Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
gửi, chắc là tài liệu cần dùng chovụ án nào sắp tới, Diệp Tề Mi vội đi tới tòa án, tiện tay vứt lên bàn cũngkhông mở ra.
Sau khixong việc quay về, cô vừa ngồi xuống thì trợ lý đi vào.
“Chuyệngì thế?”
“Luậtsư Diệp, vừa rồi có mấy cuộc gọi tới tìm chị, em đã ghi lại cả đây.”
Cô đưatay ra nhận, hờ hững liếc qua một lượt, nhìn thấy số điện thoại cuối cùng rấtlạ, nhắn lại một câu cũng rất kì quái: “Đã xem chưa? Nếu không hồi âm, tôi coinhư cô đã ngầm đồng ý, ok?”
Diệp TềMi chỉ vào số điện thoại đó hỏi: “Ai gọi đến vậy?”
Cô trợlý đăm chiêu suy nghĩ: “Là một người đàn ông, hỏi anh ta cũng không để lại họtên, nói là chị sẽ biết.”
Cô suynghĩ một lúc, bảo trợ lý ra ngoài trước, nhìn chằm chằm vào số điện thoại đótrí não như chiếu film, hình như cũng có chút ấn tượng, nhưng không thể nhớ rađược, lẽ nào muốn đe dọa? Làm luật sư thường xuyên gặp phải những chuyện như vậy,cô cũng quen rồi.
Cô đặttờ giấy đó xuống, cầm phong bì được chuyển tới buổi sáng xé ra xem, bên tronglà một cuốn sổ mỏng, báo cáo tình trạng sức khỏe, ở bìa có dán ảnh.
Đó làmột tấm thẻ bốn nhân sáu, người đàn ông trong ảnh không cười, vẻ mặt có chútmiễn cưỡng.
Trợ lýngồi bên ngoài đang cắm cúi gõ chữ, bỗng nghe thấy tiếng cười phá lên, lạ lẫmngẩng đầu nhìn, lẽ nào là luật sư Diệp?
Qua lớpkính cửa cô nhìn thấy Diệp Tề Mi đang cho tài liệu vào phong bì, không thể nào,cô lại cúi đầu cặm cụi đánh máy, haizz, công việc khiến người ta nhanh già, áplực lại lớn, cô còn trẻ thế mà đã bắt đầu mắc chứng lãng tai.
Diệp TềMi cuối cùng cũng hiểu vì sao mình lại cảm thấy có ấn tượng với dãy số điệnthoại kia, lọ dầu xoa bóp tác dụng rất tốt, cô tiện tay để ở tủ giày cạnh cửara vào, mỗi lần ra ngoài lại liếc nhìn nó bất giác cười.
Nhétquyển số báo cáo về tình trạng sức khỏe vào phong bì, cô bắt đầu làm việc.
Bìnhthường cô làm việc rất hiệu quả, chút việc nhỏ này chỉ cần một tiếng đồng hồ làcó thể hoàn thành, hôm nay dềnh dàng thế nào, từ ba giờ cho tới năm giờ mớihoàn thành xong một nửa, rõ ràng là không tập trung, chốc chốc lại phân tâm bởichiếc phong bì bên cạnh.
Cô vứtbút xuống, phì cười, với tay lấy điện thoại, Thành Chí Đông tiên sinh, anh quảthật rất lợi hại, tôi phục rồi.
Lúcnhận được điện thoại anh đang họp, hết người này tới người khác cẩn thận dè dặtlên báo cáo. Điện thoại rung, ban đầu anh không để ý, nhưng nghĩ đến cô liềnnhấn nút nghe.
“A lô?”
Tiếngđầu tiên đã khiến anh chấn động, cuối cùng, cuối cùng…
Chỉ cầnkiên trì thì sắt cũng mài thành kim được.
Trongphòng không ai nói gì, mọi người đều chăm chú theo dõi nét mặt của anh. Cuộcđiện thoại quan trọng đến thế nào mà tổng giám đốc Thành nghe rồi không nói câugì, lẽ nào head office của khu vực Châu Á bị giải thể…
Làm mộtđộng tác hất tay dứt khoát ra hiệu cho mọi người cứ tiếp tục, Thành Chí Đôngcầm điện thoại bước ra ngoài.
Khôngcó ai nói gì, Diệp Tề Mi nhìn điện thoại, rõ ràng đã bắt máy rồi mà, cô đangđịnh cúp máy thì đầu dây bên kia có tiếng nói vọng tới; “Em đã xem chưa?”
“Xemrồi.”, cô lại phì cười, “Anh Thành, anh rất khỏe mạnh”.
“Cảmơn”. Anh lập tức đáp.
“Ngàymai anh có ở Thượng Hải không?”
“Có,cuối tuần này anh ở Thượng Hải, cùng ăn cơm nhé?”
“Để tôixem lại lịch đã! Ngày mai chỉ rảnh buổi trưa.”
“Vậyđược, anh đang họp, họp xong sẽ gọi lại cho em.”
ThànhChí Đông sợ cô đổi ý, lập tức nhận lời, hành lang không có ai, ngắt máy xongkhông kìm được nắm chặt tay nói: Yes.
Đàmphán xong với quan chức Việt Nam cũng không khiến anh vui đến thế, Diệp Tề Michính là Diệp Tề Mi, gần một tháng mới… trái tim Thành Chí Đông lại một lần nữatràn ngập ánh nắng mặt trời ấm áp.
Chương 3: To be continued
Không ngờ sáng sớm tỉnh dậy được ngắm nhìn gương mặt đàn ôngđang say ngủ lại là một việc thú vị như thế, Diệp Tề Mi đã hạ quyết tâm ngaylúc ấy.
Cho xevòng lên dốc, trong bãi đã đỗ chật xe, người bảo vệ mặc đồng phục đứng ở cửavẫy tay, khi Diệp Tề Mi đưa xe vào vị trí cô liếc sang chiếc xe đỗ cạnh, AudiQ7, lại còn là A84.2 nữa chứ, trái đất đang nóng lên mày biết không?
Lúcbước vào cửa quay cô thấy khu hải sản tươi sống có rất nhiều người đứng chờ xếpchỗ, cô gái mặc chiếc váy dài kiểu Trung Quốc đứng đó mỉm cười:
“Xinhỏi chị đã đặt chỗ chưa?”
“Chắclà có, chị kiểm tra giúp một người họ Thành”.
“AnhThành đã đến, mời chị đi theo tôi”
Cô bướctới thì nhìn thấy anh ngồi ở đó chăm chú nghiên cứu thực đơn, vẻ mặt rất nghiêmtúc như đang đọc một tác phẩm nổi tiếng thế giới, cô ngồi xuống chào:
“Hey”.
Nghetiếng cô Thành Chí Đông liền ngẩng đầu lên, mắt anh chàng mở to hết cỡ.
Côthuận tay vắt chiếc áo liền mũ bằng vải thô lên thành ghế, bên trong cô mặc mộtchiếc áo phông trắng đơn giản và một chiếc quần thể thao rộng bằng vải nilon,chân đi giày thể thao màu xám xanh, đầu mũi giày tròn cong xinh xắn lộ ra ngoàiống quần.
Diệp TềMi mặc đồ thể thao… thật đúng là ngoài sức tưởng tượng, lần đầu tiên gặp ngườicon gái đi hẹn hò lần đầu mà lại đi giày thể thao.
“Em vừađi chơi thể thao về à?”. Nhìn dáng vẻ cô ấy rất tươi tắn sảng khoái.
“Không,chiều nay tôi có hẹn với bạn đi đánh bóng”. Diệp Tề Mi cười, “Anh gọi đồ xongchưa?”
“Chưa,em chọn đi”.
Diệp TềMi vui vẻ đón lấy menu, chọn đại vài món:
“Sủicảo nhân tôm, nem hải sản, sườn lợn hấp mơ”.
Cô phụcvụ đứng bên cạnh, nét mặt tươi cười
“Đượcrồi”, anh bắt đầu miêu tả với cô ta, “Có một món chiên, vỏ ngoài rất giòn”.
“Anhmuốn nói tới món bánh bao chiên giòn phải không ạ?”
Cô liếcnhìn anh rồi chỉ vào menu: “Món này phải không?”
Anh cúiđầu nhìn: “Bên trong có sò và thịt”.
“Vâng,đúng thế”. Cô gái gật đầu khẳng định, Diệp Tề Mi đánh dấu vào menu.
“Còn cómột loại bánh, rất xốp”.
Anhtiếp tục chỉ: “Cái này là?”
Anhliếc nhìn cô rồi lại quay sang nhìn cô phục vụ, cô gái hiểu ý rất nhanh:
“Ý anhmuốn nói tới bánh hành?”
Nóixong lại bổ sung thêm: “Bên trên có rắc hành lá thái nhỏ.”
Diệp TềMi nhanh chóng đánh dấu xong, vừa đánh dấu vừa mím môi cười, nhớ tới những dòngchữ được viết một cách vất vả trên tấm thiệp, menu này đối với anh mà nói chắckhó hơn gấp nhiều lần.
Khôngsao, cô cũng là người hiểu biết, không làm khó anh nữa.
Đồ ănđược mang lên, bày đầy một bàn. Thứ bảy là ngày quán ăn kiểu Hồng Kông náonhiệt đông đúc nhất trong tuần, đa số các bàn gia đình hoặc bạn bè tụ tập, thithoảng lại có trẻ con chạy chơi trong quán, tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng cườivui vẻ. Không khí rất tốt, hai người nói chuyện với nhau cũng thoải mái hơn,tới khi Diệp Tề Mi nhớ ra đưa tay xem đồng hồ thì đã gần hai tiếng trôi qua.
“Tôiphải đi rồi”.
Giọngcô dứt khoát, “Anh Thành, hôm nay thực sự rất vui”.
Giọngnói và nét mặt dứt khoát thẳng thắn, Thành Chí Đông không kịp suy nghĩ, lập tứcmở miệng: “Đi đánh bóng à? Anh đi cùng có được không?”
Cô nhìnlướt anh một lượt, người đàn ông này lúc nào cũng ăn mặc rất tùy tiện: “Anh đâucó
Sau khixong việc quay về, cô vừa ngồi xuống thì trợ lý đi vào.
“Chuyệngì thế?”
“Luậtsư Diệp, vừa rồi có mấy cuộc gọi tới tìm chị, em đã ghi lại cả đây.”
Cô đưatay ra nhận, hờ hững liếc qua một lượt, nhìn thấy số điện thoại cuối cùng rấtlạ, nhắn lại một câu cũng rất kì quái: “Đã xem chưa? Nếu không hồi âm, tôi coinhư cô đã ngầm đồng ý, ok?”
Diệp TềMi chỉ vào số điện thoại đó hỏi: “Ai gọi đến vậy?”
Cô trợlý đăm chiêu suy nghĩ: “Là một người đàn ông, hỏi anh ta cũng không để lại họtên, nói là chị sẽ biết.”
Cô suynghĩ một lúc, bảo trợ lý ra ngoài trước, nhìn chằm chằm vào số điện thoại đótrí não như chiếu film, hình như cũng có chút ấn tượng, nhưng không thể nhớ rađược, lẽ nào muốn đe dọa? Làm luật sư thường xuyên gặp phải những chuyện như vậy,cô cũng quen rồi.
Cô đặttờ giấy đó xuống, cầm phong bì được chuyển tới buổi sáng xé ra xem, bên tronglà một cuốn sổ mỏng, báo cáo tình trạng sức khỏe, ở bìa có dán ảnh.
Đó làmột tấm thẻ bốn nhân sáu, người đàn ông trong ảnh không cười, vẻ mặt có chútmiễn cưỡng.
Trợ lýngồi bên ngoài đang cắm cúi gõ chữ, bỗng nghe thấy tiếng cười phá lên, lạ lẫmngẩng đầu nhìn, lẽ nào là luật sư Diệp?
Qua lớpkính cửa cô nhìn thấy Diệp Tề Mi đang cho tài liệu vào phong bì, không thể nào,cô lại cúi đầu cặm cụi đánh máy, haizz, công việc khiến người ta nhanh già, áplực lại lớn, cô còn trẻ thế mà đã bắt đầu mắc chứng lãng tai.
Diệp TềMi cuối cùng cũng hiểu vì sao mình lại cảm thấy có ấn tượng với dãy số điệnthoại kia, lọ dầu xoa bóp tác dụng rất tốt, cô tiện tay để ở tủ giày cạnh cửara vào, mỗi lần ra ngoài lại liếc nhìn nó bất giác cười.
Nhétquyển số báo cáo về tình trạng sức khỏe vào phong bì, cô bắt đầu làm việc.
Bìnhthường cô làm việc rất hiệu quả, chút việc nhỏ này chỉ cần một tiếng đồng hồ làcó thể hoàn thành, hôm nay dềnh dàng thế nào, từ ba giờ cho tới năm giờ mớihoàn thành xong một nửa, rõ ràng là không tập trung, chốc chốc lại phân tâm bởichiếc phong bì bên cạnh.
Cô vứtbút xuống, phì cười, với tay lấy điện thoại, Thành Chí Đông tiên sinh, anh quảthật rất lợi hại, tôi phục rồi.
Lúcnhận được điện thoại anh đang họp, hết người này tới người khác cẩn thận dè dặtlên báo cáo. Điện thoại rung, ban đầu anh không để ý, nhưng nghĩ đến cô liềnnhấn nút nghe.
“A lô?”
Tiếngđầu tiên đã khiến anh chấn động, cuối cùng, cuối cùng…
Chỉ cầnkiên trì thì sắt cũng mài thành kim được.
Trongphòng không ai nói gì, mọi người đều chăm chú theo dõi nét mặt của anh. Cuộcđiện thoại quan trọng đến thế nào mà tổng giám đốc Thành nghe rồi không nói câugì, lẽ nào head office của khu vực Châu Á bị giải thể…
Làm mộtđộng tác hất tay dứt khoát ra hiệu cho mọi người cứ tiếp tục, Thành Chí Đôngcầm điện thoại bước ra ngoài.
Khôngcó ai nói gì, Diệp Tề Mi nhìn điện thoại, rõ ràng đã bắt máy rồi mà, cô đangđịnh cúp máy thì đầu dây bên kia có tiếng nói vọng tới; “Em đã xem chưa?”
“Xemrồi.”, cô lại phì cười, “Anh Thành, anh rất khỏe mạnh”.
“Cảmơn”. Anh lập tức đáp.
“Ngàymai anh có ở Thượng Hải không?”
“Có,cuối tuần này anh ở Thượng Hải, cùng ăn cơm nhé?”
“Để tôixem lại lịch đã! Ngày mai chỉ rảnh buổi trưa.”
“Vậyđược, anh đang họp, họp xong sẽ gọi lại cho em.”
ThànhChí Đông sợ cô đổi ý, lập tức nhận lời, hành lang không có ai, ngắt máy xongkhông kìm được nắm chặt tay nói: Yes.
Đàmphán xong với quan chức Việt Nam cũng không khiến anh vui đến thế, Diệp Tề Michính là Diệp Tề Mi, gần một tháng mới… trái tim Thành Chí Đông lại một lần nữatràn ngập ánh nắng mặt trời ấm áp.
Chương 3: To be continued
Không ngờ sáng sớm tỉnh dậy được ngắm nhìn gương mặt đàn ôngđang say ngủ lại là một việc thú vị như thế, Diệp Tề Mi đã hạ quyết tâm ngaylúc ấy.
Cho xevòng lên dốc, trong bãi đã đỗ chật xe, người bảo vệ mặc đồng phục đứng ở cửavẫy tay, khi Diệp Tề Mi đưa xe vào vị trí cô liếc sang chiếc xe đỗ cạnh, AudiQ7, lại còn là A84.2 nữa chứ, trái đất đang nóng lên mày biết không?
Lúcbước vào cửa quay cô thấy khu hải sản tươi sống có rất nhiều người đứng chờ xếpchỗ, cô gái mặc chiếc váy dài kiểu Trung Quốc đứng đó mỉm cười:
“Xinhỏi chị đã đặt chỗ chưa?”
“Chắclà có, chị kiểm tra giúp một người họ Thành”.
“AnhThành đã đến, mời chị đi theo tôi”
Cô bướctới thì nhìn thấy anh ngồi ở đó chăm chú nghiên cứu thực đơn, vẻ mặt rất nghiêmtúc như đang đọc một tác phẩm nổi tiếng thế giới, cô ngồi xuống chào:
“Hey”.
Nghetiếng cô Thành Chí Đông liền ngẩng đầu lên, mắt anh chàng mở to hết cỡ.
Côthuận tay vắt chiếc áo liền mũ bằng vải thô lên thành ghế, bên trong cô mặc mộtchiếc áo phông trắng đơn giản và một chiếc quần thể thao rộng bằng vải nilon,chân đi giày thể thao màu xám xanh, đầu mũi giày tròn cong xinh xắn lộ ra ngoàiống quần.
Diệp TềMi mặc đồ thể thao… thật đúng là ngoài sức tưởng tượng, lần đầu tiên gặp ngườicon gái đi hẹn hò lần đầu mà lại đi giày thể thao.
“Em vừađi chơi thể thao về à?”. Nhìn dáng vẻ cô ấy rất tươi tắn sảng khoái.
“Không,chiều nay tôi có hẹn với bạn đi đánh bóng”. Diệp Tề Mi cười, “Anh gọi đồ xongchưa?”
“Chưa,em chọn đi”.
Diệp TềMi vui vẻ đón lấy menu, chọn đại vài món:
“Sủicảo nhân tôm, nem hải sản, sườn lợn hấp mơ”.
Cô phụcvụ đứng bên cạnh, nét mặt tươi cười
“Đượcrồi”, anh bắt đầu miêu tả với cô ta, “Có một món chiên, vỏ ngoài rất giòn”.
“Anhmuốn nói tới món bánh bao chiên giòn phải không ạ?”
Cô liếcnhìn anh rồi chỉ vào menu: “Món này phải không?”
Anh cúiđầu nhìn: “Bên trong có sò và thịt”.
“Vâng,đúng thế”. Cô gái gật đầu khẳng định, Diệp Tề Mi đánh dấu vào menu.
“Còn cómột loại bánh, rất xốp”.
Anhtiếp tục chỉ: “Cái này là?”
Anhliếc nhìn cô rồi lại quay sang nhìn cô phục vụ, cô gái hiểu ý rất nhanh:
“Ý anhmuốn nói tới bánh hành?”
Nóixong lại bổ sung thêm: “Bên trên có rắc hành lá thái nhỏ.”
Diệp TềMi nhanh chóng đánh dấu xong, vừa đánh dấu vừa mím môi cười, nhớ tới những dòngchữ được viết một cách vất vả trên tấm thiệp, menu này đối với anh mà nói chắckhó hơn gấp nhiều lần.
Khôngsao, cô cũng là người hiểu biết, không làm khó anh nữa.
Đồ ănđược mang lên, bày đầy một bàn. Thứ bảy là ngày quán ăn kiểu Hồng Kông náonhiệt đông đúc nhất trong tuần, đa số các bàn gia đình hoặc bạn bè tụ tập, thithoảng lại có trẻ con chạy chơi trong quán, tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng cườivui vẻ. Không khí rất tốt, hai người nói chuyện với nhau cũng thoải mái hơn,tới khi Diệp Tề Mi nhớ ra đưa tay xem đồng hồ thì đã gần hai tiếng trôi qua.
“Tôiphải đi rồi”.
Giọngcô dứt khoát, “Anh Thành, hôm nay thực sự rất vui”.
Giọngnói và nét mặt dứt khoát thẳng thắn, Thành Chí Đông không kịp suy nghĩ, lập tứcmở miệng: “Đi đánh bóng à? Anh đi cùng có được không?”
Cô nhìnlướt anh một lượt, người đàn ông này lúc nào cũng ăn mặc rất tùy tiện: “Anh đâucó
Bài viết liên quan!
VỀ TRANG CHỦ
1117/1953
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
1117/1953
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
© Vietmini wap giải trí tổng họp
Design by Phương Hạ
Sitemap.htmlSitemap.xmlRor.xmlUrllist.txt