Tiểu thuyết Thuần Phục Vợ Trên Giường-full
Lượt xem : |
y vợ ra đón, bước vào nhà thì thấy Bạch Thủy Ương đang ngồi ở phòng khách quay lưng về phía anh, hình như đang lau nước mắt.
Anh tiến đến, quay người cô nhìn thẳng vào mắt mình “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?”
“Huh u hu…” Cô nhào vào ngực anh, nước mắt không ngừng tuôn ra, cô không sao khống chế được, “Xin lỗi… Em quên nấu bữa rối rồi.”
“Chỉ thế thôi à? Thế có đáng để em khóc thảm thiết như vậy không, chúng ta ra ngoài ăn là được.”
“Không phải, không phải vậy, là bệnh viện… Ở bệnh viện có một đứa bé rất đáng thương.” Bạch Thủy Ương khóc đến nghẹn ngào, vừa nói vừa nức nở.
Thẩm Tương Tường ôm Bạch Thủy Ương vào phòng tắm, lấy khăn ướt lau mặt cho cô, “Anh đồng ý cho em đi bệnh viện để giảm thời gian buồn chán, không phải hi vọng nhà bị ngập lụt.”
“Nhưng nó thực sự rất đáng thương, quá đáng thương.” Cô không ngừng nói rất đáng thương, nước mắt vừa lau khô lại chảy ra.
Thẩm Tương Tường bất đắc cầm khăn mặt uy hiếp: “Em còn khóc nữa, anh sẽ không cho em đến bệnh viện làm tình nguyện viên nữa.”
Tiếng khóc nháy mắt nhỏ đi, Bạch Thủy Ương bĩu môi không ngừng thút thít “Em không thèm nghe anh, em muốn đến bệnh viện.”
“Được rồi, đừng khóc đừng khóc, nó đáng thương, anh cũng rất đáng thương đây, chồng em khổ cực làm việc cả ngày, về nhà không có cơm ăn, còn phải vỗ về vợ khóc bù lu bù loa, em có thương anh không?” Thẩm Tương Tường học giọng nói trẻ con của cô.
“Anh đói à?” Bạch Thủy Ương giương cặp mắt sưng vù lên hỏi, cô lại khóc đến quên thời gian.
“Đói, đói lắm, nhưng bây giờ vấn đề nghiêm trọng nhất của anh là đau tim.”
“Đau tim, anh phát bệnh à? Không được, chúng ta phải đến bệnh viện ngay, bệnh tim rất nghiêm trọng, nhất định phải kiểm tra tổng thể một lượt.”
Thẩm Tương Tường thấy Bạch Thủy Ương vội vội vàng vào liền ôm chặt lấy “Nước mắt của em đang nhỏ vào tim anh, em nói xem có đau không? Thủy Ương của anh chẳng lẽ làm bằng nước?”
“Xấu xa” Bạch Thủy Ương cười mắng.
Chương 7
Ngày hôm sau, Bạch Thủy Ương không có lớp học, nhưng Thẩm Tương Tường vừa ra khỏi cửa, cô cũng đến bệnh viện, cô đến rất sớm, chào hỏi với các bác sĩ y tá đã biết hôm qua, cô ngồi bên giường đứa bé, nhìn cánh tay nhỏ bé đang cắm ống truyền dịch, hốc mắt cay cay, nhưng hôm nay cô không khóc, nếu khóc về nhà bị Thẩm Tương Tường phát hiện, nhất định sẽ không cho cô đến bệnh viện nã.
Cánh tay nhỏ bé của Giang Phán Xuân giật giật, Bạch Thủy Ương vui mừng thì thầm: “Em tỉnh chưa?”
Giang Phán Xuân nằm trên giường không nói tiếng nào, nhìn cô như muốn hỏi cô là ai?
“Chào em, chị là Bạch Thủy Ương, chị đến chăm sóc em, nếu em đồng ý, có thể gọi chị là chị, chị là con một trong gia đình, nếu em đồng ý làm em trai, chị sẽ rất vui.”
Cô nắm bàn tay có những ngón gầy guộc của thằng bé “Chúng ta bắt tay thống nhất nhé”
Bạch Thủy Ương nói chuyện qua với y tá về tình hình của Giang Phán Xuân, bác sĩ nói trừ phi tìm được tim thích hợp để phẫu thuật, nếu không cũng không dám đảm bảo đứa bé sống được đến khi nào.
Giang Phán Xuân trước kia vẫn nói, nhưng kể từ khi chị gái qua đời, nó vẫn đợi ở bệnh viện mà không hề nói gì, thỉnh thoảng có mở miệng cũng chỉ là gọi chị.
Bạch Thủy Ương gần như giành tất cả thời gian chăm sóc Giang Phán Xuân.
Thẩm Tương Tường không thích cô suốt ngày đến bệnh viện, cho nên cô vừa phải lo làm việc nhà, vừa canh chừng ánh mắt sắc bén của Thẩm Tương Tường. Bây giờ Bạch Thủy Ương cũng không dám tùy tiện khóc, không dám kể những chuyện ở bệnh viện cho Thẩm Tương Tường nghe, sợ sơ hở bị anh phát hiện.
Cách lễ Noel ngày càng gần, bệnh viện chuẩn bị lễ Giáng sinh cho các bệnh nhi, Bạch Thủy Ương vừa góp tiền vừa góp sức tổ chức, cô rất muốn tham gia chương trình này, vấn đề là phải làm sao giải quyết người đàn ông kia.
Cô nằm trên người Thẩm Tương Tường thở hổn hển, hai gò má đỏ ửng.
Thẩm Tương Tường vuốt ve khuôn mặt ướt mồ hôi của cô, trở lại chuyện vừa rồi Bạch Thủy Ương cưỡi trên người anh, nhấp nhổm trên dục vọng của anh, chuyện này đối với một người bảo thủ như vợ anh được xem là một bước đột phá không nhỏ.
“Hôm nay sao lại chủ động như vậy?” Thẩm Tương Tường nhớ lại cảm giác tuyệt với vừa rồi, thần kinh nhạy cảm đã phát hiện ra điều gì nhưng không muốn biết.
“Chồng à, anh thích không?” Bạch Thủy Ương ngẩng đầu cười với Thẩm Tương Tường, cười lấy lòng.
“Thích, em như vậy rất tuyệt.” Thẩm Tương Tường trả lời rất thành thật.
“Vậy anh muốn một lần nữa không?” Bạch Thủy Ương cong chân lên, dùng bắp chân cọ xát dục vọng vừa phát tiết mà nằm xuống của Thẩm Tương Tường.
Thẩm Tương Tường đè lại chân Bạch Thủy Ương “Đủ rồi, cơ thể em sẽ không chịu nổi.”
Anh thương tiếc, vuốt ve quầng thâm dưới mắt cô, Bạch Thủy Ương da trắng, một chút xíu quầng thâm cũng nhìn thấy ngay, gần đây cô làm những gì không phải Thẩm Tương Tường không biết, chỉ không muốn vạch trần, nếu Bạch Thủy Ương muốn cứ để cho cô làm.
“Chồng à, mấy ngày nữa là đêm giáng sinh, em có thể tham gia vũ hội Noel ở bệnh viện không?”
Cuối cùng cũng nói ra việc chính, vợ anh nỗ lực cả buổi tối, chỉ để hi vọng anh đồng ý cho cô đi tham gia cái vũ hội Noel kia.
“Hả? Không muốn cùng anh sao?” Đây là Noel đầu tiên của bọn họ.
“Chồng à, em đảm bảo trước 12 giờ nhất định sẽ về đón giáng sinh cả đêm với anh, có được không chồng?”
“Ngủ đi”
“Chồng, có được không? Em chỉ đi một tí thôi, nhất định trước mười hai giờ sẽ về.”
“Em đã cố gắng như vậy rồi, em có thể nói không không.”
“Chồng à, anh là tốt nhất.”
Ông chồng có khó tính đến mấy cũng chẳng chịu nổi đòn tấn công dịu dàng như nước thế này.
Đêm trước giáng sinh, một đợt gió lạnh tăng cường khiến cho mùa đông thêm chút phong tình.
Ngày giáng sinh, lúc Thẩm Tương Tường ra khỏi cửa đi làm, Bạch Thủy Ương lấy chiếc khăn quàng cô tự đan quàng ra ngoài áo khoác, nhón chân hôn lên gương mặt căng thẳng của anh.
“Đừng quên lời hứa của em đấy.” Thẩm Tương Tường lạnh nhạt cầm lấy cặp tài liệu ra khỏi cửa.
“Sẽ không quên, tuyệt đối sẽ trở về trước mười hai giờ.” Bạch Thủy Ương vẫy vẫy tay với bóng lưng của Thẩm Tương Tường, mặc dù canh cánh trong lòng việc không thể cùng Thẩm Tương Tường đón giáng sinh nhưng cô thật sự muốn tham gia lễ hội ở bệnh viện, hoặc đúng hơn là cô muốn cùng Giang Phán Xuân đón giáng sinh, đứa bé kia không ngờ lại khiến cô nặng lòng như vậy.
Bạch Thủy Ương ngâm nga một bài hát đi vào trong bếp, lấy thực phẩm đã chuẩn bị sẵn từ hôm qua bắt đầu chế biến, hôm nay cô phụ trách nấu cơm ở lễ hội, đồ ăn cho bọn trẻ đặc biệt chú trọng dinh dưỡng và vệ sinh, Bạch Thủy Ương không muốn mua đồ ăn ở ngoài, cho nên tự mình làm hết.
Bên kia Thẩm Tương Tường vừa đi vào thang máy kéo lại cái khăn quàn cổ, khóe miệng bất giác cong lên, lần đầu tiên Bạch Thủy Ương tặng quà cho anh, mùa đông giá rét này trở nên ấm áp lạ thường.
Tối hôm nay công ty có lễ hội, anh vốn đưa cô đi tham gia, nhưng lại bị Bạch Thủy Ương chiếm lịch trước, anh chẳng còn cơ hội mở miệng.
Buổi tối… Buổi tối nhất định phải làm cho cô biết bỏ rơi chồng sẽ có kết cục như thế nào.
Bạch Thủy Ương đi taxi
Anh tiến đến, quay người cô nhìn thẳng vào mắt mình “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?”
“Huh u hu…” Cô nhào vào ngực anh, nước mắt không ngừng tuôn ra, cô không sao khống chế được, “Xin lỗi… Em quên nấu bữa rối rồi.”
“Chỉ thế thôi à? Thế có đáng để em khóc thảm thiết như vậy không, chúng ta ra ngoài ăn là được.”
“Không phải, không phải vậy, là bệnh viện… Ở bệnh viện có một đứa bé rất đáng thương.” Bạch Thủy Ương khóc đến nghẹn ngào, vừa nói vừa nức nở.
Thẩm Tương Tường ôm Bạch Thủy Ương vào phòng tắm, lấy khăn ướt lau mặt cho cô, “Anh đồng ý cho em đi bệnh viện để giảm thời gian buồn chán, không phải hi vọng nhà bị ngập lụt.”
“Nhưng nó thực sự rất đáng thương, quá đáng thương.” Cô không ngừng nói rất đáng thương, nước mắt vừa lau khô lại chảy ra.
Thẩm Tương Tường bất đắc cầm khăn mặt uy hiếp: “Em còn khóc nữa, anh sẽ không cho em đến bệnh viện làm tình nguyện viên nữa.”
Tiếng khóc nháy mắt nhỏ đi, Bạch Thủy Ương bĩu môi không ngừng thút thít “Em không thèm nghe anh, em muốn đến bệnh viện.”
“Được rồi, đừng khóc đừng khóc, nó đáng thương, anh cũng rất đáng thương đây, chồng em khổ cực làm việc cả ngày, về nhà không có cơm ăn, còn phải vỗ về vợ khóc bù lu bù loa, em có thương anh không?” Thẩm Tương Tường học giọng nói trẻ con của cô.
“Anh đói à?” Bạch Thủy Ương giương cặp mắt sưng vù lên hỏi, cô lại khóc đến quên thời gian.
“Đói, đói lắm, nhưng bây giờ vấn đề nghiêm trọng nhất của anh là đau tim.”
“Đau tim, anh phát bệnh à? Không được, chúng ta phải đến bệnh viện ngay, bệnh tim rất nghiêm trọng, nhất định phải kiểm tra tổng thể một lượt.”
Thẩm Tương Tường thấy Bạch Thủy Ương vội vội vàng vào liền ôm chặt lấy “Nước mắt của em đang nhỏ vào tim anh, em nói xem có đau không? Thủy Ương của anh chẳng lẽ làm bằng nước?”
“Xấu xa” Bạch Thủy Ương cười mắng.
Chương 7
Ngày hôm sau, Bạch Thủy Ương không có lớp học, nhưng Thẩm Tương Tường vừa ra khỏi cửa, cô cũng đến bệnh viện, cô đến rất sớm, chào hỏi với các bác sĩ y tá đã biết hôm qua, cô ngồi bên giường đứa bé, nhìn cánh tay nhỏ bé đang cắm ống truyền dịch, hốc mắt cay cay, nhưng hôm nay cô không khóc, nếu khóc về nhà bị Thẩm Tương Tường phát hiện, nhất định sẽ không cho cô đến bệnh viện nã.
Cánh tay nhỏ bé của Giang Phán Xuân giật giật, Bạch Thủy Ương vui mừng thì thầm: “Em tỉnh chưa?”
Giang Phán Xuân nằm trên giường không nói tiếng nào, nhìn cô như muốn hỏi cô là ai?
“Chào em, chị là Bạch Thủy Ương, chị đến chăm sóc em, nếu em đồng ý, có thể gọi chị là chị, chị là con một trong gia đình, nếu em đồng ý làm em trai, chị sẽ rất vui.”
Cô nắm bàn tay có những ngón gầy guộc của thằng bé “Chúng ta bắt tay thống nhất nhé”
Bạch Thủy Ương nói chuyện qua với y tá về tình hình của Giang Phán Xuân, bác sĩ nói trừ phi tìm được tim thích hợp để phẫu thuật, nếu không cũng không dám đảm bảo đứa bé sống được đến khi nào.
Giang Phán Xuân trước kia vẫn nói, nhưng kể từ khi chị gái qua đời, nó vẫn đợi ở bệnh viện mà không hề nói gì, thỉnh thoảng có mở miệng cũng chỉ là gọi chị.
Bạch Thủy Ương gần như giành tất cả thời gian chăm sóc Giang Phán Xuân.
Thẩm Tương Tường không thích cô suốt ngày đến bệnh viện, cho nên cô vừa phải lo làm việc nhà, vừa canh chừng ánh mắt sắc bén của Thẩm Tương Tường. Bây giờ Bạch Thủy Ương cũng không dám tùy tiện khóc, không dám kể những chuyện ở bệnh viện cho Thẩm Tương Tường nghe, sợ sơ hở bị anh phát hiện.
Cách lễ Noel ngày càng gần, bệnh viện chuẩn bị lễ Giáng sinh cho các bệnh nhi, Bạch Thủy Ương vừa góp tiền vừa góp sức tổ chức, cô rất muốn tham gia chương trình này, vấn đề là phải làm sao giải quyết người đàn ông kia.
Cô nằm trên người Thẩm Tương Tường thở hổn hển, hai gò má đỏ ửng.
Thẩm Tương Tường vuốt ve khuôn mặt ướt mồ hôi của cô, trở lại chuyện vừa rồi Bạch Thủy Ương cưỡi trên người anh, nhấp nhổm trên dục vọng của anh, chuyện này đối với một người bảo thủ như vợ anh được xem là một bước đột phá không nhỏ.
“Hôm nay sao lại chủ động như vậy?” Thẩm Tương Tường nhớ lại cảm giác tuyệt với vừa rồi, thần kinh nhạy cảm đã phát hiện ra điều gì nhưng không muốn biết.
“Chồng à, anh thích không?” Bạch Thủy Ương ngẩng đầu cười với Thẩm Tương Tường, cười lấy lòng.
“Thích, em như vậy rất tuyệt.” Thẩm Tương Tường trả lời rất thành thật.
“Vậy anh muốn một lần nữa không?” Bạch Thủy Ương cong chân lên, dùng bắp chân cọ xát dục vọng vừa phát tiết mà nằm xuống của Thẩm Tương Tường.
Thẩm Tương Tường đè lại chân Bạch Thủy Ương “Đủ rồi, cơ thể em sẽ không chịu nổi.”
Anh thương tiếc, vuốt ve quầng thâm dưới mắt cô, Bạch Thủy Ương da trắng, một chút xíu quầng thâm cũng nhìn thấy ngay, gần đây cô làm những gì không phải Thẩm Tương Tường không biết, chỉ không muốn vạch trần, nếu Bạch Thủy Ương muốn cứ để cho cô làm.
“Chồng à, mấy ngày nữa là đêm giáng sinh, em có thể tham gia vũ hội Noel ở bệnh viện không?”
Cuối cùng cũng nói ra việc chính, vợ anh nỗ lực cả buổi tối, chỉ để hi vọng anh đồng ý cho cô đi tham gia cái vũ hội Noel kia.
“Hả? Không muốn cùng anh sao?” Đây là Noel đầu tiên của bọn họ.
“Chồng à, em đảm bảo trước 12 giờ nhất định sẽ về đón giáng sinh cả đêm với anh, có được không chồng?”
“Ngủ đi”
“Chồng, có được không? Em chỉ đi một tí thôi, nhất định trước mười hai giờ sẽ về.”
“Em đã cố gắng như vậy rồi, em có thể nói không không.”
“Chồng à, anh là tốt nhất.”
Ông chồng có khó tính đến mấy cũng chẳng chịu nổi đòn tấn công dịu dàng như nước thế này.
Đêm trước giáng sinh, một đợt gió lạnh tăng cường khiến cho mùa đông thêm chút phong tình.
Ngày giáng sinh, lúc Thẩm Tương Tường ra khỏi cửa đi làm, Bạch Thủy Ương lấy chiếc khăn quàng cô tự đan quàng ra ngoài áo khoác, nhón chân hôn lên gương mặt căng thẳng của anh.
“Đừng quên lời hứa của em đấy.” Thẩm Tương Tường lạnh nhạt cầm lấy cặp tài liệu ra khỏi cửa.
“Sẽ không quên, tuyệt đối sẽ trở về trước mười hai giờ.” Bạch Thủy Ương vẫy vẫy tay với bóng lưng của Thẩm Tương Tường, mặc dù canh cánh trong lòng việc không thể cùng Thẩm Tương Tường đón giáng sinh nhưng cô thật sự muốn tham gia lễ hội ở bệnh viện, hoặc đúng hơn là cô muốn cùng Giang Phán Xuân đón giáng sinh, đứa bé kia không ngờ lại khiến cô nặng lòng như vậy.
Bạch Thủy Ương ngâm nga một bài hát đi vào trong bếp, lấy thực phẩm đã chuẩn bị sẵn từ hôm qua bắt đầu chế biến, hôm nay cô phụ trách nấu cơm ở lễ hội, đồ ăn cho bọn trẻ đặc biệt chú trọng dinh dưỡng và vệ sinh, Bạch Thủy Ương không muốn mua đồ ăn ở ngoài, cho nên tự mình làm hết.
Bên kia Thẩm Tương Tường vừa đi vào thang máy kéo lại cái khăn quàn cổ, khóe miệng bất giác cong lên, lần đầu tiên Bạch Thủy Ương tặng quà cho anh, mùa đông giá rét này trở nên ấm áp lạ thường.
Tối hôm nay công ty có lễ hội, anh vốn đưa cô đi tham gia, nhưng lại bị Bạch Thủy Ương chiếm lịch trước, anh chẳng còn cơ hội mở miệng.
Buổi tối… Buổi tối nhất định phải làm cho cô biết bỏ rơi chồng sẽ có kết cục như thế nào.
Bạch Thủy Ương đi taxi
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2589/3425
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2589/3425
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt