Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
à bà xã đến vào buổi hẹn đầu tiên”. Rất ít động đũa, Liêm Vânuống hết cốc này tới cốc khác.
“Bàxã?”. Lần đầu tiên thấy anh ấy nhắc tới vợ mình, Thành Chí Đông cười: “Nơi nàyđược đấy, lần sau đưa cô ấy tới, tôi cũng mang theo một người”.
“Anhkết hôn rồi sao?”. Liêm Vân hơi ngạc nhiên, cùng là người trong giới doanhnhân, mặc dù trước kia không quen biết, nhưng cái tên Thành Chí Đông nổi nhưcồn, Liêm Vân chưa từng nghe thấy ai nói anh ta đã có gia đình.
Nghethấy hai từ kết hôn, anh thở dài: “Chưa, cô ấy không đồng ý”.
LiêmVân vô cùng kinh ngạc, sau đó anh vội lấy bình rượu rót đầy cốc, kết luận mộtcâu rất cảm xúc: “Đừng nghĩ nữa, đàn bà trên thế giới này, chẳng có ai khiếnchúng ta được yên ổn cả”.
Bà chủquán mặc bộ quần áo kimono mang một bình rượu được hâm nóng lên, nghe thấy vậylấy tay che miệng cười: “Anh Liêm lại than thở rồi, anh hãy khuyên anh ấy, toàntới uống rượu một mình, thật chẳng vui gì cả”.
“Vợ anhđâu?”.
“Tốiqua gọi điện thì thấy báo đang ở Mexico, giờ thì không biết, tôi nghĩ chắc đangở một nơi nào đó ở Bắc Mỹ”.
Trả lờinhư vậy… chẳng trách cứ phải than thở, giờ thì Thành Chí Đông đã hiểu.
ThànhChí Đông không tiện hỏi nhiều, lấy tâm trạng anh ta không được tốt, anh cũng khônguống nữa, quả nhiên là Liêm Vân uống say khướt.
“Để tôiđưa anh về, đừng uống nữa”.
“Khôngcần đâu, tôi gọi lái xe đến”. Mặc dù đã líu hết cả lưỡi, nhưng nghe cách nóixem ra vẫn còn tỉnh táo.
Cũngđược, anh nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình lần sờ tìm điện thoại, sau đóim lặng…
Thưangài, thứ mà ngài đang cầm trong tay là bình rượu có biết không hả?
Lại nhớtới cảnh rất lâu trước đó anh đã phải kéo anh chàng ma men Andy về nhà, anhcười đau khổ, đưa tay ra lấy giúp anh ta chiếc điện thoại ở trên bàn, tay cònchưa chạm vào vỏ điện thoại thì nó đã đổ chuông, anh đập đập vào vai Liêm Vân:“Này, anh có điện thoại, có nghe không?”.
Vừa rồivẫn còn đang nói chuyện thế mà giờ đã nằm nhoài ra bàn không buồn nhúc nhích.
Tintưởng anh tới vậy sao? Thôi vì tình bạn giữa những người đàn ông, anh nhấc máy.
Đầu dâybên kia một giọng nữ vang lên rất nhỏ, đặc sệt khẩu âm miền Nam, “Vân à?”.
“Xinlỗi, Liêm Vân say quá, tôi đang định đưa anh ấy về nhà”.
“Sayrượu?”. Giọng nói kia có vẻ lo lắng, “Ở đâu? Có say lắm không? Hay là để tôiqua đấy đón anh ấy”.
“Cô đếnđón? Cô là ai?”. Không hiểu chuyện gì. Thành Chí Đông vừa nói vừa nhíu mày.
“Tôi làvợ anh ấy”. Cô ta trả lời rất chắc chắn, không hề do dự.
Vợ?Không phải đang ở nước nào đó ở Bắc Mỹ sao? Lẽ nào cô ta định đáp chuyên cơ tớiđón?
Rèm cửalại mở, có khách vào, càng về đêm, quán rượu nhỏ này càng có nhiều khách đến.Thú vị hơn cả là những người đi theo hội rất ít, đa số là tới một mình, gọi mộtbàn sashimi, cùng với rượu Sake, cứ thế ngồi trầm ngâm uống.
LiêmVân ngồi bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì, cảm giác mệt mỏi, anh quay lưngdựa vào quầy bar thở hắt ra.
Vô tìnhliếc mắt thấy nơi chiếc bàn nhỏ ở một góc quán, có bóng một cô gái đơn độc ngồiđấy, trước mặt là một đĩa cá hồi đỏ tươi, trên bàn ăn chỉ có một món đó, cáđược thái mỏng tan, dưới ánh đèn miếng thịt đỏ tươi gắp trên đầu đũa trở nêntrong suố, khi uống rượu cô ta cứ cầm cả chiếc cốc nhỏ tròn đó mà ngửa cổ lênđổ vào họng, hai mắt nhắm hờ, uống xong rồi còn liếm một vòng quanh môi.
Bìnhthường anh ít khi chú ý tới những chuyện nhỏ mà lại chẳng liên quan gì đến mìnhnhư vậy, nhưng hôm nay không khí thật quái dị, không thể kiềm chế ánh mắt củamình, bất giác anh đưa tay tìm điện thoại và bấm số.
Khôngcần bấm từng số, ấn nút gọi nhanh, phải mấy hồi chuông đổ mới có người nhấcmáy, giọng Diệp Tề Mi thong thả: “A lô?”.
“TềMi”. Vừa nghe thấy tiếng cô anh lập tức có cảm giác yên lòng, tâm trạng tốt hơnrất nhiều, anh nói chậm rãi: “Em vẫn chưa ngủ sao?”.
“Mấygiờ rồi? Em đang xem lại đơn khởi tố, còn anh?”.
“Tốinay anh về đấy được không?”.
“Đượcchứ”. Nếu anh là việc muộn, thỉnh thoảng cũng sẽ về căn hộ của mình, thành thóiquen rồi, hiếm khi lại nghe thấy anh nói kiểu này, Diệp Tề Mi nhíu mày: “Anhđang ở đâu?”.
“Mộtquán bar, nói chuyện với một ngườu bạn, nhưng anh ta say rồi”.
“Quán bar?Anh uống rượu à?”.
“Mộtchút thôi, anh đang đợi bà xã anh ta tới đưa anh ta về rồi qua chỗ em”.
Khôngnhìn thấy cô, nhưng anh cũng cảm nhận được là cô đang nhíu mày ở đầu dây bênkia: “Uống rượu thì không nên lái xe, em tới đón anh, cho em biết địa chỉ”.
Cáchnói này… chưa bao giờ có người nào nói với Thành Chí Đông như thế, cảm giác lạlẫm, Thành Chí Đông hơi sững lại một chút.
Sau đóphản ứng của anh là bật cười lớn, hành động của anh lúc này thật không phù hợpvới không khí trong quán, đến bà chủ quán cũng nhìn anh với ánh mắt kì lạ,không biết nên giải thích thế nào, sau khi định thần lại anh lấy tay che miệng,nghiêng đầu sang một bên giả vờ ho.
Quánbar này cách nhà cũng không xa, vòng qua vài con phố là đến, Diệp Tề Mi gọitaxi, anh can ngăn qua điện thoại: “Em đừng đến, anh chỉ uống một chút thôi,hơn nữa muộn thế này rồi, để em đi một mình anh không yên tâm, quá nguy hiểm”.
Xì, côđịnh nói mình từng tới những nơi hẻo lánh nhất để thu thập chứng cứ, xung quanhvắng vẻ không hề thấy bóng dáng nhà dân, ngồi trên kiểu xe bánh mì đi được nửađường còn bị một toán cướp chặn xe đòi tiền mãi lộ, như thế mới gọi là nguyhiểm.
Muốnnói vậy nhưng đã quen nói ngắn gọn trong điện thoại, cuối cùng cô chỉ trả lờimột câu: “Em có dùi cui điện”.
Oa, anhphục rồi.
Diệp TềMi xuống xe nhìn thấy rèm cửa màu xanh, ba chữ Cư Tửu Ốc bị chia làm đôi, ánhđèn vàng mờ mờ hắt xuống, cảm giác ấm áp giữa tiết trời thu.
ChiếcQ7 quen thuộc đỗ bên đường, thực ra hôm qua anh có về nhà, sáng nay còn ôm chặtlấy eo cô lười biếng không chịu dậy, nhưng giờ nghĩ tới cảnh sắp được gặp anhcô vẫn cảm thấy rất vui, còn chưa bước vào bên trong miệng đã nở nụ cười.
Rèm cửalại lay động, có người bước vào, gió lạnh cũng theo đó ùa vào theo, Diệp Tề Mimặc chiếc áo len rộng thùng thình cổ chữ V, cổ áo được đan bằng những sợi lenxanh xanh hồng hồng rất đơn giản, bên trong là chiếc áo thun cao cổ màu đen,mái tóc đen dài buông mềm mại, cô nhanh nhẹn bước vào, nhìn thấy anh liền cười,nghiêng đầu nói: “Hey”.
ThànhChí Đông đã đứng dậy, ánh đèn trong phòng ấm áp dịu nhẹ, nhưng anh có cảm giácnhư đó là ánh mặt trời. Anh tiến tới phía trước nắm lấy tay cô, còn chưa kịp nóigì thì cô đã chỉ ra sau lưng anh nói: “Bạn anh phải không? Uống say tới mức nàysao?”.
Thậtlàm anh mất mặt quá, Thành Chí Đông giải thích: “Đấy là tổng giám đốc của tậpđoàn Liêm Thị, anh đang đợi vợ anh ta tới”.
“LiêmThị?”. Diệp Tề Mi nhíu mày, bước lên phía trước vài bước, mặc dù Liêm Vân nằmsấp xuống bàn nhưng vẫn nhìn thấy nửa khuôn mặt, vừa rồi nhìn từ xa lại hơi tốinên không rõ, giờ đã đến gần hơn, cô lập tức nhận ra, quả nhiên đấy chính làngười đàn ông mà cô đã có duyên gặp mặt một lần, không, nói chính xác hơn làhai lần.
Rèm cửalại một lần nữa được vén lên, lần này khách là một cô gái đi một mình, bướcchân khá rụt rè nhưng dường như mục đích rất rõ ràng, nhìn quanh quẩn một lượt,lập tức đi về hướng h
“Bàxã?”. Lần đầu tiên thấy anh ấy nhắc tới vợ mình, Thành Chí Đông cười: “Nơi nàyđược đấy, lần sau đưa cô ấy tới, tôi cũng mang theo một người”.
“Anhkết hôn rồi sao?”. Liêm Vân hơi ngạc nhiên, cùng là người trong giới doanhnhân, mặc dù trước kia không quen biết, nhưng cái tên Thành Chí Đông nổi nhưcồn, Liêm Vân chưa từng nghe thấy ai nói anh ta đã có gia đình.
Nghethấy hai từ kết hôn, anh thở dài: “Chưa, cô ấy không đồng ý”.
LiêmVân vô cùng kinh ngạc, sau đó anh vội lấy bình rượu rót đầy cốc, kết luận mộtcâu rất cảm xúc: “Đừng nghĩ nữa, đàn bà trên thế giới này, chẳng có ai khiếnchúng ta được yên ổn cả”.
Bà chủquán mặc bộ quần áo kimono mang một bình rượu được hâm nóng lên, nghe thấy vậylấy tay che miệng cười: “Anh Liêm lại than thở rồi, anh hãy khuyên anh ấy, toàntới uống rượu một mình, thật chẳng vui gì cả”.
“Vợ anhđâu?”.
“Tốiqua gọi điện thì thấy báo đang ở Mexico, giờ thì không biết, tôi nghĩ chắc đangở một nơi nào đó ở Bắc Mỹ”.
Trả lờinhư vậy… chẳng trách cứ phải than thở, giờ thì Thành Chí Đông đã hiểu.
ThànhChí Đông không tiện hỏi nhiều, lấy tâm trạng anh ta không được tốt, anh cũng khônguống nữa, quả nhiên là Liêm Vân uống say khướt.
“Để tôiđưa anh về, đừng uống nữa”.
“Khôngcần đâu, tôi gọi lái xe đến”. Mặc dù đã líu hết cả lưỡi, nhưng nghe cách nóixem ra vẫn còn tỉnh táo.
Cũngđược, anh nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình lần sờ tìm điện thoại, sau đóim lặng…
Thưangài, thứ mà ngài đang cầm trong tay là bình rượu có biết không hả?
Lại nhớtới cảnh rất lâu trước đó anh đã phải kéo anh chàng ma men Andy về nhà, anhcười đau khổ, đưa tay ra lấy giúp anh ta chiếc điện thoại ở trên bàn, tay cònchưa chạm vào vỏ điện thoại thì nó đã đổ chuông, anh đập đập vào vai Liêm Vân:“Này, anh có điện thoại, có nghe không?”.
Vừa rồivẫn còn đang nói chuyện thế mà giờ đã nằm nhoài ra bàn không buồn nhúc nhích.
Tintưởng anh tới vậy sao? Thôi vì tình bạn giữa những người đàn ông, anh nhấc máy.
Đầu dâybên kia một giọng nữ vang lên rất nhỏ, đặc sệt khẩu âm miền Nam, “Vân à?”.
“Xinlỗi, Liêm Vân say quá, tôi đang định đưa anh ấy về nhà”.
“Sayrượu?”. Giọng nói kia có vẻ lo lắng, “Ở đâu? Có say lắm không? Hay là để tôiqua đấy đón anh ấy”.
“Cô đếnđón? Cô là ai?”. Không hiểu chuyện gì. Thành Chí Đông vừa nói vừa nhíu mày.
“Tôi làvợ anh ấy”. Cô ta trả lời rất chắc chắn, không hề do dự.
Vợ?Không phải đang ở nước nào đó ở Bắc Mỹ sao? Lẽ nào cô ta định đáp chuyên cơ tớiđón?
Rèm cửalại mở, có khách vào, càng về đêm, quán rượu nhỏ này càng có nhiều khách đến.Thú vị hơn cả là những người đi theo hội rất ít, đa số là tới một mình, gọi mộtbàn sashimi, cùng với rượu Sake, cứ thế ngồi trầm ngâm uống.
LiêmVân ngồi bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì, cảm giác mệt mỏi, anh quay lưngdựa vào quầy bar thở hắt ra.
Vô tìnhliếc mắt thấy nơi chiếc bàn nhỏ ở một góc quán, có bóng một cô gái đơn độc ngồiđấy, trước mặt là một đĩa cá hồi đỏ tươi, trên bàn ăn chỉ có một món đó, cáđược thái mỏng tan, dưới ánh đèn miếng thịt đỏ tươi gắp trên đầu đũa trở nêntrong suố, khi uống rượu cô ta cứ cầm cả chiếc cốc nhỏ tròn đó mà ngửa cổ lênđổ vào họng, hai mắt nhắm hờ, uống xong rồi còn liếm một vòng quanh môi.
Bìnhthường anh ít khi chú ý tới những chuyện nhỏ mà lại chẳng liên quan gì đến mìnhnhư vậy, nhưng hôm nay không khí thật quái dị, không thể kiềm chế ánh mắt củamình, bất giác anh đưa tay tìm điện thoại và bấm số.
Khôngcần bấm từng số, ấn nút gọi nhanh, phải mấy hồi chuông đổ mới có người nhấcmáy, giọng Diệp Tề Mi thong thả: “A lô?”.
“TềMi”. Vừa nghe thấy tiếng cô anh lập tức có cảm giác yên lòng, tâm trạng tốt hơnrất nhiều, anh nói chậm rãi: “Em vẫn chưa ngủ sao?”.
“Mấygiờ rồi? Em đang xem lại đơn khởi tố, còn anh?”.
“Tốinay anh về đấy được không?”.
“Đượcchứ”. Nếu anh là việc muộn, thỉnh thoảng cũng sẽ về căn hộ của mình, thành thóiquen rồi, hiếm khi lại nghe thấy anh nói kiểu này, Diệp Tề Mi nhíu mày: “Anhđang ở đâu?”.
“Mộtquán bar, nói chuyện với một ngườu bạn, nhưng anh ta say rồi”.
“Quán bar?Anh uống rượu à?”.
“Mộtchút thôi, anh đang đợi bà xã anh ta tới đưa anh ta về rồi qua chỗ em”.
Khôngnhìn thấy cô, nhưng anh cũng cảm nhận được là cô đang nhíu mày ở đầu dây bênkia: “Uống rượu thì không nên lái xe, em tới đón anh, cho em biết địa chỉ”.
Cáchnói này… chưa bao giờ có người nào nói với Thành Chí Đông như thế, cảm giác lạlẫm, Thành Chí Đông hơi sững lại một chút.
Sau đóphản ứng của anh là bật cười lớn, hành động của anh lúc này thật không phù hợpvới không khí trong quán, đến bà chủ quán cũng nhìn anh với ánh mắt kì lạ,không biết nên giải thích thế nào, sau khi định thần lại anh lấy tay che miệng,nghiêng đầu sang một bên giả vờ ho.
Quánbar này cách nhà cũng không xa, vòng qua vài con phố là đến, Diệp Tề Mi gọitaxi, anh can ngăn qua điện thoại: “Em đừng đến, anh chỉ uống một chút thôi,hơn nữa muộn thế này rồi, để em đi một mình anh không yên tâm, quá nguy hiểm”.
Xì, côđịnh nói mình từng tới những nơi hẻo lánh nhất để thu thập chứng cứ, xung quanhvắng vẻ không hề thấy bóng dáng nhà dân, ngồi trên kiểu xe bánh mì đi được nửađường còn bị một toán cướp chặn xe đòi tiền mãi lộ, như thế mới gọi là nguyhiểm.
Muốnnói vậy nhưng đã quen nói ngắn gọn trong điện thoại, cuối cùng cô chỉ trả lờimột câu: “Em có dùi cui điện”.
Oa, anhphục rồi.
Diệp TềMi xuống xe nhìn thấy rèm cửa màu xanh, ba chữ Cư Tửu Ốc bị chia làm đôi, ánhđèn vàng mờ mờ hắt xuống, cảm giác ấm áp giữa tiết trời thu.
ChiếcQ7 quen thuộc đỗ bên đường, thực ra hôm qua anh có về nhà, sáng nay còn ôm chặtlấy eo cô lười biếng không chịu dậy, nhưng giờ nghĩ tới cảnh sắp được gặp anhcô vẫn cảm thấy rất vui, còn chưa bước vào bên trong miệng đã nở nụ cười.
Rèm cửalại lay động, có người bước vào, gió lạnh cũng theo đó ùa vào theo, Diệp Tề Mimặc chiếc áo len rộng thùng thình cổ chữ V, cổ áo được đan bằng những sợi lenxanh xanh hồng hồng rất đơn giản, bên trong là chiếc áo thun cao cổ màu đen,mái tóc đen dài buông mềm mại, cô nhanh nhẹn bước vào, nhìn thấy anh liền cười,nghiêng đầu nói: “Hey”.
ThànhChí Đông đã đứng dậy, ánh đèn trong phòng ấm áp dịu nhẹ, nhưng anh có cảm giácnhư đó là ánh mặt trời. Anh tiến tới phía trước nắm lấy tay cô, còn chưa kịp nóigì thì cô đã chỉ ra sau lưng anh nói: “Bạn anh phải không? Uống say tới mức nàysao?”.
Thậtlàm anh mất mặt quá, Thành Chí Đông giải thích: “Đấy là tổng giám đốc của tậpđoàn Liêm Thị, anh đang đợi vợ anh ta tới”.
“LiêmThị?”. Diệp Tề Mi nhíu mày, bước lên phía trước vài bước, mặc dù Liêm Vân nằmsấp xuống bàn nhưng vẫn nhìn thấy nửa khuôn mặt, vừa rồi nhìn từ xa lại hơi tốinên không rõ, giờ đã đến gần hơn, cô lập tức nhận ra, quả nhiên đấy chính làngười đàn ông mà cô đã có duyên gặp mặt một lần, không, nói chính xác hơn làhai lần.
Rèm cửalại một lần nữa được vén lên, lần này khách là một cô gái đi một mình, bướcchân khá rụt rè nhưng dường như mục đích rất rõ ràng, nhìn quanh quẩn một lượt,lập tức đi về hướng h
Bài viết liên quan!