Tiểu thuyết - Than Đen Hoàng Hậu
Lượt xem : |
mình biến thành người như thế.
Đốidiện với sự coi thường của nàng, sắc mặt Hạ Hầu Dận cũng đang lạnh nhưbăng. Nàng đang nghĩ cái gìchẳng lẽ hắn không biết? Cho tới bây giờ nàngchưa từng nghĩ là sẽ ở cạnh bên hắn.
Đốivới nàng mà nói, chỗ ngồi này trong hoàng cung chỉ là một nơi dùng làm bước đệmtạm thời, sớm hay muộn gì nàng cũng sẽ rời nơi này mà đi, không có chút gì phảilưu luyến, đương nhiên nàng sẽ càng không vì hắn mà sinh hạ con cái để nối dòngnối dõi.
Nhưnglàm sao hắn có thể cho phép nàng làm như vậy? Nàng càng mong muốn rời đi, hắncàng không cho nàng đi, thấy nàng cố sống cố chết dốc toàn lực kháng cự hắn,trong ngực hắn liền dâng lên một nỗi bực mình.
Nàngthực sự chán ghét hắn đến như vậy sao?
Hắnđối với nàng chỗ nào không tốt? Hắn thương yêu nàng, dung túng hành động làmcàn của nàng, dễ dàng tha thứ tính tình tùy hứng của nàng, ban những đồ vật tốtnhất cho Phượng Nghi cung… Hắn chưa từng bao giờ sủng một nữ nhân đến như vậy.
Nhưngnàng cũng vẫn giữ thái độ khinh thường như vậy. Hắnlà một đế vương luôn được người người nịnh hót, nên hiện giờ hắn đã đạt đến cựchạn rồi, hắn sẽ không dễ dãi tha thứ phóng túng nàng nữa.
“Chodù ngươi không muốn làm Tô Tú Dung, ngươi cũng không thay đổi được sự thậtnày.” Cho dù nàng không muốn làm Tô Tú Dung, nàng cũng phải tiếp tục làm!
“Thânthể của ngươi là Tô Tú Dung, hết thảy những vinh hoa phú quý mà ngươi đang đượchưởng cũng đều thuộc về nàng a!” Hạ Hầu Dận trào phúng cười nhạo, trong mắtkhông hề có một tia ôn nhu, “Giang Sơ Vi, ngươi luôn miệng nói ngươi thèm làmTô Tú Dung, giờ lại hưởng hết thảy những thứ thuộc về nàng, ngươi không biết làsự thanh cao chính trực của ngươi thực buồn cười sao?”
GiangSơ Vi lạnh lùng trợn mắt, những lời hắn nói nàng không thể phản bác được bởichúng đều là sự thật, nàng ngồi dậy, không hề kiếm cớ trốn tránh mà trực diệnnghênh chiến, “Ta đây không làm Tô Tú Dung, ngươi có lập tức khẳng định là sẽthả cho ta rời đi không?”
“Khônglàm là sao? Chẳng lẽ linh hồn của ngươi có thể rời đi à? Chẳng lẽ Tô Tú Dungcòn có thể sống trở lại nữa sao?” Mà hắn, hắn sẽ cho nàng cơ hội này sao?
“NếuTô Tú Dung đã có thể chết một lần, vì sao không có khả năng chết lần thứ hai?”Chỉ cần Tô Tú Dung chết đi là nàng có thể rời khỏi hoàng cung này, “Hạ Hầu Dận,hãy để cho ta rời đi.”
Chỉcần hắn nguyện ý thì chắc chắn sẽ có cách làm cho Tô Tú Dung không còn sốngnữa, để cho nàng có thể vụng trộm rời khỏi hoàng cung này.
Yêucầu lớn mật của nàng làm hắn nở nụ cười, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ khinhnhờn trào phúng, giống như đang cười cho sự ngu ngốc của nàng, “Giang Sơ Vi,tại sao ngươi có thể nghĩ rằng ta sẽ thả ngươi đi?” Chẳng lẽ là hắn đã quá sủngái nàng đến nỗi nàng nghĩ rằng chỉ cần mở miệng yêu cầu thì hắn sẽ đáp ứng sao?
“Vìsao không? Ngươi giữ ta lại làm gì?” Giang Sơ Vi không hiểu, vì sao hắn lạikhông cho nàng rời đi, vì sao hắn phải kiên trì giữ nàng lại?
Chẳnglẽ chỉ bởi vì muốn Tô Tú Dung giúp hắn sinh tiểu hài tử? Nhưng mà trong hậucung có nhiều phi tần như vậy, mỗi người các nàng đều nguyện ý vì hắn mà sinhđứa nhỏ nha!
Giữnàng lại làm cái gì? Hạ Hầu Dận cũng không biết hắn muốn giữ lại cái nữ nhânchỉ biết suốt ngày khinh thường hắn này để làm cái gì? Nhưng nếu bảo hắn thảnàng đi, hắn lại rất không cam lòng.
Dựavào cái gì mà nàng có thể khuấy đảo hoàn toàn suy nghĩ của hắn, xong rồi nghĩmuốn đi là đi? Dựa vào cái gì mà chỉ có hắn bị nàng ảnh hưởng đến rối loạn, mànàng thì vẫn không thèm quan tâm đến tâm tình của hắn?
Hơnnữa, giờ này khắc này, hắn cũng không thể để cho nàng rời hắn mà đi.
“Tasẽ không để cho ngươi mang theo tiểu hài tử của ta rời đi.” Nàng mang thai, đãhơn một tháng.
GiangSơ Vi kinh ngạc trợn to mắt, theo bản năng đưa tay vuốt bụng, “Ngươi… ngươi nóicái gì?” Tiểu hài tử? Nàng…nàng có thai?
Cónghe thế này nàng mới chợt giật mình nhớ ra rằng đã lâu không thấy kinh nguyệt,bởi vì chu kỳ hành kinh của Tô Tú Dung vốn không cố định cho nên nàng cũngkhông quan tâm lắm, cũng không hề nghĩ là mình đã dính bầu.
“Tháiy nói, thân thể ngươi suy yếu, phải điều dưỡng cho tốt, hắn sẽ kê thuốc bổ đồngthời an thai cho ngươi, vì đứa nhỏ, ngươi nên...”
“Khôngcần!” Giang Sơ Vi kinh hoảng lắc đầu, lời của hắn nàng hoàn toàn không nghe vàotai được chữ nào bởi trong lòng đang khủng hoảng cực độ, nàng hoảng hốt thốtra, “Ta không muốn có đứa nhỏ này, ta không muốn!”
Nàngngẩng đầu nhìn hắn hét toáng lên: “Hạ Hầu Dận, ta không muốn sinh hắn ra!”
MặtHạ Hầu Dận tức thì xanh mét, hắn bắt lấy cổ tay nàng, gắt gao bóp chặt, thanhâm như băng giá khiến người khác cảm thấy lạnh đến rùng mình, “Ngươi không muốnsinh hắn ra, vậy ngươi muốn đánh rớt à?”
“Xoásạch...” Giang Sơ Vi thấp giọng, ánh mắt bối rối không thể trấn định nổi. Sắcmặt hắn lại càng lúc càng trở nên lạnh như băng, không cho nàng cơ hội mở miệngnói thêm lời nào nữa, “Giang Sơ Vi! Ngươi đừng mơ tưởng!”
Nàngthật sự muốn xoá sạch đứa nhỏ của hắn, nữ nhân chết tiệt này, nàng thế mà lạithực sự nghĩ như vậy? Bàn tay to càng lúccàng nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn, dường như muốn bóp nát nàng.
GiangSơ Vi cắn môi không dám than vãn, bởi nàng biết mình đã thực sự chọc giận hắn,nhưng mà đối mặt với tính tình ngang ngược của hắn, nàng cũng không muốn tỏ rayếu thế.
Hắnlấy gì mà dám hung hăng với nàng? Tính nàng thì lại thích mềm chứ không thíchcứng, huống chi, chuyện nàng mang thai còn không phải là do hắn sai hay sao?Hắn biết rõ rằng nàng chưa hề muốn sinh tiểu hài tử.
Ngànsai vạn sai, đều là do hắn sai!
Tấtcả mọi nỗi sợ hãi, bối rối, phẫn nộ đều đang xoắn xuýt trong lòng nàng, làm cholý trí của nàng trở nên hỗn loạn, nên khi hắn tỏ ra ngang ngược bá đạo thì cuốicùng cũng làm cho nàng hoàn toàn bùng nổ.
Nàngcăm tức trừng trừng nhìn hắn, miệng gằn từng chữ nạt hắn, “Cho dù ta muốn thìngươi làm gì được ta? Hạ Hầu Dận, ngươi không ngăn cản được ta!”
“Phảikhông?” Thấy nàng còn hợp tình hợp lý mà thốt ra như thế, Hạ Hầu Dận lạnh lùngnở nụ cười, trong mắt không còn chút gì vẻ lo lắng mà hoàn toàn trở nên lạnhnhư băng làm cho người ta càng thêm run sợ. “Chúng ta thử xem thế nào.”
*
GiangSơ Vi bị đưa vào lãnh cung.
Chínhxác mà nói là bị nhốt tại lãnh cung thì đúng hơn, mà Hạ Hỉ, Xuân Hỉ vốn đanghầu hạ nàng cũng bị thay bằng một mama tuỳ thân lớn tuổi, bên ngoài còn có thịvệ canh chừng vòng trong vòng ngoài, ngoại trừ phòng ở và sân xung quanh thìnàng không được bước chân đến bất cứ nơi nào.
GiangSơ Vi đương nhiên nổi giận, tên hỗn đản kia dựa vào cái gì mà đối xử như vậyvới nàng?
Nhưngmà có nổi giận hay phát khùng thì nàng cũng không thay đổi được sự thật, saonàng có thể quên nhỉ, tên kia là hoàng đế nha! Sau khi bị chuyển vào ở tronglãnh cung thì nàng mới giật mình nhớ đến điều này.
Hắnlà hoàng đế nha!
Mộthoàng đế đảm lược nắm quyền sinh sát trong tay đương nhiên có thể ràng buộcđược nàng rồi, nàng có là cái đinh gì đâu chứ? Chỉ là một u hồn đã vô tình xâmchiếm cái thân thể mang chức danh hoàng hậu này mà thôi, ah, đã vậy còn hưởngdụng thân phận của Tô Tú Dung một cách đáng xấu hổ nữa chứ, hưởng thụ một cuộcsống an nhàn sung sướng ở trong hoàng cung, đã không hề biết cảm ơn mà lại cònchọc giận hoàng đế tôn quý. Bởivậy rốt c
Đốidiện với sự coi thường của nàng, sắc mặt Hạ Hầu Dận cũng đang lạnh nhưbăng. Nàng đang nghĩ cái gìchẳng lẽ hắn không biết? Cho tới bây giờ nàngchưa từng nghĩ là sẽ ở cạnh bên hắn.
Đốivới nàng mà nói, chỗ ngồi này trong hoàng cung chỉ là một nơi dùng làm bước đệmtạm thời, sớm hay muộn gì nàng cũng sẽ rời nơi này mà đi, không có chút gì phảilưu luyến, đương nhiên nàng sẽ càng không vì hắn mà sinh hạ con cái để nối dòngnối dõi.
Nhưnglàm sao hắn có thể cho phép nàng làm như vậy? Nàng càng mong muốn rời đi, hắncàng không cho nàng đi, thấy nàng cố sống cố chết dốc toàn lực kháng cự hắn,trong ngực hắn liền dâng lên một nỗi bực mình.
Nàngthực sự chán ghét hắn đến như vậy sao?
Hắnđối với nàng chỗ nào không tốt? Hắn thương yêu nàng, dung túng hành động làmcàn của nàng, dễ dàng tha thứ tính tình tùy hứng của nàng, ban những đồ vật tốtnhất cho Phượng Nghi cung… Hắn chưa từng bao giờ sủng một nữ nhân đến như vậy.
Nhưngnàng cũng vẫn giữ thái độ khinh thường như vậy. Hắnlà một đế vương luôn được người người nịnh hót, nên hiện giờ hắn đã đạt đến cựchạn rồi, hắn sẽ không dễ dãi tha thứ phóng túng nàng nữa.
“Chodù ngươi không muốn làm Tô Tú Dung, ngươi cũng không thay đổi được sự thậtnày.” Cho dù nàng không muốn làm Tô Tú Dung, nàng cũng phải tiếp tục làm!
“Thânthể của ngươi là Tô Tú Dung, hết thảy những vinh hoa phú quý mà ngươi đang đượchưởng cũng đều thuộc về nàng a!” Hạ Hầu Dận trào phúng cười nhạo, trong mắtkhông hề có một tia ôn nhu, “Giang Sơ Vi, ngươi luôn miệng nói ngươi thèm làmTô Tú Dung, giờ lại hưởng hết thảy những thứ thuộc về nàng, ngươi không biết làsự thanh cao chính trực của ngươi thực buồn cười sao?”
GiangSơ Vi lạnh lùng trợn mắt, những lời hắn nói nàng không thể phản bác được bởichúng đều là sự thật, nàng ngồi dậy, không hề kiếm cớ trốn tránh mà trực diệnnghênh chiến, “Ta đây không làm Tô Tú Dung, ngươi có lập tức khẳng định là sẽthả cho ta rời đi không?”
“Khônglàm là sao? Chẳng lẽ linh hồn của ngươi có thể rời đi à? Chẳng lẽ Tô Tú Dungcòn có thể sống trở lại nữa sao?” Mà hắn, hắn sẽ cho nàng cơ hội này sao?
“NếuTô Tú Dung đã có thể chết một lần, vì sao không có khả năng chết lần thứ hai?”Chỉ cần Tô Tú Dung chết đi là nàng có thể rời khỏi hoàng cung này, “Hạ Hầu Dận,hãy để cho ta rời đi.”
Chỉcần hắn nguyện ý thì chắc chắn sẽ có cách làm cho Tô Tú Dung không còn sốngnữa, để cho nàng có thể vụng trộm rời khỏi hoàng cung này.
Yêucầu lớn mật của nàng làm hắn nở nụ cười, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ khinhnhờn trào phúng, giống như đang cười cho sự ngu ngốc của nàng, “Giang Sơ Vi,tại sao ngươi có thể nghĩ rằng ta sẽ thả ngươi đi?” Chẳng lẽ là hắn đã quá sủngái nàng đến nỗi nàng nghĩ rằng chỉ cần mở miệng yêu cầu thì hắn sẽ đáp ứng sao?
“Vìsao không? Ngươi giữ ta lại làm gì?” Giang Sơ Vi không hiểu, vì sao hắn lạikhông cho nàng rời đi, vì sao hắn phải kiên trì giữ nàng lại?
Chẳnglẽ chỉ bởi vì muốn Tô Tú Dung giúp hắn sinh tiểu hài tử? Nhưng mà trong hậucung có nhiều phi tần như vậy, mỗi người các nàng đều nguyện ý vì hắn mà sinhđứa nhỏ nha!
Giữnàng lại làm cái gì? Hạ Hầu Dận cũng không biết hắn muốn giữ lại cái nữ nhânchỉ biết suốt ngày khinh thường hắn này để làm cái gì? Nhưng nếu bảo hắn thảnàng đi, hắn lại rất không cam lòng.
Dựavào cái gì mà nàng có thể khuấy đảo hoàn toàn suy nghĩ của hắn, xong rồi nghĩmuốn đi là đi? Dựa vào cái gì mà chỉ có hắn bị nàng ảnh hưởng đến rối loạn, mànàng thì vẫn không thèm quan tâm đến tâm tình của hắn?
Hơnnữa, giờ này khắc này, hắn cũng không thể để cho nàng rời hắn mà đi.
“Tasẽ không để cho ngươi mang theo tiểu hài tử của ta rời đi.” Nàng mang thai, đãhơn một tháng.
GiangSơ Vi kinh ngạc trợn to mắt, theo bản năng đưa tay vuốt bụng, “Ngươi… ngươi nóicái gì?” Tiểu hài tử? Nàng…nàng có thai?
Cónghe thế này nàng mới chợt giật mình nhớ ra rằng đã lâu không thấy kinh nguyệt,bởi vì chu kỳ hành kinh của Tô Tú Dung vốn không cố định cho nên nàng cũngkhông quan tâm lắm, cũng không hề nghĩ là mình đã dính bầu.
“Tháiy nói, thân thể ngươi suy yếu, phải điều dưỡng cho tốt, hắn sẽ kê thuốc bổ đồngthời an thai cho ngươi, vì đứa nhỏ, ngươi nên...”
“Khôngcần!” Giang Sơ Vi kinh hoảng lắc đầu, lời của hắn nàng hoàn toàn không nghe vàotai được chữ nào bởi trong lòng đang khủng hoảng cực độ, nàng hoảng hốt thốtra, “Ta không muốn có đứa nhỏ này, ta không muốn!”
Nàngngẩng đầu nhìn hắn hét toáng lên: “Hạ Hầu Dận, ta không muốn sinh hắn ra!”
MặtHạ Hầu Dận tức thì xanh mét, hắn bắt lấy cổ tay nàng, gắt gao bóp chặt, thanhâm như băng giá khiến người khác cảm thấy lạnh đến rùng mình, “Ngươi không muốnsinh hắn ra, vậy ngươi muốn đánh rớt à?”
“Xoásạch...” Giang Sơ Vi thấp giọng, ánh mắt bối rối không thể trấn định nổi. Sắcmặt hắn lại càng lúc càng trở nên lạnh như băng, không cho nàng cơ hội mở miệngnói thêm lời nào nữa, “Giang Sơ Vi! Ngươi đừng mơ tưởng!”
Nàngthật sự muốn xoá sạch đứa nhỏ của hắn, nữ nhân chết tiệt này, nàng thế mà lạithực sự nghĩ như vậy? Bàn tay to càng lúccàng nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn, dường như muốn bóp nát nàng.
GiangSơ Vi cắn môi không dám than vãn, bởi nàng biết mình đã thực sự chọc giận hắn,nhưng mà đối mặt với tính tình ngang ngược của hắn, nàng cũng không muốn tỏ rayếu thế.
Hắnlấy gì mà dám hung hăng với nàng? Tính nàng thì lại thích mềm chứ không thíchcứng, huống chi, chuyện nàng mang thai còn không phải là do hắn sai hay sao?Hắn biết rõ rằng nàng chưa hề muốn sinh tiểu hài tử.
Ngànsai vạn sai, đều là do hắn sai!
Tấtcả mọi nỗi sợ hãi, bối rối, phẫn nộ đều đang xoắn xuýt trong lòng nàng, làm cholý trí của nàng trở nên hỗn loạn, nên khi hắn tỏ ra ngang ngược bá đạo thì cuốicùng cũng làm cho nàng hoàn toàn bùng nổ.
Nàngcăm tức trừng trừng nhìn hắn, miệng gằn từng chữ nạt hắn, “Cho dù ta muốn thìngươi làm gì được ta? Hạ Hầu Dận, ngươi không ngăn cản được ta!”
“Phảikhông?” Thấy nàng còn hợp tình hợp lý mà thốt ra như thế, Hạ Hầu Dận lạnh lùngnở nụ cười, trong mắt không còn chút gì vẻ lo lắng mà hoàn toàn trở nên lạnhnhư băng làm cho người ta càng thêm run sợ. “Chúng ta thử xem thế nào.”
*
GiangSơ Vi bị đưa vào lãnh cung.
Chínhxác mà nói là bị nhốt tại lãnh cung thì đúng hơn, mà Hạ Hỉ, Xuân Hỉ vốn đanghầu hạ nàng cũng bị thay bằng một mama tuỳ thân lớn tuổi, bên ngoài còn có thịvệ canh chừng vòng trong vòng ngoài, ngoại trừ phòng ở và sân xung quanh thìnàng không được bước chân đến bất cứ nơi nào.
GiangSơ Vi đương nhiên nổi giận, tên hỗn đản kia dựa vào cái gì mà đối xử như vậyvới nàng?
Nhưngmà có nổi giận hay phát khùng thì nàng cũng không thay đổi được sự thật, saonàng có thể quên nhỉ, tên kia là hoàng đế nha! Sau khi bị chuyển vào ở tronglãnh cung thì nàng mới giật mình nhớ đến điều này.
Hắnlà hoàng đế nha!
Mộthoàng đế đảm lược nắm quyền sinh sát trong tay đương nhiên có thể ràng buộcđược nàng rồi, nàng có là cái đinh gì đâu chứ? Chỉ là một u hồn đã vô tình xâmchiếm cái thân thể mang chức danh hoàng hậu này mà thôi, ah, đã vậy còn hưởngdụng thân phận của Tô Tú Dung một cách đáng xấu hổ nữa chứ, hưởng thụ một cuộcsống an nhàn sung sướng ở trong hoàng cung, đã không hề biết cảm ơn mà lại cònchọc giận hoàng đế tôn quý. Bởivậy rốt c
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1614/2450
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1614/2450
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt