Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
y… chỉ thiếu điều muốn túm lấy cô ấy hét lên hai tiếng, không biết lànên chúc mừng hay suy sụp nữa, nét mặt anh lúc này trông rất đặc sắc.
Kết quảlà ngày hôm sau cả hai người đều có việc đột xuất.
Lúcchuẩn bị rời nhà máy Thành Chí Đông nhận được báo cáo khẩn cấp, dây chuyền sảnxuất mới nhất vừa được gửi tới sau khi lắp đặt không chạy thử được, anh tứcgiận gọi đám kĩ sư nước ngoài vào phòng họp, khi đi ra mặt bọn họ đều trắngbệch.
Anh lạinhìn đồng hồ, hỏng rồi, gọi điện thoại cho cô, không ai nghe máy.
Tàiliệu cho phiên tòa đã chuẩn bị xong thì phát hiện ra bản thỏa thuận mà đương sựđưa ra là chữ kí giả mạo, Diệp Tề Mi tức giận đập tay xuống bàn, chút nữa thìném cả tập hồ sơ vào mặt đối phương.
Tới khixong việc nhớ ra thì trời đã đen như mực, cô với tay lấy túi chạy ra khỏi vănphòng, móc điện thoại ra xem thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Điệnthoại vừa thông, điều đầu tiên mà cô nghe thấy là tiếng thở phào nhẹ nhõm: “Emkhông sao chứ?”
Vốnđịnh gọi để nói lời xin lỗi, nghe anh hỏi vậy lại thấy cảm động.
ThànhChí Đông liên tục gọi điện thoại mà không có ai nhấc máy, đến điện thoại vănphòng cũng không gọi được, ban đầu anh thấy lạ, sau nhớ lại lần tận mắt chứngkiến cô gặp nguy hiểm trên phố, anh càng lo lắng, sốt ruột, giờ nhìn thấy cônguyên vẹn đứng trước mặt, trái tim treo lơ lửng của anh mới về đúng chỗ.
Trênphố rất ít người qua lại, dưới ánh đèn đường cô mặc chiếc quần bò skinny, điđôi giày bệt kiểu ballet nhỏ nhắn, bên trong áo khoác là chiếc áo phông rộngthùng thình, xương bả vai nhỏ xinh hơi nhô lên trông rất đáng yêu, mỗi lần gặpcô anh đều có niềm vui bất ngờ, lần nào cũng khiến anh phải kinh ngạc
“Hômnay em đi làm à?”
“Đươngnhiên là đi làm”. Diệp Tề Mi quay đầu chỉ vào tòa nhà văn phòng, “Em vừa ra”
“Em mặcthế này tới văn phòng sao”. Anh lạc hậu rồi.
Đây làbiểu hiện gì thế? Như nhìn thấy người ngoài hành tinh không bằng. Diệp Tề Micười lớn: “Hôm nay có hẹn nên em vừa thay”.
Cô nóihôm nay có hẹn, còn đặc cách mang theo quần áo để thay, vui chết đi được, ThànhChí Đông cũng nhoẻo miệng cười.
Muộnnên cả hai người đều đang rất đói, gặp nhà hàng đầu tiên đều chạy ngay vào. Cắnmột miếng sandwich kiểu Mỹ, Thành Chí Đông lắc đầu: “Anh làm còn ngon hơn”.
“Gìcơ?”. Diệp Tề Mi cắn nửa miếng bánh bao nhướn mày.
Đôi mắtsáng long lanh, đang gặm bánh bao mà vẫn có sức cám dỗ đến thế, Thành Chí Đônguống một ngụm cà phê để trấn tỉnh lại: “Sáng mai sẽ làm cho em ăn.”
Anhkhông ngừng nổ lực từng giây từng phút…
Khôngđồng ý cũng không từ chối, Diệp Tề Mi quay đầu đi cười.
Ăn xongvừa bước ra khỏi cửa nhà hàng, một chú cún con từ đâu chạy tới, dây da buộc ởcổ trông rất đẹp bị kéo lê đằng sau, phía sau có một người vừa chạy theo vừagọi: “Bảo Bảo, Bảo Bảo!”
Diệp TềMi ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Chó xinh quá!”, sau đó phì cười: “Sao gọi là BảoBảo nhỉ?”
Anhphản ứng nhanh, một chân giẫm lên sợi dây, chú chó chạy tiếp thì bị kéo giậtlại, kêu lên oăng oẳng, quay đầu lại nhìn họ với ánh mắt hết sức ấm ức.
Chủ chócảm ơn rối rít, vừa kéo đi vừa tỏ ra tức giận vỗ đầu nó mắng yêu: “Bảo Bảo hư,xem mày lần sau còn dám chạy lung tung nữa không?”
Nhìntheo bóng họ cô mỉm cười: “Nó tên là Bảo Bảo”
“Cáitên này hay lắm sao?” Anh thấy lạ.
Côkhông nhịn được phì cười thành tiếng, “Tên ở nhà của em cũng là Bảo Bảo.”
Nóixong biết là mình đã lỡ miệng, quả nhiên người bên cạnh đang cười nghiêng ngả.
Sau đóhai người lại tới quán bar nhỏ lần trước, cậu phục vụ quầy vẫn còn nhớ họ, lúcmang rượu tới còn giơ ngón tay lên làm hiệu với Thành Chí Đông, ý nghĩa của nóthì cả thế giới này đều biết, người anh em, anh giỏi quá.
Cuốituần nên quán bar cũng rất đông, ban nhạc và ca sĩ như được tiếp thêm lửa, bảnnhạc jazz được hát hết sức xúc động tâm can. Hai người trò chuyện vui vẻ, anhkể về những chuyện đáng xấu hổ thời đại học, lúc cô cười thi thoảng để lộ hàmrăng đều tăm tắp.
Ra khỏiquán gió mát thổi vào mặt, lẽ nào đã muộn thế rồi, Diệp Tề Mi ngáp dài.
Nhìn bộdạng nhun nhun mũi của cô, tim Thành Chí Đông lay động. “Về nhà nhé?”
Côthoáng động lòng, người đàn ông này nói hai từ về nhà thật tự nhiên, thoạt nghenhư chuyện rất đỗi bình thường, tất nhiên phải thế.
Trướckia, những lần tụ tập có vui đến mấy, mỗi lần một mình lặng lẽ lên xe, tronglòng cô lại có cảm giác không thể diễn tả bằng lời, giờ nhìn anh mở cửa xe, tựnhiên cô lại cảm thấy vui vui.
Xe chạyrất nhanh, đèn hai bên đường lướt qua vùn vụt trước mắt, bây giờ là mấy giờrồi? Mệt quá, chỉ muốn ngủ, cô lại ngáp cái nữa, đầu hơi nghiêng sang một bên,một bàn tay lớn ấm áp đưa tới, “Ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi.”
“Em màngủ là không gọi được đâu”. Tâm trạng của cô rất thoải mái, mặc dù buồn ngủnhưng vẫn nói đùa với anh: “Người nào mà đánh thức em sẽ bị ăn đá”.
“Haha”. Anh cười lớn, “Đá đi, anh tình nguyện bị đá”
Cô buồnngủ mờ hai mắt, bận từ sáng đến tối, vừa xong việc lại đi hẹn hò, cô hiếm khitiêu hao thể lực như thế, tới lúc này thì không thể trụ được nữa, chỉ muốn gụcđầu xuống ngủ luôn.
Lúc mệtmỏi cô cũng rất dứt khoát, vừa nói xong đã bắt đầu mơ mơ màng màng, đến nơi rồivẫn mắt nhắm mắt mở cố gắng tự lần xuống xe, còn cứng đầu từ chối cánh tay anhđưa ra, “Đừng đỡ em”
Thực rađiều anh thực sự muốn là bế cô kia… Anh thích cô tới mức trái tim phát sốt, anhkhao khát không dừng được, chỉ có vài bước chân, anh phải kiềm chế rất lâu mớikhông ôm hôn cô ngay lúc này.
Căn hộchung cư theo kiểu khách sạn, bên trong ngăn nắp sạch sẽ, vừa bước vào nhà anhbắt đầu lăng xăng mang cho cô áo phông và khăn tắm sạch, còn chạy vào nhà tắmxả nước vào bồn.
Phục vụchu đáo gớm!
Giũchiếc áo phông ra, Diệp Tề Mi cười híp mắt: “Thủy thủ Popeye?”
“Còn cócái khác, anh mới mua rất nhiều”.
Anhquay đi cầm một chồng áo mới ra, cô liếc bừa một chiếc, là hình dấu phẩy, đủmọi hình dạng kiểu cách được xếp ngay ngắn thẳng hàng, nhìn hết sức vui mắt.
Nhìn côtròn mắt, anh hỉ hả, “Thích không? Nhà thiết kế Hông Kông này là bạn anh, lầnsau sẽ mua số nhỏ hơn cho em.”
“Anhmặc cái này?”
“Anhsưu tầm”. Nói xong nhìn cô, đứng trước cửa nhà tắm không nhúc nhích
“Emphải tắm đã”. Cô đuổi khéo
“Cùngtắm nhé.”
Anhnhiệt tình đề nghị, câu trả lời là cánh cửa đóng sầm trước mặt.
Truyềnhình vệ tinh đang phát tin tức đài BBC, anh ngồi trên ghế sofa, tiếng nước chảyloáng thoáng vọng ra từ nhà tắm bao trùm lên tất cả, cuối cùng cũng đợi đượcđến lúc cô đẩy cửa bước ra, trời ơi, sự gợi cảm của thủy thù Popeye quả thực làkinh thiên động địa.
“Em cầnmáy sấy tóc”. Cô túm mái tóc còn ướt nói.
Anhbước lại gần đưa cho cô.
Ôichao, mái tóc dài đen mượt thoang thoảng mùi dầu gội anh thường dùng…
“Để anhsấy cho em”
“Khôngcần đâu”. Cô bước tới liếc nhìn màn hình ti vi. “Ở Paris công nhân tàu điện ngầm lại bãicông à?”. Vừa nói cô vừa ngồi xuống.
Anh tắmxong đi ra, tiếng phát thanh viên của đài BBC vẫn vang lên trong phòng, trênchiếc ghế sofa màu đen, cô đã ngủ từ bao giờ.
Kết quảlà ngày hôm sau cả hai người đều có việc đột xuất.
Lúcchuẩn bị rời nhà máy Thành Chí Đông nhận được báo cáo khẩn cấp, dây chuyền sảnxuất mới nhất vừa được gửi tới sau khi lắp đặt không chạy thử được, anh tứcgiận gọi đám kĩ sư nước ngoài vào phòng họp, khi đi ra mặt bọn họ đều trắngbệch.
Anh lạinhìn đồng hồ, hỏng rồi, gọi điện thoại cho cô, không ai nghe máy.
Tàiliệu cho phiên tòa đã chuẩn bị xong thì phát hiện ra bản thỏa thuận mà đương sựđưa ra là chữ kí giả mạo, Diệp Tề Mi tức giận đập tay xuống bàn, chút nữa thìném cả tập hồ sơ vào mặt đối phương.
Tới khixong việc nhớ ra thì trời đã đen như mực, cô với tay lấy túi chạy ra khỏi vănphòng, móc điện thoại ra xem thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Điệnthoại vừa thông, điều đầu tiên mà cô nghe thấy là tiếng thở phào nhẹ nhõm: “Emkhông sao chứ?”
Vốnđịnh gọi để nói lời xin lỗi, nghe anh hỏi vậy lại thấy cảm động.
ThànhChí Đông liên tục gọi điện thoại mà không có ai nhấc máy, đến điện thoại vănphòng cũng không gọi được, ban đầu anh thấy lạ, sau nhớ lại lần tận mắt chứngkiến cô gặp nguy hiểm trên phố, anh càng lo lắng, sốt ruột, giờ nhìn thấy cônguyên vẹn đứng trước mặt, trái tim treo lơ lửng của anh mới về đúng chỗ.
Trênphố rất ít người qua lại, dưới ánh đèn đường cô mặc chiếc quần bò skinny, điđôi giày bệt kiểu ballet nhỏ nhắn, bên trong áo khoác là chiếc áo phông rộngthùng thình, xương bả vai nhỏ xinh hơi nhô lên trông rất đáng yêu, mỗi lần gặpcô anh đều có niềm vui bất ngờ, lần nào cũng khiến anh phải kinh ngạc
“Hômnay em đi làm à?”
“Đươngnhiên là đi làm”. Diệp Tề Mi quay đầu chỉ vào tòa nhà văn phòng, “Em vừa ra”
“Em mặcthế này tới văn phòng sao”. Anh lạc hậu rồi.
Đây làbiểu hiện gì thế? Như nhìn thấy người ngoài hành tinh không bằng. Diệp Tề Micười lớn: “Hôm nay có hẹn nên em vừa thay”.
Cô nóihôm nay có hẹn, còn đặc cách mang theo quần áo để thay, vui chết đi được, ThànhChí Đông cũng nhoẻo miệng cười.
Muộnnên cả hai người đều đang rất đói, gặp nhà hàng đầu tiên đều chạy ngay vào. Cắnmột miếng sandwich kiểu Mỹ, Thành Chí Đông lắc đầu: “Anh làm còn ngon hơn”.
“Gìcơ?”. Diệp Tề Mi cắn nửa miếng bánh bao nhướn mày.
Đôi mắtsáng long lanh, đang gặm bánh bao mà vẫn có sức cám dỗ đến thế, Thành Chí Đônguống một ngụm cà phê để trấn tỉnh lại: “Sáng mai sẽ làm cho em ăn.”
Anhkhông ngừng nổ lực từng giây từng phút…
Khôngđồng ý cũng không từ chối, Diệp Tề Mi quay đầu đi cười.
Ăn xongvừa bước ra khỏi cửa nhà hàng, một chú cún con từ đâu chạy tới, dây da buộc ởcổ trông rất đẹp bị kéo lê đằng sau, phía sau có một người vừa chạy theo vừagọi: “Bảo Bảo, Bảo Bảo!”
Diệp TềMi ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Chó xinh quá!”, sau đó phì cười: “Sao gọi là BảoBảo nhỉ?”
Anhphản ứng nhanh, một chân giẫm lên sợi dây, chú chó chạy tiếp thì bị kéo giậtlại, kêu lên oăng oẳng, quay đầu lại nhìn họ với ánh mắt hết sức ấm ức.
Chủ chócảm ơn rối rít, vừa kéo đi vừa tỏ ra tức giận vỗ đầu nó mắng yêu: “Bảo Bảo hư,xem mày lần sau còn dám chạy lung tung nữa không?”
Nhìntheo bóng họ cô mỉm cười: “Nó tên là Bảo Bảo”
“Cáitên này hay lắm sao?” Anh thấy lạ.
Côkhông nhịn được phì cười thành tiếng, “Tên ở nhà của em cũng là Bảo Bảo.”
Nóixong biết là mình đã lỡ miệng, quả nhiên người bên cạnh đang cười nghiêng ngả.
Sau đóhai người lại tới quán bar nhỏ lần trước, cậu phục vụ quầy vẫn còn nhớ họ, lúcmang rượu tới còn giơ ngón tay lên làm hiệu với Thành Chí Đông, ý nghĩa của nóthì cả thế giới này đều biết, người anh em, anh giỏi quá.
Cuốituần nên quán bar cũng rất đông, ban nhạc và ca sĩ như được tiếp thêm lửa, bảnnhạc jazz được hát hết sức xúc động tâm can. Hai người trò chuyện vui vẻ, anhkể về những chuyện đáng xấu hổ thời đại học, lúc cô cười thi thoảng để lộ hàmrăng đều tăm tắp.
Ra khỏiquán gió mát thổi vào mặt, lẽ nào đã muộn thế rồi, Diệp Tề Mi ngáp dài.
Nhìn bộdạng nhun nhun mũi của cô, tim Thành Chí Đông lay động. “Về nhà nhé?”
Côthoáng động lòng, người đàn ông này nói hai từ về nhà thật tự nhiên, thoạt nghenhư chuyện rất đỗi bình thường, tất nhiên phải thế.
Trướckia, những lần tụ tập có vui đến mấy, mỗi lần một mình lặng lẽ lên xe, tronglòng cô lại có cảm giác không thể diễn tả bằng lời, giờ nhìn anh mở cửa xe, tựnhiên cô lại cảm thấy vui vui.
Xe chạyrất nhanh, đèn hai bên đường lướt qua vùn vụt trước mắt, bây giờ là mấy giờrồi? Mệt quá, chỉ muốn ngủ, cô lại ngáp cái nữa, đầu hơi nghiêng sang một bên,một bàn tay lớn ấm áp đưa tới, “Ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi.”
“Em màngủ là không gọi được đâu”. Tâm trạng của cô rất thoải mái, mặc dù buồn ngủnhưng vẫn nói đùa với anh: “Người nào mà đánh thức em sẽ bị ăn đá”.
“Haha”. Anh cười lớn, “Đá đi, anh tình nguyện bị đá”
Cô buồnngủ mờ hai mắt, bận từ sáng đến tối, vừa xong việc lại đi hẹn hò, cô hiếm khitiêu hao thể lực như thế, tới lúc này thì không thể trụ được nữa, chỉ muốn gụcđầu xuống ngủ luôn.
Lúc mệtmỏi cô cũng rất dứt khoát, vừa nói xong đã bắt đầu mơ mơ màng màng, đến nơi rồivẫn mắt nhắm mắt mở cố gắng tự lần xuống xe, còn cứng đầu từ chối cánh tay anhđưa ra, “Đừng đỡ em”
Thực rađiều anh thực sự muốn là bế cô kia… Anh thích cô tới mức trái tim phát sốt, anhkhao khát không dừng được, chỉ có vài bước chân, anh phải kiềm chế rất lâu mớikhông ôm hôn cô ngay lúc này.
Căn hộchung cư theo kiểu khách sạn, bên trong ngăn nắp sạch sẽ, vừa bước vào nhà anhbắt đầu lăng xăng mang cho cô áo phông và khăn tắm sạch, còn chạy vào nhà tắmxả nước vào bồn.
Phục vụchu đáo gớm!
Giũchiếc áo phông ra, Diệp Tề Mi cười híp mắt: “Thủy thủ Popeye?”
“Còn cócái khác, anh mới mua rất nhiều”.
Anhquay đi cầm một chồng áo mới ra, cô liếc bừa một chiếc, là hình dấu phẩy, đủmọi hình dạng kiểu cách được xếp ngay ngắn thẳng hàng, nhìn hết sức vui mắt.
Nhìn côtròn mắt, anh hỉ hả, “Thích không? Nhà thiết kế Hông Kông này là bạn anh, lầnsau sẽ mua số nhỏ hơn cho em.”
“Anhmặc cái này?”
“Anhsưu tầm”. Nói xong nhìn cô, đứng trước cửa nhà tắm không nhúc nhích
“Emphải tắm đã”. Cô đuổi khéo
“Cùngtắm nhé.”
Anhnhiệt tình đề nghị, câu trả lời là cánh cửa đóng sầm trước mặt.
Truyềnhình vệ tinh đang phát tin tức đài BBC, anh ngồi trên ghế sofa, tiếng nước chảyloáng thoáng vọng ra từ nhà tắm bao trùm lên tất cả, cuối cùng cũng đợi đượcđến lúc cô đẩy cửa bước ra, trời ơi, sự gợi cảm của thủy thù Popeye quả thực làkinh thiên động địa.
“Em cầnmáy sấy tóc”. Cô túm mái tóc còn ướt nói.
Anhbước lại gần đưa cho cô.
Ôichao, mái tóc dài đen mượt thoang thoảng mùi dầu gội anh thường dùng…
“Để anhsấy cho em”
“Khôngcần đâu”. Cô bước tới liếc nhìn màn hình ti vi. “Ở Paris công nhân tàu điện ngầm lại bãicông à?”. Vừa nói cô vừa ngồi xuống.
Anh tắmxong đi ra, tiếng phát thanh viên của đài BBC vẫn vang lên trong phòng, trênchiếc ghế sofa màu đen, cô đã ngủ từ bao giờ.
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
2044/2880
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
2044/2880
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt