Tiểu thuyết - Than Đen Hoàng Hậu
Lượt xem : |
ịnh Nguyên phồn vinh hưng thịnh, cuộc sống nhândân giàu có, mà binh lực quốc gia cũng cường hãn, các nước khác muốn dòm ngóxâm lược cũng không dám mà cũng không dễ dàng xâm phạm.
Cóthể duy trì một quốc gia phồn thịnh, ngoài quy công cho sự thống trị anh minhcủa hắn, công thần lớn nhất nên là hoàng thái hậu.
Hắnđăng cơ lúc tuổi còn nhỏ, nếu không phải do thái hậu gánh vác tất cả, buông rèmchấp chính ở phía sau, chỉ đạo hắn cách thống trị quốc sự như thế nào, hơn nữaquốc cữu tay cầm binh quyền trấn áp, chỉ sợ là một số kẻ tiểu nhân đã sớm tácyêu tác quái, làm sao còn có một quốc gia phồn vinh yên ổn như hôm nay?
Màsau khi hắn lớn lên, thái hậu không hề tham quyền cố vị chút nào, đem hoàngquyền giao lại tay hắn, từ đó về sau không hề quản lý chính sự, duy nhất chỉdặn dò rằng bà muốn hắn làm một hoàng đế anh minh quyết đoán.
Đốivới mẫu hậu hắn luôn luôn tôn kính, mặc dù có kẻ tung tin vịt nào là họ hàngbên ngoại tham gia vào chính sự, nào là hắn kiêng kị thế lực của gia tộc tháihậu cùng binh quyền đang nắm trong tay quốc cữu, nhưng cái ngày mà hoàng quyềnthực sự giao về tay hắn, quốc cữu tuy thân là uy vũ đại tướng quân nhưng đã quỳgối trước hắn thề tận trung tận tâm cống hiến, hắn đã biết, hắn hoàn toàn khôngcần đề phòng hai vị thân nhân này.
Hắnthật may mắn khi có thể có mẫu thân hiền đức và cậu tận trung tận tâm như vậy,bởi vậy đối hai thân nhân này, hắn luôn luôn đối xử tử tế, bọn họ nếu có yêucầu gì, chỉ cần là hắn có thể chấp nhận, hắn bình thường sẽ không cự tuyệt.
Bởivậy, khi mẫu hậu yêu cầu hắn cưới Tô Tú Dung làm hoàng hậu, hắn không có phảnkháng gì.
Ấntượng về Tô Tú Dung với hắn rất mơ hồ, tuy rằng nàng là nữ nhi được cậu thudưỡng, nhưng mà cơ hội để hai người gặp mặt nhau không nhiều lắm, nếu ngẫunhiên có gặp đi chăng nữa, nàng cũng chỉ cúi đầu.
Lầnđầu tiên thật sự nhìn nàng là ngày đại hỷ thành thân.
Hắntuy rằng không hề coi trọng sắc đẹp của nữ nhân, nhưng khi nhìn đến Tô Tú Dung,hắn vẫn kinh ngạc.
Dángvẻ của nàng thực bình thường -- đương nhiên, đây đã là cách nói khách khí. Tómlại, sau khi hắn thấy rõ bộ dáng của nàng, liền tắt đèn, bắt đầu đêm động phònghoa chúc của hắn.
Sauđó, hắn đương nhiên sẽ ít đến Phượng Nghi cung...
Khôngphải là hắn cố ý vắng vẻ nàng, lúc mới đầu hắn cũng vẫn nghĩ là tân hôn nên vẫnsẽ ngẫu nhiên đi Phượng Nghi cung. Nhưng hoàng hậu của hắn đối mặt hắn lạiluôn cúi đầu, nói chuyện ôn ôn nhu nhu, nói không được mấy câu thì lại bắt đầutrầm mặc một trận. Cứ như vậy lâu ngày,hắn cảm thấy nhàm chán không thú vị, liền càng lúc càng ít đi Phượng Nghi cung.
Hơnnữa lại có một đám tú nữ tiến cung, hắn tấn phong vài tần phi, cũng sủng hạnhmột ít phi tử, từ đó mà cũng rất tự nhiên quên mất rằng hắn còn có một hoànghậu -- chỉ khi nào hoàng thái hậu tới cửa nhắc nhở, hắn mới có thể nhớ tới.
HạHầu Dận bất đắc dĩ buông tấu chương đang phê duyệt, ngẩng đầu nhìn hoàng tháihậu ngồi trên trường kỷ trước mặt, “Mẫu hậu...”
“Sao?Hoàng Thượng rốt cục cũng nguyện ý rảnh rỗi để chú ý tới kẻ làm nương như tarồi sao?”
Tháihậu bưng chén trà, chậm rãi uống một ngụm, đôi mắt đẹp khôn khéo thản nhiênnhìn con. Mặc dù đã ngoài bốnmươi, nhưng trên mặt bà không thấy một nếp nhăn nào, quần áo hoa phục sangtrọng tỏa ra khí chất tôn quý, vẫn có thể nhìn ra hương sắc tuyệt đẹp năm nào.
“Mẫuhậu, sao ngài lại nói những lời này? Ngài thực sự có chuyện, nhi thần sao cóthể không để ý tới ngài?” Hạ Hầu Dận tươi cười lấy lòng.
“Lànhư thế này sao?” Thái hậu hừ lạnh, không dễ dàng bị vẻ mặt tươi cười nịnh nọtcủa con làm cho xiêu lòng, cũng không tiếp tục cùng hắn giả bộ mơ mơ hồ hồ, mànói thẳng toẹt ra: “Con nói đi, con đã bao lâu không đến Phượng Nghi cung rồi?”
Hắnbiết ngay mẫu hậu đích thân tới ngự thư phòng là vì việc này mà! Hạ Hầu Dận rấtlà bất đắc dĩ, hắn biết rằng nếu không làm cho mẫu hậu vừa lòng, bà sẽ không dễdàng buông tha hắn.
“Mẫuhậu, ngài cũng biết nhi thần gần đây bận việc...”
“Bậnviệc? Vậy đêm qua sao con lại rảnh rỗi đến chỗ Thanh phi? Ừm, đêm trước đó hìnhnhư là Nghiên phi, lại trước đó nữa là...”
“Khụkhụ...... Mẫu hậu......” Hạ Hầu Dận gần như dở khóc dở cười, hắn nhìn hoàngthái hậu, cảm thấy đau đầu bèn đưa tay lên xoa huyệt thái dương. “Mẫuhậu đối với việc nhi thần lâm hạnh phi tử nào thật đúng là rõ ràng...”
“HoàngThượng, con có rảnh đến chỗ Thanh phi, Nghiên phi, không thể nào lại không đếnPhượng Nghi cung chứ.” Thái hậu bất mãn trừng mắt nhìn con, “Hoàng hậu của contrước đó vài ngày còn rơi xuống nước, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũngkhông còn, con chỉ đến liếc một cái, sau đó lại không để ý tới?”
“Trẫmkhông phải không hề để ý......”
“Khôngcó? Vậy Hoàng Thượng con nói xem, trừ cái hôm nàng rơi xuống nước đó, con cóđến Phượng Nghi cung thăm Dung nhi không?”
“Ách......”Thật đúng là không có. Hạ Hầu Dận sờ sờ mũi,bị mẫu hậu nói như vậy trong tâm cũng có chút áy náy. “Được ạ, chờ nhi thần xửlý xong đống tấu chương khẩn này sẽ đến Phượng Nghi cung thăm hoàng hậu......”
ThấyThái hậu vẫn nhìn mình chằm chằm, hắn lại bồi thêm một câu, “Cũng sẽ ở lạiPhượng Nghi cung qua đêm.”
Tháihậu cuối cùng cũng có điểm vừa lòng, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn xuống mộtchút. “Dận Nhi, mẫu hậu biết Dung nhi không được con yêu thích, nhưng Dung nhithật là một cô nương tốt, tuy rằng bị con vắng vẻ, nàng vẫn đang quản lý hậucung rất khá, tuy nàng không xinh đẹp, nhưng cá tính vô cùng tốt, tâm địa cũngtốt. Dận Nhi, chỉ cần con để tâm hiểu biết Dung nhi hơn sẽ biết mặt tốt củanàng.”
“Mẫuhậu, nhi thần biết.” Những lời này Hạ Hầu Dận đã sớm nghe hoài đến phátngấy. Hắn cũng biết mẫu hậuyêu thương hoàng hậu đến mức nào, nhưng đối mặt với Tô Tú Dung, hắn thực sựkhông khơi dậy nổi một chút hứng thú nào.
Nànglúc đối mặt hắn lúc nào cũng nao núng mềm mại, hắn nói một, nàng không dám đáphai, hơn nữa ngay cả nhìn thẳng hắn mà nàng cũng không dám, mỗi khi gặp mặt,hắn đều chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đang cúi xuống của nàng.
Hắntừng hoài nghi đó có phải là do Tô Tú Dung sợ hắn hay không, nếu hắn đáng sợthế, sao lại gả cho hắn? Nếu dựa vào tình yêu thương mà mẫu hậu và cậu dành chonàng, nếu nàng không muốn, hẳn là mẫu hậu và cậu cũng sẽ không miễn cưỡng nàng.
Đốivới hoàng hậu đã kết hôn ba năm, hắn thực sự không hề hiểu biết chút nào --hoặc là nên nói, hắn cũng không muốn phí tâm tư đi tìm hiểu làm gì.
Tháihậu đương nhiên nhìn ra được con mình đang nói cho có lệ, nhưng bà cũng chỉ cóthể lắc đầu, “Con nha, lần nào cũng đều nói biết, nhưng sau khi thuận theo tamột lần thì sau đó lại đem Phượng Nghi cung làm lãnh cung.”
Nhưngbà cũng chỉ có thể lẩm bẩm mà thôi, dù sao Dung nhi không được Dận Nhi yêuthích là sự thật, chuyện giữa hai vợ chồng bà cũng không muốn quản nhiều lắm,chỉ có thể lâu lâu ngẫu nhiên “tụng” một chút, kêu con quan tâm một chút.
Hắncũng không muốn nha! Ai bảo Tô Tú Dung quá mức trầm mặc, trầm mặc đến mức khiếncho hắn đã quên đi sự tồn tại của nàng.
HạHầu Dận nghĩ trong lòng như vậy, nhưng cũng biết là lúc này không nên đáp lạilà tốt nhất, đỡ phải lại rước lấy thêm một chút bài “tụng” của mẫu hậu, trênbàn hắn còn đang có một đống tấu chương khẩn chưa được phê duyệt, cũng khôngmuốn cùng mẫu hậu tiếp t
Cóthể duy trì một quốc gia phồn thịnh, ngoài quy công cho sự thống trị anh minhcủa hắn, công thần lớn nhất nên là hoàng thái hậu.
Hắnđăng cơ lúc tuổi còn nhỏ, nếu không phải do thái hậu gánh vác tất cả, buông rèmchấp chính ở phía sau, chỉ đạo hắn cách thống trị quốc sự như thế nào, hơn nữaquốc cữu tay cầm binh quyền trấn áp, chỉ sợ là một số kẻ tiểu nhân đã sớm tácyêu tác quái, làm sao còn có một quốc gia phồn vinh yên ổn như hôm nay?
Màsau khi hắn lớn lên, thái hậu không hề tham quyền cố vị chút nào, đem hoàngquyền giao lại tay hắn, từ đó về sau không hề quản lý chính sự, duy nhất chỉdặn dò rằng bà muốn hắn làm một hoàng đế anh minh quyết đoán.
Đốivới mẫu hậu hắn luôn luôn tôn kính, mặc dù có kẻ tung tin vịt nào là họ hàngbên ngoại tham gia vào chính sự, nào là hắn kiêng kị thế lực của gia tộc tháihậu cùng binh quyền đang nắm trong tay quốc cữu, nhưng cái ngày mà hoàng quyềnthực sự giao về tay hắn, quốc cữu tuy thân là uy vũ đại tướng quân nhưng đã quỳgối trước hắn thề tận trung tận tâm cống hiến, hắn đã biết, hắn hoàn toàn khôngcần đề phòng hai vị thân nhân này.
Hắnthật may mắn khi có thể có mẫu thân hiền đức và cậu tận trung tận tâm như vậy,bởi vậy đối hai thân nhân này, hắn luôn luôn đối xử tử tế, bọn họ nếu có yêucầu gì, chỉ cần là hắn có thể chấp nhận, hắn bình thường sẽ không cự tuyệt.
Bởivậy, khi mẫu hậu yêu cầu hắn cưới Tô Tú Dung làm hoàng hậu, hắn không có phảnkháng gì.
Ấntượng về Tô Tú Dung với hắn rất mơ hồ, tuy rằng nàng là nữ nhi được cậu thudưỡng, nhưng mà cơ hội để hai người gặp mặt nhau không nhiều lắm, nếu ngẫunhiên có gặp đi chăng nữa, nàng cũng chỉ cúi đầu.
Lầnđầu tiên thật sự nhìn nàng là ngày đại hỷ thành thân.
Hắntuy rằng không hề coi trọng sắc đẹp của nữ nhân, nhưng khi nhìn đến Tô Tú Dung,hắn vẫn kinh ngạc.
Dángvẻ của nàng thực bình thường -- đương nhiên, đây đã là cách nói khách khí. Tómlại, sau khi hắn thấy rõ bộ dáng của nàng, liền tắt đèn, bắt đầu đêm động phònghoa chúc của hắn.
Sauđó, hắn đương nhiên sẽ ít đến Phượng Nghi cung...
Khôngphải là hắn cố ý vắng vẻ nàng, lúc mới đầu hắn cũng vẫn nghĩ là tân hôn nên vẫnsẽ ngẫu nhiên đi Phượng Nghi cung. Nhưng hoàng hậu của hắn đối mặt hắn lạiluôn cúi đầu, nói chuyện ôn ôn nhu nhu, nói không được mấy câu thì lại bắt đầutrầm mặc một trận. Cứ như vậy lâu ngày,hắn cảm thấy nhàm chán không thú vị, liền càng lúc càng ít đi Phượng Nghi cung.
Hơnnữa lại có một đám tú nữ tiến cung, hắn tấn phong vài tần phi, cũng sủng hạnhmột ít phi tử, từ đó mà cũng rất tự nhiên quên mất rằng hắn còn có một hoànghậu -- chỉ khi nào hoàng thái hậu tới cửa nhắc nhở, hắn mới có thể nhớ tới.
HạHầu Dận bất đắc dĩ buông tấu chương đang phê duyệt, ngẩng đầu nhìn hoàng tháihậu ngồi trên trường kỷ trước mặt, “Mẫu hậu...”
“Sao?Hoàng Thượng rốt cục cũng nguyện ý rảnh rỗi để chú ý tới kẻ làm nương như tarồi sao?”
Tháihậu bưng chén trà, chậm rãi uống một ngụm, đôi mắt đẹp khôn khéo thản nhiênnhìn con. Mặc dù đã ngoài bốnmươi, nhưng trên mặt bà không thấy một nếp nhăn nào, quần áo hoa phục sangtrọng tỏa ra khí chất tôn quý, vẫn có thể nhìn ra hương sắc tuyệt đẹp năm nào.
“Mẫuhậu, sao ngài lại nói những lời này? Ngài thực sự có chuyện, nhi thần sao cóthể không để ý tới ngài?” Hạ Hầu Dận tươi cười lấy lòng.
“Lànhư thế này sao?” Thái hậu hừ lạnh, không dễ dàng bị vẻ mặt tươi cười nịnh nọtcủa con làm cho xiêu lòng, cũng không tiếp tục cùng hắn giả bộ mơ mơ hồ hồ, mànói thẳng toẹt ra: “Con nói đi, con đã bao lâu không đến Phượng Nghi cung rồi?”
Hắnbiết ngay mẫu hậu đích thân tới ngự thư phòng là vì việc này mà! Hạ Hầu Dận rấtlà bất đắc dĩ, hắn biết rằng nếu không làm cho mẫu hậu vừa lòng, bà sẽ không dễdàng buông tha hắn.
“Mẫuhậu, ngài cũng biết nhi thần gần đây bận việc...”
“Bậnviệc? Vậy đêm qua sao con lại rảnh rỗi đến chỗ Thanh phi? Ừm, đêm trước đó hìnhnhư là Nghiên phi, lại trước đó nữa là...”
“Khụkhụ...... Mẫu hậu......” Hạ Hầu Dận gần như dở khóc dở cười, hắn nhìn hoàngthái hậu, cảm thấy đau đầu bèn đưa tay lên xoa huyệt thái dương. “Mẫuhậu đối với việc nhi thần lâm hạnh phi tử nào thật đúng là rõ ràng...”
“HoàngThượng, con có rảnh đến chỗ Thanh phi, Nghiên phi, không thể nào lại không đếnPhượng Nghi cung chứ.” Thái hậu bất mãn trừng mắt nhìn con, “Hoàng hậu của contrước đó vài ngày còn rơi xuống nước, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũngkhông còn, con chỉ đến liếc một cái, sau đó lại không để ý tới?”
“Trẫmkhông phải không hề để ý......”
“Khôngcó? Vậy Hoàng Thượng con nói xem, trừ cái hôm nàng rơi xuống nước đó, con cóđến Phượng Nghi cung thăm Dung nhi không?”
“Ách......”Thật đúng là không có. Hạ Hầu Dận sờ sờ mũi,bị mẫu hậu nói như vậy trong tâm cũng có chút áy náy. “Được ạ, chờ nhi thần xửlý xong đống tấu chương khẩn này sẽ đến Phượng Nghi cung thăm hoàng hậu......”
ThấyThái hậu vẫn nhìn mình chằm chằm, hắn lại bồi thêm một câu, “Cũng sẽ ở lạiPhượng Nghi cung qua đêm.”
Tháihậu cuối cùng cũng có điểm vừa lòng, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn xuống mộtchút. “Dận Nhi, mẫu hậu biết Dung nhi không được con yêu thích, nhưng Dung nhithật là một cô nương tốt, tuy rằng bị con vắng vẻ, nàng vẫn đang quản lý hậucung rất khá, tuy nàng không xinh đẹp, nhưng cá tính vô cùng tốt, tâm địa cũngtốt. Dận Nhi, chỉ cần con để tâm hiểu biết Dung nhi hơn sẽ biết mặt tốt củanàng.”
“Mẫuhậu, nhi thần biết.” Những lời này Hạ Hầu Dận đã sớm nghe hoài đến phátngấy. Hắn cũng biết mẫu hậuyêu thương hoàng hậu đến mức nào, nhưng đối mặt với Tô Tú Dung, hắn thực sựkhông khơi dậy nổi một chút hứng thú nào.
Nànglúc đối mặt hắn lúc nào cũng nao núng mềm mại, hắn nói một, nàng không dám đáphai, hơn nữa ngay cả nhìn thẳng hắn mà nàng cũng không dám, mỗi khi gặp mặt,hắn đều chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đang cúi xuống của nàng.
Hắntừng hoài nghi đó có phải là do Tô Tú Dung sợ hắn hay không, nếu hắn đáng sợthế, sao lại gả cho hắn? Nếu dựa vào tình yêu thương mà mẫu hậu và cậu dành chonàng, nếu nàng không muốn, hẳn là mẫu hậu và cậu cũng sẽ không miễn cưỡng nàng.
Đốivới hoàng hậu đã kết hôn ba năm, hắn thực sự không hề hiểu biết chút nào --hoặc là nên nói, hắn cũng không muốn phí tâm tư đi tìm hiểu làm gì.
Tháihậu đương nhiên nhìn ra được con mình đang nói cho có lệ, nhưng bà cũng chỉ cóthể lắc đầu, “Con nha, lần nào cũng đều nói biết, nhưng sau khi thuận theo tamột lần thì sau đó lại đem Phượng Nghi cung làm lãnh cung.”
Nhưngbà cũng chỉ có thể lẩm bẩm mà thôi, dù sao Dung nhi không được Dận Nhi yêuthích là sự thật, chuyện giữa hai vợ chồng bà cũng không muốn quản nhiều lắm,chỉ có thể lâu lâu ngẫu nhiên “tụng” một chút, kêu con quan tâm một chút.
Hắncũng không muốn nha! Ai bảo Tô Tú Dung quá mức trầm mặc, trầm mặc đến mức khiếncho hắn đã quên đi sự tồn tại của nàng.
HạHầu Dận nghĩ trong lòng như vậy, nhưng cũng biết là lúc này không nên đáp lạilà tốt nhất, đỡ phải lại rước lấy thêm một chút bài “tụng” của mẫu hậu, trênbàn hắn còn đang có một đống tấu chương khẩn chưa được phê duyệt, cũng khôngmuốn cùng mẫu hậu tiếp t
Bài viết liên quan!