watch sexy videos at nza-vids!
XEMMIENPHI.WAP.SH
Hãy lưu lại trang này XEMMIENPHI.WAP.SH wap giải trí miễn phí, nội dung cập nhật liên tục

Tiểu thuyết Vợ Yêu Gây Họa-full

Lượt xem :
Long rất hiền lành, lúc nào cũng tươi cười, đối xử với cô rất tốt, rất chăm sóc cô. Hoàn toàn không giống một người trong hắc đạo.

Cô còn nghĩ rằng A Long có thể sống đấn bây giờ nhất định là được thần linh phù hộ. Nếu không với võ nghệ của anh thì chắc chắn đã sớm chết rồi.

“Võ nghệ của anh kém như vậy, ngay cả em cũng không đánh lại, cho nên em cảm thấy anh không phải là môn chủ.” Đồng Đồng thành thật nói.

“Phốc…”

Lời nói của cô làm Cổ Lãng ở đối diện phun hết cả nước trà trong miệng ra.

“Ghê tởm! Đồ thối tha, anh làm cái gì đó? Anh không biết cái gì gọi là vệ sinh sao?” Đồng Đồng chán ghét trừng Cổ Lãng.

“Tiểu môn chủ à… Em vừa nói môn chủ đánh không lại em, là thật hay giả vậy?” Cổ Lãng chất vấn Đồng Đồng.

Cách đây không lâu, anh mới đánh một trận với Mộ Long, kết quả vừa mới bắt đầu anh đã thua thê thảm, cho nên… Tiểu môn chủ làm sao có thể thắng môn chủ chứ?

“Đương nhiên là thật! Chúng tôi mới đấu cách đây mười phút, A Long còn cầu xin em nữa mà.” Đồng Đồng cười đắc ý.

“Thật hay giả?” Cổ Lãng nhìn Mộ Long, chờ đợi đáp án của anh.

“Cái gì thiệt hay giả?” Ngụy Mộng Sinh mới từ trong phòng đi ra tò mò hỏi.

“Mộng Sinh, cậu nói xem, tiểu môn chủ đáng thắng môn chủ, chuyện này thật hay giả đây?” Cổ Lãng lôi kéo Ngụy Mộng Sinh ngồi xuống bên cạnh, hi vọng lấy được đáp án từ miệng anh.

“À, cậu nói chuyện đó à! Là thật, lúc đó tớ cũng có ở đó. A! Là bánh ngọt, em gái, cho anh một miếng đi.” Mộng Sinh vươn tay về phía Đồng Đồng đòi.

“Một miếng thôi đó!” Đồng Đồng không cam lòng cho anh một miếng

“Chuyện này… Làm sao có thể xảy ra? Tuyệt đối không thể nào…” Cổ Lãng không ngừng lẩm bẩm.

Anh thua dưới tay môn chủ, môn chủ lại thua tiểu môn chủ… Vậy anh… Không phải ngay cả tiểu môn chủ cũng không thắng được sao? Làm sao có thể như thế chứ?

Trời ạ, đây là điều sỉ nhục lớn nhất trong đời anh!

Mộ Long ở một bên lạnh lùng nhìn Cổ Lãng cười mỉa mai.

Người này thật là đần mà!

Bởi vì Đồng Đồng là người phụ nữ của anh nên anh mới cố ý thua dưới tay cô, đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu.

Chương 5
Đêm khuya yên tĩnh, Mộ Long lặng lẽ mở cửa phòng của Đồng Đồng ra, bước đến gần giường ngắm nhìn cô đang say ngủ.

Anh chậm rãi ngồi xuống mép giường, bàn tay dịu dàng sờ lên gò má mềm mại của cô, trong mắt tràn đầy sự yêu thương.

“Ngủ thật ngon…” Mộ Long cưng chiều nhìn Đồng Đồng.

Lâu lắm rồi anh mới mơ thấy lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhưng cũng vì vậy mà anh mất ngủ.

“Lời em đã nói không thể thay đổi.”

Mộ Long chậm rãi cúi đầu, hôn nhẹ lên môi Đồng Đồng, giống như chứng minh quyền sở hữu của anh.

Anh có thể được như ngày hôm nay, tất cả đều là công lao của cô. Nếu như lúc đầu không gặp cô, chỉ sợ anh đã mất đi ý chí sống, Long Môn cũng không thể lớn mạnh được như bây giờ.

“Anh chỉ đợi em thêm bốn năm, cho em bốn năm để nhìn rõ quan hệ giữa chúng ta. Nếu như em vẫn không nhận ra tình cảm của mình thì anh liền cướp đoạt, trực tiếp nắm em trong lòng bàn tay.” Lời nói của Mộ Long rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt thì tràn ngập sự nghiêm túc và cố chấp.

Đợi cô mười năm, thật vất vả mới đợi cô lớn lên. Anh cảm thấy mình không thể chờ đợi thêm được nữa.

Đối với người khác mà nói, anh là môn chủ Long Môn quyền uy hơn người, hoàn mỹ đến không có nhược điểm. Chỉ cần là chuyện anh muốn làm thì không cần tốn sức cũng có thể làm được.

Nhưng thực tế, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, khát vọng hạnh phúc, tình yêu, gia đình, ao ước có thể ở cùng một chỗ với người mình yêu.

Trừ vì báo thù cho ba mẹ ra thì Đồng Đồng chính là động lực sống của anh.

Lúc đầu, nếu không phải là cô kéo anh, sưởi ấm trái tim anh thì Long Môn đã sớm tan rã làm gì có thành tựu huy hoàng ngày hôm nay.

Anh không có nhược điểm sao? Có, chính là Đồng Đồng.

Chỉ cần cô vừa xảy ra chuyện thì một Mộ Long hiền lành sẽ biến mất mà thay vào đó là một người đàn ông lãnh khốc.

Bởi vì, Đồng Đồng là tất cả của anh, không ai có thể tổn thương cô!

Khi một thiếu niên mười lăm tuổi yêu một cô bé chín tuổi thì số mệnh hai người đã gắn chặt với nhau.

“Em có thể phát hiện tình cảm của mình nhanh lên một chút không… Đừng để anh chờ quá lâu.” Anh cũng không thể xác định, mình thật sự có thể cho cô thời gian bốn năm không.

Mộ Long lại hôn lên môi Đồng Đồng, sau đó đứng lên, lặng lẽ ra ngoài…

Cho đến khi cửa phòng khép lại thì người nằm trên giường vẫn ngủ say. Trên mặt cô mang theo nụ cười ngọt ngào, không hề phát hiện có một người yêu cô rất sâu đậm.

Trong mắt Đồng Đồng tràn ngập lửa giận, tròng mắt nhìn chòng chòng vào cô gái trước mặt. Giờ phút này trong lòng cô ngoài sự tức giận ra, còn có một ý nghĩ là lay tỉnh cô gái ngốc nghếch trước mặt này.

Cô và Tâm Huỳnh khó khăn lắm mới lên được đại học, thật không ngờ Tâm Huỳnh lại gặp phải một kẻ khốn khiếp, luôn bắt nạt cô ấy.

Mà giờ phút này, Tâm Huỳnh đang ngồi ở trong phòng y tế, toàn thân cao thấp thê thảm đến không từ nào có thể hình dung được.

“Tớ nói cậu cũng thiệt là, làm gì có ai ngốc đến nỗi đi tin lời của Tề Lily? Tớ nghĩ cậu là người ngốc nhất trên thế giới này rồi!” Ngụy Đồng Đồng đứng ở trước mặt Tâm Huỳnh mắng lớn.

“Tớ làm sao biết cô ấy sẽ gạt tớ…” Toàn thân Tâm huỳnh run rẩy, đôi mắt to đáng thương như muốn rơi nước mắt xuống.

“Trường học của chúng ta ở đâu ra khoa bơi lội? Người ta nói thì cậu tin à.” Ngụy Đồng Đồng không nhịn được vươn tay ra chỉ chỉ đỉnh đầu của Tâm Huỳnh, hi vọng đầu óc của cô ấy có thể thông minh lên một chút.

Bạn của cô cái gì cũng tốt, chỉ có cái quá thật thà.

Có lúc Đồng Đồng thật không hiểu nổi, tại sao một người thông mình như cô lại làm bạn với một người ngốc đến nỗi người ta muốn lấy búa bổ đầu cô ấy ra xem bên trong có cái gì.

Cô nghĩ, có lẽ là mình thiếu nợ cô ấy.

“Không có khoa bơi lội… Vậu cái hồ bơi đó để làm gì?” Tâm Huỳnh nhỏ giọng oán trách, cô thật là vô tội mà, tại sao Đồng Đồng lại tức như vậy?

“Hả… Tớ làm sao biết?” Đồng Đồng đột nhiên bị hỏi, cô không biết trả lời như thế nào, “Nói không chừng Bộ Giáo Dục quy định tất cả trường học phải có hồ bơi.”

“Phải ha…” Tâm huỳnh đột nhiên hắt hơi một cái, sau đó run rẩy nói: “Đồng, Đồng Đồng, tớ lạnh quá à…”

“Ai bảo cậu ngốc, đáng đời!”

Đồng Đồng liếc mắt xem thường Tâm Huỳnh. Mặc dù tức giận cô ấy dễ dàng tin lời người khác nhìn thấy thấy bộ dạng đáng thương của Tâm Huỳnh, cô cũng đau lòng.

“Lạnh thật à… Vậy làm sao bây giờ? Tớ cũng không mang theo quần áo.”

“Tớ nghĩ nên liên lạc với anh cậu.”

Đồng Đồng nghĩ tới người anh trai rất thương yêu em gái, anh ta có thể giúp một tay.

“Không, không cần! Nếu như anh hai nhìn thấy bộ dạng của tớ bây giờ nhất định sẽ nổi giận. Hơn nữa… Công việc của anh ấy rất bận rộn!” Chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dạng tức giận của anh hai… Thân hình Tâm Huỳnh không nhịn được mà co rúm lại. Lần trước thiếu chút nữa là cô bị bắt cóc, anh hai phạt cô ở nhà ba ngày không được ra ngoài.<
<<1 ... 89101112 ... 19>>
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
Từ khóa Google : , ,
2170/3006
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt
C-STAT