Tiểu thuyết - Than Đen Hoàng Hậu
Lượt xem : |
uộc phải rơi vào cái thảm trạng này.
Vuốtve cái bụng lồ lộ đã được năm tháng, Giang Sơ Vi thở dài thườn thượt.
Nàngvào lãnh cung cũng đã hơn bốn tháng, đương nhiên đứa nhỏ không bị lưurớt. Chỉ vì khi đó nàng bịdọa hoảng sợ, hơn nữa lại đang nổi giận, cho nên mới có thể mở miệng nói muốnxoá sạch tiểu hài tử.
Trênthực tế, nếu thực sự muốn nàng lưu rớt, nàng còn luyến tiếc hơn bất kỳ ngườinào khác.
Lòngcủa nàng không có ngoan độc đến như vậy, kỳ thật sau khi tỉnh táo lại, nàng hốihận không thôi vì những lời nói thiếu suy nghĩ của mình, cũng không trách HạHầu Dận bởi nghe thế nên phát điên.
Nhưng,tính tình trời sinh của nàng vốn chính là như vậy, thích mềm chứ không thíchcứng, thật ra Hạ Hầu Dận chỉ cần xuống nước dỗ dành nàng một chút thì tất nhiênnàng cũng sẽ không lấy cứng đối cứng với hắn.
Nóitrắng ra, dường như nàng đã thực sự được Hạ Hầu Dận nuông chiều riết thành hư.
Hơnnữa, thái độ của nam nhân kia luôn chú ý dựa vào ánh mắt của nàng, điều đó cũnglàm cho nàng sợ hãi. Nàng không phải ngungốc, đương nhiên cảm giác được rằng quan hệ giữa hai người đã có nhiều biếnhóa.
Saukhi xảy ra quan hệ thể xác, bọn họ trở nên vô cùng thân thiết, tuy nói đó chỉlà quan hệ bạn giường đơn giản, nhưng thực ra đó chính là nam nữ hoan ái. Chuyệnnày mà ở hiện đại thì căn bản là cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng sớm chiều ởchung với nhau, hắn đối với nàng tốt như thế nào không phải nàng không cảm nhậnđược, mặc kệ nàng tùy hứng thế nào, cáu kỉnh ra sao, hắn luôn luôn bao dung vớinàng.
Cókhi, nàng còn cố ý muốn khiêu khích giới hạn của hắn, muốn biết liệu hắn sẽdung túng nàng đến mực nào, có lẽ, lần khắc khẩu này cũng là do bản năng nàngvô thức cố ý muốn thử xem thế nào.
Cuốicùng, chính là đưa đến một kết quả như vậy.
Dùsao hắn cũng là một đế vương, sao có thể chịu được việc có người nào đó ngỗngược cãi lại hắn? Hơn nữa người đó lại là một nữ nhân. Vớithân phận của hắn, muốn nữ nhân kiểu gì lại không có? Hậucung có một đống tần phi ngày đêm mong chờ được hắn sủng hạnh, lại còn có mộtThanh phi tuyệt đẹp ôn nhu như nước, các nàng vì lúc nào cũng bày cuộc tranhđua để giành được sự sủng ái của hoàng đế mà nhiều khi không còn là chính mình,cuộc sống toàn quay chung quanh đế vương, bởi vì nếu bị hoàng đế vắng vẻ cũng cónghĩa là cô đơn cả đời.
Cònnàng, nàng không có khả năng để cho chính mình tuột dốc đến độ phải chịu đựngnhững ngày tháng kiểu này, cùng chia xẻ một người nam nhân chung với một đám nữnhân khác. Giả sử nếu như nàngđược sinh ra và lớn lên tại triều đại này, nàng chắc chắn sẽ xem đây là mộtvinh dự cao quý. Nhưng mà nàng không phải.
Nàngsẽ không thể nào tự tha thứ cho chính mình nếu phải chịu kiếp sống chung chồng,thêm nữa, Hạ Hầu Dận là hoàng đế, mỹ nhân nhiều như vậy, sủng ái của hắn có thểduy trì được bao lâu đây?
Hiệntại thì hắn sủng nàng đấy, nhưng chẳng qua là do hắn cảm thấy nàng đặc biệt,bởi trước giờ chưa từng gặp một nữ nhân nào của hắn mà dám phản kháng lại hắncả, hắn cảm thấy mới lạ nên đâm ra vui thích mà thôi.
Nhưngmà hứng trí thì cuối cùng một ngày nào đó cũng sẽ nhạt đi, có lẽ hiện tại hắncó chút thích nàng, để ý nàng, nhưng thời gian hạn định có hiệu lực sẽ duy trìđược bao lâu?
Mộttháng? Hai tháng? Một năm? Hai năm? Mà nàng, nàng có muốn đem cả đời mình chônvùi trong cái nấm mồ của cuộc sống không-xác-định-được-khi-nào-sẽ-bị-vứt-bỏ tạiđây sao?
Nếunhư vậy thì rõ ràng là rất khốn khổ, cũng quá hèn mọn.
Cátính của nàng hoàn toàn không phải như thế, cũng sẽ không làm chuyện như vậy,cho nên, cho dù đối với hắn nàng không phải là thực sự không cần, cho dù nàngcó thích hắn một chút chút, cho dù có động tâm với hắn, nàng cũng phải thu hồitất cả tình cảm lại.
Khôngthương yêu thì có vẻ tốt hơn.
Màhắn, sớm hay muộn rồi cũng sẽ mê luyến một người khác, sẽ sủng ái một ngườikhác, sau đó sẽ quên nàng như thể nàng chưa từng tồn tại.
Chonên, nàng phải rời khỏi nơi này, tuyệt đối là phải rời khỏi thôi, khi nàng cònchưa bị hãm sâu trong tình cảm, khi nàng còn chưa làm cho chính mình trở thànhmột kẻ đáng thương.
Cáibụng truyền đến một trận đấm đá, Giang Sơ Vi ngẩn ra, rồi sương mù đang đầytràn trong mắt bỗng như tan biến đi, nàng mỉm cười.
“Cụccưng, mẹ không có việc gì.” Nàng nhè nhẹ vỗ về cái bụng hơi nhô, tuy rằng đãhơn năm tháng, nhưng bụng của nàng lại chỉ hơi lùm lùm mà thôi, nếu chỉ thoángnhìn thì cũng không rõ ràng, mà chân tay nàng thì vẫn gầy nhẳng bởi mấy thángtrước hầu như ngày nào nàng cũng nôn nghén, ăn cái gì vào là phun ra cái đó,hơn nữa lại bị cách ly nên tâm tình đâm ra buồn bực, lúc nào cũng giận cũngbuồn như điên, mỗi ngày đều rơi lệ.
Đươngnhiên, nhất định là phải có khóc có mắng người nào đó rồi, phụ nữ có thai cảmxúc lên xuống phập phồng rất lớn, mấy tháng này Giang Sơ Vi cảm nhận được điềuđó vô cùng sâu sắc.
Maymắn là một tháng qua nàng cuối cùng cũng thôi không nôn mửa nữa, rốt cuộc cũngcó thể ăn cái gì đó vào bụng, khuôn mặt gầy yếu cũng dần dần mượt mà có da cóthịt lên một chút.
“Nươngnương.” Mama tuỳ thân được cử săn sóc nàng bưng một bát canh bổ dưỡng lớn lạigần, “Đây là canh long nhãn hầm gà, ngài uống đi cho nóng.” Đặt canh gà lênbàn, bà khom người thi lễ, không nói thêm câu nào nữa mà liền đi ra.
GiangSơ Vi cũng đã quen với tính kiệm lời của mama này, ngay từ đầu khi nàng cố hỏibà một chút sự tình, bà cái gì cũng không nói mà chỉ lẳng lặng phụ trách chămsóc cuộc sống của nàng.
Điềunày nhất định là bởi đã được Hạ Hầu Dận căn dặn, để trong lãnh cung này khôngcó người cùng nàng trò chuyện, hắn là cố ý muốn cô lập nàng, muốn làm cho nàngquỳ gối cầu xin tha thứ.
Cóquỷ mới tin là nàng sẽ làm như mong muốn của hắn nha!
Cuốicùng không có ai nói chuyện thì nàng trực tiếp lầm bầm lẩm nhẩm với cục cưngtrong bụng nàng vậy, có khi cục cưng khuynh tay dứt cù chỏ hay co chân đá bụngnàng, nàng sẽ vui vẻ mỉm cười.
Mỗimột ngày đi qua, cảm thụ được sinh mệnh trong bụng đang lớn dần lên, nàng khôngkhỏi cảm động vô cùng. Đây là đứa con bé nhỏcủa nàng! Là thân nhân của nàng ở nơi xa lạ này.
Nhưng...ánh mắt Giang Sơ Vi trở nên ảm đạm, hồi lâu, nàng mới mở miệng, thanh âm nhỏnhư muỗi cơ hồ không thể nghe được.
“Cụccưng, thực xin lỗi......”
Nàngnhắm chặt mắt lại, nghĩ đến nam nhân kia thì trong ngực dâng lên một nỗi chuachát, nàng lập tức áp chế nó xuống, trong lòng đưa ra một quyết định.
Chodù tâm có đau như bị xé nát, nhưng nàng vẫn phải làm như vậy.
GiangSơ Vi khẽ cắn môi dưới, nàng nghĩ đến nam nhân kia, tâm tình như có một nỗi đaukhó nói thành lời, “Hạ Hầu Dận...”
Hắnsẽ đồng ý đáp ứng chứ?
*
“Nàngthế nào rồi?” Hạ Hầu Dận chắp hai tay sau lưng nhìn ra cửa sổ, ánh mắt dõi vềhướng lãnh cung, bóng hình cao ngất lộ một tia suy sụp.
“Gầnđây tình trạng của Nương nương tốt hơn, không còn nôn mửa nữa, cũng đã bắt đầubiết thèm ăn ít nhiều, buổi tối giấc ngủ cũng an ổn hơn. Tuynhiên, nghe mama tuỳ tùng nói, nương nương vẫn còn rất gầy, bụng không hề togiống như người đã mang thai được năm tháng.”
HạHầu Dận lập tức nhíu mày, “Lại tiếp tục chuẩn bị nhiều nhiều thuốc bổ một chútđể đưa qua, làm cách nào đó để ép cho nàng ăn nhiều thêm, kêu mama tuỳ tùngchăm sóc nàng cẩn thận một chút.”<
Vuốtve cái bụng lồ lộ đã được năm tháng, Giang Sơ Vi thở dài thườn thượt.
Nàngvào lãnh cung cũng đã hơn bốn tháng, đương nhiên đứa nhỏ không bị lưurớt. Chỉ vì khi đó nàng bịdọa hoảng sợ, hơn nữa lại đang nổi giận, cho nên mới có thể mở miệng nói muốnxoá sạch tiểu hài tử.
Trênthực tế, nếu thực sự muốn nàng lưu rớt, nàng còn luyến tiếc hơn bất kỳ ngườinào khác.
Lòngcủa nàng không có ngoan độc đến như vậy, kỳ thật sau khi tỉnh táo lại, nàng hốihận không thôi vì những lời nói thiếu suy nghĩ của mình, cũng không trách HạHầu Dận bởi nghe thế nên phát điên.
Nhưng,tính tình trời sinh của nàng vốn chính là như vậy, thích mềm chứ không thíchcứng, thật ra Hạ Hầu Dận chỉ cần xuống nước dỗ dành nàng một chút thì tất nhiênnàng cũng sẽ không lấy cứng đối cứng với hắn.
Nóitrắng ra, dường như nàng đã thực sự được Hạ Hầu Dận nuông chiều riết thành hư.
Hơnnữa, thái độ của nam nhân kia luôn chú ý dựa vào ánh mắt của nàng, điều đó cũnglàm cho nàng sợ hãi. Nàng không phải ngungốc, đương nhiên cảm giác được rằng quan hệ giữa hai người đã có nhiều biếnhóa.
Saukhi xảy ra quan hệ thể xác, bọn họ trở nên vô cùng thân thiết, tuy nói đó chỉlà quan hệ bạn giường đơn giản, nhưng thực ra đó chính là nam nữ hoan ái. Chuyệnnày mà ở hiện đại thì căn bản là cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng sớm chiều ởchung với nhau, hắn đối với nàng tốt như thế nào không phải nàng không cảm nhậnđược, mặc kệ nàng tùy hứng thế nào, cáu kỉnh ra sao, hắn luôn luôn bao dung vớinàng.
Cókhi, nàng còn cố ý muốn khiêu khích giới hạn của hắn, muốn biết liệu hắn sẽdung túng nàng đến mực nào, có lẽ, lần khắc khẩu này cũng là do bản năng nàngvô thức cố ý muốn thử xem thế nào.
Cuốicùng, chính là đưa đến một kết quả như vậy.
Dùsao hắn cũng là một đế vương, sao có thể chịu được việc có người nào đó ngỗngược cãi lại hắn? Hơn nữa người đó lại là một nữ nhân. Vớithân phận của hắn, muốn nữ nhân kiểu gì lại không có? Hậucung có một đống tần phi ngày đêm mong chờ được hắn sủng hạnh, lại còn có mộtThanh phi tuyệt đẹp ôn nhu như nước, các nàng vì lúc nào cũng bày cuộc tranhđua để giành được sự sủng ái của hoàng đế mà nhiều khi không còn là chính mình,cuộc sống toàn quay chung quanh đế vương, bởi vì nếu bị hoàng đế vắng vẻ cũng cónghĩa là cô đơn cả đời.
Cònnàng, nàng không có khả năng để cho chính mình tuột dốc đến độ phải chịu đựngnhững ngày tháng kiểu này, cùng chia xẻ một người nam nhân chung với một đám nữnhân khác. Giả sử nếu như nàngđược sinh ra và lớn lên tại triều đại này, nàng chắc chắn sẽ xem đây là mộtvinh dự cao quý. Nhưng mà nàng không phải.
Nàngsẽ không thể nào tự tha thứ cho chính mình nếu phải chịu kiếp sống chung chồng,thêm nữa, Hạ Hầu Dận là hoàng đế, mỹ nhân nhiều như vậy, sủng ái của hắn có thểduy trì được bao lâu đây?
Hiệntại thì hắn sủng nàng đấy, nhưng chẳng qua là do hắn cảm thấy nàng đặc biệt,bởi trước giờ chưa từng gặp một nữ nhân nào của hắn mà dám phản kháng lại hắncả, hắn cảm thấy mới lạ nên đâm ra vui thích mà thôi.
Nhưngmà hứng trí thì cuối cùng một ngày nào đó cũng sẽ nhạt đi, có lẽ hiện tại hắncó chút thích nàng, để ý nàng, nhưng thời gian hạn định có hiệu lực sẽ duy trìđược bao lâu?
Mộttháng? Hai tháng? Một năm? Hai năm? Mà nàng, nàng có muốn đem cả đời mình chônvùi trong cái nấm mồ của cuộc sống không-xác-định-được-khi-nào-sẽ-bị-vứt-bỏ tạiđây sao?
Nếunhư vậy thì rõ ràng là rất khốn khổ, cũng quá hèn mọn.
Cátính của nàng hoàn toàn không phải như thế, cũng sẽ không làm chuyện như vậy,cho nên, cho dù đối với hắn nàng không phải là thực sự không cần, cho dù nàngcó thích hắn một chút chút, cho dù có động tâm với hắn, nàng cũng phải thu hồitất cả tình cảm lại.
Khôngthương yêu thì có vẻ tốt hơn.
Màhắn, sớm hay muộn rồi cũng sẽ mê luyến một người khác, sẽ sủng ái một ngườikhác, sau đó sẽ quên nàng như thể nàng chưa từng tồn tại.
Chonên, nàng phải rời khỏi nơi này, tuyệt đối là phải rời khỏi thôi, khi nàng cònchưa bị hãm sâu trong tình cảm, khi nàng còn chưa làm cho chính mình trở thànhmột kẻ đáng thương.
Cáibụng truyền đến một trận đấm đá, Giang Sơ Vi ngẩn ra, rồi sương mù đang đầytràn trong mắt bỗng như tan biến đi, nàng mỉm cười.
“Cụccưng, mẹ không có việc gì.” Nàng nhè nhẹ vỗ về cái bụng hơi nhô, tuy rằng đãhơn năm tháng, nhưng bụng của nàng lại chỉ hơi lùm lùm mà thôi, nếu chỉ thoángnhìn thì cũng không rõ ràng, mà chân tay nàng thì vẫn gầy nhẳng bởi mấy thángtrước hầu như ngày nào nàng cũng nôn nghén, ăn cái gì vào là phun ra cái đó,hơn nữa lại bị cách ly nên tâm tình đâm ra buồn bực, lúc nào cũng giận cũngbuồn như điên, mỗi ngày đều rơi lệ.
Đươngnhiên, nhất định là phải có khóc có mắng người nào đó rồi, phụ nữ có thai cảmxúc lên xuống phập phồng rất lớn, mấy tháng này Giang Sơ Vi cảm nhận được điềuđó vô cùng sâu sắc.
Maymắn là một tháng qua nàng cuối cùng cũng thôi không nôn mửa nữa, rốt cuộc cũngcó thể ăn cái gì đó vào bụng, khuôn mặt gầy yếu cũng dần dần mượt mà có da cóthịt lên một chút.
“Nươngnương.” Mama tuỳ thân được cử săn sóc nàng bưng một bát canh bổ dưỡng lớn lạigần, “Đây là canh long nhãn hầm gà, ngài uống đi cho nóng.” Đặt canh gà lênbàn, bà khom người thi lễ, không nói thêm câu nào nữa mà liền đi ra.
GiangSơ Vi cũng đã quen với tính kiệm lời của mama này, ngay từ đầu khi nàng cố hỏibà một chút sự tình, bà cái gì cũng không nói mà chỉ lẳng lặng phụ trách chămsóc cuộc sống của nàng.
Điềunày nhất định là bởi đã được Hạ Hầu Dận căn dặn, để trong lãnh cung này khôngcó người cùng nàng trò chuyện, hắn là cố ý muốn cô lập nàng, muốn làm cho nàngquỳ gối cầu xin tha thứ.
Cóquỷ mới tin là nàng sẽ làm như mong muốn của hắn nha!
Cuốicùng không có ai nói chuyện thì nàng trực tiếp lầm bầm lẩm nhẩm với cục cưngtrong bụng nàng vậy, có khi cục cưng khuynh tay dứt cù chỏ hay co chân đá bụngnàng, nàng sẽ vui vẻ mỉm cười.
Mỗimột ngày đi qua, cảm thụ được sinh mệnh trong bụng đang lớn dần lên, nàng khôngkhỏi cảm động vô cùng. Đây là đứa con bé nhỏcủa nàng! Là thân nhân của nàng ở nơi xa lạ này.
Nhưng...ánh mắt Giang Sơ Vi trở nên ảm đạm, hồi lâu, nàng mới mở miệng, thanh âm nhỏnhư muỗi cơ hồ không thể nghe được.
“Cụccưng, thực xin lỗi......”
Nàngnhắm chặt mắt lại, nghĩ đến nam nhân kia thì trong ngực dâng lên một nỗi chuachát, nàng lập tức áp chế nó xuống, trong lòng đưa ra một quyết định.
Chodù tâm có đau như bị xé nát, nhưng nàng vẫn phải làm như vậy.
GiangSơ Vi khẽ cắn môi dưới, nàng nghĩ đến nam nhân kia, tâm tình như có một nỗi đaukhó nói thành lời, “Hạ Hầu Dận...”
Hắnsẽ đồng ý đáp ứng chứ?
*
“Nàngthế nào rồi?” Hạ Hầu Dận chắp hai tay sau lưng nhìn ra cửa sổ, ánh mắt dõi vềhướng lãnh cung, bóng hình cao ngất lộ một tia suy sụp.
“Gầnđây tình trạng của Nương nương tốt hơn, không còn nôn mửa nữa, cũng đã bắt đầubiết thèm ăn ít nhiều, buổi tối giấc ngủ cũng an ổn hơn. Tuynhiên, nghe mama tuỳ tùng nói, nương nương vẫn còn rất gầy, bụng không hề togiống như người đã mang thai được năm tháng.”
HạHầu Dận lập tức nhíu mày, “Lại tiếp tục chuẩn bị nhiều nhiều thuốc bổ một chútđể đưa qua, làm cách nào đó để ép cho nàng ăn nhiều thêm, kêu mama tuỳ tùngchăm sóc nàng cẩn thận một chút.”<
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1557/2393
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1557/2393
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt