Tiểu thuyết - Than Đen Hoàng Hậu
Lượt xem : |
br />
“Dạ.”
“Trừlần đó ra, nàng có còn hỏi mama thêm cái gì nữa không?”
VĩnhPhúc nhìn bóng dáng chủ tử, thật sự khó hiểu, rõ ràng chủ tử rất quan tâm đếnhoàng hậu, vì sao lại phải giam lỏng hoàng hậu trong lãnh cung, còn bởi vìchuyện đó mà tranh chấp to tiếng với thái hậu?
Nhưngdù sao thì hắn cũng không dám hỏi nhiều, người sáng suốt đều nhìn ra, gần đâytâm tình Hoàng Thượng chả tốt chút nào.
“Khôngcó, nương nương quả thật rất bình tĩnh, nhưng thật ra người vẫn thường cùngtiểu hài tử trong bụng nói chuyện, lâu lâu người còn tươi cười.”
“Phảikhông...” Như vậy có nghĩa là nàng sẽ không phản đối việc sinh hạ đứa nhỏ củahắn chứ? Hay là nàng tuy khôngbài xích đứa nhỏ, nhưng vẫn muốn rời xa hắn?
Nhìnvề hướng lãnh cung, Hạ Hầu Dận không khỏi thầm than nhẹ trong lòng.
Hànhđộng đem nàng giam vào lãnh cung đã làm kinh động hậu cung, hơn nữa hoàng hậucòn đang có thai, rõ ràng chuyện này đáng lẽ phải là việc vui, tại sao lại bịđưa vào lãnh cung chứ?
Ngaycả thái hậu cũng chạy tới chất vấn nguyên nhân, bởi bà không hiểu sao tình cảmhai người vốn đang rất tốt, hơn nữa trong bụng Dung nhi còn đang mang tôn nhimà bà chờ mong đã thật lâu, tại sao đột nhiên lại náo loạn đến độ này cơ chứ?
Nhưnghỏi gì hắn cũng không nói, chỉ nghiêm mặt lạnh lùng nói đây là mệnh lệnh củahắn, cũng không cho phép thái hậu đến lãnh cung thăm nàng, nhốt nàng lại tạikhu vực xa xôi kia, hoàn toàn cô lập nàng.
Tháihậu tức giận đến nỗi to tiếng mắng hắn, nhưng tất nhiên là vẫn không làm gìđược hắn. Hắn là đế vương, quânvô hí ngôn, cho dù hắn rất quý trọng thái hậu, nhưng bà cũng hiểu được cá tínhcon bà.
Lầnnày hắn làm thật, cho dù bà là thái hậu cũng không có cách nào thay đổi mảy mayquyết định của hắn.
Tháihậu tức giận hồi cung, tuyên bố rằng nếu hoàng hậu không trở về Phượng Nghicung, hoàng đế cũng đừng đến gặp mẫu hậu.
Vềphần bên phía quốc cữu mặc dù cũng có nghi vấn, nhưng dù sao ông cũng là thầntử trung quân, với quyết định của Hoàng Thượng ông không nêu ra bất cứ thắc mắcgì; các đại thần khác mặc dù cũng rất kinh ngạc nghi hoặc, nhưng mà nhìn thấysắc mặt của Hoàng Thượng thì cũng biết là không nên đề cập đến việc này, bởivậy bọn họ cũng không dám vuốt râu hùm.
Mànàng thì sao, tuy rằng bị nhốt tại lãnh cung nhưng tâm tình dường như vẫn rấttốt. Hắn điều hết thảy nhữngngười mà nàng quen thuộc đi chỗ khác, cũng ra lệnh cấm mama tuỳ tùng đang chămsóc nàng không được nói chuyện với nàng, hắn không đến thăm hỏi nàng, làm chocuộc sống của nàng trở nên đơn độc lạnh lùng chiếc bóng. Hắnchờ nàng hối hận mà đến cầu xin sự tha thứ của hắn.
Nhưngnàng không làm!
HạHầu Dận phát hiện hoá ra điều này lại tuyệt đối không hề làm hắn bất ngờ, nếunàng chịu nhận thua, nàng sẽ không còn là Giang Sơ Vi, cũng không phải là sư tửcái đầu ngẩng cao kiêu ngạo kia.
Chodù ở lãnh cung, nàng vẫn làm cho cuộc sống hàng ngày của chính mình rất khá,trong lúc nôn nghén mà nàng còn có khí lực để mắng hắn. Khinghe được Vĩnh Phúc bẩm báo lại như vậy, Hạ Hầu Dận vừa bực mình vừa buồn cười.
Cáinữ nhân kia nha, sao ngay cả lúc đang ở tại một nơi người người nghe đến đều sợhãi mà nàng lại còn có thể có tinh thần phấn chấn như vậy chứ?
Màhắn thiếu vắng những trò nghịch ngợm cư xử tuỳ hứng của nàng lại cảm thấy côđơn tịch mịch.
HạHầu Dận, chẳng lẽ ngươi trúng tà rồi sao?
Nữnhân đó không hề xinh đẹp, cũng chẳng ôn nhu, tính tình nóng nảy ngang ngạnhcòn lớn hơn so với ngươi, đã vậy còn chán ghét ngươi, thầm muốn rời ngươi màđi, ngay cả hài tử của ngươi nàng cũng không muốn sinh! Một nữ nhân như vậy saongươi còn yêu thương nhung nhớ?
Sựmới lạ ban đầu đã dần dần thay đổi chất, hắn bắt đầu muốn bắt lấy tâm nàng,muốn giữ nàng ở bên người hắn, không muốn để cho nàng rời đi. Thậm chí, đã nghĩdùng đứa nhỏ để trói chặt nàng mãi mãi.
Nhưngmà, trói buộc được nàng sao?
Dùngcách như vậy để buộc nàng ở lại trong hoàng cung, làm cho nàng trở nên hận hắn,làm cho nàng dần dần mất đi vui vẻ khoái hoạt, làm cho nàng ngày ngày thốngkhổ, đây có thật là những điều mà hắn muốn hay không?
Cáihắn thích, chẳng phải là dáng vẻ tự tin đến chói mắt của nàng hay sao?
Nhưng,thực sự nếu phải thả cho nàng đi, hắn lại không cam lòng nguyện ý tínào. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên đem nàng đóng cửa nhốt ở một chỗ, cho dùnàng khóc nàng nháo nàng hận, hắn cũng không thấy ảnh hưởng gì.
Nhưng,nếu thực sự mọi việc không sao cả, chắc hiện tại hắn cũng sẽ không phiền nãođến như vậy rồi.
HạHầu Dận hé ra một chút cười khổ, không hiểu cái gì đẩy đưa để mình lại rơi vàohoàn cảnh như vậy? Rõ ràng hắn là người có quyền thế nắm giữ thiên hạ, thế màlại không biết nên cư xử đối phó cách nào với một nữ nhân.
GiangSơ Vi có là cái gì đâu cơ chứ? Nàng chỉ là một nữ nhân nhan sắc bình thường,hắn muốn nữ nhân như thế nào mà chẳng có? Hậu cung tần phi hắn có thể mặc tìnhchọn lựa, mỗi một người đều xinh đẹp hơn nàng, ôn nhu hơn nàng, coi trọng hắnhơn nàng, nhưng mà... hắn lại thầm muốn nàng.
Thậtlà đường quang không đi lại muốn đâm quàng vào bụi rậm! Hạ Hầu Dận thở dài.
Vi...
Đốivới nàng, hắn thực sự không biết nên làm sao cho đúng bây giờ.
Nửađêm, Giang Sơ Vi đang ngủ đột nhiên tỉnh dậy.
Ánhmắt vẫn còn mơ màng nhìn thấy một bóng người màu trắng mơ hồ đứng ởngoài giường nhìn vào, nàng thất kinh, cơn buồn ngủ liền biến mất trongnháy mắt.
Nàngim lặng nhìn bóng người, lẳng lặng cắn móng tay, tay phải khẩn trương ômvòng lấy bụng.
Mộtlúc sau, nàng dường như nghe được tiếng than nhẹ bất đắc dĩ, sau đólại nghe thấy có tiếng bước chân đang tới gần.
Hoảnghốt... Trái tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn.
Màngiường bị vén lên, nàng nhìn thấy hắn, không biết vì sao sóng mũi đột nhiêncay xè làm nàng có cảm giác muốn khóc.
Ahh!Nàng ghét mang thai, bởi mang thai làm cho nàng trở nên yếu ớt.
Cốgắng ép nước mắt trở lại, nàng chăm chú nhìn hắn, vẫn không nói lời nào,mà hắn cũng không hé răng, hai người chẳng ai nhúc nhích, cứ như vậy trầm ngâmnhìn nhau trong căn phòng mờ tối.
Mộtlát sau, một bàn tay ấm áp ôn nhu đặt lên vòng bụng đang được nàngbảo vệ, nàng run lên nhanh chóng rút tay về, nhưng tay hắn vẫn không rời đi,kéo y phục mỏng manh duy nhất của nàng lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗvề lên cái bụng mượt mà.
Khẩntrương...... tiếng trái tim nàng đập trong không gian im ắng càng trở nênrõ ràng hơn, nàng tin chắc hắn cũng nghe được, bảo bối trong bụng nàngdường như cũng có cảm giác khẩn trương giống nàng nên giật mình đámột cái.
Bàntay đang vỗ về bụng nàng bỗng tạm dừng, cẩn thận cảm nhận chuyểnđộng kỳ lạ kia, đó là con của hắn, Hạ Hầu Dận trong lòng dâng lên một cảmgiác kích động khó tả.
Mànữ nhân hoài thai đứa nhỏ của hắn cũng làm hắn không rời đi được, lạikhông thể đeo mang.
Hắncúi đầu thầm thở dài trong lòng, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn nàng. Nàngrõ ràng đã tỉnh, nhưng lại không mở miệng nói gì với hắn, bởi vì nànggiận hắn đem nàng nhốt lại sao?
Haylà vẫn giận hắn không chịu buông tay?
Lạithở dài một cái, hắn ngẩng đầu, khuôn mặt anh tuấn chậm rãi tiến tới gần nàng.
GiangSơ Vi lập tức nín thở, mắt nhắm lại, một đôi môi mềm mại nhẹ nhàngchạm vào nàng, đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng liếm môi nàng
“Dạ.”
“Trừlần đó ra, nàng có còn hỏi mama thêm cái gì nữa không?”
VĩnhPhúc nhìn bóng dáng chủ tử, thật sự khó hiểu, rõ ràng chủ tử rất quan tâm đếnhoàng hậu, vì sao lại phải giam lỏng hoàng hậu trong lãnh cung, còn bởi vìchuyện đó mà tranh chấp to tiếng với thái hậu?
Nhưngdù sao thì hắn cũng không dám hỏi nhiều, người sáng suốt đều nhìn ra, gần đâytâm tình Hoàng Thượng chả tốt chút nào.
“Khôngcó, nương nương quả thật rất bình tĩnh, nhưng thật ra người vẫn thường cùngtiểu hài tử trong bụng nói chuyện, lâu lâu người còn tươi cười.”
“Phảikhông...” Như vậy có nghĩa là nàng sẽ không phản đối việc sinh hạ đứa nhỏ củahắn chứ? Hay là nàng tuy khôngbài xích đứa nhỏ, nhưng vẫn muốn rời xa hắn?
Nhìnvề hướng lãnh cung, Hạ Hầu Dận không khỏi thầm than nhẹ trong lòng.
Hànhđộng đem nàng giam vào lãnh cung đã làm kinh động hậu cung, hơn nữa hoàng hậucòn đang có thai, rõ ràng chuyện này đáng lẽ phải là việc vui, tại sao lại bịđưa vào lãnh cung chứ?
Ngaycả thái hậu cũng chạy tới chất vấn nguyên nhân, bởi bà không hiểu sao tình cảmhai người vốn đang rất tốt, hơn nữa trong bụng Dung nhi còn đang mang tôn nhimà bà chờ mong đã thật lâu, tại sao đột nhiên lại náo loạn đến độ này cơ chứ?
Nhưnghỏi gì hắn cũng không nói, chỉ nghiêm mặt lạnh lùng nói đây là mệnh lệnh củahắn, cũng không cho phép thái hậu đến lãnh cung thăm nàng, nhốt nàng lại tạikhu vực xa xôi kia, hoàn toàn cô lập nàng.
Tháihậu tức giận đến nỗi to tiếng mắng hắn, nhưng tất nhiên là vẫn không làm gìđược hắn. Hắn là đế vương, quânvô hí ngôn, cho dù hắn rất quý trọng thái hậu, nhưng bà cũng hiểu được cá tínhcon bà.
Lầnnày hắn làm thật, cho dù bà là thái hậu cũng không có cách nào thay đổi mảy mayquyết định của hắn.
Tháihậu tức giận hồi cung, tuyên bố rằng nếu hoàng hậu không trở về Phượng Nghicung, hoàng đế cũng đừng đến gặp mẫu hậu.
Vềphần bên phía quốc cữu mặc dù cũng có nghi vấn, nhưng dù sao ông cũng là thầntử trung quân, với quyết định của Hoàng Thượng ông không nêu ra bất cứ thắc mắcgì; các đại thần khác mặc dù cũng rất kinh ngạc nghi hoặc, nhưng mà nhìn thấysắc mặt của Hoàng Thượng thì cũng biết là không nên đề cập đến việc này, bởivậy bọn họ cũng không dám vuốt râu hùm.
Mànàng thì sao, tuy rằng bị nhốt tại lãnh cung nhưng tâm tình dường như vẫn rấttốt. Hắn điều hết thảy nhữngngười mà nàng quen thuộc đi chỗ khác, cũng ra lệnh cấm mama tuỳ tùng đang chămsóc nàng không được nói chuyện với nàng, hắn không đến thăm hỏi nàng, làm chocuộc sống của nàng trở nên đơn độc lạnh lùng chiếc bóng. Hắnchờ nàng hối hận mà đến cầu xin sự tha thứ của hắn.
Nhưngnàng không làm!
HạHầu Dận phát hiện hoá ra điều này lại tuyệt đối không hề làm hắn bất ngờ, nếunàng chịu nhận thua, nàng sẽ không còn là Giang Sơ Vi, cũng không phải là sư tửcái đầu ngẩng cao kiêu ngạo kia.
Chodù ở lãnh cung, nàng vẫn làm cho cuộc sống hàng ngày của chính mình rất khá,trong lúc nôn nghén mà nàng còn có khí lực để mắng hắn. Khinghe được Vĩnh Phúc bẩm báo lại như vậy, Hạ Hầu Dận vừa bực mình vừa buồn cười.
Cáinữ nhân kia nha, sao ngay cả lúc đang ở tại một nơi người người nghe đến đều sợhãi mà nàng lại còn có thể có tinh thần phấn chấn như vậy chứ?
Màhắn thiếu vắng những trò nghịch ngợm cư xử tuỳ hứng của nàng lại cảm thấy côđơn tịch mịch.
HạHầu Dận, chẳng lẽ ngươi trúng tà rồi sao?
Nữnhân đó không hề xinh đẹp, cũng chẳng ôn nhu, tính tình nóng nảy ngang ngạnhcòn lớn hơn so với ngươi, đã vậy còn chán ghét ngươi, thầm muốn rời ngươi màđi, ngay cả hài tử của ngươi nàng cũng không muốn sinh! Một nữ nhân như vậy saongươi còn yêu thương nhung nhớ?
Sựmới lạ ban đầu đã dần dần thay đổi chất, hắn bắt đầu muốn bắt lấy tâm nàng,muốn giữ nàng ở bên người hắn, không muốn để cho nàng rời đi. Thậm chí, đã nghĩdùng đứa nhỏ để trói chặt nàng mãi mãi.
Nhưngmà, trói buộc được nàng sao?
Dùngcách như vậy để buộc nàng ở lại trong hoàng cung, làm cho nàng trở nên hận hắn,làm cho nàng dần dần mất đi vui vẻ khoái hoạt, làm cho nàng ngày ngày thốngkhổ, đây có thật là những điều mà hắn muốn hay không?
Cáihắn thích, chẳng phải là dáng vẻ tự tin đến chói mắt của nàng hay sao?
Nhưng,thực sự nếu phải thả cho nàng đi, hắn lại không cam lòng nguyện ý tínào. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên đem nàng đóng cửa nhốt ở một chỗ, cho dùnàng khóc nàng nháo nàng hận, hắn cũng không thấy ảnh hưởng gì.
Nhưng,nếu thực sự mọi việc không sao cả, chắc hiện tại hắn cũng sẽ không phiền nãođến như vậy rồi.
HạHầu Dận hé ra một chút cười khổ, không hiểu cái gì đẩy đưa để mình lại rơi vàohoàn cảnh như vậy? Rõ ràng hắn là người có quyền thế nắm giữ thiên hạ, thế màlại không biết nên cư xử đối phó cách nào với một nữ nhân.
GiangSơ Vi có là cái gì đâu cơ chứ? Nàng chỉ là một nữ nhân nhan sắc bình thường,hắn muốn nữ nhân như thế nào mà chẳng có? Hậu cung tần phi hắn có thể mặc tìnhchọn lựa, mỗi một người đều xinh đẹp hơn nàng, ôn nhu hơn nàng, coi trọng hắnhơn nàng, nhưng mà... hắn lại thầm muốn nàng.
Thậtlà đường quang không đi lại muốn đâm quàng vào bụi rậm! Hạ Hầu Dận thở dài.
Vi...
Đốivới nàng, hắn thực sự không biết nên làm sao cho đúng bây giờ.
Nửađêm, Giang Sơ Vi đang ngủ đột nhiên tỉnh dậy.
Ánhmắt vẫn còn mơ màng nhìn thấy một bóng người màu trắng mơ hồ đứng ởngoài giường nhìn vào, nàng thất kinh, cơn buồn ngủ liền biến mất trongnháy mắt.
Nàngim lặng nhìn bóng người, lẳng lặng cắn móng tay, tay phải khẩn trương ômvòng lấy bụng.
Mộtlúc sau, nàng dường như nghe được tiếng than nhẹ bất đắc dĩ, sau đólại nghe thấy có tiếng bước chân đang tới gần.
Hoảnghốt... Trái tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn.
Màngiường bị vén lên, nàng nhìn thấy hắn, không biết vì sao sóng mũi đột nhiêncay xè làm nàng có cảm giác muốn khóc.
Ahh!Nàng ghét mang thai, bởi mang thai làm cho nàng trở nên yếu ớt.
Cốgắng ép nước mắt trở lại, nàng chăm chú nhìn hắn, vẫn không nói lời nào,mà hắn cũng không hé răng, hai người chẳng ai nhúc nhích, cứ như vậy trầm ngâmnhìn nhau trong căn phòng mờ tối.
Mộtlát sau, một bàn tay ấm áp ôn nhu đặt lên vòng bụng đang được nàngbảo vệ, nàng run lên nhanh chóng rút tay về, nhưng tay hắn vẫn không rời đi,kéo y phục mỏng manh duy nhất của nàng lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗvề lên cái bụng mượt mà.
Khẩntrương...... tiếng trái tim nàng đập trong không gian im ắng càng trở nênrõ ràng hơn, nàng tin chắc hắn cũng nghe được, bảo bối trong bụng nàngdường như cũng có cảm giác khẩn trương giống nàng nên giật mình đámột cái.
Bàntay đang vỗ về bụng nàng bỗng tạm dừng, cẩn thận cảm nhận chuyểnđộng kỳ lạ kia, đó là con của hắn, Hạ Hầu Dận trong lòng dâng lên một cảmgiác kích động khó tả.
Mànữ nhân hoài thai đứa nhỏ của hắn cũng làm hắn không rời đi được, lạikhông thể đeo mang.
Hắncúi đầu thầm thở dài trong lòng, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn nàng. Nàngrõ ràng đã tỉnh, nhưng lại không mở miệng nói gì với hắn, bởi vì nànggiận hắn đem nàng nhốt lại sao?
Haylà vẫn giận hắn không chịu buông tay?
Lạithở dài một cái, hắn ngẩng đầu, khuôn mặt anh tuấn chậm rãi tiến tới gần nàng.
GiangSơ Vi lập tức nín thở, mắt nhắm lại, một đôi môi mềm mại nhẹ nhàngchạm vào nàng, đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng liếm môi nàng
Bài viết liên quan!