói:
"Ta uống rượu, ghét nhất bị đến gần, hơn nữa là loại người hèn hạ,háo sắc như ngươi, thức thời nhanh chóng biến đi cho ta, có nghe thấykhông?"
"Nghe thấy, nghe thấy, tỷ tỷ, đại tỷ, đau nha... Mau buông tay."
Mọi người xung quanh xem thấy cười.
"Cút!"
Bảo Bảo buông tay.
Tên Lưu manh xấu hổ đỏ mặt, xoay người đi, trong nháy mắt ném viên mê gian hoàn vào trong chén rượu của cô. Mọi người đang mải cười, không có chú ý tới hành động mờ ám hèn hạ này. Thuốc mê tiếp xúc với nước, lậptức hòa tan, vô sắc vô vị.
Sau khi đuổi tên lưu manh, Bảo Bảo làm một ngụm rượu, gọi thêm một ly Blood-Mary.
Bên kia, Đàm Hạ Thụ nhẹ huýt sáo.
"Nữ nhân kia thực ngoan, khí lực rất lớn đó?"
Trầm Khải thấy vậy trợn mắt há hốc mồm. Nhưng ngay sau đó nghiêng thân, vỗ vỗ bả vai Hạ Thụ.
"Huynh đệ, đổi lại cậu đi."
"Điên ư! Không nhìn thấy cô ấy nhiều hung?"
Hạ Thụ trừng hắn một cái.
"Rất có tính khiêu chiến a, đánh cuộc một ngàn, cô ấy sẽ thích cậu."
Trầm Khải giựt giây.
"Hai nghìn, đánh cuộc cô ta không thích Hạ Thụ."
Hàn Chấn Thanh nói.
"Ba nghìn, đánh cuộc tôi sẽ bị cô ấy đánh."
Hạ Thụ nói. Ba người cười to.
"Cần, lẽ nào cậu lại không có gan theo đuổi nữ nhân?! Đi đi, tôi cảm thấy cô gái này rất thích hợp với cậu."
Trầm Khải thầm nghĩ muốn xem náo nhiệt.
"Tôi cảm thấy cậu chỉ là muốn nhìn tôi bị bêu xấu."
Hạ Thụ trả lời.
"Nếu như cậu bị cô ấy cự tuyệt, tiểu đệ ta mới tin trên đời có công lý."
Thấy Hàn Chấn Thanh cùng Hạ Thụ không hiểu ý tứ của hắn, Trầm Khải lay động ngón trỏ giải thích:
"Này chứng minh nhân sinh ngang hàng, Trầm Khải tôi bị nữ nhân cựtuyệt, Đàm Hạ Thụ cũng có thể bị. Cái đó và bộ dạng anh tuấn hay khôngkhông liên quan, chỉ cùng vận khí có liên quan, ngày sau niềm tin có thể tăng lên nhiều, tin tưởng thế giới còn có hi vọng..."
Trầm Khải thao thao bất tuyệt vừa nói, đối với thân cao chỉ có mộtmét sáu, thể trọng bảy mươi lăm kí lô như hắn mà nói, nếu như tận mắtthấy Hạ Thụ bị cự tuyệt, quả thật có thể phấn chấn tinh thần, an ủi tâmlinh của hắn, hắn tối nay nhất định sẽ mỉm cười đi vào giấc mộng.
Đàm Hạ Thụ cùng Hàn Chấn Thanh trao đổi ánh mắt, sau đó ——
"Tốt."
Hạ Thụ đáp ứng, coi như tiêu khiển cho huynh đệ. Anh dụi tắt xì gà, đứng lên, chân dài bước đi, bỏ lại một câu nói:
"Nếu như tôi bị đánh, phải mau tới cứu mạng."
Trầm Khải cười to, cùng Hàn Chấn Thanh nhìn Hạ Thụ từng bước đến gần "Thần lực nữ siêu nhân" .
Chẳng lẽ là ý chỉ của thần, ngay cả thần cũng muốn giúp Đàm Hạ Thụsao? Vốn là DJ đang phát ra âm nhạc sôi động, bỗng nhiên, đổi thành bảntình ca tiếng Anh kinh điển "She".
Từng đôi nam nữ xoay tròn trong tiếng nhạc, đan xen tạo thành khôngkhí yêu thương vô cùng lãng mạn. Phối hợp ca khúc trữ tình, ánh đèn xoay lên hạ xuống vô cùng biến hóa. Quầy ba hình cung tỏa ra vầng sáng xanhthẫm, ánh sáng màu lam phủ lên bóng lưng gầy cô tịch.
Ánh đèn hồng, một vòng lại một vòng chằng chịt ở bên chân Hạ Thụ. HạThụ tay phải đút túi, nện bước thong dong, mang theo mỉm cười đi về phía Hùng Bảo Bảo. Đồng thời, chú ý tới tay cô đặt trên quầy ba, trong taymột loạt chén rượu không. Hắc, uống không ít. Anh cầu nguyện, hơi rượucó thể làm tính tình của cô mềm mại chút. Anh thật sợ cô bỗng nhiên nổiđiên, giống như dã thú mà đánh anh.
Trong ánh mắt động dục theo đuổi của nữ nhân xung quanh, Hạ Thụ dừng ở phía sau Bảo Bảo, vỗ nhẹ bả vai của cô.
Bảo Bảo nhìn lại, đầu tiên nhìn thấy một lồng ngực phủ âu phục màuđen tiến đến, ngửa đầu, nhìn thấy nam nhân vỗ vai cô, ngửi thấy được mùi nước hoa nhàn nhạt, nhiệt khí từ người anh tỏa ra ấm áp gương mặt cô.
"Lại gặp mặt, Hùng tiểu thư?"
Hạ Thụ đối với cô mỉm cười.
"Ừ..."
Cô ánh mắt mông lung, chiếc ghế cao phía dưới lung la lung lay, bàn tay hướng anh ——
Bên kia Trầm Khải cảnh giác đứng lên, H
"Tôi từng mời cô ấy uống cà phê, bị cự tuyệt."
Đàm Hạ Thụ nói rất bi thương, nhưng trong mắt lại tràn ngập nụ cười.Ấn tượng lần đó thật khắc sâu! Hùng Bảo Bảo mới vừa bước một bước vàoPUB, anh lập tức nhận ra cô.
"Lẽ nào, có khả năng cô ấy muốn làm cao?"
Trầm Khải hỏi. Nữ nhân thích nhất chiêu này, trước cự tuyệt mấy lần,cố ý treo ngược chân nam nhân khẩu vị, gặp gỡ càng căng thẳng lại càngthích.
"Không, cũng không phải."
Hạ Thụ cười lắc đầu. Lần đó, cô cự tuyệt rất quyết đoán. Không nghĩ tới tối nay lại ở chỗ này vô tình gặp gỡ, thật có duyên.
"Có người đi qua."
Hàn Chấn Thanh nói.
Đàm Hạ Thụ nhìn thấy, Trầm Khải cũng chú ý tới. Có tên du côn đến gần cô, ở bên cạnh cô nói chuyện. Lưu manh càng đến gần càng gần, cô quaymặt lại, vẻ mặt khinh thường, mắng hắn mấy câu, lưu manh cười không đi,quấn lấy cô nói chuyện, ánh mắt của cô càng ngày càng khó coi.
"Hạ Thụ, mau qua đó, biểu diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân."
Trầm Khải ồn ào. Chiêu này rất hữu dụng, tận dụng thời cơ. Trầm Khảithanh âm kích động, làm Hàn Chấn Thanh bật cười, Hạ Thụ sách sách lắcđầu.
"Tôi xem ra, không cần."
Anh hùng cứu mỹ nhân? Cũng không phải là chưa từng thấy Hùng Bảo Bảođánh người. Cô lợi hại như vậy, mười tên du côn cũng có thể ứng phó. HạThụ hứng thú dạt dào nghiên cứu nét mặt của cô, nhìn cô vẻ mặt dần dầnkhông kiên nhẫn, thân thể cũng ngày càng cứng lại, ha hả, đám lưu manhkia nên mở to mắt mà lo lắng.
"Hạ Thụ, còn không đi? Cô ấy mau bị phiền đã chết."
Trầm Khải thúc giục.
"Ừ, có trò hay để nhìn."
Hàn Chấn Thanh chú ý tới Hùng Bảo Bảo cứng còng thân thể, đó là dấu hiệu tức giận.
"Đúng a."
Đàm Hạ Thụ mỉm cười.
*****
Bên quầy bar ——
"Cưng à, còn ngồi, cái mông sẽ trở nên to lớn đó."
Tên lưu manh ra vẻ hài hước.
"Cưng à, anh chú ý em đã lâu rồi, không ai ngồi cùng em, như thế nào? Rất cô đơn đó, có muốn hay không cùng anh khiêu vũ, chảy mồ hôi mộtchút cũng không tệ đó, ha hả a..."
Tên lưu manh hài hước chỉ có mình hắn hiểu.
Hùng Bảo Bảo chuẩn bị động thủ, gã lưu manh này muốn chết, quấn lấycô nói vài câu trêu chọc coi như xong, còn muốn động thủ động cước?
"Cưng à, Hmm la ~~"
Tay hắn huơ huơ trước mặt Bảo Bảo.
"Không nhìn thấy anh sao? Hmm la, anh đang cùng em nói chuyện a,không nên trang khốc nữa, khốc nữa sẽ bị nội thương đó. Như thế nào? Anh mời em uống rượu? Cười một cái nha, cười một náo nào."
Một tay đẩy bả vai Bảo Bảo.
Đủ rồi! Bảo Bảo bắt lấy tay của hắn.
"Đó ha hả, đó ha hả ~~"
Tên lưu manh không biết đại họa sắp đổ xuống đầu, tiếp tục phệ:
"Bắt tay của ta? Wow, nhiệt tình đó, kích thích đó!"
"Có muốn kích thích hơn nữa hay không?"
Bảo Bảo cười lạnh, mắt liếc nhìn.
"Nga ~~ tốt!"
Tên lưu manh một đôi sắc nhãn nhìn chằm chằm Bảo Bảo, sướng đã chết, tối nay thật may mắn!
Bảo Bảo chợn lông mày, tên lưu manh tâm tình lay dộng. Bảo Bảo mỉmcười, lưu manh dùng sức hướng cô đá măt, tràn đầy ám hiệu tình tứ. BảoBảo hí mắt, nụ cười càng sâu, đột nhiên chuyển một cái.
"A, a! A ~~"
Tên lưu manh bi thống kêu gào. Bên kia, Đàm Hạ Thụ cùng các bằng hữu thấy vậy cười ha ha.
Bảo Bảo đem tay của hắn bẻ quặt ra sau, tên lưu manh nửa người trêngục ở quầy ba, ngoan đắc tượng con chó. Cô cúi nhìn gương mặt đau đếnvặn vẹo, nhẹ nhàng nói:
"Ta uống rượu, ghét nhất bị đến gần, hơn nữa là loại người hèn hạ,háo sắc như ngươi, thức thời nhanh chóng biến đi cho ta, có nghe thấykhông?"
"Nghe thấy, nghe thấy, tỷ tỷ, đại tỷ, đau nha... Mau buông tay."
Mọi người xung quanh xem thấy cười.
"Cút!"
Bảo Bảo buông tay.
Tên Lưu manh xấu hổ đỏ mặt, xoay người đi, trong nháy mắt ném viên mê gian hoàn vào trong chén rượu của cô. Mọi người đang mải cười, không có chú ý tới hành động mờ ám hèn hạ này. Thuốc mê tiếp xúc với nước, lậptức hòa tan, vô sắc vô vị.
Sau khi đuổi tên lưu manh, Bảo Bảo làm một ngụm rượu, gọi thêm một ly Blood-Mary.
Bên kia, Đàm Hạ Thụ nhẹ huýt sáo.
"Nữ nhân kia thực ngoan, khí lực rất lớn đó?"
Trầm Khải thấy vậy trợn mắt há hốc mồm. Nhưng ngay sau đó nghiêng thân, vỗ vỗ bả vai Hạ Thụ.
"Huynh đệ, đổi lại cậu đi."
"Điên ư! Không nhìn thấy cô ấy nhiều hung?"
Hạ Thụ trừng hắn một cái.
"Rất có tính khiêu chiến a, đánh cuộc một ngàn, cô ấy sẽ thích cậu."
Trầm Khải giựt giây.
"Hai nghìn, đánh cuộc cô ta không thích Hạ Thụ."
Hàn Chấn Thanh nói.
"Ba nghìn, đánh cuộc tôi sẽ bị cô ấy đánh."
Hạ Thụ nói. Ba người cười to.
"Cần, lẽ nào cậu lại không có gan theo đuổi nữ nhân?! Đi đi, tôi cảm thấy cô gái này rất thích hợp với cậu."
Trầm Khải thầm nghĩ muốn xem náo nhiệt.
"Tôi cảm thấy cậu chỉ là muốn nhìn tôi bị bêu xấu."
Hạ Thụ trả lời.
"Nếu như cậu bị cô ấy cự tuyệt, tiểu đệ ta mới tin trên đời có công lý."
Thấy Hàn Chấn Thanh cùng Hạ Thụ không hiểu ý tứ của hắn, Trầm Khải lay động ngón trỏ giải thích:
"Này chứng minh nhân sinh ngang hàng, Trầm Khải tôi bị nữ nhân cựtuyệt, Đàm Hạ Thụ cũng có thể bị. Cái đó và bộ dạng anh tuấn hay khôngkhông liên quan, chỉ cùng vận khí có liên quan, ngày sau niềm tin có thể tăng lên nhiều, tin tưởng thế giới còn có hi vọng..."
Trầm Khải thao thao bất tuyệt vừa nói, đối với thân cao chỉ có mộtmét sáu, thể trọng bảy mươi lăm kí lô như hắn mà nói, nếu như tận mắtthấy Hạ Thụ bị cự tuyệt, quả thật có thể phấn chấn tinh thần, an ủi tâmlinh của hắn, hắn tối nay nhất định sẽ mỉm cười đi vào giấc mộng.
Đàm Hạ Thụ cùng Hàn Chấn Thanh trao đổi ánh mắt, sau đó ——
"Tốt."
Hạ Thụ đáp ứng, coi như tiêu khiển cho huynh đệ. Anh dụi tắt xì gà, đứng lên, chân dài bước đi, bỏ lại một câu nói:
"Nếu như tôi bị đánh, phải mau tới cứu mạng."
Trầm Khải cười to, cùng Hàn Chấn Thanh nhìn Hạ Thụ từng bước đến gần "Thần lực nữ siêu nhân" .
Chẳng lẽ là ý chỉ của thần, ngay cả thần cũng muốn giúp Đàm Hạ Thụsao? Vốn là DJ đang phát ra âm nhạc sôi động, bỗng nhiên, đổi thành bảntình ca tiếng Anh kinh điển "She".
Từng đôi nam nữ xoay tròn trong tiếng nhạc, đan xen tạo thành khôngkhí yêu thương vô cùng lãng mạn. Phối hợp ca khúc trữ tình, ánh đèn xoay lên hạ xuống vô cùng biến hóa. Quầy ba hình cung tỏa ra vầng sáng xanhthẫm, ánh sáng màu lam phủ lên bóng lưng gầy cô tịch.
Ánh đèn hồng, một vòng lại một vòng chằng chịt ở bên chân Hạ Thụ. HạThụ tay phải đút túi, nện bước thong dong, mang theo mỉm cười đi về phía Hùng Bảo Bảo. Đồng thời, chú ý tới tay cô đặt trên quầy ba, trong taymột loạt chén rượu không. Hắc, uống không ít. Anh cầu nguyện, hơi rượucó thể làm tính tình của cô mềm mại chút. Anh thật sợ cô bỗng nhiên nổiđiên, giống như dã thú mà đánh anh.
Trong ánh mắt động dục theo đuổi của nữ nhân xung quanh, Hạ Thụ dừng ở phía sau Bảo Bảo, vỗ nhẹ bả vai của cô.
Bảo Bảo nhìn lại, đầu tiên nhìn thấy một lồng ngực phủ âu phục màuđen tiến đến, ngửa đầu, nhìn thấy nam nhân vỗ vai cô, ngửi thấy được mùi nước hoa nhàn nhạt, nhiệt khí từ người anh tỏa ra ấm áp gương mặt cô.
"Lại gặp mặt, Hùng tiểu thư?"
Hạ Thụ đối với cô mỉm cười.
"Ừ..."
Cô ánh mắt mông lung, chiếc ghế cao phía dưới lung la lung lay, bàn tay hướng anh ——
Bên kia Trầm Khải cảnh giác đứng lên, H
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1696/2532
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1696/2532
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt