Tiểu thuyết Vợ Hiền Bãi Công-full
Lượt xem : |
m sau, Trác Diệu Bang trước khi đi làm lái xe đi đến chỗ ở của Lương Nhược Duy.
"Sao anh lại tới đây?" Cô mở cửa, một mặt nhìn anh kỳ quái, thời gian này anh không ở công ty, nên ở trên đường tới công ty mới đúng.
Ai! Cô lại nhớ kỹ thời gian nghỉ ngơi của anh làm gì chứ. . . . . .
"Cám ơn em ngày hôm qua đã giúp anh sửa sang lại tủ quần áo." Anh dáng vẻ nhẹ nhàng, tươi cười đẹp trai, cả người sảng khoái tinh thần rất giống như ở trên quảng cáo kem đánh răng.
Bộ dạng thần thái toả sáng này thật sự đẹp trai làm cho cô nghiến răng, hận sáng sớm anh làm gì mà chạy đến "cản trở" mắt của cô, làm cho cô chậm chạp không thể quên được từng chút từng chút của anh, không thoát khỏi tình cảnh mê luyến anh.
"Em muốn lấy vài thứ, thuận tiện sắp xếp một chút. Về sau không cần lại gọi điện thoại đến làm phiền em, chúng ta đã ở riêng rồi." Cô xụ mặt nhấn mạnh, ngày hôm qua trở về cũng không phải vì anh, giữa hai người cũng sẽ không thể lại có chuyện xuất hiện cùng một lúc.
Anh không tiếp lời, chỉ mỉm cười.
"Không có việc gì chứ?" Cô chuẩn bị đóng cửa, không nghĩ đến việc nhỏ như hạt vừng cũng làm phiền được anh đến đây một chuyến, chuyện này cũng không giống tác phong làm việc tranh thủ thời gian của người bận rộn như anh. "Thật ra anh đến là vì một chuyện rất quan trọng khác."
"Cái gì?"
"Hôn em." Anh ôm cô vào lòng, đột nhiên ngăn chặn đôi môi đang kinh hô của cô, nhấm nháp mùi vị làm anh hoài niệm, làm chuyện anh đã sớm muốn làm.
Trước khi đi làm cùng cô hôn tạm biệt trước cửa, đối với anh trong quá khứ mà nói là loại phóng túng, nhưng anh ở hiện tại lại hưởng thụ đầy đủ loại này có thể thành thật với cảm giác của bản thân, không cần phải lúc nào cũng cân nhắc đến các loại khả năng làm cho nảy sinh nguy cơ làm quan hệ mất cân bằng nữa, Ngay cả hôn cô cũng có thể hôn rất tận hứng. . . . . .
Anh không hề do dự một chút nào, trực tiếp dùng cách thức nóng bỏng chiếm lĩnh cánh môi non mềm của cô, quấn quít lấy cái lưỡi đang sững sờ của cô, nếm thấy trong miệng cô có vị ngọt của mứt dâu, vị này thật sự là còn ngon miệng hơn khi bôi ở trên bánh mì.
Cô ở kinh ngạc trung bị anh hôn đến điên đảo, tâm thần hỗn loạn, giống như bỗng chốc ngã vào một không gian rất không chân thật, trước muốn chống lại anh, ý thức hoảng loạn đã bị hơi thở sở mê hoặc quen thuộc này, hơn nữa anh không để lại không gian mà kịch liệt xâm lược. . . . . .
Cô không có chỗ có thể trốn, thân thể đáp lại anh thật tự nhiên, thối quen phối hợp từng yêu cầu của anh, tùy theo hô hấp của anh, cho đến khi thật sự choáng váng đầu óc không theo kịp sự cuồng loạn này, một chút sức mạnh thở gấp cũng không có. . . . . .
Anh nới ra môi lưỡi dây dưa, vừa lòng khẽ vuốt cánh môi đỏ mọng kiều diễm ướt át cảu cô, đôi môi đẹp đẽ khẽ nhếch, cảm thấy trong lòng có bộ phận được thỏa mãn rồi.
"Anh thích mứt dâu tây."
Cô bừng tỉnh! Đầy mặt ửng hồng, bỗng chốc che miệng, bỗng chốc sờ mặt, lúc này sắc mặt cũng không khác biệt lắm so với dâu tây, không nghĩ tới anh sẽ ở giữa ban ngày ban mặt mà cường hôn cô —— được rồi, cô thừa nhận bản thân không có gì chống đối, nhưng mà cô cũng không có đồng ý để cho anh hôn a! Làm cái gì chứ. . . . . .
Thổ phỉ! Chuyện này đến cùng là cái gì?!
Lương Nhược Duy ngây ra như phỗng nhìn dáng vẻ người đàn ông kia lại có thể làm ra một bộ dáng như mới từ trong nhà đi ra, còn mỉm cười nói hẹn gặp lại với cô! Ai muốn cùng anh gặp lại, bọn họ rõ ràng đã ở riêng rồi. . . . . .
"Bạn trai của cô à?" Nội tâm reo hò của cô bị đánh gãy, quay đầu nhìn thấy nữ hàng xóm cũng đang định ra ngoài đi làm.
Đáng xấu hổ ! Nhìn vẻ mặt hiểu rõ tươi cười của đối phương, cô chỉ hận bản thân sẽ không vô hình, cũng không thể khoan cái lỗ mà chui xuống ——
"Đúng. . . .
"Vâng…” Hôn cũng đã hôn, lại không thể nói dối không biết, cô đành phải nhận anh làm bạn trai, bằng không nói là chồng, không cùng ở chung dường như rất kỳ quái, nhưng nói là chồng trước lại càng dễ dàng làm cho người ta bàn tán.
Cô xấu hổ nghĩ quan hệ nửa vời của hai người, nhắc nhở nhất định phải nhanh chóng bình phục tâm tình, làm ra một kết thúc rành mạch mới được.
Buổi sáng thứ hai của cuộc sống mới, suy nghĩ của Lương Nhược Duy vẫn là bị tên Trác Diệu Bang chán ghét kia biến thành rối tung rối mù, không an tĩnh được…
Rốt cuộc anh lại chạy đến hôn cô làm cái gì!
Cuộc sống bận rộn làm cho cô không chú ý và lãng quên, Lương Nhược Duy bắt đầu đi làm sau hơn một tuần lễ, trong đầu muốn lấp đầy nhiều tin tức, cơ hội nghĩ đến người đàn ông kia cũng không có, hơn nữa mấy ngày nay Trác Diệu Bang thật sự không có tung tích, ngoài việc gọi điện thoại cho cô vào ngày đầu tiên đi làm thì cũng không xuất hiện nữa, quả thật khiến tâm tình của cô bình tĩnh không ít.
Chỉ là tĩnh thì tĩnh, nhưng cách vui vẻ lại còn có một khoảng cách rất xa, trước mặt người khác cô chỉ có thể cười ha ha như thường, nhưng thời điểm chỉ có một mình thì cạn sạch sức lực, làm chuyện gì đều mệt mỏi. Nhìn điện thoại không có chút tin tức nào, trong lòng cô lại cảm thấy rất trống rỗng, rất thất vọng, không tự giác sẽ nhớ tới người đàn ông đã tin nhầm, yêu nhầm kia.
Nhớ anh làm gì chứ?
Đừng suy nghĩ nữa!
Cô tự hỏi tự đáp trong lòng mấy trăm lần, vẫn là không có biện pháp có thể khống chế thành công hình ảnh trong đầu óc, nhưng may mắn là, khi nghĩ đến trái tim của anh, có vẻ không đau đớn, chỉ là vẫn buồn khổ như cũ. Chẳng qua sự tin tưởng của cô chỉ cần thời gian dài một chút, cô nhất định có thể đem người đàn ông kia đuổi đi triệt để, để trái tim của bản thân hoàn toàn thanh thản.
Chỉ cần anh đừng xuất hiện trước mắt cô nữa!
“Anh…” Hôm nay cô tan tầm, vừa đi ra công ty thì gặp được Trác Diệu Bang, biểu cảm có chút giật mình.
“Anh đến đón em đi ăn cơm, chúc mừng em tìm được công việc.” Anh biết cô muốn hỏi điều gì.
Lương Nhược Duy thấy trên mặt anh nở một nụ cười ấm áp, suýt chút nữa lại làm cô quên mất lúc này chính là mùa đông, nhưng mà ánh mắt tò mò của đồng nghiệp nam bên cạnh nhắc nhở hiện tại không phải là lúc cô nên ngẩn người.
“Thật ngại quá, xin đợi tôi một chút.” Cô nói một tiếng với đồng nghiệp, lôi kéo Trác Diệu Bang sang một bên.
“Hôm nay em sẽ đi liên hoan cùng với đồng nghiệp, hơn nữa cũng không cần anh giúp em chúc mừng.” Cô không nhớ rõ từ khi nào anh lại chủ động thay cô chúc mừng rồi. Thường là đến lúc cô mở miệng, anh cũng không nhất định rảnh rỗi mà phối hợp, bây giờ đột nhiên như vậy làm cho cô cảm thấy rất không quen, cô không muốn lại tăng thêm càng nhiều kí ức có liên quan đến anh.
“Đi với anh ta?” Trác Diệu Bang yên lặng đáng giá người đàn ông đang đứng phía xa xa liên tục nhìn về phía này, ngữ khí không tốt.
Anh mới đi công tác vài ngày mà thôi, bên người cô lập tức có thêm Hộ Hoa Sứ Giả? Như vậy sao được! Xem ra cũng muốn điều tra nhân viên của công ty này một chút…
“Em đi cùng xe với anh ấy rất tiện… Anh không cần nhìn chằm chằm vào người khác như vậy, không quá lễ phép.” Cô nhỏ giọng nhắc nhở, phát hiện tầm mắt của anh lưu lại đã lâu, biểu cảm cũng không thân thiện chút nào, thật sự không giống như hiểu biết của cô về anh.
Anh thu hồi tầm mắt. “Anh đưa em đi, chờ em liên hoan xong lại đi đón em.”
“Từ khi nào anh đổi sang nghề lái xe taxi rồi hả?”Sự khác thường của vị tiên s
"Sao anh lại tới đây?" Cô mở cửa, một mặt nhìn anh kỳ quái, thời gian này anh không ở công ty, nên ở trên đường tới công ty mới đúng.
Ai! Cô lại nhớ kỹ thời gian nghỉ ngơi của anh làm gì chứ. . . . . .
"Cám ơn em ngày hôm qua đã giúp anh sửa sang lại tủ quần áo." Anh dáng vẻ nhẹ nhàng, tươi cười đẹp trai, cả người sảng khoái tinh thần rất giống như ở trên quảng cáo kem đánh răng.
Bộ dạng thần thái toả sáng này thật sự đẹp trai làm cho cô nghiến răng, hận sáng sớm anh làm gì mà chạy đến "cản trở" mắt của cô, làm cho cô chậm chạp không thể quên được từng chút từng chút của anh, không thoát khỏi tình cảnh mê luyến anh.
"Em muốn lấy vài thứ, thuận tiện sắp xếp một chút. Về sau không cần lại gọi điện thoại đến làm phiền em, chúng ta đã ở riêng rồi." Cô xụ mặt nhấn mạnh, ngày hôm qua trở về cũng không phải vì anh, giữa hai người cũng sẽ không thể lại có chuyện xuất hiện cùng một lúc.
Anh không tiếp lời, chỉ mỉm cười.
"Không có việc gì chứ?" Cô chuẩn bị đóng cửa, không nghĩ đến việc nhỏ như hạt vừng cũng làm phiền được anh đến đây một chuyến, chuyện này cũng không giống tác phong làm việc tranh thủ thời gian của người bận rộn như anh. "Thật ra anh đến là vì một chuyện rất quan trọng khác."
"Cái gì?"
"Hôn em." Anh ôm cô vào lòng, đột nhiên ngăn chặn đôi môi đang kinh hô của cô, nhấm nháp mùi vị làm anh hoài niệm, làm chuyện anh đã sớm muốn làm.
Trước khi đi làm cùng cô hôn tạm biệt trước cửa, đối với anh trong quá khứ mà nói là loại phóng túng, nhưng anh ở hiện tại lại hưởng thụ đầy đủ loại này có thể thành thật với cảm giác của bản thân, không cần phải lúc nào cũng cân nhắc đến các loại khả năng làm cho nảy sinh nguy cơ làm quan hệ mất cân bằng nữa, Ngay cả hôn cô cũng có thể hôn rất tận hứng. . . . . .
Anh không hề do dự một chút nào, trực tiếp dùng cách thức nóng bỏng chiếm lĩnh cánh môi non mềm của cô, quấn quít lấy cái lưỡi đang sững sờ của cô, nếm thấy trong miệng cô có vị ngọt của mứt dâu, vị này thật sự là còn ngon miệng hơn khi bôi ở trên bánh mì.
Cô ở kinh ngạc trung bị anh hôn đến điên đảo, tâm thần hỗn loạn, giống như bỗng chốc ngã vào một không gian rất không chân thật, trước muốn chống lại anh, ý thức hoảng loạn đã bị hơi thở sở mê hoặc quen thuộc này, hơn nữa anh không để lại không gian mà kịch liệt xâm lược. . . . . .
Cô không có chỗ có thể trốn, thân thể đáp lại anh thật tự nhiên, thối quen phối hợp từng yêu cầu của anh, tùy theo hô hấp của anh, cho đến khi thật sự choáng váng đầu óc không theo kịp sự cuồng loạn này, một chút sức mạnh thở gấp cũng không có. . . . . .
Anh nới ra môi lưỡi dây dưa, vừa lòng khẽ vuốt cánh môi đỏ mọng kiều diễm ướt át cảu cô, đôi môi đẹp đẽ khẽ nhếch, cảm thấy trong lòng có bộ phận được thỏa mãn rồi.
"Anh thích mứt dâu tây."
Cô bừng tỉnh! Đầy mặt ửng hồng, bỗng chốc che miệng, bỗng chốc sờ mặt, lúc này sắc mặt cũng không khác biệt lắm so với dâu tây, không nghĩ tới anh sẽ ở giữa ban ngày ban mặt mà cường hôn cô —— được rồi, cô thừa nhận bản thân không có gì chống đối, nhưng mà cô cũng không có đồng ý để cho anh hôn a! Làm cái gì chứ. . . . . .
Thổ phỉ! Chuyện này đến cùng là cái gì?!
Lương Nhược Duy ngây ra như phỗng nhìn dáng vẻ người đàn ông kia lại có thể làm ra một bộ dáng như mới từ trong nhà đi ra, còn mỉm cười nói hẹn gặp lại với cô! Ai muốn cùng anh gặp lại, bọn họ rõ ràng đã ở riêng rồi. . . . . .
"Bạn trai của cô à?" Nội tâm reo hò của cô bị đánh gãy, quay đầu nhìn thấy nữ hàng xóm cũng đang định ra ngoài đi làm.
Đáng xấu hổ ! Nhìn vẻ mặt hiểu rõ tươi cười của đối phương, cô chỉ hận bản thân sẽ không vô hình, cũng không thể khoan cái lỗ mà chui xuống ——
"Đúng. . . .
"Vâng…” Hôn cũng đã hôn, lại không thể nói dối không biết, cô đành phải nhận anh làm bạn trai, bằng không nói là chồng, không cùng ở chung dường như rất kỳ quái, nhưng nói là chồng trước lại càng dễ dàng làm cho người ta bàn tán.
Cô xấu hổ nghĩ quan hệ nửa vời của hai người, nhắc nhở nhất định phải nhanh chóng bình phục tâm tình, làm ra một kết thúc rành mạch mới được.
Buổi sáng thứ hai của cuộc sống mới, suy nghĩ của Lương Nhược Duy vẫn là bị tên Trác Diệu Bang chán ghét kia biến thành rối tung rối mù, không an tĩnh được…
Rốt cuộc anh lại chạy đến hôn cô làm cái gì!
Cuộc sống bận rộn làm cho cô không chú ý và lãng quên, Lương Nhược Duy bắt đầu đi làm sau hơn một tuần lễ, trong đầu muốn lấp đầy nhiều tin tức, cơ hội nghĩ đến người đàn ông kia cũng không có, hơn nữa mấy ngày nay Trác Diệu Bang thật sự không có tung tích, ngoài việc gọi điện thoại cho cô vào ngày đầu tiên đi làm thì cũng không xuất hiện nữa, quả thật khiến tâm tình của cô bình tĩnh không ít.
Chỉ là tĩnh thì tĩnh, nhưng cách vui vẻ lại còn có một khoảng cách rất xa, trước mặt người khác cô chỉ có thể cười ha ha như thường, nhưng thời điểm chỉ có một mình thì cạn sạch sức lực, làm chuyện gì đều mệt mỏi. Nhìn điện thoại không có chút tin tức nào, trong lòng cô lại cảm thấy rất trống rỗng, rất thất vọng, không tự giác sẽ nhớ tới người đàn ông đã tin nhầm, yêu nhầm kia.
Nhớ anh làm gì chứ?
Đừng suy nghĩ nữa!
Cô tự hỏi tự đáp trong lòng mấy trăm lần, vẫn là không có biện pháp có thể khống chế thành công hình ảnh trong đầu óc, nhưng may mắn là, khi nghĩ đến trái tim của anh, có vẻ không đau đớn, chỉ là vẫn buồn khổ như cũ. Chẳng qua sự tin tưởng của cô chỉ cần thời gian dài một chút, cô nhất định có thể đem người đàn ông kia đuổi đi triệt để, để trái tim của bản thân hoàn toàn thanh thản.
Chỉ cần anh đừng xuất hiện trước mắt cô nữa!
“Anh…” Hôm nay cô tan tầm, vừa đi ra công ty thì gặp được Trác Diệu Bang, biểu cảm có chút giật mình.
“Anh đến đón em đi ăn cơm, chúc mừng em tìm được công việc.” Anh biết cô muốn hỏi điều gì.
Lương Nhược Duy thấy trên mặt anh nở một nụ cười ấm áp, suýt chút nữa lại làm cô quên mất lúc này chính là mùa đông, nhưng mà ánh mắt tò mò của đồng nghiệp nam bên cạnh nhắc nhở hiện tại không phải là lúc cô nên ngẩn người.
“Thật ngại quá, xin đợi tôi một chút.” Cô nói một tiếng với đồng nghiệp, lôi kéo Trác Diệu Bang sang một bên.
“Hôm nay em sẽ đi liên hoan cùng với đồng nghiệp, hơn nữa cũng không cần anh giúp em chúc mừng.” Cô không nhớ rõ từ khi nào anh lại chủ động thay cô chúc mừng rồi. Thường là đến lúc cô mở miệng, anh cũng không nhất định rảnh rỗi mà phối hợp, bây giờ đột nhiên như vậy làm cho cô cảm thấy rất không quen, cô không muốn lại tăng thêm càng nhiều kí ức có liên quan đến anh.
“Đi với anh ta?” Trác Diệu Bang yên lặng đáng giá người đàn ông đang đứng phía xa xa liên tục nhìn về phía này, ngữ khí không tốt.
Anh mới đi công tác vài ngày mà thôi, bên người cô lập tức có thêm Hộ Hoa Sứ Giả? Như vậy sao được! Xem ra cũng muốn điều tra nhân viên của công ty này một chút…
“Em đi cùng xe với anh ấy rất tiện… Anh không cần nhìn chằm chằm vào người khác như vậy, không quá lễ phép.” Cô nhỏ giọng nhắc nhở, phát hiện tầm mắt của anh lưu lại đã lâu, biểu cảm cũng không thân thiện chút nào, thật sự không giống như hiểu biết của cô về anh.
Anh thu hồi tầm mắt. “Anh đưa em đi, chờ em liên hoan xong lại đi đón em.”
“Từ khi nào anh đổi sang nghề lái xe taxi rồi hả?”Sự khác thường của vị tiên s
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2485/3321
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2485/3321
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt