Tiểu thuyết Ông Xã Không Thể Cưng Chiều-full
Lượt xem : |
cô xuống dưới, nhanh chóng cởi áo sơ mi của mình ra, từ trên cao cúi xuống nhìn cô.
Động tác của anh liền mạch, Thượng Quan Phiên Phiên hoàn toàn không ứng phó kịp, đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trần truồng, nhưng là cô không biết được tư thế này, góc độ này nhìn anh lại hấp dẫn tà mị như vậy
Anh đến cùng là muốn như thế nào? Không! Cô có ngu ngốc hơn nữa cũng biết anh muốn gì! Điều khiến cô bối rối nhất bây giờ chính là, cô đến tột cùng là muốn như thế nào?
Biết rõ đây hết thảy là điều không nên xảy ra, cô lại không nhịn được đắm chìm trong đó, thậm chí còn mong đợi chuyện kế tiếp xảy ra. . . .cô thật là đáng sợ! sao hiện tại cô lại có thể biến thái như vậy?
Lý trí cùng tình cảm sâu sắc rối vào nhau khó tách rời, đôi con ngươi dính một tầng mỏng hơi nước, ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhất thời khiến cho Thượng Quan Thác Dương dâng lên một cảm giác quen thuộc, nhưng nhìn đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ, đôi môi lộ vẻ ướt át kiều diễm kéo đi suy nghĩ của anh.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, không còn chiếm đoạt cuồng bạo tàn sát bừa bãi như nãy, anh trằn trọc liếm mút đôi môi cô, dịu dàng ấn xuống tràn đầy thương yêu.
“Mèo con sẽ giận anh sao?”
Thượng Quan Phiên Phiên không hiểu vì sao anh gọi cô là mèo, nhưng tinh tế tỉ mỉ hạ xuống, khiến cô không muốn nói dối, “Không tức giận. . .. . .”Cô chọc tức chính cô.
Giọng nói mềm mại, trong veo như mơ hồ ẩn chứa bi thương, anh nhìn ra đau khổ trên nét mặt cô cũng có mê say thật sâu. Thượng Quan Thác Dương không hiểu vì sao đôi mắt sáng như vì tinh tú ấy lại có mâu thuẫn phức tạp đến vậy, anh càng ngạc nhiên hơn là đôi con ngươi ấy dụ dỗ anh thần hồn điên đảo mất đi lý trí.
Anh không khỏi nhìn sâu hơn, đầu lưỡi khinh bạc lôi kéo lẫn nhau lộ ra tia tinh thấu, ánh sáng đèn đường yếu ớt xuyên qua, chỉ có cánh bướm giống như là mù mịt ham muốn sắc tình, tay anh phủ lấy nơi tuyết trắng mềm mại xoa nắn, một tay khác không an phận trượt xuống giữa hai chân cô, kéo quần nhỏ cô ra một chút, ngón tay khẽ ôm trọn đảo quanh vùng tam giác bí mật.
Cả cơ thể Thượng Quan Phiên Phiên cảm thấy nhức mỏi, kích tình hơi lui lại bắt đầu nhộn nhạo, các tế bào toàn thân cũng hô hào muốn thêm nhiều khoái cảm hơn nữa.
“Ngô. . . .ừ. . . . .” theo bản năng cô đung đưa mông mềm mại, chủ động nghênh đón ngón tay dài tà ác của anh, cô cảm thấy mình thật dâm đãng, thật vô sỉ, nhưng mà cô cũng không tự chủ được.
Cô không kìm hão được thuận theo, thợ săn có cảm giác thỏa mãn thật lớn về khả năng trời sinh của mình, anh châm ngọn lửa cùng cuốn lấy cô, ngón tay thuận thế dò hướng u tuyền giữa hai đùi cô.
Thượng Quan Phiên Phiên sợ hết hồn, theo phản xạ muốn kẹp chặt hai chân, thế nhưng anh lại bá đạo đặt mình giũa hai chân cô, cánh tay khỏe mạnh ôm lấy, đem một chân tuyết trắng đặt lên vai.
“Trời ạ! Quá mất mặt. . . . .không cần. .. . .” cô đáng thương khẩn cầu, bàn tay nhỏ bé theo bản năng muốn che kín cảnh xuân giữa hai chân.
Thượng Quan Thác Dương tự đắc nâng khóe miệng, giống như là cười cô không biết tự lượng sức muốn ngăn anh thưởng thức cảnh đẹp, anh kéo cao cánh tay cô, tránh cho cánh tay ấy lại cản trở vào lúc anh dùng lực.
Anh hôn nhẹ lên khóe môi cô một cái, giống như là báo trước trò chơi sẽ bắt đầu, không để cho cô cơ hội phản ứng, ngón giữa của anh khẽ đâm vào hoa huyệt.
“A. . . .Ừ. . .” hoa huyệt chưa từng có người ghé thăm không ngừng co rút lại, cố gắng muốn đuổi dị vật xâm lấn đi.
Mèo con của anh, em thật chặt!” ngón tay đang kẹp giữa thịt non mặc dù đủ trơn trượt, nhưng lại chặt quá mức, anh tính chậm rãi đâm đầu ngón tay vào, để cho hoa huyệt chặt kia từ từ tiếp nhận phun ra nuốt vào, nhục bích nhỏ hẹp vì vậy mà càng tiết ra nhiều mật hoa hơn, anh mới từ từ tăng nhanh tốc độ ra vào.
Cảm giác không thoải mái dần chuyển biến tốt hơn, thay vào đó là khoái cảm mãnh liệt hơn lúc nãy đánh úp tới, thời gian mới co mấy giây, hoa huyệt non nớt buộc chặt đến cực hạn đã không chịu nổi quấy nhiễu kịch liệt: “Không được! Ngô. . . Em không được. . . A. . . .”
Mật hoa theo Thượng Quan Phiên Phiên vong tình kêu rên cuồn cuồn chảy tiết, toàn thân được cọ rửa bởi xúc cảm xa lạ, đầu óc trống rỗng khiến bản thân hốt hoảng bất lực, chỉ có thể khom người lẳng lặng cảm thụ cao triều vẫn còn nỗi khiếp sợ.
Phản ứng luống cuống ngây ngô cùng với thân thể nhạy cảm vô cùng buộc chặt. Thượng Quan Thác Dương không khó nhận ra cô không rỗi.
Cố đè khát vọng cơ hồ muốn nổ tung xuống, anh hít một hơi thật sâu, đứng dậy lấy giấy ra giúp cô xử lý ẩm ướt giữa hai chân, trời mới biết anh tốn bao nhiêu hơi sức mới có thể bức bách mình coi thường đau đớn buộc chặt giữa hai chân.
Đôi mắt Thượng Quan Phiên Phiên còn lưu lại kích tình mê loạn, muốn ngăn cản việc này khiến cô ngượng ngùng dịu dàng, toàn bộ cơ thể cô còn đang bay bay không có đủ sức lực.
Cho dù cô không có kinh nghiệm, cũng biết trán anh rịn mồ hôi cùng vẻ mặt thống khổ là do nhẫn nại cái gì. Cô cũng không hiểu tại sao, lại không dám mở miệng ra hỏi, lo rằng nếu cô hỏi, anh sẽ cho rằng cô còn ham muốn, mặc dù điều này cũng không sai, nhưng mà nếu anh nguyện ý dừng lại, cô cũng không nên cố ý quyến rũ, nếu không cô có thể thật sự bị đẩy vào địa ngục mãi mãi không được siêu sinh.
Thượng Quan Thác Dương thay cô kéo lại áo gió, giúp cô xuống xe đi về phía ghế phụ, đợi cô thắt chặt dây an toàn, mới thay cô đóng cửa xe, sau đó một mình ở ngoài cửa xe đứng một hồi lâu, cho đến khi xác định chính mình tỉnh táo mới bước vào ghế lái.
Anh khởi động xe một lần nữa, đi về hướng cô đã nói, dọc theo đường đi anh trầm mặc không nói, Thượng Quan Phiên Phiên cũng không dám mở miệng.
Đến nơi, cô nói một tiếng cảm ơn nhỏ không thể nghe thấy, thủy chung không có dũng khí nhìn mặt anh, vừa mới xuống xe, bước chân cô đơn hướng nhà lớn không xa phía trước bước tới, đang phiền não nếu mọi người đều ngủ hết rồi, cô có thể phải đi tới nơi đầu đường xó chợ cho muỗi đốt, lại nghe thấy một hồi bước chân dồn dập.
Cô nghe tiếng liền quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy Thượng Quan Thác Dương đang đuổi theo tới đây, bước chân cô tựa như mọc rễ đứng ngây ngô tại chỗ.
“Nói cho anh biết tên của em?” Động tác anh không vượt quá khuôn phép, chỉ là nhẹ giọng hỏi.
Ánh mắt nóng rực như lửa của anh như có ma lực câu hồn nhiếp phách, cô bất giác nhẹ nhàng thốt lên, “Em là Phiên. . .” Cô đột nhiên ý thức được mình mất hồn, liên tục không ngừng đổi lời nói, “Em tên là Pandora”
“Padora? Pandora.. . . ..” Anh lẩm bẩm lặp đi lặp lại, anh biết cô không có ý định nói cho anh tên thật, anh cũng không muốn miễ cưỡng cô, “Tiểu thư Pandora, anh có cơ hội gặp lại em lần nữa không?”
“Cái gì?”
“Bất kể em có tin hay không, ngay cả anh cũng cảm thấy không thể tin được, anh không muốn tùy tiện chơi trò chơi với em, nếu không phải vừa rồi ở trên xe anh sẽ không thể nào dừng tay, anh thật sự bị em hấp dẫn, không nhịn được ý muốn gần em.” Anh không chỉ tò mò diện mạo thật của cô, còn có mỗi chút cảm thụ phức tạp dưới ánh mắt đó. “Nếu em không phải đã kết hôn, hoặc là có bạn trai, xin hãy giành cho anh một cơ hội có được không?”
Thượng Quan Phiên Phiên ngây dại, chuyện phát triển như vậy hoàn toàn ngoài dự đoán, vượt quá ước muốn của cô, cô không biết nên xử lý hết thảy mọi việc như thế nào.
Cô không dám nghĩ nếu cô mắc thêm sai lầm hậu qu
Động tác của anh liền mạch, Thượng Quan Phiên Phiên hoàn toàn không ứng phó kịp, đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trần truồng, nhưng là cô không biết được tư thế này, góc độ này nhìn anh lại hấp dẫn tà mị như vậy
Anh đến cùng là muốn như thế nào? Không! Cô có ngu ngốc hơn nữa cũng biết anh muốn gì! Điều khiến cô bối rối nhất bây giờ chính là, cô đến tột cùng là muốn như thế nào?
Biết rõ đây hết thảy là điều không nên xảy ra, cô lại không nhịn được đắm chìm trong đó, thậm chí còn mong đợi chuyện kế tiếp xảy ra. . . .cô thật là đáng sợ! sao hiện tại cô lại có thể biến thái như vậy?
Lý trí cùng tình cảm sâu sắc rối vào nhau khó tách rời, đôi con ngươi dính một tầng mỏng hơi nước, ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhất thời khiến cho Thượng Quan Thác Dương dâng lên một cảm giác quen thuộc, nhưng nhìn đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ, đôi môi lộ vẻ ướt át kiều diễm kéo đi suy nghĩ của anh.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, không còn chiếm đoạt cuồng bạo tàn sát bừa bãi như nãy, anh trằn trọc liếm mút đôi môi cô, dịu dàng ấn xuống tràn đầy thương yêu.
“Mèo con sẽ giận anh sao?”
Thượng Quan Phiên Phiên không hiểu vì sao anh gọi cô là mèo, nhưng tinh tế tỉ mỉ hạ xuống, khiến cô không muốn nói dối, “Không tức giận. . .. . .”Cô chọc tức chính cô.
Giọng nói mềm mại, trong veo như mơ hồ ẩn chứa bi thương, anh nhìn ra đau khổ trên nét mặt cô cũng có mê say thật sâu. Thượng Quan Thác Dương không hiểu vì sao đôi mắt sáng như vì tinh tú ấy lại có mâu thuẫn phức tạp đến vậy, anh càng ngạc nhiên hơn là đôi con ngươi ấy dụ dỗ anh thần hồn điên đảo mất đi lý trí.
Anh không khỏi nhìn sâu hơn, đầu lưỡi khinh bạc lôi kéo lẫn nhau lộ ra tia tinh thấu, ánh sáng đèn đường yếu ớt xuyên qua, chỉ có cánh bướm giống như là mù mịt ham muốn sắc tình, tay anh phủ lấy nơi tuyết trắng mềm mại xoa nắn, một tay khác không an phận trượt xuống giữa hai chân cô, kéo quần nhỏ cô ra một chút, ngón tay khẽ ôm trọn đảo quanh vùng tam giác bí mật.
Cả cơ thể Thượng Quan Phiên Phiên cảm thấy nhức mỏi, kích tình hơi lui lại bắt đầu nhộn nhạo, các tế bào toàn thân cũng hô hào muốn thêm nhiều khoái cảm hơn nữa.
“Ngô. . . .ừ. . . . .” theo bản năng cô đung đưa mông mềm mại, chủ động nghênh đón ngón tay dài tà ác của anh, cô cảm thấy mình thật dâm đãng, thật vô sỉ, nhưng mà cô cũng không tự chủ được.
Cô không kìm hão được thuận theo, thợ săn có cảm giác thỏa mãn thật lớn về khả năng trời sinh của mình, anh châm ngọn lửa cùng cuốn lấy cô, ngón tay thuận thế dò hướng u tuyền giữa hai đùi cô.
Thượng Quan Phiên Phiên sợ hết hồn, theo phản xạ muốn kẹp chặt hai chân, thế nhưng anh lại bá đạo đặt mình giũa hai chân cô, cánh tay khỏe mạnh ôm lấy, đem một chân tuyết trắng đặt lên vai.
“Trời ạ! Quá mất mặt. . . . .không cần. .. . .” cô đáng thương khẩn cầu, bàn tay nhỏ bé theo bản năng muốn che kín cảnh xuân giữa hai chân.
Thượng Quan Thác Dương tự đắc nâng khóe miệng, giống như là cười cô không biết tự lượng sức muốn ngăn anh thưởng thức cảnh đẹp, anh kéo cao cánh tay cô, tránh cho cánh tay ấy lại cản trở vào lúc anh dùng lực.
Anh hôn nhẹ lên khóe môi cô một cái, giống như là báo trước trò chơi sẽ bắt đầu, không để cho cô cơ hội phản ứng, ngón giữa của anh khẽ đâm vào hoa huyệt.
“A. . . .Ừ. . .” hoa huyệt chưa từng có người ghé thăm không ngừng co rút lại, cố gắng muốn đuổi dị vật xâm lấn đi.
Mèo con của anh, em thật chặt!” ngón tay đang kẹp giữa thịt non mặc dù đủ trơn trượt, nhưng lại chặt quá mức, anh tính chậm rãi đâm đầu ngón tay vào, để cho hoa huyệt chặt kia từ từ tiếp nhận phun ra nuốt vào, nhục bích nhỏ hẹp vì vậy mà càng tiết ra nhiều mật hoa hơn, anh mới từ từ tăng nhanh tốc độ ra vào.
Cảm giác không thoải mái dần chuyển biến tốt hơn, thay vào đó là khoái cảm mãnh liệt hơn lúc nãy đánh úp tới, thời gian mới co mấy giây, hoa huyệt non nớt buộc chặt đến cực hạn đã không chịu nổi quấy nhiễu kịch liệt: “Không được! Ngô. . . Em không được. . . A. . . .”
Mật hoa theo Thượng Quan Phiên Phiên vong tình kêu rên cuồn cuồn chảy tiết, toàn thân được cọ rửa bởi xúc cảm xa lạ, đầu óc trống rỗng khiến bản thân hốt hoảng bất lực, chỉ có thể khom người lẳng lặng cảm thụ cao triều vẫn còn nỗi khiếp sợ.
Phản ứng luống cuống ngây ngô cùng với thân thể nhạy cảm vô cùng buộc chặt. Thượng Quan Thác Dương không khó nhận ra cô không rỗi.
Cố đè khát vọng cơ hồ muốn nổ tung xuống, anh hít một hơi thật sâu, đứng dậy lấy giấy ra giúp cô xử lý ẩm ướt giữa hai chân, trời mới biết anh tốn bao nhiêu hơi sức mới có thể bức bách mình coi thường đau đớn buộc chặt giữa hai chân.
Đôi mắt Thượng Quan Phiên Phiên còn lưu lại kích tình mê loạn, muốn ngăn cản việc này khiến cô ngượng ngùng dịu dàng, toàn bộ cơ thể cô còn đang bay bay không có đủ sức lực.
Cho dù cô không có kinh nghiệm, cũng biết trán anh rịn mồ hôi cùng vẻ mặt thống khổ là do nhẫn nại cái gì. Cô cũng không hiểu tại sao, lại không dám mở miệng ra hỏi, lo rằng nếu cô hỏi, anh sẽ cho rằng cô còn ham muốn, mặc dù điều này cũng không sai, nhưng mà nếu anh nguyện ý dừng lại, cô cũng không nên cố ý quyến rũ, nếu không cô có thể thật sự bị đẩy vào địa ngục mãi mãi không được siêu sinh.
Thượng Quan Thác Dương thay cô kéo lại áo gió, giúp cô xuống xe đi về phía ghế phụ, đợi cô thắt chặt dây an toàn, mới thay cô đóng cửa xe, sau đó một mình ở ngoài cửa xe đứng một hồi lâu, cho đến khi xác định chính mình tỉnh táo mới bước vào ghế lái.
Anh khởi động xe một lần nữa, đi về hướng cô đã nói, dọc theo đường đi anh trầm mặc không nói, Thượng Quan Phiên Phiên cũng không dám mở miệng.
Đến nơi, cô nói một tiếng cảm ơn nhỏ không thể nghe thấy, thủy chung không có dũng khí nhìn mặt anh, vừa mới xuống xe, bước chân cô đơn hướng nhà lớn không xa phía trước bước tới, đang phiền não nếu mọi người đều ngủ hết rồi, cô có thể phải đi tới nơi đầu đường xó chợ cho muỗi đốt, lại nghe thấy một hồi bước chân dồn dập.
Cô nghe tiếng liền quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy Thượng Quan Thác Dương đang đuổi theo tới đây, bước chân cô tựa như mọc rễ đứng ngây ngô tại chỗ.
“Nói cho anh biết tên của em?” Động tác anh không vượt quá khuôn phép, chỉ là nhẹ giọng hỏi.
Ánh mắt nóng rực như lửa của anh như có ma lực câu hồn nhiếp phách, cô bất giác nhẹ nhàng thốt lên, “Em là Phiên. . .” Cô đột nhiên ý thức được mình mất hồn, liên tục không ngừng đổi lời nói, “Em tên là Pandora”
“Padora? Pandora.. . . ..” Anh lẩm bẩm lặp đi lặp lại, anh biết cô không có ý định nói cho anh tên thật, anh cũng không muốn miễ cưỡng cô, “Tiểu thư Pandora, anh có cơ hội gặp lại em lần nữa không?”
“Cái gì?”
“Bất kể em có tin hay không, ngay cả anh cũng cảm thấy không thể tin được, anh không muốn tùy tiện chơi trò chơi với em, nếu không phải vừa rồi ở trên xe anh sẽ không thể nào dừng tay, anh thật sự bị em hấp dẫn, không nhịn được ý muốn gần em.” Anh không chỉ tò mò diện mạo thật của cô, còn có mỗi chút cảm thụ phức tạp dưới ánh mắt đó. “Nếu em không phải đã kết hôn, hoặc là có bạn trai, xin hãy giành cho anh một cơ hội có được không?”
Thượng Quan Phiên Phiên ngây dại, chuyện phát triển như vậy hoàn toàn ngoài dự đoán, vượt quá ước muốn của cô, cô không biết nên xử lý hết thảy mọi việc như thế nào.
Cô không dám nghĩ nếu cô mắc thêm sai lầm hậu qu
Bài viết liên quan!