Tiểu thuyết - Than Đen Hoàng Hậu
Lượt xem : |
không khóc?
Nhưngkhóc xong rồi, ngày vẫn cứ trôi qua, nàng không thể thay đổi sự thật tàn nhẫnnày, chỉ có thể rưng rưng đón nhận.
GiangSơ Vi vốn kiên cường, bằng không sau khi cha mẹ bị tai nạn xe cộ qua đời, nàngcũng sẽ không dứt khoát kiên quyết tạm nghỉ học đi làm – Tuy rằng cha mẹ có đểlại chút tiền bảo hiểm, nhưng sau khi tang sự xong xuôi, phần còn lại căn bảnkhông đủ trả tiền học phí lẫn phí sinh hoạt của nàng cùng emtrai.
Khiđó Giang Hạo Thừa đang học lớp mười cũng muốn tạm nghỉ học đi kiếm việc làm nhưchị, nhưng sau khi nàng nghe được liền trực tiếp dùng nắm đấm đánh nhau với hắnmột chút.
Nóiđùa sao! Thằng nhóc mười sáu tuổi làm được việc gì? Nàng Giang Sơ Vi cũng khôngmuốn có một đứa em chỉ có bằng trung học.
Nàngra lệnh Giang Hạo Thừa tiếp tục đi học, chuyện tiền nong cứ để nàng phụ tráchlà tốt rồi. Nàng tìm được một côngviệc trợ lý làm việc ở một tạp chí. Tuygọi là trợ lý, bất quá cũng chẳng khác gì em gái sai vặt, mệt chết điđược. Thực vất vả, mấy vịtiền bối này căn bản không xem nàng là người mà – hơn nữa, một đống nữ nhânluôn xem nàng là địch thủ, năm lần bảy lượt đem một đống công việc quăng chonàng, mà nàng toàn phải cắn răng nhịn xuống.
Cáigì nàng cũng làm, vừa làm vừa học, sau khi ổn định, nàng chuyển tới lớp ban đêmđi học trở lại, bắt đầu vừa học vừa làm, từ trợ lý thành biên tập, lại lên làmtổng biên tập. Trong suốt khoảng thờigian đó cho tới nay, nàng không hề chảy dù chỉ nửa giọt nước mắt, bởi nàngkhông có thời gian rảnh để rơi lệ, cứ hướng lên trước mà đi, lại hung hăng dùngánh mắt cười nhạo những kẻ từng khi dễ nàng.
NàngGiang Sơ Vi chính là một cô gái kiêu ngạo đáng đánh đòn như vậy!
Đếnnơi quỷ quái này nửa tháng, nàng đã trấn định được cảm xúc, thám thính biếtđược toàn bộ sự tình nên biết, chuẩn bị hết thảy để đối mặt với những việc sẽxảy ra tiếp theo.
“Nươngnương, ngài có khỏe không?” Hai cung nữ hầu hạ Giang Sơ Vi nhìn thấy nàng sắcmặt âm trầm, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Nươngnương sau khi ngã xuống hồ thì trở nên rất kỳ lạ, đầu tiên là đột nhiên hỏi mộtít vấn đề rất kỳ quái, sau đó bất thần khóc lớn, dọa các nàng sợ đến nhảydựng. Mặc kệ an ủi như thế nào, nương nương cũng không để ý, sau khi khócmột ngày, nàng lại trở nên im lặng, mà là yên lặng rơi lệ, làm các nàng thấy lolắng không thôi, không biết nương nương làm sao vậy.
Quavài ngày sau, nương nương không hề khóc, khi các nàng tưởng có thể thở dài nhẹnhõm một hơi, ai ngờ nương nương đột nhiên mở miệng hỏi các nàng là ai, hỏimình là ai, nói là nàng chẳng nhớ rõ chuyện gì hết.
Chuyệnnày làm các nàng hoảng sợ bèn nhanh chóng truyền thái y đến, theo thái y nói,có thể là do lúc ngã xuống hồ bị đụng vào đầu làm cho hoàng hậu sẽ đánh mất trínhớ tạm thời, qua một thời gian sẽ tốt hơn, nhưng khi nào sẽ tốt thì ngay cảthái y cũng không xác định.
Cácnàng chỉ phải tận tâm chiếu cố chủ tử, nhưng mấy hôm nay luôn cảm thấy chủ tửlà lạ, cá tính cũng hoàn toàn không giống với trước kia.
Cácnàng từ nhỏ hầu hạ ngay bên cạnh chủ tử, đối với cá tính chủ tử cực kỳ hiểubiết, nhưng bây giờ, chủ tử giống như biến thành người xa lạ, không chỉ thóiquen không giống, ngay cả cảm giác tạo cho người ta cũng không giống.
Trướckia chủ tử ôn nhu thuận theo, đối mặt với hoàng đế lãnh đạm cùng hoàng cung côtịch trên mặt luôn toát ra vẻ âm thầm buồn bã, các nàng tuy rằng đau lòng,nhưng các nàng chỉ là tỳ nữ nho nhỏ, hoàn toàn không thể giúp gì được cho chủtử.
Nhưnghiện tại, chủ tử lại hoàn toàn không giống với trước kia, khi nàng nói chuyệnngữ khí trở nên mạnh mẽ, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào người khác, không hềnao núng giống như trước kia, tuy rằng vẫn gương mặt đó, nhưng so với vẻ mặt ảmđạm trước kia, hiện tại chủ tử dường như vui vẻ lanh lợi hơn rất nhiều.
Đốivới những thay đổi này các nàng kỳ thật rất vui mừng, tuy rằng mất trí nhớ,nhưng chỉ cần chủ tử vui vẻ, các nàng làm hạ nhân cũng sẽ vui vẻ theo.
“Khôngcó việc gì.” Giang Sơ Vi khoát tay áo, nhìn hai cung nữ hầu hạ nàng.
Haingười các nàng là tỷ muội, tỷ tỷ kêu Hạ Hỉ, muội muội kêu Xuân Hỉ, các nàng từnhỏ đã hầu hạ Tô Tú Dung, cùng lớn lên với Tô Tú Dung , sau khi Tô Tú Dung tiếncung, các nàng cũng cùng tiến cung.
Nàngnghiêng mặt đánh giá hai tỷ muội, Hạ Hỉ dáng người cao thân thể gọn gàng, diệnmạo tú lệ, chững chạc mà lanh lợi, Xuân Hỉ có vẻ nhỏ nhắn, tướng mạo đáng yêu,cá tính hoạt bát vui vẻ, nhưng trọng điểm là --
Mặckệ là Hạ Hỉ hay Xuân Hỉ, dáng vẻ mỗi người đều xinh đẹp hơn so với Tô Tú Dung.
Tô TúDung này lại lưu giữ những người so với mình xinh đẹp hơn ở bên cạnh hầu hạ,hơn nữa qua cư xử của các nàng cũng nhìn ra được Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ là thật sựquan tâm nàng, do đó có thể thấy được rằng Tô Tú Dung nhất định là đối với cácnàng không tồi, cá tính Tô Tú Dung thật đúng là tốt đẹp.
Hạ Hỉcùng Xuân Hỉ bị ánh mắt của Giang Sơ Vi dọa sợ hãi, Xuân Hỉ nhịn không đượcnói: “Nương nương, sao ngài lại nhìn chúng nô tỳ như thế?”
“Tathấy các ngươi xinh đẹp mà!” Giang Sơ Vi nhịn không được đưa tay nhéo nhéokhuôn mặt tròn trịa của Xuân Hỉ. “Chậc chậc, ngay cả làn da sờ cũng mịnnhư vậy.”
Nànggiống như một tên háo sắc nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặn của Hạ Hỉ, lại cúiđầu nhìn chính mình, ai, nơi này không biết có đu đủ tươi mát để uống hay không?
“Nươngnương...” Hai tỷ muội nghĩ rằng chủ tử lại buồn bã vì dung mạo của mình, Hạ Hỉvội vàng an ủi. “Nương nương, tính tìnhngài ôn nhu, lại biết thi họa thi từ, những cái này tốt hơn nhiều so với nô tỳcùng Xuân Hỉ.”
XuânHỉ lập tức gật đầu, “Đúng vậy, hơn nữa tay nương nương lại khéo, không giốngXuân Hỉ, ngay cả đóa hoa cũng thêu không được...”
Tinta đi, bây giờ ta cũng thêu không được.
GiangSơ Vi ở trong lòng thầm lặng nói tiếp, thấy hai tỷ muội còn muốn tiếp tục an ủinàng, không khỏi buồn cười mở miệng: “Được rồi, tướng mạo ta như vậy là sự thậtkhông thay đổi được, cũng không có gì để khổ sở cả.”
Nàngsờ sờ mặt mình, Tô Tú Dung tuy rằng có màu da giống khối than đen, bất quá lànda vô cùng tốt, vô cùng mịn màng, sờ lên vô cùng mềm mại, đây là thứ duy nhấtlàm cho nàng thấy may mắn.
“Từhôm nay trở đi, các ngươi chuẩn bị cho ta hạt bo bo, táo đỏ và mộc nhĩ trắng,làm thành điểm tâm hoặc canh ngọt cũng được.” Thử ăn nhiều thức ăn có công dụnglàm trắng này xem có trắng hơn được chút nào không. Giang Sơ Vi lại cúi đầunhìn bộ ngực bằng phẳng.
“Đúngrồi, cơm thì chuẩn bị cho ta giò heo, chân gà, thêm cá nữa.” Tô Tú Dung rấtgầy, ít nhất phải ăn cho béo một chút, nói không chừng đến lúc đó đường nhựabằng phẳng biết đâu sẽ biến thành một hòn núi nhỏ, về phần 34E hoài niệm mànàng… quên đi, nàng không thể trông cậy được nữa rồi.
Nếuđã nhất định phải ở lại cái nơi quỷ quái này, nàng cũng chỉ có thể thích ứngtrong mọi tình cảnh, trước là thử xem làn da đen như cột nhà cháy này có còncứu được không, về phần cái khác, về sau nói sau đi!
Hítsâu một hơi, Giang Sơ Vi nắm chặt tay lại, quyết tâm sẽ vượt qua tháng ngày kếtiếp của mình ở Thịnh Nguyên vương triều này thật tốt.
*
Thânlà đế vương một quốc gia, Hạ Hầu Dận có tài đức sáng suốt, bảy tuổi hắn đã tiếnnhậm đế vị, mười bốn tuổi chính thức nắm giữ hoàng quyền. Sau khihắn thống trị, vương triều Th
Nhưngkhóc xong rồi, ngày vẫn cứ trôi qua, nàng không thể thay đổi sự thật tàn nhẫnnày, chỉ có thể rưng rưng đón nhận.
GiangSơ Vi vốn kiên cường, bằng không sau khi cha mẹ bị tai nạn xe cộ qua đời, nàngcũng sẽ không dứt khoát kiên quyết tạm nghỉ học đi làm – Tuy rằng cha mẹ có đểlại chút tiền bảo hiểm, nhưng sau khi tang sự xong xuôi, phần còn lại căn bảnkhông đủ trả tiền học phí lẫn phí sinh hoạt của nàng cùng emtrai.
Khiđó Giang Hạo Thừa đang học lớp mười cũng muốn tạm nghỉ học đi kiếm việc làm nhưchị, nhưng sau khi nàng nghe được liền trực tiếp dùng nắm đấm đánh nhau với hắnmột chút.
Nóiđùa sao! Thằng nhóc mười sáu tuổi làm được việc gì? Nàng Giang Sơ Vi cũng khôngmuốn có một đứa em chỉ có bằng trung học.
Nàngra lệnh Giang Hạo Thừa tiếp tục đi học, chuyện tiền nong cứ để nàng phụ tráchlà tốt rồi. Nàng tìm được một côngviệc trợ lý làm việc ở một tạp chí. Tuygọi là trợ lý, bất quá cũng chẳng khác gì em gái sai vặt, mệt chết điđược. Thực vất vả, mấy vịtiền bối này căn bản không xem nàng là người mà – hơn nữa, một đống nữ nhânluôn xem nàng là địch thủ, năm lần bảy lượt đem một đống công việc quăng chonàng, mà nàng toàn phải cắn răng nhịn xuống.
Cáigì nàng cũng làm, vừa làm vừa học, sau khi ổn định, nàng chuyển tới lớp ban đêmđi học trở lại, bắt đầu vừa học vừa làm, từ trợ lý thành biên tập, lại lên làmtổng biên tập. Trong suốt khoảng thờigian đó cho tới nay, nàng không hề chảy dù chỉ nửa giọt nước mắt, bởi nàngkhông có thời gian rảnh để rơi lệ, cứ hướng lên trước mà đi, lại hung hăng dùngánh mắt cười nhạo những kẻ từng khi dễ nàng.
NàngGiang Sơ Vi chính là một cô gái kiêu ngạo đáng đánh đòn như vậy!
Đếnnơi quỷ quái này nửa tháng, nàng đã trấn định được cảm xúc, thám thính biếtđược toàn bộ sự tình nên biết, chuẩn bị hết thảy để đối mặt với những việc sẽxảy ra tiếp theo.
“Nươngnương, ngài có khỏe không?” Hai cung nữ hầu hạ Giang Sơ Vi nhìn thấy nàng sắcmặt âm trầm, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Nươngnương sau khi ngã xuống hồ thì trở nên rất kỳ lạ, đầu tiên là đột nhiên hỏi mộtít vấn đề rất kỳ quái, sau đó bất thần khóc lớn, dọa các nàng sợ đến nhảydựng. Mặc kệ an ủi như thế nào, nương nương cũng không để ý, sau khi khócmột ngày, nàng lại trở nên im lặng, mà là yên lặng rơi lệ, làm các nàng thấy lolắng không thôi, không biết nương nương làm sao vậy.
Quavài ngày sau, nương nương không hề khóc, khi các nàng tưởng có thể thở dài nhẹnhõm một hơi, ai ngờ nương nương đột nhiên mở miệng hỏi các nàng là ai, hỏimình là ai, nói là nàng chẳng nhớ rõ chuyện gì hết.
Chuyệnnày làm các nàng hoảng sợ bèn nhanh chóng truyền thái y đến, theo thái y nói,có thể là do lúc ngã xuống hồ bị đụng vào đầu làm cho hoàng hậu sẽ đánh mất trínhớ tạm thời, qua một thời gian sẽ tốt hơn, nhưng khi nào sẽ tốt thì ngay cảthái y cũng không xác định.
Cácnàng chỉ phải tận tâm chiếu cố chủ tử, nhưng mấy hôm nay luôn cảm thấy chủ tửlà lạ, cá tính cũng hoàn toàn không giống với trước kia.
Cácnàng từ nhỏ hầu hạ ngay bên cạnh chủ tử, đối với cá tính chủ tử cực kỳ hiểubiết, nhưng bây giờ, chủ tử giống như biến thành người xa lạ, không chỉ thóiquen không giống, ngay cả cảm giác tạo cho người ta cũng không giống.
Trướckia chủ tử ôn nhu thuận theo, đối mặt với hoàng đế lãnh đạm cùng hoàng cung côtịch trên mặt luôn toát ra vẻ âm thầm buồn bã, các nàng tuy rằng đau lòng,nhưng các nàng chỉ là tỳ nữ nho nhỏ, hoàn toàn không thể giúp gì được cho chủtử.
Nhưnghiện tại, chủ tử lại hoàn toàn không giống với trước kia, khi nàng nói chuyệnngữ khí trở nên mạnh mẽ, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào người khác, không hềnao núng giống như trước kia, tuy rằng vẫn gương mặt đó, nhưng so với vẻ mặt ảmđạm trước kia, hiện tại chủ tử dường như vui vẻ lanh lợi hơn rất nhiều.
Đốivới những thay đổi này các nàng kỳ thật rất vui mừng, tuy rằng mất trí nhớ,nhưng chỉ cần chủ tử vui vẻ, các nàng làm hạ nhân cũng sẽ vui vẻ theo.
“Khôngcó việc gì.” Giang Sơ Vi khoát tay áo, nhìn hai cung nữ hầu hạ nàng.
Haingười các nàng là tỷ muội, tỷ tỷ kêu Hạ Hỉ, muội muội kêu Xuân Hỉ, các nàng từnhỏ đã hầu hạ Tô Tú Dung, cùng lớn lên với Tô Tú Dung , sau khi Tô Tú Dung tiếncung, các nàng cũng cùng tiến cung.
Nàngnghiêng mặt đánh giá hai tỷ muội, Hạ Hỉ dáng người cao thân thể gọn gàng, diệnmạo tú lệ, chững chạc mà lanh lợi, Xuân Hỉ có vẻ nhỏ nhắn, tướng mạo đáng yêu,cá tính hoạt bát vui vẻ, nhưng trọng điểm là --
Mặckệ là Hạ Hỉ hay Xuân Hỉ, dáng vẻ mỗi người đều xinh đẹp hơn so với Tô Tú Dung.
Tô TúDung này lại lưu giữ những người so với mình xinh đẹp hơn ở bên cạnh hầu hạ,hơn nữa qua cư xử của các nàng cũng nhìn ra được Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ là thật sựquan tâm nàng, do đó có thể thấy được rằng Tô Tú Dung nhất định là đối với cácnàng không tồi, cá tính Tô Tú Dung thật đúng là tốt đẹp.
Hạ Hỉcùng Xuân Hỉ bị ánh mắt của Giang Sơ Vi dọa sợ hãi, Xuân Hỉ nhịn không đượcnói: “Nương nương, sao ngài lại nhìn chúng nô tỳ như thế?”
“Tathấy các ngươi xinh đẹp mà!” Giang Sơ Vi nhịn không được đưa tay nhéo nhéokhuôn mặt tròn trịa của Xuân Hỉ. “Chậc chậc, ngay cả làn da sờ cũng mịnnhư vậy.”
Nànggiống như một tên háo sắc nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặn của Hạ Hỉ, lại cúiđầu nhìn chính mình, ai, nơi này không biết có đu đủ tươi mát để uống hay không?
“Nươngnương...” Hai tỷ muội nghĩ rằng chủ tử lại buồn bã vì dung mạo của mình, Hạ Hỉvội vàng an ủi. “Nương nương, tính tìnhngài ôn nhu, lại biết thi họa thi từ, những cái này tốt hơn nhiều so với nô tỳcùng Xuân Hỉ.”
XuânHỉ lập tức gật đầu, “Đúng vậy, hơn nữa tay nương nương lại khéo, không giốngXuân Hỉ, ngay cả đóa hoa cũng thêu không được...”
Tinta đi, bây giờ ta cũng thêu không được.
GiangSơ Vi ở trong lòng thầm lặng nói tiếp, thấy hai tỷ muội còn muốn tiếp tục an ủinàng, không khỏi buồn cười mở miệng: “Được rồi, tướng mạo ta như vậy là sự thậtkhông thay đổi được, cũng không có gì để khổ sở cả.”
Nàngsờ sờ mặt mình, Tô Tú Dung tuy rằng có màu da giống khối than đen, bất quá lànda vô cùng tốt, vô cùng mịn màng, sờ lên vô cùng mềm mại, đây là thứ duy nhấtlàm cho nàng thấy may mắn.
“Từhôm nay trở đi, các ngươi chuẩn bị cho ta hạt bo bo, táo đỏ và mộc nhĩ trắng,làm thành điểm tâm hoặc canh ngọt cũng được.” Thử ăn nhiều thức ăn có công dụnglàm trắng này xem có trắng hơn được chút nào không. Giang Sơ Vi lại cúi đầunhìn bộ ngực bằng phẳng.
“Đúngrồi, cơm thì chuẩn bị cho ta giò heo, chân gà, thêm cá nữa.” Tô Tú Dung rấtgầy, ít nhất phải ăn cho béo một chút, nói không chừng đến lúc đó đường nhựabằng phẳng biết đâu sẽ biến thành một hòn núi nhỏ, về phần 34E hoài niệm mànàng… quên đi, nàng không thể trông cậy được nữa rồi.
Nếuđã nhất định phải ở lại cái nơi quỷ quái này, nàng cũng chỉ có thể thích ứngtrong mọi tình cảnh, trước là thử xem làn da đen như cột nhà cháy này có còncứu được không, về phần cái khác, về sau nói sau đi!
Hítsâu một hơi, Giang Sơ Vi nắm chặt tay lại, quyết tâm sẽ vượt qua tháng ngày kếtiếp của mình ở Thịnh Nguyên vương triều này thật tốt.
*
Thânlà đế vương một quốc gia, Hạ Hầu Dận có tài đức sáng suốt, bảy tuổi hắn đã tiếnnhậm đế vị, mười bốn tuổi chính thức nắm giữ hoàng quyền. Sau khihắn thống trị, vương triều Th
Bài viết liên quan!