Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
bên đường, cái trước cái sau, màu đen và màu đỏ, khi hai xe song songvới nhau cùng hạ cửa kính xuống, anh thò đầu ra bảo: “Bảo Bảo, lái xe cẩn thận,buổi tối đợi anh”.
Tâmtrạng rối bời vì cảnh vừa nhìn thấy, Diệp Tề Mi nhướn mắt nhìn sang phía anh,cố gắng giữ cho giọng mình được bình thường: “Được, em biết rồi”.
Điềuhòa trong xe bắt đầu phả ra hơi lạnh, tiếng gió thổi nhè nhẹ, trả lời xong côlại tiếp tục nhăn trán suy tư, đồng hồ trên cột đèn giao thông đang nhảy số, côđịnh từ từ nhả phanh, nghĩ thế nào lại quay đầu qua nhìn.
Anh vẫnđang nhìn cô, bởi vì độ cao của hai xe khác nhau, từ xe cô muốn nhìn anh phảihơi ngẩng đầu, ánh mắt anh chiếu thẳng vào cô, cảm giác như không muốn rời đi,như rất lưu luyến.
Tráitim cô như tan chảy, mỉm cười: “Nhớ về sớm nhé, em đợi anh”.
Tới vănphòng cô giở lịch làm việc, kín mít.
Nhưngkhi ngồi xuống lại không có tâm trạng để làm việc gì, cô lấy máy điện thoại raxem lại bức ảnh vừa chụp.
Rấtquen, có những người chỉ gặp một lần cũng rất khó quên, ví dụ như Liêm Vân.
Cô vốnkhông phải người nhiều chuyện, khi nhận án cũng gặp những trường hợp thân chủthuê thám tử ngầm theo dõi điều chồng hoặc vợ mình. Ném ảnh vào mặt đối phươngcảm giác rất thỏa mãn, nhưng việc đã tới nước đó thì không thể cứu vãn đượcnữa.
Thếcũng chẳng sao, nếu hoàn toàn tin tưởng nhau thì đã chẳng tới mức phải li hôn.Đến cô đôi khi cũng phải cầm theo thẻ luật sư âm thầm đi thu thập chứng cứ, đấylà việc hết sức bình thường.
Nhưnglần này cô cảm thấy khinh bỉ.
Có lẽlà vì cô ấy giống cô, trong thâm tâm cô không muốn Ân Như li hôn, cô hi vọngngười phụ nữ đó cuối cùng nhận ra là mình đã sai, cuối cùng có thể tìm ra cáchgiải quyết hoàn mỹ nhất.
Cô đãnhìn thấy quá nhiều cặp đôi có kết thúc bi thảm, ít nhất thì lần này, hi vọngbọn họ sau khi qua được quãng đường gập ghềnh sẽ đến được nơi bằng phẳng, để côcó thể tin rằng tình yêu tác thành hôn nhân, hôn nhân tác thành hạnh phúc.
Ánh mắtkhẩn thiết của Liêm Vân trong căn biệt thự hôm đó vẫn như hiện ra trước mắt, côcó cảm giác người đàn ông này rất khác, Ân Như đã sai lầm, tìm lại chính mìnhkhông cần thiết phải trả giá bằng cách vứt bỏ tất cả.
Mànhình điện thoại từ từ tối đi, đôi tay người phụ nữ kia đang cố gắng ôm chặt lấycánh tay Liêm Vân, thái độ thần phục.
Thôiđược, cô đã sai, có một bài hát tên là Em là mặt trời của anh, cô đã từng được nghe khi thamdự bữa tiệc chúc mừng đám cưới vàng, rất cảm động, nhưng nếu trong thế giới củangười đàn ông đó xuất hiện hai mặt trời, thậm chí là nhiều hơn, cô vẫn hi vọngmọi người có thể rút lui trong yên lặng, đừng đợi tới cái ngày không thể nhẫnnhịn hơn được nữa, cái ngày mà Hậu Nghệ[1"> phải bắn hạ mặt trời, khi rơi xuống sẽ không cóđất chôn thây.
[1"> Hậu Nghệ là nhânvật trong thần thoại Trung Quốc, người đã bắn rụng chín mặt trời để đem lạicuộc sống yên bình cho loài người.
Vì lịchlàm việc của cô đã kín nên cuối cùng đành phải gặp nhau vào buổi tối, anh chàngkêu buổi tối sẽ đợi cô phải dự một bữa cơm sau cuộc họp, nhưng cô lại cảm thấyrất thoải mái, buổi tối cô tự mình lái xe đến nhà hàng gặp Ân Như.
Cô đếntrước, đúng giờ là một đức tính đẹp, Ân Như đến rất đúng giờ, không còn mặc bộđồ ở nhà cổ rộng tay lớn nữa, thay vào đó là chiếc váy liền nhiều màu, cổvuông, cô ấy không đeo trang sức, để lộ chiếc cổ dài kiêu kì, bước chân nhanhnhẹn, chiếc cằm nhọn hơi hếch lên, cảm giác rất mạnh mẽ, khiến ai cũng phảingoái nhìn.
Cô rấtvui vì được nhìn thấy cô ấy như vậy, tuy nhiên nhớ lại tấm ảnh còn lưu trongmáy di động, sự đối lập quá mạnh, còn chưa nói gì, Diệp Tề Mi đã thầm thở dàinão nề.
Đàn ôngnhìn mãi hoa sen tự nhiên sẽ cảm thấy hoa mẫu đơn đẹp, còn có những người đãnhìn chán những cây tre cao vút mạnh mẽ lại mơ tưởng về những rặng liễu mềm mạiyêu kiều, được voi lại đòi tiên, lòng tham của con người là vô đáy.
Khôngphải lần đầu tiên đến đây, lúc gọi đồ cả hai người đều chọn rất nhanh, sau đónhìn nhau cười: “Tề Mi, mấy ngày nay chị sống tốt chứ?”.
“Rấttốt, còn chị?”. Cô trả lời thận trọng, lần đầu tiên Diệp Tề Mi cảm thấy mìnhnói năng không được lưu loát.
“Tôivừa bay đến Hồng Kông đàm phán với chi nhánh bên đấy về những điều kiện khi trởlại làm việc, sau đó mở một cuộc họp online với các đồng nghiệp cũ, thảo luậnvề dự án tiếp theo, mấy ngày nay tôi đều rất bận rộn chuẩn bị tài liệu, giờgiấc hơi đảo lộn”.
“Vậysao?”. Cô quan sát cô ấy kĩ hơn.
“Đừngnhìn nữa, đây là quầng thâm mắt chứ không phải đánh mắt kiểu smocking đâu”. Côấy cầm ly nước lên cười, giọng rất thoải mái.
“Vậycòn anh Liêm thì sao?”.
“Anh ấyà?”. Ân Như hơi sững lại, sau đó đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Khôngnhìn thấy ánh mắt của cô ấy, Diệp Tề Mi nghi ngờ: “Đã xảy ra chuyện gì rồi phảikhông?”.
Khôngngờ mặt Ân Như ửng hồng: “Không phải, lần trước sau khi nói chuyện với chịxong, chị có đề nghị chúng tôi nên nói chuyện với nhau một lần nữa, tôi đã suynghĩ rất nhiều, sau đó quyết định cùng Liêm Vân nói chuyện một lần cho thôngsuốt”.
Đúng làngoài dự liệu, những lời muốn nói đều nuốt vội vào trong, Diệp Tề Mi chăm chúlắng nghe.
“Sựnghiệp gia tộc của nhà họ không nằm trong phạm vi mà tôi hứng thú, tôi sẽ quaylại với công việc cũ”.
“Anh tacũng đồng ý?”.
Mỉmcười, Ân Như gật đầu: “Không cần anh ấy đồng ý, tuy nhiên cũng không thấy anhấy có ý kiến gì khác”.
“Sau đóthì sao? Tiếp tục cuộc sống mà các cuộc hẹn luôn diễn ra ở sân bay?”.
“Vốnmình có ở nhà cũng rất ít khi gặp anh ấy, cả hai cùng bận rộn thì tốt hơn, mìnhcũng đỡ rảnh quá lại nghĩ ngợi nhiều”.
“Nhưvậy…”. Đầu óc Diệp Tề Mi suy nghĩ rất nhanh xem đang có chuyện gì xảy ra, côlẩm bẩm.
“Xinlỗi, lần này chắc tôi phải hủy bỏ việc ủy thác, hôm ấy nhìn thấy chị tôi đãnghĩ đến hình ảnh trước kia của chính mình, cứ ngồi mà không nói không bằngđứng lên hành động, muốn tìm lại con người thật của mình không hề khó, phải vậykhông?”.
Cô ấymỉm cười, thần sắc vui tươi.
Phải,như vậy rất tốt, quá tốt rồi, nếu sáng nay cô không nhìn thấy cảnh tượng ấy thìsẽ cảm thấy đấy là một cách giải quyết hoàn hảo, cô sẽ còn vui hơn cả Ân Như,nhưng lúc này, Diệp Tề Mi im lặng nắm chặt điện thoại di động trong tay, biểuhiện phức tạp.
“Chuyệngì thế?”. Nhìn thấy sự khác lạ của cô, Ân Như nhẹ nhàng hỏi.
“Chị cócòn yêu anh ta không?”. Hỏi như thế thật mạo muội, nhưng đã hợp nhau thì khôngcần thời gian quá lâu, họ là bạn bè.
Suynghĩ một chút, Ân Như gật đầu: “Đã qua cái thời lúc nào cũng muốn gặp muốn nhìnthấy con người đó rồi, nhưng tôi vẫn khao khát vòng tay của anh ấy, biết rằngtrong trái tim anh ấy có tôi, cảm giác đó khiến tôi hạnh phúc và an tâm”.
Nếutrái tim anh ta không chỉ có chị thì sao? Suýt nữa thì câu hỏi đó bật ra khỏi miệng,Diệp Tề Mi từ từ hít vào, kiềm chế cảm xúc: “Hợp ít tan nhiều, dù sao cũng cầnphải tin tưởng tuyệt đối mới được, tôi hi vọng chị hạnh phúc”.
Ân Nhưđưa tay ra bắt tay cô, giọng khẳng định: “Chỉ cần tôi đủ tốt, anh ấy sẽ khôngthể buông tay, nếu như bắt đầu đem ra so sánh với người khác thì việc cứu vãncũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tôi không tham vọng sẽ lâu bền với cùng trờiđất, chỉ
Tâmtrạng rối bời vì cảnh vừa nhìn thấy, Diệp Tề Mi nhướn mắt nhìn sang phía anh,cố gắng giữ cho giọng mình được bình thường: “Được, em biết rồi”.
Điềuhòa trong xe bắt đầu phả ra hơi lạnh, tiếng gió thổi nhè nhẹ, trả lời xong côlại tiếp tục nhăn trán suy tư, đồng hồ trên cột đèn giao thông đang nhảy số, côđịnh từ từ nhả phanh, nghĩ thế nào lại quay đầu qua nhìn.
Anh vẫnđang nhìn cô, bởi vì độ cao của hai xe khác nhau, từ xe cô muốn nhìn anh phảihơi ngẩng đầu, ánh mắt anh chiếu thẳng vào cô, cảm giác như không muốn rời đi,như rất lưu luyến.
Tráitim cô như tan chảy, mỉm cười: “Nhớ về sớm nhé, em đợi anh”.
Tới vănphòng cô giở lịch làm việc, kín mít.
Nhưngkhi ngồi xuống lại không có tâm trạng để làm việc gì, cô lấy máy điện thoại raxem lại bức ảnh vừa chụp.
Rấtquen, có những người chỉ gặp một lần cũng rất khó quên, ví dụ như Liêm Vân.
Cô vốnkhông phải người nhiều chuyện, khi nhận án cũng gặp những trường hợp thân chủthuê thám tử ngầm theo dõi điều chồng hoặc vợ mình. Ném ảnh vào mặt đối phươngcảm giác rất thỏa mãn, nhưng việc đã tới nước đó thì không thể cứu vãn đượcnữa.
Thếcũng chẳng sao, nếu hoàn toàn tin tưởng nhau thì đã chẳng tới mức phải li hôn.Đến cô đôi khi cũng phải cầm theo thẻ luật sư âm thầm đi thu thập chứng cứ, đấylà việc hết sức bình thường.
Nhưnglần này cô cảm thấy khinh bỉ.
Có lẽlà vì cô ấy giống cô, trong thâm tâm cô không muốn Ân Như li hôn, cô hi vọngngười phụ nữ đó cuối cùng nhận ra là mình đã sai, cuối cùng có thể tìm ra cáchgiải quyết hoàn mỹ nhất.
Cô đãnhìn thấy quá nhiều cặp đôi có kết thúc bi thảm, ít nhất thì lần này, hi vọngbọn họ sau khi qua được quãng đường gập ghềnh sẽ đến được nơi bằng phẳng, để côcó thể tin rằng tình yêu tác thành hôn nhân, hôn nhân tác thành hạnh phúc.
Ánh mắtkhẩn thiết của Liêm Vân trong căn biệt thự hôm đó vẫn như hiện ra trước mắt, côcó cảm giác người đàn ông này rất khác, Ân Như đã sai lầm, tìm lại chính mìnhkhông cần thiết phải trả giá bằng cách vứt bỏ tất cả.
Mànhình điện thoại từ từ tối đi, đôi tay người phụ nữ kia đang cố gắng ôm chặt lấycánh tay Liêm Vân, thái độ thần phục.
Thôiđược, cô đã sai, có một bài hát tên là Em là mặt trời của anh, cô đã từng được nghe khi thamdự bữa tiệc chúc mừng đám cưới vàng, rất cảm động, nhưng nếu trong thế giới củangười đàn ông đó xuất hiện hai mặt trời, thậm chí là nhiều hơn, cô vẫn hi vọngmọi người có thể rút lui trong yên lặng, đừng đợi tới cái ngày không thể nhẫnnhịn hơn được nữa, cái ngày mà Hậu Nghệ[1"> phải bắn hạ mặt trời, khi rơi xuống sẽ không cóđất chôn thây.
[1"> Hậu Nghệ là nhânvật trong thần thoại Trung Quốc, người đã bắn rụng chín mặt trời để đem lạicuộc sống yên bình cho loài người.
Vì lịchlàm việc của cô đã kín nên cuối cùng đành phải gặp nhau vào buổi tối, anh chàngkêu buổi tối sẽ đợi cô phải dự một bữa cơm sau cuộc họp, nhưng cô lại cảm thấyrất thoải mái, buổi tối cô tự mình lái xe đến nhà hàng gặp Ân Như.
Cô đếntrước, đúng giờ là một đức tính đẹp, Ân Như đến rất đúng giờ, không còn mặc bộđồ ở nhà cổ rộng tay lớn nữa, thay vào đó là chiếc váy liền nhiều màu, cổvuông, cô ấy không đeo trang sức, để lộ chiếc cổ dài kiêu kì, bước chân nhanhnhẹn, chiếc cằm nhọn hơi hếch lên, cảm giác rất mạnh mẽ, khiến ai cũng phảingoái nhìn.
Cô rấtvui vì được nhìn thấy cô ấy như vậy, tuy nhiên nhớ lại tấm ảnh còn lưu trongmáy di động, sự đối lập quá mạnh, còn chưa nói gì, Diệp Tề Mi đã thầm thở dàinão nề.
Đàn ôngnhìn mãi hoa sen tự nhiên sẽ cảm thấy hoa mẫu đơn đẹp, còn có những người đãnhìn chán những cây tre cao vút mạnh mẽ lại mơ tưởng về những rặng liễu mềm mạiyêu kiều, được voi lại đòi tiên, lòng tham của con người là vô đáy.
Khôngphải lần đầu tiên đến đây, lúc gọi đồ cả hai người đều chọn rất nhanh, sau đónhìn nhau cười: “Tề Mi, mấy ngày nay chị sống tốt chứ?”.
“Rấttốt, còn chị?”. Cô trả lời thận trọng, lần đầu tiên Diệp Tề Mi cảm thấy mìnhnói năng không được lưu loát.
“Tôivừa bay đến Hồng Kông đàm phán với chi nhánh bên đấy về những điều kiện khi trởlại làm việc, sau đó mở một cuộc họp online với các đồng nghiệp cũ, thảo luậnvề dự án tiếp theo, mấy ngày nay tôi đều rất bận rộn chuẩn bị tài liệu, giờgiấc hơi đảo lộn”.
“Vậysao?”. Cô quan sát cô ấy kĩ hơn.
“Đừngnhìn nữa, đây là quầng thâm mắt chứ không phải đánh mắt kiểu smocking đâu”. Côấy cầm ly nước lên cười, giọng rất thoải mái.
“Vậycòn anh Liêm thì sao?”.
“Anh ấyà?”. Ân Như hơi sững lại, sau đó đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Khôngnhìn thấy ánh mắt của cô ấy, Diệp Tề Mi nghi ngờ: “Đã xảy ra chuyện gì rồi phảikhông?”.
Khôngngờ mặt Ân Như ửng hồng: “Không phải, lần trước sau khi nói chuyện với chịxong, chị có đề nghị chúng tôi nên nói chuyện với nhau một lần nữa, tôi đã suynghĩ rất nhiều, sau đó quyết định cùng Liêm Vân nói chuyện một lần cho thôngsuốt”.
Đúng làngoài dự liệu, những lời muốn nói đều nuốt vội vào trong, Diệp Tề Mi chăm chúlắng nghe.
“Sựnghiệp gia tộc của nhà họ không nằm trong phạm vi mà tôi hứng thú, tôi sẽ quaylại với công việc cũ”.
“Anh tacũng đồng ý?”.
Mỉmcười, Ân Như gật đầu: “Không cần anh ấy đồng ý, tuy nhiên cũng không thấy anhấy có ý kiến gì khác”.
“Sau đóthì sao? Tiếp tục cuộc sống mà các cuộc hẹn luôn diễn ra ở sân bay?”.
“Vốnmình có ở nhà cũng rất ít khi gặp anh ấy, cả hai cùng bận rộn thì tốt hơn, mìnhcũng đỡ rảnh quá lại nghĩ ngợi nhiều”.
“Nhưvậy…”. Đầu óc Diệp Tề Mi suy nghĩ rất nhanh xem đang có chuyện gì xảy ra, côlẩm bẩm.
“Xinlỗi, lần này chắc tôi phải hủy bỏ việc ủy thác, hôm ấy nhìn thấy chị tôi đãnghĩ đến hình ảnh trước kia của chính mình, cứ ngồi mà không nói không bằngđứng lên hành động, muốn tìm lại con người thật của mình không hề khó, phải vậykhông?”.
Cô ấymỉm cười, thần sắc vui tươi.
Phải,như vậy rất tốt, quá tốt rồi, nếu sáng nay cô không nhìn thấy cảnh tượng ấy thìsẽ cảm thấy đấy là một cách giải quyết hoàn hảo, cô sẽ còn vui hơn cả Ân Như,nhưng lúc này, Diệp Tề Mi im lặng nắm chặt điện thoại di động trong tay, biểuhiện phức tạp.
“Chuyệngì thế?”. Nhìn thấy sự khác lạ của cô, Ân Như nhẹ nhàng hỏi.
“Chị cócòn yêu anh ta không?”. Hỏi như thế thật mạo muội, nhưng đã hợp nhau thì khôngcần thời gian quá lâu, họ là bạn bè.
Suynghĩ một chút, Ân Như gật đầu: “Đã qua cái thời lúc nào cũng muốn gặp muốn nhìnthấy con người đó rồi, nhưng tôi vẫn khao khát vòng tay của anh ấy, biết rằngtrong trái tim anh ấy có tôi, cảm giác đó khiến tôi hạnh phúc và an tâm”.
Nếutrái tim anh ta không chỉ có chị thì sao? Suýt nữa thì câu hỏi đó bật ra khỏi miệng,Diệp Tề Mi từ từ hít vào, kiềm chế cảm xúc: “Hợp ít tan nhiều, dù sao cũng cầnphải tin tưởng tuyệt đối mới được, tôi hi vọng chị hạnh phúc”.
Ân Nhưđưa tay ra bắt tay cô, giọng khẳng định: “Chỉ cần tôi đủ tốt, anh ấy sẽ khôngthể buông tay, nếu như bắt đầu đem ra so sánh với người khác thì việc cứu vãncũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tôi không tham vọng sẽ lâu bền với cùng trờiđất, chỉ
Bài viết liên quan!