Tiểu thuyết Thiên Nga Đen Bị Phản Bội-full
Lượt xem : |
tiếng, thứ hai, bộ áo cưới trắng thấp ngực lại nhuộm mấy vết rượu, càng nhìn càng khó coi, cô lại bị mọi người ồn ào bắt chơi trò chơi.
Rượu qua ba tuần, một đám khách càng chơi càng hăng, yêu cầu cô dâu chú rể hôn dài ba phút, thanh âm cổ vũ gõ chén gõ ly, chỉ muốn đôi tân nhân bày ra bộ dạng ân ái.
Cá tính lạnh lùng, cô không muốn phối hợp, nghĩ nhờ phụ dâu Chu Tiếu Mi giúp đỡ trốn nhưng một cánh tay cứng như thép lại luôn chế trụ eo cô, không để cô đào thoát, không báo động hôn lên môi cô một nụ hôn nóng rực.
Cô tin hắn không chỉ hôn ba phút, cô bị hắn hôn đến toàn thân hư nhuyễn, chân hầu như đứng không vững, hương rượu trong miệng hắn cũng truyền vào hơi thở của cô, làm cô trong nháy mắt cũng có ảo giác vui sướng hạnh phúc….
“Tôi không say, tôi chưa say… uống chén nữa, nấc! Tôi không say… uống chén này rồi nói…”
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Bạch Oanh Man và phụ dâu vịn người đàn ông sắp đè chết cô, cố sức đưa ông chồng say nghiêng ngả này để lên giường, cũng giúp hắn cởi giày vớ.
“Trời! Hắn uống say thật, căn bản là ngâm trong thùng rượu mà, cưới một bà vợ thôi có cần vui đến thế không?” Chu Tiếu Mi cắn môi. Tên đàn ông này không muốn sống sao, một ly lại một ly, nhiều rượu hơn nữa cũng không đủ hắn uống.
Nghe thấy bạn tốt nói, Bạch Oanh Man thấp giọng, “Say cũng bớt việc, khách của hai nhà không ít, hắn có thể chống được tới bây giờ là tốt lắm rồi.” Huống chi hắn thay cô ngăn cản không ít rượu.
“Hừ! Cậu đừng nói là đã coi cuộc hôn nhân này là thật, thích tên đàn ông cuồng vọng tự đại này rồi chứ? Nhắc trước cho cậu, yêu hắn ta không phải chuyện tốt gì đâu.” Chu Tiếu Mi biết người không hiểu cảm tình như hắn không thể nào cho được thật tình, con cừu nhỏ như bạn tốt, chỉ biết ngụy trang hung ác để bảo vệ mình, vạn nhất giao trái tim, chỉ sợ sẽ tan nát cõi lòng.
Bạch Oanh Man bật cười lắc đầu, “Cậu suy nghĩ tới đâu vậy, đây là một cuộc hôn nhân vì lợi ích, hắn sẽ không động tình, mình cũng không động tâm.” Huống hồ ba năm là kỳ hạn của cô, cô cũng tin hắn không thể chịu đựng quá lâu.
“Hy vọng cậu biết mình đang làm gì… Được rồi, hưởng thụ đêm tân hôn của cậu cho tốt, mình không quấy rầy.” Chu Tiếu Mi nhìn người đang nằm sấp trên giường, hừ nhẹ một tiếng, “Đương nhiên, nếu như hắn ta dậy nổi…”
Bạch Oanh Man nhìn chồng đang đầy mùi rượu, trong nội tâm cười khổ, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, xoay người vào phòng tắm thay bộ lễ phục cầu kỳ. Rửa mặt xong, cô thay đồ ở nhà, trả lại dung nhan xinh đẹp tự nhiên.
Khi cô ra khỏi phòng tắm thì trên tay cầm theo một cái khăn lông ướt, cho dù cùng chồng mới cưới không tình không yêu nhưng hai người vẫn là kết hôn, thân là vợ, cô có nghĩa vụ chiếu cố hắn.
Cô thật may mắn là hắn uống say, nếu không cô thật không hiểu được đối mặt với quan hệ vợ chồng thân mật như thế nào. Hắn đối với cô mà nói xem như người xa lạ, chỉ gặp mặt mấy lần không đủ để cô đem bản thân giao ra.
Ngay lúc Bạch Oanh Man bước vào phòng tắm, người đàn ông trên giường cử động, kỳ thật Trạm Vấn Thiên tỉnh hơn ai khác, hắn giả bộ say rượu để quan sát nhất cử nhất động của người vừa được vinh quang làm vợ hắn, muốn nhìn xem cô ta đối đãi với người chồng say rượu thế nào.
Hắn mơ hồ nghe thấy những tiếng thở dài rất nhỏ, cho rằng cô thở dài một hơi sẽ ném hắn sang một bên, tùy hắn say đến trời long đất lở cũng không để ý.
Hắn đang chuẩn bị mượn rượu giả điên để cô đầu hàng, một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi làm cơ thể hắn căng cứng, không cách nào ức chế phản ứng nổi lên.
Một giây sau, khăn mặt ấm áp chụp lên mặt hắn, một bàn tay nhẹ nhàng lau sạch cho hắn, từ trán đến hai má, một đường ôn nhu xuống cổ.
Hắn rất muốn tiếp tục giả bộ ngủ, nhưng khi tay của cô cởi từng nút áo sơ mi của hắn, cực kỳ thong thả dùng khăn lông ướt lau qua lau lại trên ngực hắn thì dục vọng bị kéo căng không chịu được nữa.
“Em… Em đang làm gì? Muốn như vậy sao?” Hắn cố ý giả bộ say rượu, ngả ngớn nói.
Thấy hắn đột nhiên mở mắt ra, Bạch Oanh Man giật mình thu tay lại, “Không….. Anh uống say, em chỉ muốn giúp anh lau sạch, để anh dễ ngủ một chút.” Cô có chút hoảng hốt, cũng có ý nghĩ tông cửa xông ra, bỏ chạy.
Một cảm giác đau chạy lên đại não, cô cúi đầu nhìn, phát hiện một bàn tay của hắn đã nắm chặt cánh tay mềm mại, cho dù cô muốn chạy cũng không thoát.
Trạm Vấn Thiên cười tà, tiếp tục dùng tay kia nắm lấy tay cô, kéo đến bụng của hắn, “Địa phương để cho tôi thoải mái ở đây, em đừng lầm vị trí.”
Lửa nóng dưới lòng bàn tay làm cô giật mình, Bạch Oanh Man cố tự trấn định, khuôn mặt nháy mắt ửng hồng, “Anh uống nhiều, nghỉ ngơi sớm đi, em giúp anh chuẩn bị đồ ngủ…”
Cô còn chưa nói hết, một lực mạnh mẽ đã kéo cô ngã xuống lồng ngực vững chãi, đôi môi nóng bỏng lập tức che môi cô lại.
"Ngô. . . . . ."
Trạm Vấn Thiên cuồng dã hôn lấy, một hồi lâu mới buông cô ra.
“Em nghĩ rằng tôi và em sẽ mặc quần áo ngủ sao? Thân là phụ nữ, em cần phải học nhiều lắm. Đầu tiên là cởi sạch sẽ, hầu hạ người đàn ông của em cho tốt.” Xé bỏ đồ ngủ của cô, giật lấy nội y, cúi người cắn lấy nụ hoa hồng nhạt đang khẽ run.
“Trạm Vấn Thiên, anh…” Cô sợ hãi muốn đẩy hắn ra, nhưng sức của hắn vẫn nặng nề, đặt trên người cô.
Hắn cố ý dùng sức cắn đau cô, “Em muốn đem cả tên họ để gọi chồng em sao? Kêu tên của tôi.”
Cô đỏ bừng mặt, giọng nói mềm mại, yêu thế nói, “Vấn Thiên, anh để em, em lấy cho anh chén trà giải rượu…” Giờ phút này, cô có chút hối hận, đánh giá cao bản thân có thể chịu được hắn, hắn đụng chạm làm cô không biết phải làm sao, lòng rối như tơ.
“Em muốn trốn ư? Em cho rằng có thể sao? Lúc trước em nghĩ tôi là một con dã thú, cho dù bản thân tôi biết băng thanh ngọc khiết là cao không thể chạm, nhưng một khí thú tính của tôi nổi lên, tôi sẽ ăn em.” Hắn vừa nói vừa tách hai chân trắng nõn của cô ra, tùy ý va chạm châm lửa trên người cô.
Cắn môi, cô không để cho mình phát ra nửa câu rên rỉ, “Em có thể trốn sao? Biết rõ trốn không thoát, cần gì tự rước lấy nhục…”
Thấy vẻ mặt như nhận mệnh, nhẫn nhục chịu đựng của cô, Trạm Vấn Thiên không khỏi tức giận, ác độc lột sạch quần áo toàn thân cô, “Muốn nhận mệnh còn quá sớm, chờ em hưởng qua tư vị mất hồn, em sẽ cảm ơn tôi cho em trở thành một phụ nữ chân chính.”
“Không phải nhận mệnh, em chỉ sợ anh không đủ sức lực, đêm tân hôn lại mất mặt.” Mặc dù thân thể bị hắn kiềm chế không nhúc nhích được, Bạch Oanh Man vẫn mạnh miệng, không cam lòng nhận thua.
“Em, cô gái này…” Thật sự không đáng yêu..
Hắn hơi căm tức, không chút lưu tình nhen nhóm ngọn lửa tình dục trên người cô, không nghĩ tới cô càng nhiệt tình hơn so với hắn tưởng tượng, làm cho hắn đang định trừng phạt lại bị bức điên khùng.
Nhưng mà, từ trước tới nay, hắn có thù tất báo, hắn không muốn buông tha cô, vừa nghĩ tới cô lén làm hiệp nghị với ông ngoại, hắn hừ lạnh một tiếng, ngón tay vẽ ra thật nhiều ướt át.
“……..Không…. Anh thả em ra…” Cô giãy dụa, cực lực muốn thoát khỏi dục vọng, tay của hắn làm cô giống như bị lửa đốt.
Hắn lạnh lùng hôn lên môi cô, “Cầu tôi đi! Chỉ cần em mở miệng cầu tôi, tôi sẽ tha cho em.”
“Anh….. Anh nhất định phải nhục nhã em như vậy sao? Em không phải…..ư ….món đồ chơi củ
Rượu qua ba tuần, một đám khách càng chơi càng hăng, yêu cầu cô dâu chú rể hôn dài ba phút, thanh âm cổ vũ gõ chén gõ ly, chỉ muốn đôi tân nhân bày ra bộ dạng ân ái.
Cá tính lạnh lùng, cô không muốn phối hợp, nghĩ nhờ phụ dâu Chu Tiếu Mi giúp đỡ trốn nhưng một cánh tay cứng như thép lại luôn chế trụ eo cô, không để cô đào thoát, không báo động hôn lên môi cô một nụ hôn nóng rực.
Cô tin hắn không chỉ hôn ba phút, cô bị hắn hôn đến toàn thân hư nhuyễn, chân hầu như đứng không vững, hương rượu trong miệng hắn cũng truyền vào hơi thở của cô, làm cô trong nháy mắt cũng có ảo giác vui sướng hạnh phúc….
“Tôi không say, tôi chưa say… uống chén nữa, nấc! Tôi không say… uống chén này rồi nói…”
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Bạch Oanh Man và phụ dâu vịn người đàn ông sắp đè chết cô, cố sức đưa ông chồng say nghiêng ngả này để lên giường, cũng giúp hắn cởi giày vớ.
“Trời! Hắn uống say thật, căn bản là ngâm trong thùng rượu mà, cưới một bà vợ thôi có cần vui đến thế không?” Chu Tiếu Mi cắn môi. Tên đàn ông này không muốn sống sao, một ly lại một ly, nhiều rượu hơn nữa cũng không đủ hắn uống.
Nghe thấy bạn tốt nói, Bạch Oanh Man thấp giọng, “Say cũng bớt việc, khách của hai nhà không ít, hắn có thể chống được tới bây giờ là tốt lắm rồi.” Huống chi hắn thay cô ngăn cản không ít rượu.
“Hừ! Cậu đừng nói là đã coi cuộc hôn nhân này là thật, thích tên đàn ông cuồng vọng tự đại này rồi chứ? Nhắc trước cho cậu, yêu hắn ta không phải chuyện tốt gì đâu.” Chu Tiếu Mi biết người không hiểu cảm tình như hắn không thể nào cho được thật tình, con cừu nhỏ như bạn tốt, chỉ biết ngụy trang hung ác để bảo vệ mình, vạn nhất giao trái tim, chỉ sợ sẽ tan nát cõi lòng.
Bạch Oanh Man bật cười lắc đầu, “Cậu suy nghĩ tới đâu vậy, đây là một cuộc hôn nhân vì lợi ích, hắn sẽ không động tình, mình cũng không động tâm.” Huống hồ ba năm là kỳ hạn của cô, cô cũng tin hắn không thể chịu đựng quá lâu.
“Hy vọng cậu biết mình đang làm gì… Được rồi, hưởng thụ đêm tân hôn của cậu cho tốt, mình không quấy rầy.” Chu Tiếu Mi nhìn người đang nằm sấp trên giường, hừ nhẹ một tiếng, “Đương nhiên, nếu như hắn ta dậy nổi…”
Bạch Oanh Man nhìn chồng đang đầy mùi rượu, trong nội tâm cười khổ, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, xoay người vào phòng tắm thay bộ lễ phục cầu kỳ. Rửa mặt xong, cô thay đồ ở nhà, trả lại dung nhan xinh đẹp tự nhiên.
Khi cô ra khỏi phòng tắm thì trên tay cầm theo một cái khăn lông ướt, cho dù cùng chồng mới cưới không tình không yêu nhưng hai người vẫn là kết hôn, thân là vợ, cô có nghĩa vụ chiếu cố hắn.
Cô thật may mắn là hắn uống say, nếu không cô thật không hiểu được đối mặt với quan hệ vợ chồng thân mật như thế nào. Hắn đối với cô mà nói xem như người xa lạ, chỉ gặp mặt mấy lần không đủ để cô đem bản thân giao ra.
Ngay lúc Bạch Oanh Man bước vào phòng tắm, người đàn ông trên giường cử động, kỳ thật Trạm Vấn Thiên tỉnh hơn ai khác, hắn giả bộ say rượu để quan sát nhất cử nhất động của người vừa được vinh quang làm vợ hắn, muốn nhìn xem cô ta đối đãi với người chồng say rượu thế nào.
Hắn mơ hồ nghe thấy những tiếng thở dài rất nhỏ, cho rằng cô thở dài một hơi sẽ ném hắn sang một bên, tùy hắn say đến trời long đất lở cũng không để ý.
Hắn đang chuẩn bị mượn rượu giả điên để cô đầu hàng, một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi làm cơ thể hắn căng cứng, không cách nào ức chế phản ứng nổi lên.
Một giây sau, khăn mặt ấm áp chụp lên mặt hắn, một bàn tay nhẹ nhàng lau sạch cho hắn, từ trán đến hai má, một đường ôn nhu xuống cổ.
Hắn rất muốn tiếp tục giả bộ ngủ, nhưng khi tay của cô cởi từng nút áo sơ mi của hắn, cực kỳ thong thả dùng khăn lông ướt lau qua lau lại trên ngực hắn thì dục vọng bị kéo căng không chịu được nữa.
“Em… Em đang làm gì? Muốn như vậy sao?” Hắn cố ý giả bộ say rượu, ngả ngớn nói.
Thấy hắn đột nhiên mở mắt ra, Bạch Oanh Man giật mình thu tay lại, “Không….. Anh uống say, em chỉ muốn giúp anh lau sạch, để anh dễ ngủ một chút.” Cô có chút hoảng hốt, cũng có ý nghĩ tông cửa xông ra, bỏ chạy.
Một cảm giác đau chạy lên đại não, cô cúi đầu nhìn, phát hiện một bàn tay của hắn đã nắm chặt cánh tay mềm mại, cho dù cô muốn chạy cũng không thoát.
Trạm Vấn Thiên cười tà, tiếp tục dùng tay kia nắm lấy tay cô, kéo đến bụng của hắn, “Địa phương để cho tôi thoải mái ở đây, em đừng lầm vị trí.”
Lửa nóng dưới lòng bàn tay làm cô giật mình, Bạch Oanh Man cố tự trấn định, khuôn mặt nháy mắt ửng hồng, “Anh uống nhiều, nghỉ ngơi sớm đi, em giúp anh chuẩn bị đồ ngủ…”
Cô còn chưa nói hết, một lực mạnh mẽ đã kéo cô ngã xuống lồng ngực vững chãi, đôi môi nóng bỏng lập tức che môi cô lại.
"Ngô. . . . . ."
Trạm Vấn Thiên cuồng dã hôn lấy, một hồi lâu mới buông cô ra.
“Em nghĩ rằng tôi và em sẽ mặc quần áo ngủ sao? Thân là phụ nữ, em cần phải học nhiều lắm. Đầu tiên là cởi sạch sẽ, hầu hạ người đàn ông của em cho tốt.” Xé bỏ đồ ngủ của cô, giật lấy nội y, cúi người cắn lấy nụ hoa hồng nhạt đang khẽ run.
“Trạm Vấn Thiên, anh…” Cô sợ hãi muốn đẩy hắn ra, nhưng sức của hắn vẫn nặng nề, đặt trên người cô.
Hắn cố ý dùng sức cắn đau cô, “Em muốn đem cả tên họ để gọi chồng em sao? Kêu tên của tôi.”
Cô đỏ bừng mặt, giọng nói mềm mại, yêu thế nói, “Vấn Thiên, anh để em, em lấy cho anh chén trà giải rượu…” Giờ phút này, cô có chút hối hận, đánh giá cao bản thân có thể chịu được hắn, hắn đụng chạm làm cô không biết phải làm sao, lòng rối như tơ.
“Em muốn trốn ư? Em cho rằng có thể sao? Lúc trước em nghĩ tôi là một con dã thú, cho dù bản thân tôi biết băng thanh ngọc khiết là cao không thể chạm, nhưng một khí thú tính của tôi nổi lên, tôi sẽ ăn em.” Hắn vừa nói vừa tách hai chân trắng nõn của cô ra, tùy ý va chạm châm lửa trên người cô.
Cắn môi, cô không để cho mình phát ra nửa câu rên rỉ, “Em có thể trốn sao? Biết rõ trốn không thoát, cần gì tự rước lấy nhục…”
Thấy vẻ mặt như nhận mệnh, nhẫn nhục chịu đựng của cô, Trạm Vấn Thiên không khỏi tức giận, ác độc lột sạch quần áo toàn thân cô, “Muốn nhận mệnh còn quá sớm, chờ em hưởng qua tư vị mất hồn, em sẽ cảm ơn tôi cho em trở thành một phụ nữ chân chính.”
“Không phải nhận mệnh, em chỉ sợ anh không đủ sức lực, đêm tân hôn lại mất mặt.” Mặc dù thân thể bị hắn kiềm chế không nhúc nhích được, Bạch Oanh Man vẫn mạnh miệng, không cam lòng nhận thua.
“Em, cô gái này…” Thật sự không đáng yêu..
Hắn hơi căm tức, không chút lưu tình nhen nhóm ngọn lửa tình dục trên người cô, không nghĩ tới cô càng nhiệt tình hơn so với hắn tưởng tượng, làm cho hắn đang định trừng phạt lại bị bức điên khùng.
Nhưng mà, từ trước tới nay, hắn có thù tất báo, hắn không muốn buông tha cô, vừa nghĩ tới cô lén làm hiệp nghị với ông ngoại, hắn hừ lạnh một tiếng, ngón tay vẽ ra thật nhiều ướt át.
“……..Không…. Anh thả em ra…” Cô giãy dụa, cực lực muốn thoát khỏi dục vọng, tay của hắn làm cô giống như bị lửa đốt.
Hắn lạnh lùng hôn lên môi cô, “Cầu tôi đi! Chỉ cần em mở miệng cầu tôi, tôi sẽ tha cho em.”
“Anh….. Anh nhất định phải nhục nhã em như vậy sao? Em không phải…..ư ….món đồ chơi củ
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1963/2799
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1963/2799
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt