Tiểu thuyết Ông Xã Không Thể Cưng Chiều-full
Lượt xem : |
/>
*Cái này là không nghiêm túc, lẳng lơ.
Thượng Quan Phiên Phiên hơi giật mình trong im lặng, ngón tay anh khiến cho toàn thân cô dâng lên một luồng sóng tê dại run rẩy, khiến cô không biết làm sao nhất là cái vật kiên đĩnh dưới hạ thể cô kia.
Cô không biết anh có phải cứ gặp một ngươi phụ nữ mà anh vừa mắt đều sẽ làm như vậy hay không? Cô chỉ biết cô cần nhanh chóng ngăn cản hết thảy mọi việc, thậm chí cần phải tự bộc bạch thân phận, cô không dám nghĩ hậu quả khi anh biết sẽ như thế nào, nhưng cô không thể mặc cho lửa cháy lan ra đồng cỏ.
“Anh hãy nghe em nói, em. . .ngô!” lời nói của cô toàn bộ đều rơi vào ngọn lửa thiêu đốt không thể chờ đợi trong anh. “Chờ một chút! Anh. . .”
Cô càng giãy giụa muốn nói chuyện, môi lưỡi anh càng có cơ hội cuồng vọng công chiếm khoang miệng cô, mèo con non nớt có chút vụng về, chắc chưa trải qua huấn luyện, nhưng mà không sao, những thứ này không ảnh hưởng đến hăng hái muốn bắt nạt cô, ngược lại càng khiến tâm tình anh trở nên tốt hơn, càng muốn làm chuyện xấu.
Đôi môi mèo con quả nhiên có hương vị ngọt ngào như anh nghĩ, rất co dãn, tựa như bơ trơn trượt trong miệng, khiến cho anh muốn ngừng mà không ngừng được.
Bàn tay anh trượt vào trong áo gió, hướng đến lụa mỏng trên thắt lưng, anh không kiên nhẫn từ từ mở quà, trực tiếp đẩy thứ che đậy phiền phức sang hai bên. Khiến cho đỉnh đỏ như mâm xôi nhô đầu ra, anh quen tay hay việc, nhanh chóng giải phóng quả mâm xôi khác, xoa bóp yêu thích đến khong muốn buong tay.
“A. . . . . .không thể. . . . .đó. . . . .” Cô không tự chủ được uhm, khoái cảm xa lạ ập tới, cô chưa bao giờ biết nụ hoa cô lại nhạy cảm như vậy.
Môi son cô hé mở, không kịp thở dốc, đầu lưỡi nóng bỏng của Thượng Quan Thác Dương vẫn còn chưa dừng khuấy đảo trong môi mềm mại của cô, thậm chí ah phách lối ngậm lấy cái lưỡi thơm tho của cô, liếm cắn tựa như kẹo que.
Anh rất tham lam, muốn nhiều hơn nữa, bàn tay không khách khí bỏ lớp vải mỏng từ trên khe hẹp trước ngực cô xuống, một đôi tuyết trắng đẫy đà lập tức nhảy ra, hiện ra tùy tiện trước mặt anh không sót gì.
“Thật là đẹp. . .” một mảnh đầy đặn trắng nõn đẹp không sao tả xiết, anh không khỏi than thở, hơn nữa lại còn dựng đứng như đỉnh núi tuyết, khiến anh mắt anh thật lâu cũng không dời đi, vuốt ve đỉnh nhạy cảm này! “Nói cho anh biết, sao nó lại căng thẳng như vậy?”
Ngón tay thon dài của anh không ngừng sờ lên viên phấn hồng, hành động này khiến Thượng Quan Phiên Phiên không tự chủ được rên rỉ, cô nhắm chặt mắt không dám nhìn ánh mắt tham lam của anh, nhưng lại không cách nào không nghe được ám hiệu tràn đầy của anh.
“Cầu xin anh, đừng nhìn. . .”
“Được!”
Cô kinh ngạc anh sảng khoái đồng ý, mở mắt mắt ra muốn xác nhận lần nữa, Thượng Quan Thác Dương lại bắt được khoảnh khắc khi cô mở mắt ra, để cô đảo hướng tay lái, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai há miệng ngậm lấy nụ hoa, ngông cuồng bú liếm.
Nhanh, hung ác, cử động chính xác, khiến cho Thượng Quan Phiên Phiên cơ hồ thét chói tai, theo bản năng bụng dưới thấy bứt rứt một trận tê dại, khoải cảm không biết tên bức cô đến điên khùng!
Thượng Quan Thác Dương giống như còn chưa hài lòng tạo ra sóng to gió lớn, không cách nào một tay nắm giữ nơi mềm mại, dùng hàm răng khẽ ma sát lôi kéo điểm thịt non, lại càng không lưu tình công đoạt trái cây mềm mại trước ngực, bàn tay nâng vú bên kia lên xoa xoa vuốt vuốt, ngón tay linh hoạt không quên cợt nhả nụ hoa.
Lửa, đốt, hơn nữa lại còn lan nhanh với tốc độ kinh hoàng, đáng sợ hơn là, cô giống như không muốn dập tắt ngọn lửa này. . . . .. “Thượng Quan Thác Dương . . . . . .không thể! Chúng ta không thể. . . . . .”
Đang bề bộn ăn ngấu ăn nghiến Thượng Quan Thác Dương nhăn đầu chân mày, đưa hai ngón tay lên thay thế núm vú cao su, tựa như trấn an, nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của mèo con, để cho cô không rảnh rỗi dài dòng.
Thượng Quan Thác Dương hưởng thụ xúc cảm cái miệng nhỏ nhắn của cô bao lấy ngón tay anh, ngón tay càng ra vào nhanh hơn trong miệng cô, hướng dẫn cô chậm rãi liếm láp.
“Ừ. . .” Ngón tay anh mò lấy đầu lưỡi háo sắc, thay đổi, hại cô muốn kháng nghị cũng lực bất tòng tâm.
Miệng lưỡi anh vẫn mê muội như mảnh hương trầm, mộ cái tay lại lặng lẽ đi tới đùi cô, lúc cô chưa kịp phản ứng đã xé rách tất chân cô, cách quần lót vuốt ve hoa hạch.
Cô sợ hết hồn, theo phản xạ muốn chạy trốn, thế nhưng anh lại cố giữ chặt cô, “Ừ! A. . . . .” cô điên cuồng lắc lư, chẳng biết đoạn tóc dính vào cúc áo đã chập chờn từng trận sóng nhỏ từ lúc nào.
“Trời ạ! Nơi này chảy ra rất nhiều nước, em ướt đẫm. . . . .” Với cái phát hiện quan trọng này khiến anh cam nguyện tạm thời rời đi mềm mại mê người của cô, chống lại hai tròng mắt ý tình loạn mê, “Mèo con nhạy cảm của anh, rất thích anh chạm vào em đúng không? Tiếng em rên rỉ thật là dễ nghe, em nhất định là đang rất hưởng thụ, đừng thẹn thùng, cảm thấy thoải mái thì hãy tận lực nói ra. .. . . ..”
Anh lớn mật nói ra những từ ngữ không lịch sự, khuôn mặt Thượng Quan Phiên Phiên nóng bừng lên không dám nghe tiếp, trắng nõn mềm mại đã bịt cái miêng hư hỏng của anh lại.
Cô cắn môi dưới, nhẫn nại không phát ra âm thanh, nhưng cô càng không muốn anh vừa lòng đẹp ý, Thượng Quan Thác Dương lại càng muốn khiêu chiến với cực hạn của cô, ánh mắt anh chợt lóe, khóe môi giương lên một nụ cười tà, anh bắt được hai tay nhỏ bé của cô, cố nghĩ kích thích giác quan thị giác của cô, khẽ thở ra lửa nóng, chậm rãi đưa về phía cô, sau đó từ từ trêu đùa bú liếm một ngón tay cô.
Cô không nghĩ tới anh sẽ dùng chiêu này, khi anh lại bá đạo, lại tà nịnh, khi lại nhìn soi mói, cô hoàn toàn mất đi ý thức.
Mặt nạ bướm màu tím khiến cho Thượng Quan Thác Dương không thấy rõ toàn bộ vẻ mặt của cô, nhưng mà chỉ cần nhìn phản ứng phong phú từ ánh mắt, đã đủ khiến anh cảm thấy rất thú vị, anh không muốn dễ dàng chịu để yên.
Thừa dịp lúc cô còn đang bất ngờ, bàn tay anh chặn cặp mông mềm mại của cô, ngón tay đột nhiên xông vào quần nhỏ cô, ngón cái cùng ngón giữa níu lấy hai múi thịt non nớt, ngón trỏ cong lên dùng đốt ngón tay quét qua khe thịt dính mật ngọt.
Mèo con chưa biết mùi đời làm sao chịu nổi kích thích? Đợt sóng kịch liệt cuốn lấy toàn thân, cô không kịp ngăn lại tiếng rên yêu kiều, cũng không nhịn nổi đợt khoái cảm đột nhiên truyền tới từ bụng dưới như muốn nổ tung.
“Cứu em. . . . .A! Làm sao bây giờ? Đó. . . .Ừ. .. ... . .”
Cô khó lòng kìm nổi âm thanh rên rỉ, Thượng Quan Thác Dương lại không định bỏ qua cho cô lúc này, anh dừng lại động tác vào đúng trước một giây cô cong người lên không thể chịu nổi.
Dục vọng sôi trào thiêu đốt, lại cứng rắn bị hô ngừng, cảm giác trống trải bao khắp cơ thể cô, cô không biết làm thế nào cho phải, tay ôm thật chặt lấy bờ vai anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở cổ của anh, hy vọng mượn động mạch đang đập rộn ràng kia từ từ làm lạnh thần kinh đang nóng lên của cô.
Cô vẫn muốn tìm cơ hội dừng lại, động tác vô tâm lại vô tình chọc phải thú tính đại phát của con sư tử đang mãnh liệt muốn săn mồi, từ vai gáy của Thượng Quan Thác Dương truyền đến âm thanh thở gấp ẩm ướt, không thể nghi ngờ là ép lạc đà vào cọng rơm cuối cùng.
Vốn anh chỉ muốn trêu chọc mèo con thần bí, không có ý định quan hệ thật, nhưng tình huống bây giờ đã ra khỏi sự khống chế của anh, anh cũng không muốn phí tâm khống chế nữa.
Anh đổi chỗ ngồi thành nằm ngang, xoay người đè
Thượng Quan Phiên Phiên hơi giật mình trong im lặng, ngón tay anh khiến cho toàn thân cô dâng lên một luồng sóng tê dại run rẩy, khiến cô không biết làm sao nhất là cái vật kiên đĩnh dưới hạ thể cô kia.
Cô không biết anh có phải cứ gặp một ngươi phụ nữ mà anh vừa mắt đều sẽ làm như vậy hay không? Cô chỉ biết cô cần nhanh chóng ngăn cản hết thảy mọi việc, thậm chí cần phải tự bộc bạch thân phận, cô không dám nghĩ hậu quả khi anh biết sẽ như thế nào, nhưng cô không thể mặc cho lửa cháy lan ra đồng cỏ.
“Anh hãy nghe em nói, em. . .ngô!” lời nói của cô toàn bộ đều rơi vào ngọn lửa thiêu đốt không thể chờ đợi trong anh. “Chờ một chút! Anh. . .”
Cô càng giãy giụa muốn nói chuyện, môi lưỡi anh càng có cơ hội cuồng vọng công chiếm khoang miệng cô, mèo con non nớt có chút vụng về, chắc chưa trải qua huấn luyện, nhưng mà không sao, những thứ này không ảnh hưởng đến hăng hái muốn bắt nạt cô, ngược lại càng khiến tâm tình anh trở nên tốt hơn, càng muốn làm chuyện xấu.
Đôi môi mèo con quả nhiên có hương vị ngọt ngào như anh nghĩ, rất co dãn, tựa như bơ trơn trượt trong miệng, khiến cho anh muốn ngừng mà không ngừng được.
Bàn tay anh trượt vào trong áo gió, hướng đến lụa mỏng trên thắt lưng, anh không kiên nhẫn từ từ mở quà, trực tiếp đẩy thứ che đậy phiền phức sang hai bên. Khiến cho đỉnh đỏ như mâm xôi nhô đầu ra, anh quen tay hay việc, nhanh chóng giải phóng quả mâm xôi khác, xoa bóp yêu thích đến khong muốn buong tay.
“A. . . . . .không thể. . . . .đó. . . . .” Cô không tự chủ được uhm, khoái cảm xa lạ ập tới, cô chưa bao giờ biết nụ hoa cô lại nhạy cảm như vậy.
Môi son cô hé mở, không kịp thở dốc, đầu lưỡi nóng bỏng của Thượng Quan Thác Dương vẫn còn chưa dừng khuấy đảo trong môi mềm mại của cô, thậm chí ah phách lối ngậm lấy cái lưỡi thơm tho của cô, liếm cắn tựa như kẹo que.
Anh rất tham lam, muốn nhiều hơn nữa, bàn tay không khách khí bỏ lớp vải mỏng từ trên khe hẹp trước ngực cô xuống, một đôi tuyết trắng đẫy đà lập tức nhảy ra, hiện ra tùy tiện trước mặt anh không sót gì.
“Thật là đẹp. . .” một mảnh đầy đặn trắng nõn đẹp không sao tả xiết, anh không khỏi than thở, hơn nữa lại còn dựng đứng như đỉnh núi tuyết, khiến anh mắt anh thật lâu cũng không dời đi, vuốt ve đỉnh nhạy cảm này! “Nói cho anh biết, sao nó lại căng thẳng như vậy?”
Ngón tay thon dài của anh không ngừng sờ lên viên phấn hồng, hành động này khiến Thượng Quan Phiên Phiên không tự chủ được rên rỉ, cô nhắm chặt mắt không dám nhìn ánh mắt tham lam của anh, nhưng lại không cách nào không nghe được ám hiệu tràn đầy của anh.
“Cầu xin anh, đừng nhìn. . .”
“Được!”
Cô kinh ngạc anh sảng khoái đồng ý, mở mắt mắt ra muốn xác nhận lần nữa, Thượng Quan Thác Dương lại bắt được khoảnh khắc khi cô mở mắt ra, để cô đảo hướng tay lái, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai há miệng ngậm lấy nụ hoa, ngông cuồng bú liếm.
Nhanh, hung ác, cử động chính xác, khiến cho Thượng Quan Phiên Phiên cơ hồ thét chói tai, theo bản năng bụng dưới thấy bứt rứt một trận tê dại, khoải cảm không biết tên bức cô đến điên khùng!
Thượng Quan Thác Dương giống như còn chưa hài lòng tạo ra sóng to gió lớn, không cách nào một tay nắm giữ nơi mềm mại, dùng hàm răng khẽ ma sát lôi kéo điểm thịt non, lại càng không lưu tình công đoạt trái cây mềm mại trước ngực, bàn tay nâng vú bên kia lên xoa xoa vuốt vuốt, ngón tay linh hoạt không quên cợt nhả nụ hoa.
Lửa, đốt, hơn nữa lại còn lan nhanh với tốc độ kinh hoàng, đáng sợ hơn là, cô giống như không muốn dập tắt ngọn lửa này. . . . .. “Thượng Quan Thác Dương . . . . . .không thể! Chúng ta không thể. . . . . .”
Đang bề bộn ăn ngấu ăn nghiến Thượng Quan Thác Dương nhăn đầu chân mày, đưa hai ngón tay lên thay thế núm vú cao su, tựa như trấn an, nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của mèo con, để cho cô không rảnh rỗi dài dòng.
Thượng Quan Thác Dương hưởng thụ xúc cảm cái miệng nhỏ nhắn của cô bao lấy ngón tay anh, ngón tay càng ra vào nhanh hơn trong miệng cô, hướng dẫn cô chậm rãi liếm láp.
“Ừ. . .” Ngón tay anh mò lấy đầu lưỡi háo sắc, thay đổi, hại cô muốn kháng nghị cũng lực bất tòng tâm.
Miệng lưỡi anh vẫn mê muội như mảnh hương trầm, mộ cái tay lại lặng lẽ đi tới đùi cô, lúc cô chưa kịp phản ứng đã xé rách tất chân cô, cách quần lót vuốt ve hoa hạch.
Cô sợ hết hồn, theo phản xạ muốn chạy trốn, thế nhưng anh lại cố giữ chặt cô, “Ừ! A. . . . .” cô điên cuồng lắc lư, chẳng biết đoạn tóc dính vào cúc áo đã chập chờn từng trận sóng nhỏ từ lúc nào.
“Trời ạ! Nơi này chảy ra rất nhiều nước, em ướt đẫm. . . . .” Với cái phát hiện quan trọng này khiến anh cam nguyện tạm thời rời đi mềm mại mê người của cô, chống lại hai tròng mắt ý tình loạn mê, “Mèo con nhạy cảm của anh, rất thích anh chạm vào em đúng không? Tiếng em rên rỉ thật là dễ nghe, em nhất định là đang rất hưởng thụ, đừng thẹn thùng, cảm thấy thoải mái thì hãy tận lực nói ra. .. . . ..”
Anh lớn mật nói ra những từ ngữ không lịch sự, khuôn mặt Thượng Quan Phiên Phiên nóng bừng lên không dám nghe tiếp, trắng nõn mềm mại đã bịt cái miêng hư hỏng của anh lại.
Cô cắn môi dưới, nhẫn nại không phát ra âm thanh, nhưng cô càng không muốn anh vừa lòng đẹp ý, Thượng Quan Thác Dương lại càng muốn khiêu chiến với cực hạn của cô, ánh mắt anh chợt lóe, khóe môi giương lên một nụ cười tà, anh bắt được hai tay nhỏ bé của cô, cố nghĩ kích thích giác quan thị giác của cô, khẽ thở ra lửa nóng, chậm rãi đưa về phía cô, sau đó từ từ trêu đùa bú liếm một ngón tay cô.
Cô không nghĩ tới anh sẽ dùng chiêu này, khi anh lại bá đạo, lại tà nịnh, khi lại nhìn soi mói, cô hoàn toàn mất đi ý thức.
Mặt nạ bướm màu tím khiến cho Thượng Quan Thác Dương không thấy rõ toàn bộ vẻ mặt của cô, nhưng mà chỉ cần nhìn phản ứng phong phú từ ánh mắt, đã đủ khiến anh cảm thấy rất thú vị, anh không muốn dễ dàng chịu để yên.
Thừa dịp lúc cô còn đang bất ngờ, bàn tay anh chặn cặp mông mềm mại của cô, ngón tay đột nhiên xông vào quần nhỏ cô, ngón cái cùng ngón giữa níu lấy hai múi thịt non nớt, ngón trỏ cong lên dùng đốt ngón tay quét qua khe thịt dính mật ngọt.
Mèo con chưa biết mùi đời làm sao chịu nổi kích thích? Đợt sóng kịch liệt cuốn lấy toàn thân, cô không kịp ngăn lại tiếng rên yêu kiều, cũng không nhịn nổi đợt khoái cảm đột nhiên truyền tới từ bụng dưới như muốn nổ tung.
“Cứu em. . . . .A! Làm sao bây giờ? Đó. . . .Ừ. .. ... . .”
Cô khó lòng kìm nổi âm thanh rên rỉ, Thượng Quan Thác Dương lại không định bỏ qua cho cô lúc này, anh dừng lại động tác vào đúng trước một giây cô cong người lên không thể chịu nổi.
Dục vọng sôi trào thiêu đốt, lại cứng rắn bị hô ngừng, cảm giác trống trải bao khắp cơ thể cô, cô không biết làm thế nào cho phải, tay ôm thật chặt lấy bờ vai anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở cổ của anh, hy vọng mượn động mạch đang đập rộn ràng kia từ từ làm lạnh thần kinh đang nóng lên của cô.
Cô vẫn muốn tìm cơ hội dừng lại, động tác vô tâm lại vô tình chọc phải thú tính đại phát của con sư tử đang mãnh liệt muốn săn mồi, từ vai gáy của Thượng Quan Thác Dương truyền đến âm thanh thở gấp ẩm ướt, không thể nghi ngờ là ép lạc đà vào cọng rơm cuối cùng.
Vốn anh chỉ muốn trêu chọc mèo con thần bí, không có ý định quan hệ thật, nhưng tình huống bây giờ đã ra khỏi sự khống chế của anh, anh cũng không muốn phí tâm khống chế nữa.
Anh đổi chỗ ngồi thành nằm ngang, xoay người đè
Bài viết liên quan!